Chương 7: Hưởng thụ kết quả của sự lao động nghiêm túc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Hưởng thụ kết quả của sự lao động nghiêm túc.

* chế nào còn thức ko a~??? Quà cho các thím đêm nk ╭(╯ε╰)╮ moa moa ta*
-------------------------------------------------
Sau một giờ cùng nhau anh dũng chiến đấu trong phòng bếp. Hai cậu nhóc cuối cùng cũng đạt được thành phẩm của mình: hai bát mì, một chảo cơm chiên dương châu phiên bản Cảnh Du và hai cốc sinh tố hoa quả do Ngụy Châu tự chế.

Nhìn bữa cơm của mình, chưa kịp mãn nguyện, hai người nọ đã vùi đầu vào ăn. Lúc đói ăn gì cũng trở thành ngon, chính vì thế, đây được xem như là một trong những bữa cơm ngon nhất mà họ được thưởng thức. Ngụy Châu cũng xem như mình có tài năng thiên phú, khả năng tiếp thu nhanh đến không ngờ, chỉ cần một lần là có thể làm được món ăn mà ngày xưa Cảnh Du làm hỏng không biết bao nhiêu lần.

Thực ra, suốt một giờ trong bếp, Ngụy Châu chỉ làm duy nhất một việc là phụ bếp, tất cả đều do một mình Cảnh Du ra tay...

Cũng không đúng lắm, chẳng phải Ngụy Châu còn đặc biệt ra tay chế biến sinh tố bồi bổ sức khỏe hay sao?

Lại nói đến hương vị của cốc sinh tố, rất ngon. Làm sao không ngon được, cậu đã làm sinh tố theo công thức đấy không biết bao nhiêu lần rồi đấy. " Cảnh Du, cậu phải biết lấy điều này làm vinh hạnh của mình đi, tôi còn chưa có làm cho ai ngoài người thân trong nhà đâu." - Ngụy Châu lười biếng ngồi nhìn người đối diện đang nhận xét hương vị của cốc sinh tố.

Đang định đứng lên, Ngụy Châu lại bị một giọng nói làm cho dừng lại.

- Này! Ăn xong rồi?

- Ừ!

- lúc trưa tôi đã rửa bát rồi, bây giờ cậu rửa nhé! - Cảnh Du đưa ra lời đề nghị

- Được rồi. - Ngụy Châu tuy ngoài mặt vui vẻ đồng ý, nhưng trong bụng lại nghĩ thầm: " Ông đây xem như trả phí cho việc cậu dạy ông đây nấu ăn, lần sau đừng mong tôi rửa chén".

Ngoan ngoãn đứng trong bếp rửa chén, đầu Ngụy Châu không ngừng suy nghĩ ra cách làm thế nào để tuồn hẳn việc này cho cậu bạn ngốc cùng phòng kia. Bóng đèn đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu: " Đúng rồi, phải giả vờ làm rơi chén, rồi lại giả vờ cúi xuống nhặt mảnh vỡ bị đứt tay như trong phim người ta hay chiếu trên TV ấy. Thể nào cậu bạn ngốc tốt bụng kia cũng thương xót mình mà giành lấy công việc này thôi. Được rồi, quyết định như vậy đi!".

Nói là làm, Ngụy Châu đứng trong bếp, không ngại ngần mà thả rơi chiếc bát xuống sàn nhà tạo nên âm thanh vỡ vụn.

" Xoảng"

Đang tựa lưng vào sopha xem TV ngoài phòng khách, nghe tiếng của một vật thể làm bằng sứ rơi xuống đất, Cảnh Du vội vàng chạy đến phòng bếp, lòng đầy lo lắng, không biết cậu bạn kia làm ăn thế nào mà lại hỏng chuyện.

Đến nơi, cậu trông thấy Ngụy Châu ngồi sụp xuống sàn nhà, tay đang cố gắng nhặt nhạnh những mảnh vỡ, luôn miệng nói:

- Tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý, để tôi dọn dẹp một chút là xong ngay thôi!

Miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng cậu lại nổi bão: " Cậu cứ đứng như trời trồng vậy làm gì hả? Còn không mau lại đây giúp ông một tay. Fuck! Làm sao mà không làm đứt tay được thế này, phải đứt tay thì mới thoát được việc rửa chén chứ". Đoạn cậu lại nhìn về phía người đang đứng kia với đôi mắt ngập nước tội nghiệp.

Dường như không thể cản lại được ánh mắt như cầu cứu ấy, Cảnh Du vội ngồi xuống.

- Không sao không sao, đừng nhặt nữa, để tôi đây lấy đồ dọn dẹp giúp cậu...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro