Chương 16: Cảnh Du, tôi đây có một chút nhớ cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cảnh Du, tôi đây có một chút nhớ cậu!

Vất vả cùng mẹ trong bếp đến tận khuya, với năng lực học hỏi siêu nhanh của chính bản thân mình, cuối cùng Ngụy Châu cũng học được hai món: Trứng xào cà chua và cá hấp. Mẹ cậu lúc dạy cậu nấu món cá hấp này có hơi thắc mắc. Đây rõ ràng không phải là món Ngụy Châu thích ăn. Nhưng bà không biết rằng, con trai của bà, dạo gần đây toàn được ai kia cho ăn món này, sau đó liền trở nên quen thuộc.

Ngụy Châu thực sự rất hài lòng về buổi học hôm nay, mẹ cậu quả thật là cao thủ, cậu cũng là một cao thủ, chỉ là nhận ra hơi muộn mà thôi. Đúng là cao thủ sinh cao thủ.

Mở cửa bước vào phòng tắm, Ngụy Châu để cơ thể sáu múi của mình trần trụi dưới những tia nước của vòi sen để cuốn đi mùi của thức ăn, của khói trong nhà bếp. Tắm rửa sạch sẽ, cậu khoan khoái chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhiên chuông báo tin nhắn phát ra từ phía điện thoại. Cậu liền mở tin nhắn, không khỏi thắc mắc đêm khuya như vậy rồi còn có ai nhắn tin cho mình.

" Bảo bối a~! Ngủ ngoan mai lại về với tôi nhé! Nhớ mua quà cho tôi đấy, tôi đợi quà của cậu hưng phấn đến nỗi không thể ngủ được. Cậu nói xem, tôi đây có nên thức đến sáng mai đợi quà của cậu không?"

Khi đọc dòng tin nhắn ấy, trong đầu liền hiện lên vẻ mặt thiếu đánh cùng nụ cười trêu chọc của cậu ta. Dù Ngụy Châu có thừa thông minh để biết rằng người đó chỉ là đang trêu chọc mình, nhưng không hiểu sao tim cậu lại đập nhanh, hơi thở cũng bỗng dưng trở nên nặng nề. Cậu cảm thấy như trong lòng bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng ma sát qua lại, ngứa ngáy nhưng không bài xích nó. Cậu nhắn lại cho đầu bên kia một câu cụt ngủn.

"Ngủ đi, cậu thật phiền."

Sau đó mang theo nụ cười mà tiến vào trong chăn ấm.

Đầu dây bên kia, sau khi nhận được tin nhắn của Ngụy Châu, ai đó liền xụ mặt. Cậu đó, thật không hiểu ý tôi gì cả? Tôi đây chỉ muốn hỏi thăm về món quà của tôi thôi mà. Cậu tiết lộ một chút thì sẽ chết sao?

Sau đó, người mong mỏi có quà ấy cũng chìm dần vào giấc ngủ...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nửa đêm, Ngụy Châu trở mình tỉnh giấc, sau đó liền không ngủ được nữa. Sau hơn hai tuần chung sống, cậu đã dần quen với cảm giác chia đôi giường ra ngủ. Bây giờ giường lớn, không còn ai gác chân lên người cậu, không còn ai tranh chỗ của cậu,tranh chăn của cậu... thì cậu lại cảm thấy trong lòng trống trải. Người bạn cùng phòng đó của cậu, tuy rằng rất hay trêu chọc hành động của cậu nhưng lúc nào cũng ngoan ngoãn đứng trong bếp nấu cơm cho cậu ăn, lúc nào cũng bám dính lấy cậu, lúc nào cũng cười với cậu nụ cười hồn nhiên và đáng yêu. Con người này, thật ra cậu cũng hơi nhớ người đó một chút!

Nhắm mắt lại, bỗng dưng trong đầu xuất hiện những nốt nhạc tạo thành những thanh âm vô cùng trong trẻo. Cậu bật dậy, lấy giấy cùng bút ghi lại giai điệu trên, sau đó dùng tâm tư của mình viết nên lời của ca khúc chủ đề phim. Cho đến khi cậu viết xong lời của cả hai ca khúc thì trời cũng đã hửng sáng. Cậu thật sự rất tâm đắc với hai tác phẩm này.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro