Chương 15: Mẹ, con muốn học nấu ăn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Mẹ, con muốn học nấu ăn!

Vì Sài kê Đản cho cậu hẳn một tuần để sáng tác bài hát nên hôm nay Ngụy Châu thong thả về nhà lấy đàn và tiện thể ở lại đây một đêm. Tất nhiên, cậu còn không quên mua quà cho cậu nhóc đang đợi cậu ở cái ổ của họ. Sau bữa cơm tối ấm áp cùng gia đình, Ngụy Châu đặc biệt rảnh rỗi. Cậu không có ý định viết bài hát lúc này, bèn lấy máy tính chơi game một chút. Quả thật không sai, không có nơi nào thoải mái bằng ở nhà của mình cả.

Trong đầu bỗng vụt qua một ý nghĩ, Ngụy Châu ngay lập tức tắt máy tính, đi xuống nhà nơi mẹ cậu đang ngồi xem phim truyền hình bà yêu thích.

- Mẹ. Mẹ có thể giúp con một việc được không? - Cậu ngồi sát vào người mẹ, bày vẻ mặt cầu mong được giúp đỡ.

Mẹ của Ngụy Châu khi thấy ánh mắt ấy lòng liền mềm nhũn. Bà thầm nghĩ, đứa con trai này của bà, với khuôn mặt thanh tú đáng yêu này, ắt hẳn là có rất nhiều nữ nhi theo đuổi đây! ( Đấy là bà nghĩ thế thôi ạ! Sự thật nó phũ phàng lắm!!! =)))

- Con muốn gì nào? - Bà nhẹ nhàng vừa hỏi vừa vuốt tóc cậu.

- Con muốn học nấu ăn. Mẹ chỉ cho con nhé!

Nghe đến đây, giọng bà trở nên thảng thốt, mắt cũng dần trở nên ươn ướt.

- Bảo bối, nếu cuộc sống ở bên ngoài quá cực khổ. Con cứ về đây ở với bố mẹ. Trước nay mẹ không để con phải khổ ngày nào, bây giờ cũng có thể bảo bọc con như vậy. Về đây mẹ sẽ nấu cho con ăn, con muốn ăn gì, mẹ cũng có thể nấu.

Ngụy Châu bỗng cảm động. Nhưng bên tai lại văng vẳng câu lời khuyên của ai kia, cậu liền quay về với mục đích của mình.

- Không phải đâu mẹ, con cảm thấy mình đã lớn rồi, cũng đã đến lúc phải tự lập. Con sống ở bên ngoài thì phải biết nấu ăn một chút, mẹ biết đấy, con không thích ăn cơm ở ngoài lắm mà. Còn nữa, bây giờ mẹ dạy con nấu ăn, sau này con cũng có thể nấu cháo cho mẹ khi mẹ bị bệnh, nướng bánh mừng sinh nhật mẹ, còn có sau này có thể giúp đỡ vợ con của con. Mẹ, mẹ cảm thấy như vậy có hợp lí không? (Cậu là đồ nói dối mà không biết ngượng :)))

Nghe Ngụy Châu nói như vậy, bà thật sự cảm thấy tự hào. Con trai bà đã lớn thật rồi. Không những đẹp trai, thông minh mà suy nghĩ cũng thật chu toàn nữa. Mai này, cô gái nào lấy được con trai của bà liền sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Bà mỉm cười hài lòng, dịu dàng nhìn bảo bối đang ngồi đối diện mình.

- Được rồi, mẹ sẽ dạy cho con, nhưng mà không phải ngày một ngày hai là có thể nấu ăn ngon được. Sau này rãnh rỗi, con nhớ ghé nhà thường xuyên một chút, mẹ sẽ dạy cho con cách nấu nhiều món ăn ngon hơn.

- Mẹ, con biết rồi. Con thương mẹ nhất! - Nói rồi cậu hôn nhẹ vào má của bà. Trong mắt là niềm vui không thể dấu diếm. "Hoàng Cảnh Du, cậu sẽ phải hối hận vì dám chê tôi không biết nấu ăn!!!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngụy Châu "dại troai" xuất hiện rồi này... :))

Xong phần của hum nay rồi, ngủ thui... mai lại tiếp tục chinh chiến... Gút nai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro