Chương 26: Ấn tượng ban đầu tốt đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ấn tượng ban đầu tốt đẹp.

* Lúc 12h đã đăng rồi bị ấy không đăng được không biết. Bây giờ ngồi xem lại mới thấy. Thật tắc trách, tắc trách *

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai người cứ thế đi vào trong nhà. Cảnh Du vừa đi vừa tiện mắt đảo một vòng nhìn ngắm căn nhà. Nhà của Ngụy Châu có hai tầng, vừa mang nét truyền thống của những ngôi nhà cổ thời xưa, vừa mang theo hơi thở hiện đại của phương Tây. Nhà có vườn hoa, còn có thêm một phần nhỏ trồng rau. Sân nhà gọn gàng tươm tất chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà này là một người ưa thích sự sạch sẽ, tính cách phóng khoáng, trẻ trung.

Bước vào nhà, Cảnh Du bị ấn tượng bởi một thân ảnh với bóng lưng rộng, bờ vai vững chãi đang ngồi trên bộ ghế gỗ xem TV giữa nhà. Nghe thấy có tiếng động,người này quay mặt ra phía cửa. Cảnh Du khi đó thấy được một khuôn mặt mang đầy nét cương nghị mà phóng khoáng. Tuy tuổi đã cao nhưng vẫn cảm thấy còn rất khỏe mạnh, cường tráng.

Ngụy Châu đi tới trước cất giọng giới thiệu:

- Bố, dạo này bố khỏe chứ? Để con giới thiệu, đây là bạn của con - Cảnh Du. Cũng là người đóng cùng phim với con mà lúc trước đã từng nhắc đến.

Sau đó cậu hướng về phía Cảnh Du.

- Đây là bố tôi.

- Cháu chào bác, cháu là Hoàng Cảnh Du, bạn của Ngụy Châu.

Bố của Ngụy Châu nhìn người vừa lễ phép chào hỏi mình. Một cậu trai trạc tuổi con mình, ngoại hình rất ưa nhìn, giọng nói cũng không kém phần ấm áp. Nhìn sơ qua có thể thấy là một kiểu người trưởng thành từng trải. Ông cảm thấy người này rất đáng tin cậy, ở cậu phát ra khí chất cao lãnh nhưng cũng không kém phần ấm áp.

Gật đầu cười với người đối diện, ông bảo rằng mẹ của Ngụy Châu nghe tin cậu dẫn bạn về đang vui vẻ nấu cơm trong bếp, bảo hai cậu xuống đó phụ giúp một chút.

Ngụy Châu và Cảnh Du lần lượt tiến vào trong bếp.

Một người phụ nữ trung niên đang vui vẻ vừa rửa rau vừa hát ở trong bếp. Thời gian có vẻ rất ưu ái bà ta. Dù rằng đã là mẹ của một đứa con gái có chồng và một cậu con trai hơn hai mươi tuổi, trên gương bà vẫn mang nét thanh xuân tươi trẻ. Thấy hai cậu trai trẻ tiến vào bếp, bà liền cười híp mắt.

- Ai nha, thằng nhãi này còn biết đường về nhà sao? Còn dẫn theo một đứa bạn khả ái như vậy. Tốt lắm tốt lắm!

Bà thật sự có ấn tượng tốt đẹp với Cảnh Du, bà rất thích nhìn cậu cười. Cách nói chuyện của cậu cũng không mang chút nào giả dối, đều là lời từ trong tâm phát ra, rất thành thật. Trông chững chạc nhưng lại như một đứa trẻ. Khác hẳn với con bà. Nhìn như một đứa trẻ đáng yêu nhưng lại mang trong mình suy nghĩ của một người từng trải.

Ba người chen nhau trong một căn bếp chật chội. Cảm thấy vướng tay vướng chân, bà liền tìm cách đuổi khéo.

- Hai đứa lên phòng Ngụy Châu hay lên nhà chơi một chút đi. Ta đây không cần phụ giúp gì nhiều nữa đâu. Dù gì cũng sắp xong rồi. Ngụy Châu, con dẫn bạn đi tham quan nhà ta một chút, khi nào ăn cơm mẹ sẽ gọi.

Ngụy Châu nhanh chóng đáp ứng, dẫn Cảnh Du đi một vòng quanh nhà.

- Này, tôi muốn đi xem phòng cậu.

- Tôi có bảo cho cậu xem phòng tôi sao?

Tuy vậy, Ngụy Châu vẫn hướng về phía phòng mình.

Cánh cửa mở ra, một căn phòng màu trắng gọn gàng sạch sẽ hiện lên trước mắt Cảnh Du. Phòng có một chiếc giường đơn, một bàn máy tính, cũng là bàn làm việc, một góc nhỏ kê sẵn một chiếc dương cầm, cạnh bên là đàn guitar, có vẻ đây là nơi mà Ngụy Châu đã cho ra đời hai tuyệt tác của mình. Cả căn phòng nổi bật nhất là góc tường có dán đầy những nhìn ca sĩ nhạc Rock nổi tiếng. Tham quan một vòng, Cảnh Du hết sờ vào vật này, lại cầm đến vật khác ngắm nghía. Ai kia để mặc cậu tham quan, thoải mái nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Cảm giác bên cạnh lún xuống., cậu mở mắt, thấy Cảnh Du đang ngồi ở mép giường, nhìn mình với ánh mắt kì lạ.

( Nằm sẵn trên giường câu dẫn người ta xong lại còn thắc mắc tại sao người ta nhìn mình với ánh mắt kì lạ??? )

- Cậu nhìn cái gì??? -Ngụy Châu hờ hững hỏi.

- Châu Châu, cậu làm tôi bất ngờ đấy!

Cậu sởn gai ốc khi nghe hai chữ "Châu Châu" phát ra từ miệng Cảnh Du. Cái này, hình như hơi thân mật quá rồi đấy.

- Cậu bất ngờ cái gì? - Ngụy Châu lại tiếp tục giả vờ.

- Cậu đó! Lúc nào cũng giả vờ lạnh lùng, giả vờ không biết, kì thực lại rất quan tâm đến tôi a~! Cậu thật đáng yêu đáng yêu đáng yêu!

( Mẹ ơi, khi con viết nên những dòng này, con cũng tự thấy khâm phục sự sến súa của mình)

Sau đó, không đợi Ngụy Châu kịp phản ứng, Cảnh Du trực tiếp cúi xuống cướp lấy hơi thở của cậu.

- Cậu......

Ngụy Châu rất bất ngờ trước hành động này của Cảnh Du? Bất ngờ đến quên cả phản kháng. Sao đột nhiên lại hôn cậu? Sao đột nhiên lại làm cậu thấy choáng váng thế này cơ chứ?

Cảnh Du cũng không biết tại sao mình lại muốn hôn Ngụy Châu. Trước đây dù có cảm động với hành động của người bạn thân nào - dù cho người đó có là Phương Bác - người anh em chí cốt của cậu - cậu cũng chưa từng bao giờ hưng phấn đến mức không kìm được muốn hôn người đó cả. Cậu chỉ biết rằng, cậu rất thích tính tình ngoài lạnh trong nóng đáng yêu này của Ngụy Châu. Thích đến nỗi muốn khảm cậu ấy vào người mình để lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ấy, bên cạnh cậu ấy.

Trong khi Ngụy Châu vẫn đang mở to mắt ngơ ngác suy nghĩ về việc tại sao Cảnh Du lại hôn mình. Cảnh Du đã dứt khỏi môi cậu. Búng nhẹ vào trán cậu, trực tiếp mang hồn cậu trở về từ nơi nào đó.

- Cậu nhắm mắt lại cho tôi!

Cảnh Du nói như ra lệnh, Ngụy Châu ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại. Ngay sau đó, môi lại chạm môi, tiếp tục dây dưa không dứt.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ghê thật, chỉ mới hôn thôi mà vừa viết vừa run rồi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro