Yulsic 709 Years Later Chap 79-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 79 – 2

-Taetae, dậy nào!

Taeyeon dụi mắt, ngóc đầu lên nhìn Fany với khuôn mặt ngái ngủ. Cô nhớ là mình đang đọc sách, nhưng cơn gió nhẹ và dễ chịu từ ngoài cửa sổ thổi vào quả là sự cám dỗ khó cưỡng cho một giấc ngon lành.

-Thôi chết, tớ vẫn chưa ôn bài gì cả! – Taeyeon hốt hoảng.

-Thôi, dẹp chuyện sách vở sang một bên đi. Cậu biết hôm nay tớ đã gặp ai không?

-Ai nào?

-Hyomin! Tớ gặp cô ta ở chính bệnh viện mà tớ đến thăm bọn nhóc!

-Hả! – Taeyeon kinh ngạc – Cậu gặp Hyomin? Vậy cậu đã làm gì? Cậu có gọi điện báo cho Yuri không? Còn nữa, con nhỏ ấy như thế nào, chắc chắn là rất đáng ghét phải không? Loại chuyên đi phá hoại gia đình người khác chẳng có gì tốt đẹp cả!

-Cậu lúc nào cũng nóng tính, phải sửa đi chứ! – Fany dịu dàng – Cậu nghĩ Yuri sẽ làm gì? Đưa cô ta đến chỗ Sooyeon để giải thích hay làm cho mọi việc rắc rối hơn? Nên nhớ rằng rút giây thì động rừng, không phải lúc nào con người ta cũng có thể đi thẳng vào vấn đề. Những chuyện nhạy cảm như thế này, tốt nhất là nên đi đường vòng.

-Là sao?

Taeyeon gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu trước những lời nói đầy ẩn ý của vợ mình. Đôi khi cô tự hỏi tại sao Fany không thể ngừng việc nói năng đầy ẩn ý và cứ đi thẳng vào vấn đề, cứ nói thẳng như cô thì hay biết mấy.

-Muốn bắt được cọp phải chui vào hang cọp. Cậu nghĩ đi, đâu là cách tốt nhất để khai thác thông tin từ Hyomin, không phải là lợi dụng lòng tin của cô ta như cách cô ta đã làm với Yuri ư? Khi gặp Hyomin, tớ đã vô cùng ngạc nhiên và xém tí nữa hành động nóng vội như những gì cậu vừa nói vậy. Nhưng không, tớ đã kết bạn với cô ta và chắc chắn tớ sẽ làm sáng tỏ chân tướng của mọi việc!

-Cậu không thấy cách ấy rất tốn thời gian ư? – Taeyeon cau mày – Mất bao lâu để cậu trở thành bạn thân của cô ta? Tớ chỉ e khi cậu biết được sự thật thì cũng là lúc Yuri và Sooyeon đường ai nấy đi.

-Vậy nên tớ đang cố gắng nè! Nhưng mà…

Khuôn mặt Fany chợt trở nên đăm chiêu. Cô vòng tay ôm lấy bạn gái mình và khẽ thở dài…

-Có chuyện gì vậy Fany? Sao cậu lại thở dài như thế?

-Cô ấy không cho tớ cảm giác của một kẻ xấu…

Fany dụi đầu lên vai Taeyeon, nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu khi được Taeyeon vuốt nhẹ lên lưng.

-Tại sao?

-Tớ không biết nữa...

-Không biết sao lại nói? – Taeyeon trêu.

-Cách giúp đỡ người khác, cách chăm sóc bọn trẻ,… tất cả những cử chỉ của Hyomin đều toát lên sự dịu dàng và thân thiện. Hơn nữa, cách cô ấy nhìn bọn trẻ rất đặc biệt. Tớ đọc được từ ánh mắt ấy niềm khao khát về một gia đình hạnh phúc, về một cuộc sống ấm êm, về một ngôi nhà tràn ngập tiếng trẻ thơ. Một kẻ có dã tâm đi phá hoại gia đình người khác sẽ không bao giờ có được ánh mắt như vậy.

-…

-Tớ tin là có kẻ đứng sau mọi chuyện! Chắc chắn thế! – Fany khẳng định.

-Fany à…

-Huh?

Fany ngẩng lên, nụ cười gian tà cùng ánh mắt byun của Taeyeon đập vào mắt cô ngay tức khắc. Nhất là ánh mắt, nó khiến cô lạnh cả người.

-Sao cậu nói chuyện người ta mà quên chuyện tụi mình?

-Chuyện… gì?

-Chúng mình cũng thích có nhiều con nít mà… - Taeyeon chớp chớp mắt.

-Uhm… nhưng… trời còn sáng …

-Ngốc! Thời đại công nghệ tiên tiến mà cậu không biết ứng dụng sao?

-Ý cậu là…

-Tắt đèn, kéo rèm, tối ngay ấy mà!

-Yah! Kim… uhm… uh… uh…

Chỉ có Kim Taeyeon mới có thể khiến cho tiếng thét (rên?!) của Tiffany Hwang tỉ lệ thuận với bóng tối…

***

-Em ngồi đi! – Daniel lịch sự kéo ghế cho Sooyeon – Những món này em thấy thế nào? Trông có hấp dẫn không? Anh đã vào bếp để chuẩn bị cho em đó. Anh…

-Tôi muốn hỏi!

Sooyeon giữ thái độ lạnh lùng, đúng như cốt cách của một công chúa.

-Em muốn hỏi gì?

-Tại sao kiếp trước anh luôn bảo rằng anh không thể yêu tôi? 

-Vì… - Daniel ngập ngừng – vì anh mặc cảm về xuất thân của mình. Anh chỉ là một võ quan thân cô thế cô, trong khi em lại là công chúa. Em nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ được chấp nhận ư? Hoàng tộc, các nước chư hầu, họ có thể để yên cho chúng ta chăng? Hơn ai hết, em biết rõ rằng câu trả lời là không!

-…

Daniel tiến đến bên cạnh Sooyeon, anh quỳ xuống và nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng, khẽ đặt lên một nụ hôn nhẹ. Nhưng nàng vẫn lặng thinh, không nói năng chi, chỉ nhìn người con trai đang quỳ dưới chân mình bằng ánh mắt vô hồn.

-Em vẫn chưa tin anh sao, Sooyeon? Sự chân thành này chưa đủ để em cảm động ư? Em có biết không, khi rơi xuống hẻm núi, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí anh vẫn là em…

-…

-Vậy thì tại sao chúng ta nên yêu nhau trong kiếp này?

Daniel bật cười. Anh hiểu những gì Sooyeon đang nghĩ. Nàng đang muốn tìm lí do để níu kéo với Yuri, và anh phải dập tắt hy vọng đó.

-Trước khi anh trả lời em, hãy nói cho anh biết tại sao chúng ta không nên yêu nhau trong kiếp này? Ở kiếp này anh có tất cả mọi thứ mà người khác mong muốn. Tiền tài, danh vọng, địa vị, anh không thiếu gì cả. Nhưng anh biết anh vẫn còn thiếu một điều, đó là tình yêu! Chỉ có em mới khiến cuộc sống của anh hoàn thiện, Sooyeon ạ!

-…

-Hay… em đã yêu một ai khác?

-…

Sooyeon thấy cổ họng mình nghẹn cứng. Daniel nói đúng, nàng đã yêu Yuri, nhưng…

-Em muốn cái chết của anh 709 năm trước trở nên vô nghĩa ư? 

-…

-Em muốn phản bội tình yêu mà em đã theo đuổi bấy lâu nay sao? Hóa ra tình yêu của em chỉ có như thế sao?

-…

-Em…

-Đừng nói nữa! – Sooyeon quỳ xuống bên cạnh anh, ánh mắt thoáng buồn nhưng nàng đủ vững vàng để giữ cho những giọt nước mắt không tuôn trào. Bộ não này, trái tim này, thể xác này, linh hồn này, tất cả đã quá mệt mỏi… - Anh nói đúng, em không được phản bội anh…

-Sooyeon à!

Daniel gọi tên nàng trong sự hân hoan, anh ôm ghì Sooyeon vào lòng hình bóng mà anh luôn khao khát. Anh biết sẽ có ngày này, và anh đã chờ được nó. Sooyeon là công chúa, ngay từ nhỏ nàng đã được dạy như thế nào là lòng kiêu hãnh và sự trung thành, nên chắc chắn nàng sẽ chẳng thể phản bội một người đã hết lòng vì mình, thậm chí là dùng cả cái chết để bảo vệ nàng. Huống chi đó lại là người mà nàng yêu. Nàng sẽ không thể quay lưng. Không bao giờ!

-Chúng ta sẽ yêu nhau! Nhưng chỉ trong kiếp này thôi…

Yuri ơi, hình như tình yêu cũng là một thứ duyên nợ để trói buộc hai người lại với nhau.

Ta đã yêu Yul, và ta nợ Yul quá nhiều. Kiếp này, ta sẽ trả hết cho Yul, không, là Daniel mới đúng… như lời ước nguyện của Yul trước khi chết, cũng như là của chính ta trước khi nhảy xuống dòng sông thiên YongYoo.

Nhưng nếu có kiếp sau, ước gì ta được quên, để trái tim ta không phải chịu ràng buộc như thế này…

-Sao lại chỉ trong kiếp này? Em sẽ ở bên anh suốt đời suốt kiếp!

-…

-Anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi, chỉ biết đến một mình em, không vì người con gái khác mà phản bội em, khiến em đau lòng...

-Anh...

Tại sao mỗi lời anh nói đều chạm đúng vào sự nhức nhối trong trái tim ta? Tại sao Yuri không như anh...

Yuri ơi, tại sao trong mắt cô không chỉ có ta? Hay vì Yoona là hình bóng quá lớn, nên cô không thể nhìn thấy ai khác được nữa...

Khoảnh khắc ấy, khi đôi môi của cô và Yoona chạm vào nhau, ta biết trái tim mình tan vỡ...

-Sooyeon, hãy lấy anh!

-Anh… - Sooyeon ngỡ ngàng…

-Hãy là vợ anh, hãy để giấc mơ của chúng ta trở thành hiện thực! Chẳng phải chúng ta đã đợi nhau 709 năm để được yêu nhau sao? Vậy thì tại sao chúng ta không trở thành vợ chồng, và để chiếc nhẫn này gắn kết chúng ta lại bên nhau mãi mãi! Em sẽ đồng ý chứ?

-…

-Sooyeon?

-…

Đây chẳng phải là lời cầu hôn ta luôn mong đợi sao?

Ta nên cười hay nên khóc?

Vợ chồng ư? 

Yuri đã thuộc về Yoona, họ thuộc về nhau. 

Ta đã không còn gì để mất… vợ chồng với ta giờ đây cũng chỉ còn là danh phận mà thôi…

Nếu lấy Daniel là cách để kết thúc mọi thứ giữa ta và Yuri, để trói buộc những suy nghĩ của ta, không cho chúng hướng về cô ấy... để chúng ta không phải vì nhau mà đau khổ thì...

-Em đồng ý!

-Anh yêu em! – Daniel một lần nữa ôm Sooyeon vào lòng – Nhưng... em có thể gọi anh là Daniel, thay cho cái tên Yul được không?

-Tại sao?

-Vì đó đã là cái tên của quá khứ, nó gắn liền với những đau khổ mà chúng ta trải qua. Anh sợ rằng mỗi lần nhắc đến “Yul”, em sẽ lại nhớ chuyện cũ. Vậy nên hãy gọi anh là Daniel, và chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Anh sẽ cho em cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế gian này, anh hứa!

-Được, Daniel...

End chap 79 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro