Chương 27: Điều ước vào ngày sinh nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Điều ước vào ngày sinh nhật.

Chẳng biết qua bao lâu, môi hai người mới rời khỏi nhau, Ngụy Châu mặt ngơ ngác mở mắt ra nhìn Cảnh Du. Ánh nhìn ấy khiến Cảnh Du như bị thôi miên, không kìm được lại cúi xuống hôn nhẹ Ngụy Châu thêm một cái.

Cộc cộc cộc - Tiếng gõ cửa vang lên, hai người ngay tức khắc giật mình, cách xa nhau ra một chút. Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

- Hai đứa mau xuống ăn cơm nào!

- Vâng ạ, chúng con xuống ngay đây. - Nói rồi Ngụy Châu quay sang nghiêm mặt nhìn Cảnh Du. Nếu như mẹ cậu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào, mọi chuyện lúc ấy sẽ thập phần nan giải.

Bữa cơm hôm nay diễn ra rất vui vẻ, mẹ Ngụy Châu cười nói rất nhiều, bố của cậu đôi lúc cũng phụ họa thêm một câu. Cảnh Du cũng cuốn vào câu chuyện ấy, chỉ có Ngụy Châu, lẳng lặng nhìn Cảnh Du và gia đình mình. Cậu có một cảm giác thật ấm áp.

Vì lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Ngụy Châu nên Cảnh Du không dám ăn no dù món nào mẹ Ngụy Châu nấu cũng đều là mỹ vị. Trên đường về nhà, cậu bảo Ngụy Châu dừng lại bên một siêu thị mini ở góc phố, bước vào mua vài lon bia và một ít đồ ăn khuya lót dạ. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật cậu, mai lại không phải đi quay, uống một chút thì có sao chứ!

Về đến nhà đã là lúc trời tối hẳn. Hai chàng trai trẻ lần lượt bước vào nhà, Cảnh Du nhanh chóng dọn lên bàn mấy món ăn mua ở siêu thị, hai người cùng ngồi lại, chúc mừng sinh nhật của Cảnh Du.

- Sinh nhật vui vẻ, người anh em! - Ngụy Châu mở lon bia, hào phóng hướng về phía Cảnh Du.

Ngụy Châu không hay uống, cậu chỉ uống khi cần thiết nên tửu lượng cũng không mấy tốt. Hôm nay là sinh nhật Cảnh Du, cậu nghĩ mình nên chúc mừng cậu ta một chút. Lại thêm lúc chiều Cảnh Du hôn cậu, cậu càng bối rối muốn dùng bia để giấu đi cảm xúc của mình.

- Cảm ơn! - Cảnh Du vui vẻ chạm lon bia của mình vào lon bia của Ngụy Châu, tiếng kim loại vang lên trong không khí tạo cảm giác rất vui tai.

Hai người, uống cùng nhau đến tận khuya.

Lúc đầu chỉ định uống một hai lon bia, nhưng càng uống càng hăng hái. Chính vì thế, mười lon bia rót đầy vào bụng hai người từ bao giờ.

Ngụy Châu khi say trông thật đáng yêu, Cảnh Du nghĩ thầm như vậy. Ánh nhìn rơi vào khoảng không của cậu ấy trông rất mê hoặc, hai má hồng hồng chỉ muốn đưa tay ra mà nâng niu. Dù rằng Ngụy Châu say quên cả trời đất, Cảnh Du lại chưa hề hấn gì. Cậu thấy Ngụy Châu say liền muốn chọc ghẹo. Nở một nụ cười ranh mãnh, cậu hướng về phía Ngụy Châu.

- Này, hôm nay sinh nhật tôi, có phải tôi được ước một điều không?

- Ừ! - Ngụy Châu mơ màng trả lời.

- Vậy nếu tôi muốn cậu thực hiện điều ước của tôi, cậu có thể làm nó cho tôi không?

- Điều ước của cậu thì liên quan gì đến tôi? Không làm. - Ngụy Châu tuy say nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo.  

- Điều ước của tôi rất đơn giản, cậu nhất định sẽ làm được. Không phải hôm nay là sinh nhật của tôi sao? Hơn nữa hiện tại cũng rất khuya rồi, tôi muốn ước một điều ước cuối cùng thôi mà cậu cũng không thể làm cho tôi sao?

Ngụy Châu nghe được trong lời nói của Cảnh Du có chút tội nghiệp cùng van xin, cậu liền suy nghĩ một chút nhưng rồi cũng đồng ý.

- Cậu nói đi! - Ngụy Châu hai mắt đã gần như dính vào nhau, cậu thật sự rất buồn ngủ rồi, đành chấp nhận vậy. Thực hiện nhanh rồi đi ngủ.

Nhận được sự đồng ý từ Ngụy Châu, Cảnh Du nở nụ cười tươi rói để lộ ra hai chiếc răng nanh. Sau đó nhẹ nhàng hướng về phía Ngụy Châu, nói ra điều ước cuối cùng vào ngày sinh nhật tuổi 24 của cậu. (Tính theo lịch của Trung Quốc nhé!)

- Bảo bối, lại đây ôm hôn tôi một cái!

Ngụy Châu nghe mấy lời này của Cảnh Du liền tỉnh táo lại một chút. Nhịp tim do bia kích thích vốn đã đập nhanh, nghe thêm lời ước của Cảnh Du lại càng đập mạnh hơn, làm cậu cảm thấy khó thở.

- Không làm! Tôi không muốn hôn cậu! - Ngụy Châu cự tuyệt.

- Không phải trong kịch bản cũng có cảnh cậu chủ động hôn tôi sao? Lúc trước tập luyện cậu bảo ngại liền trực tiếp bỏ qua phân cảnh này, bây giờ tôi ước như vậy không phải cho cậu cơ hội tập luyện sao? Có chút cồn trong người không phải sẽ khiến cậu bớt căng thẳng hơn sao? - Cảnh Du nhanh chóng giải thích cho Ngụy Châu, có chết cũng không thừa nhận cậu muốn ăn đậu hủ của người đối diện.

Bớt căng thẳng cái đầu cậu, tim ông đây đang đập đến muốn hỏng cậu còn dám nói là không căng thẳng. Ngụy Châu trong lòng mắng chửi Cảnh Du vài câu.

Thấy Ngụy Châu không trả lời, Cảnh Du lại bồi thêm vài câu.

- Ngụy Châu à, có một điều ước ấy thôi mà cậu cũng không thực hiện cho tôi sao? Cậu nhìn xem, sắp hết ngày rồi, qua ngày thực hiện sẽ không còn ý nghĩa nữa.- Cảnh Du bắt đầu dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngụy Châu.

Từ trước đến nay, Ngụy Châu không phải dạng người dễ dàng bị thuyết phục hay thỏa hiệp. Nhưng không hiểu tại sao, từ khi gặp gỡ con người này, lòng kiên nhẫn cùng bao dung của cậu đối với cậu ta liền khác biệt với người khác. Cậu dễ dàng bị con người này thuyết phục, hơn nữa, còn tin tưởng người này vô điều kiện.

Không trả lời lại Cảnh Du, Ngụy Châu chỉ đứng lên, đi về phía giường, sau đó quay lại nói với Cảnh Du.

- Không phải cảnh này trong kịch bản là ở trên giường sao? Cậu mau lại giường nằm đi.

Cảnh Du liền cười vui vẻ, tiêu sái tiến lại giường nằm xuống, mắt nhìn Ngụy Châu mong đợi.

- Cậu phải nhắm mắt lại nữa, vậy mới đúng kịch bản.

Giống kịch bản chỉ là cái cớ, Ngụy Châu thật ra là ngại. Cảnh Du biết điều đó, vẻ mặt lúng túng của Ngụy Châu đã cho cậu biết tất cả. Nhưng mà, cậu vẫn giữ lại chút tôn nghiêm này cho cậu ta, vui vẻ nhắm mắt lại, vờ như đang ngủ.

Cảnh Du sau khi nhắm mắt lại một chút liền cảm thấy giường lún xuống, sau đó, liền có một bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu, hơi thở của người đó phả vào mặt cậu mang theo hơi men ngây ngất. Trong chốc lát, Cảnh Du như người say, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng.

Trên tường, đồng hồ sắp điểm mười hai giờ...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay bận quá nên giờ mới có thời gian đăng fic. Để xin lỗi cho sự chậm trễ này, tối nay 22:00 tui sẽ đăng thêm 1 chương nữa nha! 

Thấy tui dừng lại có tâm ko? Hôm nay có vietsub uncut Thượng Ẩn á, có ai coi hóng chung với tui ko?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro