Chương 36: Dù có sóng gió, tôi vẫn ở bên cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Dù có sóng gió, tôi vẫn bên cậu.

"Thượng Ẩn chính thức bị cấm chiếu, dừng lại ở con số 12 tập."

"Cục điện ảnh chính thức khai tử Thượng Ẩn, đồng thời gỡ bỏ nhiều phim chiếu mạng khác..."

"Lý do Thượng Ẩn bị cấm chiếu là gì?"

"Vì quá hot, Thượng Ẩn bị cấm chiếu?"

"Fan tiếc hùi hụi, than trời than đất vì Thượng Ẩn chính thức bị cấm chiếu."

....

Hạnh phúc không được bao lâu, hai chàng trai trẻ tuổi đã phải đối mặt với sóng gió.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Cảnh Du và Ngụy Châu không có lịch trình, cả hai ngồi ở nhà lên weibo. Đập vào mắt hai cậu là những tin tức trên. Bầu không khí trong phòng liền trở nên ảm đạm. Bộ phim của hai cậu, bộ phim mang đến nhân duyên cho hai cậu, bộ phim mà hai cậu và mọi người trong đoàn phim đã bỏ ra rất nhiều công sức để thực hiện, vậy mà họ bảo cấm chiếu liền cấm chiếu.

Thượng Ẩn là bệ phóng của hai cậu, giúp hai cậu trở thành sao trong một đêm. Từ những cậu trai trẻ bình thường, qua một đêm liền trở thành những ngôi sao hạng A, một ngày nhận được vô số lời mời phỏng vấn, chụp hình..., bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi.

Trong đầu hai người lúc này là hai hướng suy nghĩ khác nhau. Người đơn giản như Cảnh Du thì chỉ buồn bã một chút vì phim cấm chiếu, hơn nữa, thời gian cậu và Ngụy Châu gặp nhau giờ đây cũng không thể nào nhiều như trước đây nữa. Hai cậu vẫn ở chung, nhưng mà, đến thời gian rãnh rỗi nhìn mặt nhau vào ban ngày cũng không có, chỉ có thể yên bình ôm nhau ngủ khi đêm xuống.

Đối với Ngụy Châu, cậu tuy bề ngoài vô tâm vô tư nhưng bên trong lại là một người hay suy nghĩ. Cậu biết rằng, sau Thượng Ẩn, sau fan meeting, hai cậu từ đây sẽ không còn xuất hiện chung nhiều như trước nữa, có khi còn không thể gặp nhau thường xuyên. Tình cảm mới chớm nở của cậu cùng Cảnh Du sẽ phải làm sao đây? Ngụy Châu vô thức thở dài.

Thấy người bên cạnh buồn bã, Cảnh Du cố gắng xốc lại tinh thần của mình, sau đó quàng qua vai của Ngụy Châu, ôm cậu vào lòng.

- Bảo bối, đừng buồn, không phải còn tôi đây sao? - Cảnh Du thổi nhẹ vào tai Ngụy Châu

- Tôi đây mới không cần cậu.

- Cậu nỡ sao? - Cảnh Du cười gian xảo. - Cho tôi hôn một cái, tôi liền tin.

-Tránh ra, mau cút. - Ngụy Châu vừa nói vừa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Cảnh Du.

- Thế không cho hôn? Vậy nghĩa là cậu rất cần tôi đúng không? Bảo bối thật đáng yêu a~. Thật muốn hôn cậu một cái.

Cảnh Du không đợi trả lời, trực tiếp hướng về phía Ngụy Châu, ấn lên môi cậu một nụ hôn. Ban đầu Ngụy Châu còn tỏ chút phản kháng, nhưng rồi cũng mau chóng buông thả bản thân theo nụ hôn của Cảnh Du.

Cảnh Du ôm Ngụy Châu ngã xuống giường, thủ thỉ bên tai cậu.

- Ngụy Châu, dù có thế nào, cũng phải nhớ rằng tôi luôn bên cạnh cậu. Đảm bảo lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy tôi.

- Nhưng tôi với cậu không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau. Có khi mỗi người còn bận lịch trình riêng ở hai thành phố khác nhau. - Ngụy Châu cãi lại.

- Cậu có thể điện thoại hoặc nhắn tin với tôi, lúc nào tôi cũng có thể nghe máy.

- Nếu như tôi muốn nhìn mặt cậu, muốn thấy cậu cười thì sao?

- Cậu có thể mở điện thoại face time cùng tôi, cậu muốn tôi cười bao nhiêu lần, tôi cười bấy nhiêu lần.

- Vậy... nếu tôi muốn ôm cậu? - Ngụy Châu nhướn mày thách thức, này thì xem cậu trả lời thế nào.

- Vậy... tranh thủ lúc tôi đang ở đây, cậu liền ôm cho thỏa đi.... - Nói rồi Cảnh Du nhào đến ôm chặt Ngụy Châu, lăn vài vòng quanh giường.

Hai người giằng co qua lại, cười đùa vui vẻ. Mấy chuyện không vui kia liền bị vứt ra khỏi tâm trí.

--------------------------------------

Chẳng mấy chốc Ngụy Châu và Cảnh Du đã bên nhau được một tháng. Cảnh Du trước đây không bao giờ để ý những chuyện nhỏ nhặt khi kỉ niệm một tháng, hai tháng hay ba tháng bên nhau. Vậy mà bây giờ, cậu đang đau đầu suy nghĩ không biết phải làm gì để kỉ niệm ngày cậu và Ngụy Châu bên nhau được một tháng.

Hôm nay là ngày Cảnh Du và Ngụy Châu bên nhau được một tháng. Hôm nay Cảnh Du ở nhà, Ngụy Châu lại phải đi phỏng vấn và chụp hình đến tối mới về. Cảnh Du không biết phải làm gì để ghi nhớ ngày trọng đại này. Trong đầu cậu đang có bao nhiêu là kế hoạch: nấu ăn, làm bánh, mua quà, hay là hát cho Ngụy Châu nghe nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ, Cảnh Du Cảnh Du quyết định làm cho Ngụy Châu một chiếc bánh. Phải làm ngay kẻo không kịp, Cảnh Du nhanh chóng chạy xuống siêu thị phía dưới nhà mua nguyên liệu.

Sau khi làm xong chiếc bánh đã gần tối, Cảnh Du đã vật lộn trong bếp hơn 3 tiếng đồng hồ. Phòng bếp giờ đây trông như một bãi chiến trường. Dọn dẹp xong cũng gần 4 tiếng, cũng đến lúc Ngụy Châu sắp về rồi. Cảnh Du mau chóng đi tắm rồi đặt bánh kem ngay ngắn lên bàn, chờ đợi Ngụy Châu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Cảnh Du vội vàng tắt điện trong phòng, trốn vào phòng ngủ, khép hờ cánh cửa, theo dõi hành động của Ngụy Châu.

Không thấy động tĩnh gì, Ngụy Châu tự thân mở cửa, phát hiện trong phòng một mảnh tối đen.

Với tay mở đèn, Ngụy Châu lười biếng vào phòng bếp uống nước, sau đó ngồi vào ghế, phát hiện trên bàn có một chiếc bánh kem, phía trên còn có chữ, Ngụy Châu đứng lên, bước về phía đối diện để đọc.

Một thân ảnh rón rén đi đến phía sau cậu, nhân lúc cậu đang đọc chữ trên bánh mà ôm lấy cậu, thổi nhẹ vào tai cậu.

- Bảo bối, chúc mừng một tháng chúng ta bên nhau...

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hơi sến nhỉ??? Đang bí ý tưởng đây...

Ờm, lại đi xin ý kiến xíu. Fic sắp được 10k views r, các thím muốn phúc lợi hơm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro