Special: Đại kết cục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Special: Đại kết cục.

Phúc lợi 10k views! Chương này dài thiệt dài! ❤❤❤

-------------------------------------------

Vào một ngày đẹp trời vài năm sau đó, tại một bữa tiệc cưới long trọng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên giữa không khí chúc mừng náo nhiệt, Cảnh Du và Ngụy Châu đứng đối diện nhau, một người đứng tại bàn tiệc, một người đứng trên sân khấu, tất cả xung quanh hai người họ dường như không còn tồn tại.

Ánh mắt của hai người như cố định vào nhau, trong ánh nhìn mang theo sự dịu dàng. Cảnh Du đứng trên sân khấu nhắm mắt lại, đắm chìm vào giai điệu đang quen thuộc.

"Lúc đó em đã nói rằng

Hai chúng ta là do duyên trời định

Sau đó thì chẳng biết tại sao lại bị thời gian trêu đùa

Trên mặt vẫn mang nụ cười, quay lưng hướng về hai phía khác nhau

Có phải rằng giả vờ quá đáng rồi không, khi trong lòng thì tràn đầy đau đớn...

Bây giờ em cùng người yêu mới thế nào rồi? Có phải là đang rất hạnh phúc không?

Còn tôi bây giờ một mình lại rất cô đơn...

Khi hát lên bài hát này

Tôi lại nhớ đến em rồi

Tôi vẫn còn nhớ những năm ấy, chúng mình đã rất vui vẻ

Khi hát lên bài hát này

Nước mắt lại không nghe lời mà chảy xuống

Giờ đây tôi mới phát hiện ra, em là thứ quan trọng nhất không thể thay thế được..."

Âm thanh trầm ấm vang lên, vẫn là giọng hát quen thuộc. Ngụy Châu nhìn người đứng trên sân khấu, mỉm cười nhớ về khoảng thời gian hằn sâu trong trí nhớ. Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đầu tiên ngủ cùng nhau, lần đầu tiên cùng song ca một bài hát, lần đầu tiên chở nhau đi trên chiếc xe đạp cọc cạch, lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, đi mua sắm cùng nhau, bên nhau cùng nhau chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Trong khoảng thời gian ấy, cũng không biết hai người đã trải qua biết bao cuộc tranh cãi, giận hờn. Đến nước mắt cũng rơi xuống vì nhớ nhau...

Cậu cũng nhớ lần đầu tiên hai người hôn nhau, vẫn không bao giờ quên được khoảnh khắc tiêu hồn ấy. Cậu vẫn nhớ nụ hôn bá đạo của Cảnh Du, nhớ cậu ấy hay đem cậu ra tập luyện, nhớ cái ôm đầy ấm áp, nhớ giọng nói trầm thấp, nhớ mỗi lần cậu giúp cậu ấy sửa lại phát âm, nhớ nụ cười đẹp trai của cậu ấy, nhớ mùi hương quen thuộc trên người cậu ấy...

Cứ tưởng những kí ức ấy đã bị thời gian vùi lấp, vậy mà mỗi khi nhắc đến, tất cả vẫn như mới hôm qua....

Cậu cũng nhớ lần đầu tiên hai người "yêu" nhau, cậu vẫn nhớ Cảnh Du đã vui vẻ như thế nào khi cậu đồng ý giao bản thân mình cho hắn, hắn còn hào phóng bỏ hẳn một tuần nghiêm túc nghiên cứu sách vở, chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo cho lần đầu tiên ấy. Cậu vẫn nhớ như in sự đau đớn khi tiểu tử nhà hắn tiến vào bên trong cậu. Cậu biết lúc ấy hắn đã vô cùng nhẫn nhịn mà đợi chờ thân thể cậu thoải mái đôi chút. Cậu nhớ sự xâm chiếm đầy uy mãnh của hắn, nhớ vẻ mặt say sưa của hắn khi cả hai chìm đắm vào nhục dục. Cậu vẫn nhớ, nhớ tất cả, đó là những hồi ức sẽ theo cậu đến suốt cuộc đời, là tình yêu cậu khắc cốt ghi tâm, là khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp của cậu. Và cậu biết, hắn cũng như cậu, không bao giờ quên được những kỉ niệm giữa hai người...

"Thân ái! Em mãi mãi là người không thể thay thế được..."

Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt điển trai của Cảnh Du. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng nhìn hình bóng quen thuộc đã khắc sâu vào tâm trí. Khoảng thời gian thanh xuân mãnh liệt của cậu gắn liền với người đó. Từng hẹn ước bên nhau, cùng nhau oanh oanh liệt liệt đi đến cuối đường. Vậy mà... giờ cậu đang đứng đây, chúc mừng cho hôn lễ của người đó....

Cậu không biết cảm giác của mình thế nào khi nhận được thiệp cưới từ Ngụy Châu. Cũng không biết mình đã thức trắng bao nhiêu đêm, bỏ ra bao nhiêu ngày để giam mình trong căn phòng nhỏ của hai người. Đến cuối cùng, cứ nghĩ mình sẽ tiêu sái đến chúc mừng hôn lễ của cậu ta, vậy mà...

Ngụy Châu chắc không biết rằng Cảnh Du đã bỏ biết bao nhiêu công sức hát đi hát lại bài hát này, chỉ để khẳng định với một điều rằng cậu ấy vẫn luôn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong tim cậu. Đây chắc cũng là lần cuối cùng họ còn gặp lại nhau trong cuộc đời này, Cảnh Du muốn cho cậu một kỉ niệm đẹp cuối cùng, dù rằng tình yêu của họ đến cuối vẫn là không được ở bên nhau mãi mãi....

"Cũng là tình yêu nhưng bị xem là ghê tởm, cũng là bên nhau nhưng mãi mãi vẫn bị sự ghẻ lạnh từ mọi người. Định kiến này của xã hội thật cổ hủ. Nó giết đi bao nhiêu tình yêu đẹp, làm lạnh đi biết bao trái tim ấm nóng, làm đau khổ biết bao nhiêu con người. Chẳng lẽ phải là tình yêu nam nữ bình thường thì mới được xã hội công nhận sao?

Tình yêu của họ oanh oanh liệt liệt như thế, cuối cùng lại bị định kiến của xã hội làm cho vỡ tan. Tình yêu kết thúc, người đau khổ không chỉ có riêng họ, mà đau khổ hơn nữa chính là người bị xem là thế thân, là tạm bợ. Đồng tính không sai, sai là ở nhận thức của mỗi người trong xã hội này. Đồng tính cũng không phải là bệnh, đừng tránh xa họ. Họ cũng là một con người, cần lắm tìm được mảnh ghép thuộc về mình trong vô số những mảnh ghép khác trong cuộc sống. Họ... khác gì chúng ta chứ?

.................

Dòng chữ trên màn hình mờ dần để lại một mảnh đen tối, sau đó cả căn phòng bừng sáng kèm theo đó là tiếng vỗ tay vang dội và những tiếng khóc nức nở. Ở hàng ghế đầu, mọi người không ngừng khen ngợi diễn xuất của Ngụy Châu và Cảnh Du. Đây là bộ phim thứ hai và cũng là bộ phim cuối cùng về đề tài đồng tính mà Cảnh Du và Ngụy Châu đóng cùng nhau. Nếu như "Thượng Ẩn" giúp họ tìm được nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách để bảo vệ tình yêu của mình thì bộ phim này là chất xúc tác để cả hai đưa ra quyết định gắn bó với nhau đến trọn đời. Sau bộ phim này, Cảnh Du và Ngụy Châu sẽ cùng nhau giải nghệ, trở thành những con người bình thường để được thoải mái sống trong tình yêu của riêng mình.Hai người sẽ cùng nhau mua một ngôi nhà nhỏ ở quê hương Cảnh Du, một căn khác ở Bắc Kinh để tận hưởng cuộc sống và chăm sóc cha mẹ họ....

Nhưng mà trước tiên, vẫn là tổ chức một đám cưới...

------------------------------------------

Hai tháng trước...

Đó là ngày mà Ngụy Châu cùng Cảnh Du kỉ niệm 6 năm yêu nhau. Cảnh Du đã lên kế hoạch đưa mình cùng Ngụy Châu đi du lịch Maldives, nơi có nắng vàng, cát trắng và biển xanh. Cả hai rất phấn khởi với chuyến đi này, nó không chỉ là đi du lịch, mà còn là nơi lưu lại ngày kỉ niệm 6 năm yêu nhau của hai người....

Vì đây là vấn đề riêng tư nên hai người đi rất lặng lẽ, Cảnh Du muốn cho Ngụy Châu sự thoải mái, nhất là mỗi khi bên cạnh mình. Đồ đạc hai người mang đi không nhiều, chỉ là ba chiếc vali đủ cho họ sinh hoạt 4 ngày 3 đêm tại đây.

Đến Maldives, dù đã thấy rất nhiều hình ảnh trên các phương tiện truyền thông nhưng cảnh sắc nơi này vẫn là thứ khiến Ngụy Châu cảm thấy hứng thú nhất. Hoàng hôn ở Maldives rất đẹp và lãng mạn, Ở đây, Ngụy Châu có thể thấy trọn vẹn cảnh mặt trời lặn dần xuống mặt biển. Lúc ấy, cả trời và biển đều một màu cam đỏ chói lọi rất thích mắt.

Nếu như có người hỏi Ngụy Châu rằng hoàng hôn ở Maldives có phải là hoàng hôn đẹp nhất mà cậu từng thấy hay không thì câu trả lời là không. Hoàng hôn ở Maldives đẹp thật đấy, nhưng đối với cậu, đẹp nhất vẫn là hoàng hôn ở Thanh Đảo, nơi cậu cùng Cảnh Du lấy làm bối cảnh cho MV "Bước chầm chậm". Vì sao ư? Vì đó là lần đầu tiên cậu được ngắm hoàng hôn cùng người mình yêu thương...

Hai người dùng bữa tối tại một nhà hàng nhỏ, ở đây còn phục vụ cả âm nhạc, vừa ngon miệng vừa êm tai, Ngụy Châu như chìm đắm vào giai điệu của nơi này.

Đang ăn thì Cảnh Du đứng dậy bảo vào nhà vệ sinh một chút, trước khi đi còn nở nụ cười gian xảo hướng về phía Ngụy Châu.

- Có muốn đi cùng anh không?

- Lắm lời, mau đi đi. - Ngụy Châu phẩy tay.

Một lúc lâu vẫn không thấy Cảnh Du quay lại, Ngụy Châu liền lo lắng. Không phải lạc đường rồi chứ?

Đang định đứng lên tìm Cảnh Du, bên tai Ngụy Châu liền nghe thấy âm thanh quen thuộc. Nhìn lên sân khấu, cậu thấy Cảnh Du đã đứng đó từ lúc nào.

"Mùi hương xa lạ thuộc về riêng em, là mục tiêu tôi xác nhận em tồn tại

Không cần phải nhìn ngang ngó dọc

Tôi biết kiếp này tôi và em chỉ cách nhau một con phố mà thôi.

Đã lâu như vậy rồi mà tôi vẫn có thể thấy được

Và cảm giác được em quan trọng với tôi đến nhường nào.

Bình minh hay đêm tối tôi cũng không màng đến

Mỗi lần em dịu dang với tôi, tôi đều muốn khoe khoang với cả thế giới.

Chúng ta quanh quẩn một vòng lớn như vậy mới gặp được nhau

Tôi hiểu rõ tầm quan trọng của em hơn ai hết.

Im lặng đã lâu, tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định

Quyết định nắm lấy tay em không bao giờ buông ra...

Chúng ta quanh quẩn một vòng lớn như vậy mới gặp được nhau

Tôi tự hứa với chính mình sẽ không lo sợ không đâu nữa

Bởi vì tôi hiểu rõ điều mà mình mong muốn

Tôi chỉ muốn mãi làm bờ vai cho em dựa vào..."

Cảnh Du tươi cười hướng về phía Ngụy Châu đang đứng, bất ngờ đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Xung quanh ai cũng hướng ánh mắt hâm mộ về phía hai người, cầu mong hai người có được hạnh phúc.

Ngụy Châu lúc giờ vẫn đang lâng lâng trong thứ cảm xúc khó gọi tên. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quyến luyến rời khỏi môi Ngụy Châu, Cảnh Du quỳ một chân xuống, từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp, sau đó hướng về phía cậu.

- Ngụy Châu, gả cho anh đi!

Cả nhà hàng im lặng, ai cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Ngụy Châu.

Ngụy Châu rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra ngoài nói với Cảnh Du ba chữ "Tôi đồng ý". Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó liền thấy được nụ cười tươi rói của Cảnh Du. Cảnh Du đứng lên, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay cho Ngụy Châu, rồi đưa hộp nhẫn cho cậu, thủ thỉ:

- Đeo cho anh!

- Ai là anh chứ? - Ngụy Châu cãi lại, nhưng vẫn mỉm cười đeo nhẫn cho Cảnh Du.

Hai bàn tay siết chặt vào nhau giữa tiếng vỗ tay của mọi người. Tình yêu của hai người, sau bao phong ba và thử thách cuối cùng cũng có được kết thúc tốt đẹp...

-----------------------------------------------

Tiếng chuông nhà thờ vang lên, hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của Cảnh Du và Ngụy Châu. Giữa nhà thờ, có hai người đàn ông, nguyện ý gắn bó cuộc đời mình với người còn lại.

- Tôi là Hoàng Cảnh Du, xin dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ và chăm sóc cho cậu Hứa Ngụy Châu. Sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy, chia sẻ cùng cậu ấy những buồn vui trong cuộc sống. Dù cho có ốm đau, bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, cũng vẫn bên nhau, cùng nhau đến cuối đời.

- Tôi, Hứa Ngụy Châu, từ hôm nay sẽ xem Cảnh Du là người bạn đời duy nhất của mình. Tôi xin dùng cuộc đời mình để bảo bọc thương yêu cậu ấy. Sẽ cùng cậu ấy vượt qua những khó khăn vất vả trong cuộc sống. Cùng khóc, cùng cười. Mãi mãi cũng chỉ có mình Hoàng Cảnh Du.

Tiếng vỗ tay vang lên chứng minh cho lời thề của hai người. Từ nay, họ sẽ mãi mãi là của nhau...

-----------------------------------------

- Không được, hôm nay tôi mệt. - Ngụy Châu từ chối nhiệt tình của Cảnh Du.

- Sao lại thế được, rõ ràng hôm nay ở lễ đường em bảo sẽ luôn yêu thương "bảo bọc" anh, vậy sao giờ lại từ chối anh? - Cảnh Du xụ mặt kháng nghị.

- Cậu... cậu dám xuyên tạc ý nghĩa câu nói của tôi? - Ngụy Châu nổi cáu.

- Bảo bối, đừng giận đừng giận. Cho anh hôn mấy cái, anh liền thả em ra.

Ngụy Châu cũng không biết làm gì hơn đành nằm yên cho Cảnh Du đùa nghịch. Nhưng con người này được đằng chân lân đằng đầu, Cảnh Du không chỉ hôn môi, hắn còn hôn lên tai, lên cổ cậu, để lại ấn kí trên thân thể chỉ thuộc về riêng hắn. Sau đó luồn tay vào trong áo ngủ vuốt ve thân thể của Ngụy Châu, rồi nhanh chóng tìm xuống phía dưới.

Cảm thấy có điều bất thường, Ngụy Châu liền có phản ứng. Thế nhưng cậu vẫn là chậm hơn tên kia một bước...

Phân thân của cậu bị Cảnh Du trêu chọc liền nhanh chóng có phản ứng. Ngụy Châu không khỏi thoải mái phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Cảnh Du mỉm cười gian xảo, cúi người hướng xuống hạ thân cậu.

Cảm giác ấm nóng quen thuộc bao bọc lấy cự vật của Ngụy Châu khiến cậu run rẩy vì sung sướng. Cậu không ngừng đung đưa cơ thể, đợi chờ Cảnh Du mạnh bạo mà xâm chiếm lấy mình.

Cảm thấy cự vật của ai kia đạt được độ cương cứng vừa đủ, Cảnh Du dừng lại, một lần nữa ôn nhu hôn xuống môi của Ngụy Châu. Sau đó liền giả vờ mãn nguyện mà ôm cậu.

- Bảo bối, đi ngủ thôi...

Ngụy Châu thẫn thờ, vậy là ý gì đây?

- Cậu không tiếp tục nữa?

- Em bảo mệt còn gì? Anh đây lúc nào cũng tôn trọng quyết định của em. - Cảnh Du vừa cười vừa trả lời.

Ngay lập tức cậu bị Ngụy Châu đè xuống dưới thân, hung hăng cắn xé!

- Bảo bối, không phải em bảo mệt sao? Anh cũng mệt rồi, chúng ta mau mau đi ngủ.

- Tôi hôm nay có mệt chết cũng phải thao cậu cho bằng được. - Ngụy Châu tức giận quát.

Cảnh Du ngồi dậy, đối mặt với người đang ngồi trên người mình.

- Vợ a~, hôm nay em mệt rồi, chi bằng để anh gánh vác công việc mệt mỏi này nhé!

- Cậu... - Ngụy Châu chưa nói hết cậu, lại bị ai đó đè xuống giường.

Tân hôn hạnh phúc a~.....

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Không có H đâu... :)) Đợi phúc lợi lần sau đi....

Mấy chế đọc truyện vui vẻ nhá! Nh đợi tui đó biết chưa...↖(^▽^)↗

Ak, cho thím nào muốn biết nha. Trong chap này tui lấy lời của 2 bài hát.

1. Khi anh hát lên bài hát này.

2. Gặp gỡ.

Thím nào muốn nghe thì lên trang youtube của nhà bạn Hồ Ly Rùa thưởng thức nha...

Gút bai èn si du ghen..... ╭(╯ε╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro