Chương 52: Hóa ra khó đến vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Hóa ra khó đến vậy.

Hôm nay, như đã hứa, Ray - người bạn thân cùng quê của Cảnh Du đến đưa cả gia đình cậu đi ra biển hóng gió. Vốn đã khỏe, thế nhưng có người đặc biệt ở đây, Cảnh Du thật sự không muốn đi. Cậu từ chối khéo và giục bố mẹ đi chơi đổi gió. Về phần Ngụy Châu, chuyện đêm qua khiến thể lực cậu giảm đi hẳn. Chiều lại phải về Bắc Kinh để ngày mai lại đi tập vũ đạo chuẩn bị cho concert sắp tới, Ngụy Châu bây giờ thực sự cần được nghỉ ngơi.

Đợi mọi người đi khỏi, Cảnh Du liền lên lầu kiểm tra xem bảo bối đã dậy chưa, sau đó còn chỉnh lại chăn ngay ngắn rồi mới an tâm hôn nhẹ lên trán của ái nhân rồi mới xuống nhà làm bữa sáng. Hôm qua bảo bối đã "chăm sóc" cho cậu tốt như vậy, hôm nay phải đền đáp lại một chút.

Làm xong bữa sáng, Cảnh Du lại tiếp tục chạy lên phòng, ôm người đang cuộn tròn trong chăn rồi siết nhẹ. "Nhàn cư vi bất thiện", nằm đợi mãi mà Ngụy Châu vẫn chưa dậy, Cảnh Du liền tiện tay nghịch một chút. Cậu đưa tay vẽ theo góc cạnh gương mặt của thiên thần đang ngủ kia, viền nhẹ theo bờ môi, nhịn không được liền hôn xuống một cái rồi lại một cái. Nụ hôn ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lúc sau lại nồng nhiệt, say mê khiến ai kia cuối cùng cũng phải tỉnh lại vì thiếu dưỡng khí.

Vừa hé mắt ra, phóng đại trước mặt cậu là hình ảnh của Cảnh Du, điều này làm cậu nhớ đến khoảng thời gian sống chung vui vẻ của hai người.

"Tôi chưa đánh răng." - Ngụy Châu đưa tay đẩy đẩy.

"Không ảnh hưởng gì cả." - Cảnh Du vẫn bướng bỉnh tiếp tục nụ hôn sâu của mình.

Một lúc lâu sau, khi cả hai rời môi nhau, Ngụy Châu liền xấu hổ tung chăn trốn vào phòng vệ sinh, nhanh chóng đánh răng,rửa mặt rồi chạy ù xuống nhà ăn sáng.

Sau bữa sáng, Cảnh Du lại nhận nhiệm vụ rửa bát đĩa trong khi Ngụy Châu tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng thực ra, Ngụy Châu không lên phòng nghỉ ngơi, mà cậu lên phòng để làm một chuyện khác...

Khi Cảnh Du vẫn đang loay hoay trong bếp rửa bát đĩa, một bàn tay đã bí mật ôm lấy eo cậu, áp sát người vào lưng cậu. Hơi thở của người ấy phả vào tai khiến cậu ngứa ngáy. Mỉm cười quay mặt lại, cậu liền "đụng" phải nụ hôn của Ngụy Châu. Trong khi cả hai vẫn đang quấn quýt, Cảnh Du có cảm giác lạnh lạnh nơi cổ nhưng không mấy để ý. Mãi cho đến khi luyến tiếc rời khỏi khuôn miệng đầy ngọt ngào của Ngụy Châu, cậu mới phát hiện trên cổ mình đã xuất hiện thêm một sợi dây chuyền từ bao giờ.

"Đẹp không? Cho cậu!" - Ngụy Châu cười tít mắt. Đó là món quà mà Ngụy Châu phải tốn rất nhiều công sức mới mua được.

"Quà cậu tặng đều thích." - Cảnh Du thích đến nỗi hai chiếc răng hổ cứ thế bị lộ ra bên ngoài.

"Vậy có quà cho tôi không?" - Ngụy Châu đòi hỏi.

"Có." - Cảnh Du vừa nói vừa nhấc bổng Ngụy Châu lên rồi tiến lên lầu.

"Này, cậu làm gì?" - Ngụy Châu sợ hãi hét lên.

"Đưa cậu đi lấy quà. Thứ này dùng được rất nhiều lần a~. Bảo đảm, lần nào dùng xong cũng sẽ khiến cậu hài lòng..."

"Thứ gì hay vậy?" - Ngụy Châu cảm thấy có chút tò mò và hưng phấn.

Mở cửa phòng, Cảnh Du vừa cười vừa nói.

"Là tôi."

------------------------------------

Trước concert quảng bá cho "Light" 1 ngày.

"Bảo bối, bị "đày" về Thượng Hải rồi." - Cảnh Du nhắn tin với Ngụy Châu, còn kèm thêm vài icon mặt mếu.

Ngụy Châu có chút buồn khi nghe tin này, mặc dù cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

"Ừ..."

"Đừng sợ, tôi sẽ xem live mà. Tôi sẽ cổ vũ cho cậu." - Ngoài việc đó, hiện tại Cảnh Du cũng chẳng thể làm gì hơn.

"Ừ..."

"Phải diễn thật tốt nhé!"

"Tất nhiên."

"Vậy cười một cái."

"Không thích."

"..."

"..."

"Nếu concert thành công, tôi sẽ cho cậu thượng." - Cảnh Du nói bừa.

"Thật chứ?" - Ngụy Châu bỗng dưng thay đổi thái độ.

"Ừ... Thật..." - Cảnh Du có chút ngập ngừng.

"Chờ một chút, tôi ghi âm lại."

"..."

-------------------------------------

"Bảo bối, phải làm thật tốt đó, tôi mà thấy không ổn thì sẽ không thực hiện lời hứa đâu." - Khuôn mặt cùng giọng nói ấm áp của Cảnh Du hiện lên qua màn hình điện thoại của Ngụy Châu.

Trước giờ G, vẫn là bạn trai tốt ra mặt cổ vũ bảo bối của mình.

"Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu." - Ngụy Châu chắc nịch. Sau đó còn giơ ngón giữa. - "Mau mau rửa mông sạch sẽ đợi tôi đi."

------------------------------------

Concert đầu tiên của Ngụy Châu, Ổn Ổn đến, gia đình cậu đến. Gần như tất cả mọi người cậu yêu quý và có ảnh hưởng đến cuộc đời của cậu đều đến. Chỉ duy có một người không đến. Ừ thì, không phải cậu ấy không đến, mà cậu ấy là người muốn đến mà không được.

Yêu mà không thể công khai là một điều rất khó chịu. Lúc ban đầu, cứ nghĩ sẽ ổn. Thế nhưng thời gian trôi qua, yêu càng sâu, suy nghĩ càng ngày càng thay đổi. Cho đến tận bây giờ, mặc dù vẫn phải giấu đi trước mặt mọi người thế nhưng tâm lại có chút đau.

Lúc mới bắt đầu, không phải là cả hai không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy. Mà lúc ấy, cứ nghĩ bản thân có thể giấu đi cảm xúc của mình một cách hoàn hảo. Hai người yêu nhau khi tuổi còn trẻ, lại là hai thằng đàn ông. Ai cũng muốn có một sự nghiệp hoàn hảo, có thể lo cho bản thân, cho gia đình. Tình yêu này, khi dấn thân vào, mới thấy có muôn ngàn khó khăn đang chờ đợi. Thế nhưng, đến khi cảm nhận được rõ ràng điều đó, thì mối nhân duyên này, đã không thể nào quay đầu lại được nữa...

...

Tiếng hét vang lên khắp hội trường, mọi người, ai cũng có thể đến đó, chỉ duy cậu là không thể. Ngồi trước màn hình điện thoại nhỏ hẹp, tự bắt bản thân phải biết hài lòng vì còn có thể gián tiếp ngồi xem concert của Ngụy Châu. Lúc đầu, Cảnh Du cứ nghĩ cậu có thể làm được điều đó, có thể tự huyễn hoặc bản thân mình. Hóa ra, khoảng cách từ suy nghĩ đến hành động lại xa như vậy. Càng ngồi xem, cảm giác tủi thân lại càng dâng lên mạnh mẽ trong lòng cậu.

Khi yêu, ai cũng muốn bản thân góp một phần vào những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của đối phương. Cảnh Du cũng vậy. Concert đầu tiên của bảo bối, cậu cũng muốn được tham dự. Được tận mắt thấy bảo bối của mình hát trên sân khấu lớn, muốn được hòa vào đám người gọi to tên của cậu ấy, muốn được thấy cậu ấy khóc, muốn được thấy cậu ấy cười thỏa mãn, muốn thấy cậu ấy thực hiện những vũ đạo khó, cậu muốn thấy, muốn tận mắt thấy, muốn tận tai nghe, muốn...

Nhưng mà...

----------------------------------------

Concert đầu tiên của Ngụy Châu thành công tốt đẹp, suốt trong quãng thời gian đó, cũng có một người không rời mắt khỏi điện thoại, qua màn hình nhỏ hẹp mà cùng khóc, cùng cười với cậu.

Ngụy Châu vào phòng nghỉ, điều đầu tiên là cầm điện thoại lên, nối máy với Cảnh Du.

"Thấy sao?" - Cậu vênh mặt hỏi khi thấy khuôn mặt quen thuộc hiện ra qua màn hình điện thoại.

"Tốt lắm, thế nhưng có vài chỗ không ổn..." - Cảnh Du xoa xoa cằm.

"Chỗ nào chứ? Cậu lại muốn kiếm cớ nuốt lời chứ gì?" - Ngụy Châu giận đến đỏ mặt.

Vì lời hứa ấy, cậu đã cố gắng biết bao nhiêu.

"Thôi được rồi, vì là lần đầu tiên, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt đó vậy..." - Cảnh Du cười thật tươi để lộ hai chiếc răng hổ. Sau đó còn mặt dày chu môi hôn gió thêm mấy cái.

"Tôi đi thay đồ." - Ngụy Châu tắt máy, không kịp để cho Cảnh Du thấy nụ cười đầy ngọt ngào trên môi mình.

Coi như phạt cậu tội không đến...

--------------------------------------

"Về rồi sao?" - Cảnh Du dụi mắt. Đã là 1h sáng rồi, giờ này bảo bối của cậu mới về đến nhà.

"Ừ."

"Mệt không? Mau mau đi ngủ sớm."

"Không muốn ngủ, chỉ muốn thao cậu." - Ngụy Châu bừng bừng khí thế.

"Qua đây..." - Cảnh Du vừa nói vừa vỗ vỗ vào khoảng trống cạnh bên mình.

-------------------------------------

"Cảnh Du." - Giọng nói mệt mỏi của Ngụy Châu theo lỗ nhỏ trên điện thoại truyền vào tai người đang mơ màng.

Đã hơn 3 giờ sáng rồi.

"Cậu chưa ngủ?"

"Ừ, không ngủ được, muốn nói chuyện với cậu."

"Tôi đang nghe này..." - Cảnh Du nói, sau đó yên lặng chờ đợi.

Thế nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng thở đều.

Ngay khi cậu định ngắt máy, phía bên kia lại truyền đến một giọng nói, tuy nhỏ nhưng vẫn rất rõ ràng.

"Cảnh Du..."

"Ừ?"

"Tôi nhớ cậu..." - Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nấc nghẹn.

"Bảo bối, đừng khóc. Tôi cũng nhớ cậu." - Cảnh Du đau lòng an ủi.

"Cảnh Du..."

"Ừ?"

"Cảnh Du..."

"Tôi đây..."

"Cảnh Du..."

"Bảo bối, có chuyện gì sao?" - Cậu cảm thấy có chút lo lắng.

"Dọn đến ở cùng tôi... Được chứ?"

"..."

"Được không?" - Ngụy Châu hỏi lại một lần nữa.

"Tất nhiên là được." - Môi cậu vẽ ra một nụ cười tươi tắn.

"Ừ..."

"Ừ? Chỉ "ừ" thôi sao?" - Cảnh Du có chút hụt hẫng.

"..."

Người bên kia, từ khi nghe được câu nói đồng ý của Cảnh Du, liền lập tức chìm vào giấc ngủ. Nhờ có câu nói này mà Ngụy Châu đã ngủ rất ngon. Đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy.

Về phần Cảnh Du, cậu đã vui đến nỗi không tài nào ngủ được nữa sau khi nghe được lời đề nghị dọn đến ở chung của bảo bối. Mỗi lần nhắm mắt lại, khoảng thời gian ở chung đầy vui vẻ trong quá khứ liền hiện lên. Cậu cũng thử tưởng tượng ra cuộc sống của hai người trong tương lai sẽ thế nào. Chậc... Chắc chắn sẽ rất tươi sáng.

Chuyển về sống chung, cậu sẽ có thời gian ở bên cạnh bảo bối nhiều hơn, sẽ chăm lo được phần nào sức khỏe của cậu ấy, có thể ôm cậu ấy mỗi khi đi ngủ và tặng cho cậu ấy một nụ hôn mỗi khi thức dậy. Nếu hai người ở chung, cậu có thể nấu cơm cho bảo bối, hai người họ sẽ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa khi được nghỉ, cùng nhau xem TV, cùng nhau nghịch điện thoại, cùng nhau đi tắm, cùng nhau làm tình, cùng nhau nhìn thành phố lúc về đêm...

Càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn, càng hưng phấn lại càng muốn vẽ ra khung cảnh tương lai khi cả hai về ở chung, cứ như vậy, Cảnh Du cứ cười rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại cười. Mãi cho đến gần sáng, cậu mới tạm thỏa mãn và chìm vào giấc ngủ, trên môi vẫn đọng lại nụ cười...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bị chó cắn các mẹ ạ, hôm qua sau khi lưu, vô đọc lại thì thấy mất hẳn 1 đoạn lớn, phải hì hục ngồi nhớ rồi viết lại. Rồi Wattpad lại bảo lỗi mạng ko lưu được. Tức quá chụp màn hình lại xong đi ngủ =]]

98-er biết điểm hết chưa? Đi nhảy cầu chung ko? Chúng ta lập team đi chung cho vuôi =]]

Nói chớ buồn quá không muốn viết nữa. Còn nợ một chương, mai đăng bù nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro