chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách đây hàng ngàn tỉ năm trước, khi vũ trụ mới được hình thành từ một vụ nổ rất lớn, lúc một số vật chất bắt đầu hội tụ để trở thành các ngôi sao và hành tinh. Còn có những vật chất khác cũng hội tụ lại với nhau, nhưng chúng không trở thành các ngôi sao cũng không trở thành các hành tinh mà chúng đã trở thành các linh hồn. Các linh hồn ấy vẫn chưa có sự sống và chúng cũng không có hình dạng gì cả, chúng chỉ lang thang trong vũ trụ mà thôi. Thế nhưng có một linh hồn đã bị một tản thiên thạch lớn hút vào, vậy là linh hồn cùng với tản thiên thạch kia cứ trôi và trôi mãi trong khoảng không vô định cho đến một ngày kia....

Tại một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố Tokyo, có một cô bé năm nay đã mười lăm tuổi rồi, nhưng cô bé không thể chạy nhảy vui đùa với bạn bè cùng trang lứa được, vì một tai nạn giao thông lúc lên năm tuổi đã khiến đôi mắt của cô bé ấy không thể nhìn thấy được gì, và cậu cũng không thể nói chuyện được với ai. Cậu chỉ còn đôi tai có thể nghe được mà thôi. Cô bé ấy tên là YokoyamaYui, và cô bé ấy cũng chính là tôi. Lúc này đang là mùa thu nhưng ở ngoài trời thì lại mưa rất to, và cơn mưa ấy càng lúc lại càng nặng hạt hơn, còn tôi thì lại lên cơn sốt cao. Mẹ tôi đã rất lo lắng, cứ chạy qua chạy lại để lấy khăn ướt đắp cho tôi, rồi mẹ tôi mời cả một Cô bác sĩ đến khám cho tôi, khám xong ông bảo:

– Cháu nó không sao đâu, chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì cơn sốt sẽ hết ngay thôi.

Mẹ tôi mừng rỡ nói.

– Cảm ơn anh nhiều lắm...

Cô bác sĩ vui vẻ nói.

– Không có chi đâu, tôi với anh nhà là bạn thân với nhau. Vậy nên giúp đỡ nhau là bình thường mà. Thôi, chào chị, tôi về đây.

Sau khi Cô bác sĩ đi rồi, mẹ tôi chạy xuống bếp nấu cho tôi một chén cháo trắng, sau đó mẹ tôi bưng chén cháo vào phòng rồi đút cho tôi ăn. Ăn từng muổng cháo của mẹ tôi đút mà lòng tôi như có ai cào xé vậy. Từ khi tôi bị tai nạn thì mẹ là người luôn lo lắng và chăm sóc cho tôi rất nhiều, tất cả những việc từ tắm rửa thay quần áo cho đến việc cho tôi ăn đều là do mẹ tôi làm. Đôi mắt thì mù, còn miệng thì bị câm đã khiến cho tôi trở thành một kẻ phế nhân, cái cảm giác đau khổ và mặc cảm ấy đã đeo đuổi tôi suốt mười năm trời.

Cả ngày trời tôi chỉ nằm đó chờ mẹ đem cơm đến cho ăn. Đôi mắt tôi không thể nhìn được mọi vật xung quanh, tôi chẳng thể thấy được những người thân của mình. Quanh năm suốt tháng tôi chỉ sống trong một màu đen đáng sợ đó mà thôi. Còn miệng của tôi thì không thể nói chuyện với ai được. Có nhiều lúc tôi rất khát nước, cũng có nhiều lúc tôi bị đau bụng dữ dội, nhưng những lúc như vậy tôi không thể kêu ai giúp đỡ được, tôi chỉ biết nằm đó chịu đựng một mình. Và cũng có nhiều lúc tôi muốn nói rằng: "Con yêu mẹ lắm!", nhưng tôi lại không thể mở miệng nói được những câu nên lời. Những cảm giác đó đối với tôi còn tệ hơn cái chết gấp một trăm lần. Nhưng tôi đau một trăm thì ba mẹ tôi lại đau đến một ngàn lần. Từ ngày tôi bị tai nạn đến giờ ba mẹ đã bỏ hết công ăn chuyện làm để đưa tôi đi bác sĩ.

Cứ nghe nói đến bác sĩ hay thầy thuốc nào giỏi là ba mẹ lại đưa tôi đến nơi đó với hy vọng tôi có thể sáng mắt và nói chuyện trở lại bình thường. Thế nhưng đã mấy năm trôi mà mắt và miệng của tôi vẫn không thể nhìn thấy cũng như nói chuyện được. Nợ nần của ba mẹ ngày càng chồng chất sau những lần chạy chữa không thành công. Đôi khi tôi muốn tự tử chết quách đi cho xong để khỏi làm khổ ba mẹ nữa, nhưng ngay cả đến việc tự tử mà tôi cũng chẳng còn đủ sức nữa.

Lúc này ba đang xem tin tức trên tivi ở phòng bên cạnh, phòng đó cũng chính là phòng ngủ của ba mẹ tôi. Kể từ khi tôi bị tai nạn thì phòng của ba mẹ và phòng của tôi ở kế bên nhau để khi có chuyện gì xảy ra thì ba mẹ tôi có thể biết được mà chạy qua kịp. Mặc dù lúc này ngoài trời đang mưa khá lớn nhưng tôi vẫn có thể nghe được tiếng của cô phát thanh viên đang đọc tin tức trên tivi.

– Có một tản thiên thạch kích thước bằng một sân bóng đá đang lao thẳng về phía Trái Đất, theo tính toán của các nhà khoa học thì điểm rơi của tản thiên thạch này có thể là các tỉnh phía nam nước Nhật Bản của chúng ta. Tuy nhiên tản thiên thạch này sẽ bị thiêu cháy khi đi vào bầu khí quyển, vì vậy nó sẽ không gây nguy hiểm cho người dân. Sau đây là phần tin thế giới...

Lúc này có một tiếng sấm rất lớn vang lên khiến cho tôi giật mình, mẹ lo lắng chạy vội qua phòng tôi, mẹ ngồi bên cạnh tôi rồi nhẹ nhàng nói.

– Không sao đâu con, đó chỉ là tiếng sấm cô bé thôi mà. Con hãy ngủ đi, con yêu của mẹ....

Nói rồi mẹ tôi liền dịu dàng hôn vào trán tôi, và cẩn thận đặp mền lại cho tôi, rồi mẹ lặng lẽ trở về phòng của mình. Mẹ tôi kêu tôi ngủ, nhưng đối với tôi có ngủ hay không thì trước mắt vẫn chỉ là màu đen lạnh lẽo. Nhưng tôi sẽ nghe lời của mẹ mà cố gắng ngủ, với lại tôi cũng cảm thấy hơi mệt, chắc là do mấy viên thuốc mẹ tôi đã cho tôi uống lúc nảy sau khi ăn cháo xong. Rồi tôi từ từ chìm vào giấc ngủ trong khi những hạt mưa ngoài kia vẫn đang rơi tí tách trên mái nhà mỗi lúc một nhiều hơn.

Khi đang ngủ thì tôi thấy được trong màn đêm u tối đó đã có những đốm sáng đủ màu đỏ, xanh lá, xanh da trời và cả màu vàng nữa, đang chiếu sáng rực rỡ quanh tôi. Tôi tự hỏi sao kỳ lạ vậy, rõ ràng là mắt của tôi đã bị mù mà, sao lại có thể nhìn thấy những màu sắc này được chứ? Rồi những ánh sáng đủ màu biến mất, màn đêm tối đen trước mắt tôi đang từ từ biến thành một không gian màu trắng tinh, xung quanh không gian này chỉ toàn là màu trắng, nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi mà lại thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn lên lại nhìn xuống nhưng chỉ thấy có một màu trắng.

Rồi khi nhìn xuống thì tôi chợt nhìn thấy tay chân của mình, tôi cứ lật úp bàn tay xuống rồi lại lật ngữa bàn tay lên để xem cho kĩ như thể không tin vào mắt mình. Tôi thật sự rất mừng rỡ khi tôi có thể nhìn thấy tay chân của chính mình, rồi bất chợt tôi reo lên.

– Trời ơi, mình có thể nhìn thấy được sao!?....

Sau khi reo lên như vậy thì tôi lại càng không tin vào tai mình được nữa, tôi vừa mới lên tiếng nói chuyện sao, tôi đã hết bị mù và câm rồi sao. Như vậy thì tuyệt quá, chắc chắn ba mẹ tôi sẽ rất vui mừng khi trông thấy tôi như vậy cho mà xem. Nhưng rồi tôi đã kịp nhận ra đây có lẽ chỉ là một giấc mơ, làm sao tôi tự nhiên lại có thể nhìn thấy và nói chuyện được chứ. Rõ ràng là ngày xưa bác sĩ đã nói tôi không nhìn thấy và nói chuyện được nữa cơ mà. Nếu đây thật sự chỉ là một giấc mơ thì tôi mong rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...

Khi đang nhìn xung quanh không gian trắng ấy tôi thấy ở đằng xa xa có một người. Tôi liền chạy lại gần xem thì thấy có một cô gái trạc tuổi của tôi đang ngồi co ro. Cô bé có một khuôn mặt rất xinh đẹp, đẹp như một thiên thần vừa mới được sinh ra vậy.Tôi nhìn thấy có một vết bớt cô bé màu đỏ trên vai trái của cô bé, và rồi tôi nhận ra trên người của cô bé ấy không có một mảnh vải nào che thân, tôi ngượng nghịu vội vàng quay mặt chỗ khác. Một hồi lâu sau không nghe cô bé ấy có phản ứng gì thì tôi mới quay mặt lại mỉm cười với cô ấy, cô ấy cũng ngước mặt lên nhìn tôi và cũng mỉm cười theo. Đôi mắt tròn xoe của cô bé ấy nhìn tôi thật ngây thơ như một đứa trẻ sơ sinh đang nhìn thế giới xung quanh vậy. Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp cô bé này, nhưng không hiểu sao khi nhìn cô bé ấy tôi lại có một cảm giác gì đó rất thân thương như một ngưới thân của tôi vậy...

Thế nhưng khi nhìn thấy cô bé ấy không mặc đồ như vậy tôi cứ cảm thấy mắc cỡ thế nào ấy, tôi ước gì lúc này có một bộ quần áo nào đó ở đây cho cô bé ấy mặc vào. Vừa ước như vậy xong thì ở đằng xa đã xuất hiện một cái tủ, tôi liền đi lại gần cái tủ đó mở ra xem thì thấy có rất nhiều quần áo và váy đầm rất đẹp, tôi lấy một bộ áo đầm màu vàng thật dễ thương trong tủ đi lại đưa cho cô bé ấy rồi nói.

– Nè, bạn mặc vào đi.

Cô ấy liền cầm lấy bộ áo đầm của tôi đưa mà ngắm nhìn ngơ ngác, thấy vậy tôi liền giục.

– Bạn mặc vào đi, nhanh lên

Tôi vừa nói vừa làm những động tác như đang mặc áo vào, cô bé đó nhìn tôi làm những động tác đó một hồi lâu rồi cũng bắt chước làm theo, cuối cùng thì cô bé đó cũng mặc được bộ áo đầm ấy vào người.

Sau khi cô bé mặc bộ áo đầm ấy vào trông cô bé đẹp hẳn lên. Thấy cô ấy đã mặc đồ chỉnh tề như vậy thì tôi đã đủ tự tin để nói chuyện:

– Bạn tên gì vậy?

Cô bé ấy không trả lời câu hỏi của tôi, mà cô bé ấy cứ tròn xoe mắt mà nhìn tôi. Tôi thắc mắc không hiểu sao cô bé ấy lại không trả lời câu hỏi của tôi mình, rồi tôi liền lặp lại câu hỏi ấy.

– Bạn tên gì vậy?

Cô ấy vẫn không trả lời câu hỏi của tôi, tuy nhiên tôi vẫn không cảm thấy bực bội chút nào cả. Tôi đành lặp lại câu hỏi ấy thêm một lần nữa. Lần này tôi nói thật chậm rãi.

– Bạn tên là gì?

Bỗng dưng cô bé lên tiếng hỏi ngước lại tôi.

– Bạn tên là gì?

Tôi tự hỏi hình như cô bé ấy lặp lại câu hỏi của tôi thì phải, nhưng cũng có thể là cô ấy muốn biết tên tôi trước thì sao. Nghĩ vậy tôi liền lên tiếng tự giới thiệu cho cô bé ấy nghe.

– Mình tên là Yui, năm nay mình được mười lăm tuổi.

Rồi cô bé ấy cũng lập lại y chang những lời tôi vừa nói.

– Mình tên là Yui, năm nay mình được mười lăm tuổi.

Tôi thật không hiểu sao cô bé ấy lại bắt chước nói theo những gì tôi nói để làm gì cơ chứ. Rồi tôi chợt nhận ra một điều là cô bé này có vẻ như không biết nói, và cô ấy đang tập nói theo thì phải. Tuy nhiên để cho chắc ăn thì tôi phải thử lại một lần nữa xem sao. Tôi tinh nghịch nói.

– Bạn là đồ ngốc.

Cô bé ấy vẫn lặp lại.

– Bạn là đồ ngốc.

Nghe cô bé ấy nói vậy thì tôi có thể chắc chắn một điều là cô ấy đang tập nói, vậy nên cô ấy mới nói theo tôi. Nhưng có một điều tôi cứ thắc mắc là tại sao cô ấy đã lớn cỡ tuổi của tôi rồi mà sao vẫn chưa biết nóii chứ? Rồi tôi chợt nhớ ra đây chỉ là một giấc mơ, mà trong giấc mơ thì những chuyện này xảy ra là rất bình thường. Khi nghĩ như vậy trong lòng tôi lại buồn, khi giấc mơ này kết thức tôi lại trở về như cũ là một cô nhóc vừa mù vừa câm. Rồi tôi bật khóc, những giọt nước mắt cứ chảy dài xuống má của tôi.

Còn cô bé đó cứ nhìn tôi chằm chằm, thấy những giọt nước mắt cứ lăn xuống má, xuống cằm như vậy cô bé ấy tỏ vẻ rất thích thú. Cô bé cứ dùng ngón tay chấm lấy những giọt nước mắt của tôi. Rồi cô ấy đã nở một nụ cười thật tươi, nụ cười ngây thơ của cô bé đã giúp tôi thấy đỡ buồn hơn rất nhiều.

Rồi tôi lại suy nghĩ mình sẽ làm cho giấc mơ này trở thành là một giấc mơ tuyệt đẹp. Tôi phải cố gắng nói thật nhiều và nhìn thấy thật nhiều thứ trước khi tôi thức dậy. Nhưng... tôi biết nói chuyện với ai và nhìn cái gì đây khi mà xung quanh chỉ toàn màu trắng và một cô bé chỉ mới tập nói chứ.... Rồi tôi chợt nhớ ra đây là giấc mơ của mình mà, những gì tôi muốn có đều xuất hiện ở nơi này, như vậy tôi có thể tạo ra cả một thế giới của riêng mình, và điều đầu tiên mà tôi làm là tập nói cho cô bé này để cô có thể nói chuyện được với tôi trước cái đã.

Nghĩ vậy tôi liền nói với cô bé đó.

– Bây giờ bạn hãy nói theo mình nha, mình tên là...

Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô bé ấy đã lặp lại y hệt như những gì mà tôi nói. Tuy nhiên tôi vẫn kiên nhẫn mà tập cho cô bé đó, tôi phải tập cho cô ấy bằng được mới thôi. Tôi dùng tay chỉ vào tôi và nói tên của mình, và chỉ vào cô bé thì tôi sẽ nói tên của cô bé. Tôi nghĩ làm như vậy sẽ giúp cho cô bé ấy biết được đâu là tên tôi và đâu là tên cô ấy mà nói chứ không phải lặp đi lặp lại lời nói của tôi nữa. Nghĩ vậy tôi liền lên tiếng.

– Không, không được, bạn không lặp lại những gì mình nói. Bạn phải nói như vầy nè, mình tên là Yui còn bạn là...

Đến đây thì tôi mới chợt nhớ ra là cô bé này không có tên, như vậy thì tôi phải đặt một cái tên thật hay cho cô bé mới được. Nhìn mọi thứ xung quanh mà cố nghĩ ra một cái tên để đạt cho cô bé ấy. Một lúc sau trong đầu tôi đã chợt nghĩ ra một cái tên rất hay, tôi mừng rỡ nói.

– Kể từ bây giờ tên của bạn sẽ là Paru đó, nghe có hay không?

Rồi tôi vừa nói vừa dùng tay chỉ qua chỉ lại giữa tôi và cô bé đó, tôi cố gắng nói thật chậm rãi.

– Tên của bạn sẽ là Paru, còn tên của mình là Yui. Mình tên Yui, bạn là Paru.

Cứ như vậy sau một hồi lâu nhìn theo ngón tay tôi chỉ, cuối cùng cô bé ấy cũng nói được.

– Mình tên là Paru, còn bạn tên Yui. Tên hay quá!

Nghe được Paru nói như vậy thì tôi đã tỏ ra rất vui. Tôi định sẽ dạy thêm cho cô bé ấy thật nhiều từ nữa, thế nhưng tiếng động ở thế giới bên ngoài đã đánh thức tôi. Đó là tiếng bấm chuông cửa nhà tôi đã làm tôi tỉnh giấc, đồng thời đã đưa tôi trở về với cuộc sống thực tại. Nếu như cho tôi có một sự chọn thì tôi sẽ ngủ, mơ thấy giấc mơ ấy và không bao giờ tỉnh dậy nữa, nhưng tôi biết rằng một giấc mơ như vậy sẽ không đến với tôi lần thứ hai....

Hôm nay có một bác sĩ đến thăm ba mẹ và cũng để khám cho tôi. Cô ấy là một bác sĩ chuyên gia về khoa về thần kinh và là bạn rất thân của ba mẹ tôi. Sau những cái ôm và câu nói xã giao, ba tôi liền nói thẳng vào vấn đề ngay.

– Chị Atsuko à, hôm này tôi mời chị đến đây để khám cho con gái tôi xem có thể phục hồi lại được khả năng nói và nhìn của nó hay không.

Cô bác sĩ vui vẻ nói.

– Được rồi, anh chị cứ bình tĩnh đi, để tôi xem tình hình bệnh của nó như thế nào đã.

Nói rồi cô bác sĩ đó cùng với ba mẹ tôi đi vào phòng để khám cho tôi, còn ba và mẹ chắc có lẽ đang rất hồi hộp. Mẹ tôi đang chờ đợi với một hy vọng rằng bác sĩ sẽ nói rằng tôi có nhìn thấy và nói chuyện trở lại được. Sau một hồi lâu kiểm tra mắt và miệng thì Cô bác sĩ ấy buồn bã nói.

– Tôi mong là anh chị sẽ hết sức bình tĩnh khi nghe tôi nói. Con của anh chị do bị tổn thương ở vùng thị giác và ngôn ngữ nói chuyện trong não quá lâu, bởi vậy cho nên tất cả các tế bào thần kinh ở hai vùng này đều đã bị hoại tử. Khả năng hồi phục của cháu nó rất thấp, hầu như chỉ bằng không phẩy một phần trăm mà thôi.

Nghe vậy ba tôi vội vàng hỏi.

– Anh nói con của tôi còn không phẩy một phần trăm phục hồi nghĩa là sao vậy?

Cô bác sĩ đó vẫn tỏ vẻ bi quan.

– Nghĩa là con của anh vẫn có hy vọng phục hồi thị giác và khả năng nói chuyện. Thế nhưng chuyện rất khó có thể xảy ra. Lúc trước ở bên Mỹ cũng có một cô bé bị câm và mù giống như con của anh vậy. Sau bảy năm các bác sĩ điều trị cho cô bé đó dần dần trở nên vô vọng. Nhưng vào cái ngày mà tất cả mọi người đã định bỏ cuộc thì bỗng dưng điều kỳ diệu đã xảy ra, cô bé ấy lại có thể nhìn thấy và nói chuyện trở lại. Cho đến bây giờ thì các bác sĩ vẫn chưa giải thích được điều đó. Nhưng tôi vẫn cho là điều kỳ diệu ấy rất có thể xảy ra lần thứ hai.

Những lời nói của Cô bác sĩ đó ít nhiều cũng đã cho ba mẹ tôi một tí hy vọng về điều kỳ diệu không có thật ấy, nhưng tôi biết chắc những gì ông ấy nói chỉ là để an ủi ba mẹ tôi thôi, chứ nếu nói sự thật rằng tôi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy và nói chuyện trở lại được thì ba mẹ tôi sẽ rất đau lòng. Tôi không biết rằng ba mẹ tôi có tin vào sự thần kì ấy hay không, chứ còn tôi luôn mong rằng một ngày nào đó điều đó sẽ đến với tôi...

Sau khi khám cho tôi xong thì cô bác sĩ đó đã cùng ăn trưa với ba mẹ, sau đó mới ra về. Ba mẹ tôi đã ra cửa tiễn cô ấy đi. Ông bắt tay ba tôi rồi nói.

– Thôi bây giờ tôi phải về đây. Tôi chúc cho con của anh chị sớm ngày bình phục trở lại.

Ba tôi nhẹ nhàng nói.

– Cảm ơn chị nhiều lắm Atsuko à.

Nói rồi cô bác sĩ đó liền bước vào trong xe hơi của mình rồi lái xe đi khỏi. Sau khi cô ấy đi rồi, mẹ tôi vội chạy vào bếp hâm nóng lại tô cháo rồi vào đút cho tôi ăn. Mẹ vừa đút cháo cho tôi vừa vui mừng nói.

– Hồi nãy con có nghe cô bác sĩ đó nói gì không, con vẫn có khả năng phục hồi đó. Mẹ rất muốn có một ngày nào đó lại được nghe con gọi mẹ, mẹ cũng rất muốn con nhìn thấy được mọi vật xung quanh mình. Lúc này ở ngoài khí trời đang dần chuyển sang mùa thu, thời tiết thật là mát mẻ êm dịu làm sao. Mẹ ước gì con có thể nhìn thấy mẹ, nhìn thấy được ba và vạn vật quanh mình. Đến lúc đó cả nhà ta sẽ cùng nhau ra công viên chơi, cùng nhặt những chiếc lá vàng về làm thành những bức tranh thật đẹp. Phải đến bao giờ thì điều ước đó của mẹ mới sự thật đây?

Đến đây thì mẹ tôi không thể cầm được nước mắt nữa... mẹ đã khóc. Nghe tiếng mẹ tôi khóc như vậy thì tôi cũng muốn khóc, tôi muốn khóc thành tiếng thật to nhưng không thể được. Tôi không thể khóc thành tiếng cũng không thể trả lời được câu hỏi của mẹ tôi. Tôi không thể biết được khi nào thì điều kỳ diệu ấy sẽ xảy ra, hoặc cũng có thể sẽ chẳng bao giờ có cái ngày đó, cái ngày tôi có thể nhìn thấy và nói chuyện được mà cả nhà ba người nhà chúng tôi đã trông chờ rất lâu.

Sau khi cho tôi ăn cháo xong thì mẹ tôi ra ngoài làm những công việc khác trong nhà, còn tôi thì nằm đó cố gắng để ngủ trở lại, mặc dù tôi chỉ mới thức dậy. Trước đây tôi rất sợ phải ngủ, vì khi ngủ tôi chẳng khác nào đang ở trong một khoảng không vô tận, mà ở đó không có gì ngoài một màu đen tăm tối. Còn khi thức ít nhất ra tôi có thể nghe được tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu và cả tiếng xe chạy nữa. Nhưng bây giờ rất muốn ngủ để mơ thấy lại giấc mơ lúc tối. Nếu tôi lại thấy được giấc mơ đó thì chắc tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa đâu...

Tôi cố gắng hết sức và cuối cùng cũng ngủ được. Tôi đã thật sự rất mừng rỡ khi thấy lại được giấc mơ đó. Không gian màu trắng đó lại hiện ra trước mắt tôi, tôi thấy cái tủ đựng quần áo rất lớn mà tôi ước ra, rồi tôi còn thấy cả Paru nữa, tôi liền chạy lại gần:

– Chào bạn Paru, bạn chờ mình ở đây có lâu không?

Paru bập bẹ được vài ba tiếng.

– Chào bạn Yui, lâu... lâu rồi...

Tôi bật cười trước cái kiểu nói chuyện ngô nghê của Paru, chắc tôi còn phải dạy cô bé này nhiều điều đây.

– Không phải thế. Bạn phải nói như vầy nè, lặp lại theo mình nha. Mình chờ bạn lâu lắm rồi.

Paru liền lập lại y hệt như vậy.

– Mình chờ bạn lâu lắm rồi.

Tôi gật đầu rồi mỉm cười.

– Đúng rồi, bạn phải nói như vậy mới đúng.

Trông Paru lúc này mới thật dễ thương, khuôn mặt của cô bé có một vẻ đẹp thật ngây thơ và thánh thiện, còn mái tóc thì mượt mà và óng ả như những đám mây bồng bềnh trôi. Rồi tôi chợt phát hiện ra bộ váy của Paru đang mặc không phải là bộ váy màu vàng lúc tối nữa, mà lúc này cô đang khoác trên người là một bộ váy màu trắng có những chấm bi màu xanh dương rất dễ thương. Hình như là Paru đã biết cách tự thay đồ cho mình thì phải, và điều đó làm cho tôi cảm thấy rất vui.

Tôi định sẽ rủ Paru chơi một trò gì đó, nhưng nhìn xung quanh tôi chẳng thấy trò gì có thể chơi được ở đây hết. Đột nhiên tôi nghe có tiếng kêu cô bé vang lên, còn Patu thì đang xoa xoa bụng. Thấy vậy tôi liền mỉm cười rồi nói.

– À không sao đâu, cái đó người ta gọi là đói bụng đó mà.

Paru lắp ba lắp bắp nói.

– Đói... đói bụng...

Tôi nhìn xung quanh thấy ở nơi này chẳng có thứ gì ăn được cả, tôi muốn có món gì để ăn ở đây. Trong đầu vừa nghĩ đến đồ ăn thì trước mắt tôi đã hiện ra một cái bàn rất lớn với đủ các món ngon. Thấy vậy tôi mừng rỡ nắm tay Paru dẫn đi lại chỗ cái bàn, rồi cả hai cùng nhau ngồi vào ghế, sau đó tôi cầm đũa lên rồi nói.

– Paru à, bạn cầm đũa lên ăn đi.

Thấy tôi cầm đũa thì Paru cũng bắt chước cầm đũa lên. Rồi tôi gắp một miếng cá chiên bỏ vào miệng ăn ngon lành. Cô bé đó thấy rồi cũng bắt chước làm theo y chang như vậy. Tôi gắp hết món này đến món khác, vì những món này rất ngon mà trước giờ tôi chưa từng được ăn. Thấy tôi ăn như thế nào thì Paru cũng ăn y như vậy, thấy vậy tôi liền vui vẻ hỏi.

– Thế nào Paru, những món ăn này có ngon không?

Paru hình như chưa hiểu tôi nói gì, bởi vậy nên tôi vừa chỉ tay những món ăn đó vừa nói.

– Những món ăn này ngon số một, số một đó!

Patu liền đưa ngón tay cái lên và nói.

– Những món ăn ngon số một, số một, số một, số một luôn.

Tôi phải bắt cười trước sự ngây thơ đến đáng yêu cô bé, và tôi thật sự có một cảm giác thân thương đối với cô bé cô này. Không hiểu sao tôi lại có những cảm này, và khi nhìn vào mắt của Paru thì tôi có cảm giác được một ấm áp mà tôi chưa từng có trước đây.

Lúc này chúng tôi đã ăn no đến căn cả bụng thế mà đồ ăn trên bàn này vẫn còn rất nhiều, hình như những món ăn trên bàn này là những món ăn không bao giờ hết thì phải. Rồi trong đầu tôi vừa nảy ra một trò chơi mà tôi thường chơi lúc còn cô bé, tôi liền nắm tay của Paru vừa chạy đi vừa nói.

– Paru à, bây giờ mình rủ bạn chơi một trò chơi này vui lắm.

Paru cũng bập bẹ nói.

– Trò chơi, trò chơi...

Tôi nắm tay Paru chạy tới một chỗ trống trải, sau đó tôi tập trung suy nghĩ đến một cái tivi và một bộ trò chơi điện tử. Ngay lập tức những thứ đó hiện ra trước mắt tôi, một cái tivi màn hình tinh thể lỏng và một bộ trò chơi điện tử siêu hiện đại. Sau khi thấy những thứ đó xuất hiện thì tôi tỏ ra rất vui mừng, như vậy giấc mơ này đúng là một giấc mơ như ý của tôi, tôi liền nói

– Bạn hãy ngồi xuống đi, để mình bật trò chơi điện tử lên hai đứa mình cùng chơi nha.

Rồi tôi liền nắm tay của Paru kéo ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó tôi bật tivi và bật máy chơi điện tử lên, còn việc kết nối dây giữa tivi với máy chơi điện tử này thì đối với tôi là quá dễ, vì lúc cô bé tôi đã thấy ba tôi làm rất nhiều lần rồi. Khi bật máy chơi điện tử lên thì tôi vô cùng thích thú bởi vì trong máy rất nhiều trò chơi, nào là trò đá banh, đua xe, bắn súng và cả trò xếp hình nữa. Tôi thì ngồi đó say sưa bấm điện tử, còn Paru thì ngồi bên cạnh tôi thích thú nhìn những nhân vật điện tử đang chuyển động trên màn hình tivi. Rồi tôi quay qua hỏi Paru.

– Bạn thấy mấy cái trò chơi điện này chơi có vui không Paru?

Lần này thì có vẻ như Paru hiểu được câu hỏi của tôi nên cô nói ngay.

– Vui vui vui...

Thấy cô bé rất thích như vậy thì tôi cũng rất mừng, thế rồi tôi lại tiếp tục bấm điện tử, tôi chơi hết trò này đến trò khác như không biết mệt là gì. Khoảng một hồi lâu sau tôi lại quay qua nhìn Paru, tôi thấy cô bé có vẻ hơi khó chịu ở cổ, tôi nghĩ có lẽ cô bé đang khát nước nên tôi liền hỏi.

– Sao rồi, bạn thấy khát nước hả Paru?

Tôi định sẽ ước ra một cái tủ lạnh với đầy đủ thức ăn và nước uống trong đó, nhưng rồi tôi suy nghĩ là tại sao mình không biến không giang này thành một ngôi biệt thự với đầy đủ tiện nghi chứ. Làm như vậy tôi sẽ có được một ngôi biệt thự thật sang trọng với tất cả mọi thứ có trong đó. Nghĩ vậy trong đầu tôi bắt đầu vẽ ra một ngôi biệt thự với đầy đủ tất cả mọi tiện nghi, nào là truyền hình cáp, đầu đĩa xịn, tủ lạnh, máy giặt và cả những cây đèn chỉ cần vỗ tay một cái là tự động sáng rồi lại vỗ tay lần thứ hai là tự động tắt nữa.

Trong đầu tôi đã hình dung ra những thứ đó, rồi tất cả từ từ hiện ra trước mắt tôi, và ngôi biệt thự với kiến trúc kiểu tây phương cũng từ từ hiện ra. Tôi mừng rỡ nắm lấy tay của Paru mà chạy đi khắp nơi trong ngôi biệt thự này, từ trên lầu xuống dưới đất, từ ngoài cửa vào đến trong bếp, từ phòng ngủ cho đến phòng khách tôi thấy chỗ nào cũng rất rộng rãi và rất đẹp nữa. Ở nơi này cứ như là một thiên đường đối với tôi vậy.

.....................................

Au: tui làm cái fic này để chúc mừng Paru tốt nghiệp, và cũng muốn chúc em ấy thành công trên con đường diễn viên sau này. Đây là  Shortfic nên chỉ cỡ 4 chap thôi. Rất mong được mọi người ủng hộ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro