Yulsic Believe Chap 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=32083&st=30

Topic ID:32083

Believe

Author: Paris

Pairings: Yulsic

Rating: k+

Category: sad

Disclaimer: they belong to each other

Status:on going

Summary:

Lời tựa dành cho fic xin được phép mượn từ một fic mà mình rất yêu thích:

…. ::: Yêu là vị tha, Yêu là nhẫn nại, Yêu là mãi mãi không dừng lại ::: ….

Prologue

Một vết thương quá đau trong quá khứ… dường như đã cướp đi của tôi niềm tin vào người khác, niềm tin vào tình yêu, và niềm tin vào hạnh phúc trọn vẹn

Tôi đã sống như vậy, cho đến khi tôi gặp họ…. những người vô cùng đặc biệt, người đã thay đổi cuộc sống của tôi, mãi mãi….

CHAPTER 1

Đêm hôm đó, tôi chẳng thể chợp mắt, dù chỉ một giây, im lặng, tôi tựa đầu vào khung của sổ bằng kính, để nỗi buồn hoà vào cơn mưa ngoài kia.

Tiếng mưa rơi như trút nước xuống mái hiên trước của phòng, sấm ì ùng, trên đường, gió thổi mạnh, cuốn đi những chiếc lá đỏ như màu máu của cây phong trước cửa nhà.

Đâu đó, lẫn trong tiếng mưa, tiếng gió rít. Tôi nghe thấy những tiếng nức nở đầy đau khổ và phẫn uất của mẹ, từng tiếng nấc như những lưỡi dao cứa sâu thêm vào vết thương đang rỉ máu.

Hôn nhân tan vỡ, mẹ khóc là phải. Gia đình tan vỡ, nhưng tại sao tôi không khóc?

Khi thân thể gầy yếu của mẹ quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, cũng là lúc bố lạnh lùng rời khỏi căn nhà thân yêu của chúng tôi, tôi chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết quỳ xuống bên cạnh, ôm lấy mẹ và để bà thổn thức trên vai.

Trái tim tôi như vỡ ra thành nghìn mảnh khi người bố vẫn hằng ngày quan tâm đến tôi, lạnh lùng dứt bỏ tất cả, tình yêu, và cả máu mủ để đến với người phụ nữ khác.

Đau lòng là vậy, nhưng mắt tôi dường như cạn khô, tôi chẳng hề rơi lệ, dù chỉ một lần.

Vết thương sâu hoắm mỗi lúc một nhức nhối, trong lòng tôi bỗng chốc xuất hiện một nỗi nghi hoặc mơ hồ.

Phải chăng tình yêu đích thực chẳng thể tồn tại?

Phải chăng hạnh phúc trọn vẹn chỉ là một cái gì đó quá xa vời?

……đến nỗi không thể chạm vào

Vài tháng sau đó, những giọt nước mắt của mẹ vẫn không ngừng rơi, mỗi khi ánh mắt chạm phải một kỉ vật nào đó, mỗi khi lơ đễnh dọn bàn ăn cho ba người….

Dù luôn nói là mình ổn, nhưng chỉ tôi biết, bà vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau….

Tôi thuyết phục mẹ chuyển nhà, đến một nơi khác, hoàn toàn xa lạ, để có một khởi đầu mới, bỏ lại quá khứ sau lưng…..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mẹ cuối cùng cũng đồng ý, chúng tôi dọn nhà đến một nơi mới. Đó là một khu biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô Seoul, khá yên tĩnh, trong lành và xa lạ…

Nắng chang chang, tôi chật vật giúp mẹ khuân lô hành lí vào căn nhà mới, vừa mang vừa thở nặng nhọc, tôi có cảm giác như không khí trong buồng phổi đang bị rút cạn, thật là khó chịu.

Xong xuôi, tôi vồ lấy chiếc tủ lạnh, tu nguyên chai nước hoa quả trong nháy mắt, buông người xuống salon, tôi bật tivi trong khi chờ mẹ chuẩn bị bữa trưa muộn cho chúng tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau giấc ngủ dài, tôi thức dậy khi trời đã về chiều, đầu tôi đau nhức, cso lẽ do giấc ngủ quá dài chăng?

Xuống nhà, tôi thấy mẹ đang đọc báo, còm con JiJi đang nằm trong góc nhà, mẹ liếc tôi, rồi nhẹ nhàng:

- Con đưa JiJi đi dạo đi nhé, tiện thể làm quen với mọi người luôn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ra khỏi nhà, dắt theo chú chó eskimo yêu quý, tôi chậm rãi bước trên con đường lát đá, nơi này rất đẹp, và rộng rãi, những căn biệt thự xinh xinh được xây giống nhau và sơn cùng một màu xanh dương.

Nhưng đến cuối con đường, một căn nhà khác lạ chợt thu hút sự chú ý của tôi, nó nhỏ hơn và trồng nhiều hoa hơn những nhà khác, ngôi nhà được sơn màu hồng phơn phớt, làm tôi liên tưởng tới chủ nhân ngôi nhà hẳn phải là một cô gái.

Ánh nhìn của tôi đảo quanh khu vực đó, rồi chợt bắt gặp một mái tóc vàng óng như đang toả sáng lấp lánh dưới ánh nắng của buổi chiều muộn…đó là một cô gái đang đi xe đạp, chậm rãi trong khoảnh sân nhỏ trước nhà. Cô ấy cười khanh khách, thích thú như một đứa trẻ, điều đó làm tôi khó hiểu….

Bỗng nhiên, hình như do vấp phải cái gì đó, chiếc xe bị đổ còn cô gái kia thì nằm sõng soài trên nền đá.

Đầu gối cô ấy bị trầy và đang chảy máu, cô ấy xem xét vết thương của mình, hơi chun mũi lại, có lẽ vì đau, tôi ngây người nhìn gương mặt dễ thương ấy khi cô gái phồng má lên, thồi nhẹ vào đó.

Lo lắng, tôi vội vàng dắt con JiJi lại gần để giúp đỡ. Tôi quỳ xuống bên cạnh, chìa ra trước mặt cô ấy chiếc khăn tay của mình.

Thấy tôi, cô ấy ngẩng đầu lên, ánh nhìn ngây dại, nhưng tôi nhìn thấy điều gì đó quen thuộc trong đôi mắt nâu kia

Là tổn thương…là đau khổ ?

Ánh mắt ấy làm tim tôi khẽ nhói lên, cái cách cô ấy nhìn tôi….như vừa chạm vào vết thương sâu trong lòng tôi.

Tôi rướn người, chạm vào cánh tay kia, có ý muốn đỡ cô ấy đứng dậy. Nhưng cô ấy hất mạnh tay tôi ra, lao vào nhà….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe tiếng mẹ gọi, tôi nhanh chóng dắt con JiJi quay về, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái ban nãy, cô ấy rất đặc biệt….

CHAPTER 2

Sau bữa tối, chúng tôi cùng nhau xem tivi, tôi chợt định hỏi mẹ về cô gái kì lạ, thì mẹ bỗng lên tiếng:

- Mai con sang nhà bác Kim nhé

- Bác Kim? - tôi khó kiểu hỏi lại trong khi xiên một miếng táo bỏ vào miệng

- Ah, bác ấy là hàng xóm nhà mình, chiều nay sau khi con ra ngoài một lát thì bác ấy qua đây thăm hỏi gia đình ta

- Được rồi ạ, sáng mai được nghỉ con sẽ qua – tôi miẽn cưỡng đáp với cái miệng đầy táo

Thật lòng, tôi chẳng muốn qua đó chút nào, tính tôi vốn trầm lặng, ngại giao tiếp, vậy mà giờ lại phải sang chào hỏi một gia đình không quen biết, nghĩ tới điều đó, tôi khẽ chau mày lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mẹ lôi tôi ra khỏi chăn từ sáng sớm, hì hụi bắt tôi cùng làm bánh ngọt, nói là để mang sang nhà bác Kim.

Xong mẻ bánh cũng đã xế trưa, tôi bấm chuông cửa căn nhà bên cạnh, một người đàn ông phúc hậu ra đón tôi:

- Chào cháu, cháu là….- người đàn ông bỏ lửng câu nói, tỏ ý muốn tôi tiếp tục

- À vâng, chào bác, cháu…cháu ở bên nhà bên cạnh, cháu mới chuyển đến hôm qua- tôi ấp úng- mẹ…mẹ cháu nói mang bánh qua đây cho hai bác….

Tôi chưa kịp hoàn thành câu nói thì bác ấy đã vồn vã kéo tôi vào nhà, hỏi han đủ thứ, về gia đình tôi, về chuyện học hành của tôi…..

Thật khó để dứt ra, nhưng họ thực sự rất xởi lởi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rồi, hình ảnh cô gái hôm trước lại hiện ra trong đầu tôi, trí tò mò thôi thúc những bước chân tôi, dẫn chúng đến căn nhà nhỏ cuối đường đó.

Đứng trước cánh của màu xanh nhạt, tôi do dự, nhưng trước khi kịp suy nghĩ nhiều hơn, tôi cảm nhận cánh tay mình khẽ đưa lên, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.

…Không có tiếng trả lời….nhẹ quá chăng…..

Tôi gõ lần nữa, mạnh hơn.

…. Vẫn không có tiếng trả lời…. Chủ nhà đi vắng chăng…

Tôi quay người định bỏ đi, nhưng vừa dợm bước đã ngừng lại bởi tiếng mở cửa lạch cạch.

Tôi háo hức nhìn về phía cánh cửa, tự hỏi mình đang trông đợi điều gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chào đón tôi không phải là cô gái tóc vàng hôm trước, mà một cô gái khác, rất xinh đẹp.

Cô ấy bối rối mỉm cười, tôi bị ấn tượng bởi nụ cười đó

Nụ cưòi còn rực rỡ hơn cả ánh nắng trưa hè

- Xin lỗi em, chị đang dở tay nên không ra mở cửa được.

thế còn cô gái tóc vàng thì sao?

Tôi mỉm cười lại, nhìn sâu vào đôi mắt kia, cô gái này có cái nhìn hệt như cô gái tóc vàng

Phải chăng cả hai cùng mang một nỗi đau?

- Chào chị, em mới dọn đến đây hôm qua, nên muốn qua để chào hỏi gia đình chị

Cô gái cười

- Vậy ah, em vào nhà đi

Cô ấy đẩy nhẹ lưng tôi, để tôi bước vào căn nhà nhỏ ấm cúng.

Ngồi xuống chiếc trường kỉ trong phòng khách, tôi nhìn quanh căn nhà, ngôi nhà không lớn lắm, nhưng tạo một cảm giác gì đó rất gần gũi, dễ chịu.

Một khung cửa sổ bằng kính lớn hướng ra khu vườn nhỏ nhắn trồng đầy hoa tường vi, bên cạnh cửa sổ là một mái đầu vàng đang tựa vào đó.

Thân hình nhỏ nhắn ngồi thu mình trên chiếc ghế mây, để ánh nắng rọi vào làn da trắng như tuyết.

Bụi bay lấp lánh trong không khí, khiến cho gương mặt lơ đãng kia dường như đẹp hơn…tựa như thiên thần…..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Vậy em mới chuyển đến ah?- Giọng nói trầm trầm kéo tôi quay trở lại, thôi

ngắm nhìn cô gái kia.

- Dạ phải – tôi lúng túng đáp

Người hàng xóm nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện tôi, sau khi đặt trước mặt tôi một li trà chanh mát lạnh.

Cô ấy dong dỏng cao, làn da ngăm ngăm, mài tóc đen dài loăn xoăn được để xoã dịu dàng, cô ấy nở nụ cười ấm áp:

- Chị là Yuri, rất vui được gặp em

- Vâng, em là Yoona, rất vui được làm hàng xóm của chị

Tôi nhìn về phía cửa sổ, nhưng không thấy cô gái đó đâu cả, chẳng kịp để tôi thắc mắc lâu hơn, một giọng nói ngọt ngào, êm dịu vang lên nhõng nhẽo:

- Yul à~ Sica muốn bánh

Yuri quay đầu về phía căn bếp, nơi cô gái tóc vàng đang đứng bĩu môi

- Vậy thì ra đây đi, Sooyeon ah~Chỉ là hàng xóm mới thôi mà

- Nhưng Sica không muốn, Yul lại lấy bánh cho Sica đi – Cô ấy xụ mặt, giậm chân trên sàn gỗ

- Sooyeon ngoan nào, lại đây với mình, lại đây ~

Cách cư xử của họ làm tôi khó hiểu, Yuri thì gọi cô gái kia là Sooyeon, trong khi cô ấy tự gọi mình là Sica, cái cách cô ấy đòi hỏi cũng rất kì lạ.

Sao cô gái này không tự mình lấy bánh?

Yuri tiến vào trong bếp, nắm lấy tay cô gái tóc vàng, nhẹ nhàng dẫn ra, cô ấy miễn cưỡng bước theo, nhăn nhó.

- Yul à ~ Sica không muốn mà

- Ngoan nào, nghe lời mình, cuối tuần ta đi công viên giải trí nhé – Yuri dỗ ngọt

- Hứa nhé, Sica muốn đi công viên giải trí – cô gái đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, tỏ ý muốn Yuri ngoắc tay cho một lời hứa

Họ cùng nhau ngồi xuống ghế, nhưng mái tóc vàng cứ giấu sau lưng Yuri, cô ấy níu nhẹ vào tay áo của Yuri, nhìn tôi với ánh mắt e dè

Yuri cười ngượng:

- Yoona ah, đây là bạn chị, tên cô ấy là Sooyeon – Cô ấy khẽ vòng tay ra sau lưng Sooyeon, siết nhẹ vai chị ấy – Sooyeon à ~ em ấy mới chuyển đến sống cùng chúng ta đó, em ấy là Yoona.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi trở về nhà sau buổi gặp gỡ đầu tiên với vô vàn câu hỏi trong đầu, họ, những người hàng xóm mới…họ rất đặc biệt….

CHAPTER 3

Tối đó tôi suy nghĩ rất nhiều , trong đầu tôi ngập tràn hình ảnh của họ, Yuri và Sooyeon.

Có điều gì đó khác lạ, Yuri giới thiệu với tôi rằng Sooyeon là bạn cô ấy, nhưng cách họ ở bên cạnh nhau lại nói lên chuyện khác

Tôi vốn không thích nói nhiều, thay vào đó, tôi quan sát người đối thoại với mình, từng chút một, đặc biệt là đôi mắt, nó cho tôi biết mọi thứ về một người xa lạ.

Với họ cũng vậy, họ có điểm tương đồng nhất định, tôi nhìn thấy thấp thoáng đâu đó là sự tổn thương, buồn bã, nhưng điều đó đặc biệt rõ hơn trong đôi mắt đen láy của Yuri.

Cách Yuri nhìn Sooyeon không giống với ánh mắt của những người bạn, nó ẩn chứa một cảm xúc gì đó còn mãnh liệt hơn thế, nó đang được che đậy một cách kín đáo…trước mặt tôi

Cô ấy nhìn Sooyeon trìu mến, cô ấy nhẹ nhàng đút bánh cho Sooyeon ăn và dịu dàng lau đi vụn bánh còn vương lại ở khoé môi trong khi khẽ nở một nụ cười….

Tuy khá mơ hồ…nhưng duờng như…

Đó là tình yêu….

--------------------------------

Tôi nghe tiếng mẹ gọi, mẹ nói cần đến siêu thị để mua sắm vài thứ, sẽ tốt hơn nếu tôi xuống tầng trệt để trông nhà, tôi ngoan ngoãn nghe lời mẹ.

Một giờ trôi qua, bấm chuyển kênh liên tục, tôi đờ đẫn nhìn vào màn hình tivi tẻ nhạt, tự nhủ có lẽ ngoài hiên sẽ bớt ngột ngạt hơn, tôi mở cửa, bước ra ngoài.

Tôi hít một hơi thật sâu, để không khí dễ chịu của buổi tối tràn vào buồng phổi.

Chợt một âm thanh đáng sợ vọng đến tai tôi, đó là tiếng gào khóc, tiếp theo đó là âm thanh của sự đổ vỡ….

…. Và nếu như khả năng xác định phương hướng của tôi vẫn chưa lão hoá, thì những âm thanh đó…là từ nhà của Yuri…..

Trí tò mò trỗi dậy làm tôi muốn đến đó, nhưng ngay lúc tôi vừa bước chân ra khỏi cánh cổng thì mẹ về….

Ép buộc bản thân phải vào nhà, đã khuya, và tôi không thể nói với mẹ rằng tôi ra ngoài để timg hiểu mọt vụ lộn xộn nào đó ở nhà hàng xóm…..

----------------------------------

Sáng hôm sau, tôi cố ý thức dậy sớm hơn, lao xuống nhà, kiếm cớ là chạy bộ buổi sáng, tôi phi một mạch tới căn nhà đó….

…. Nhưng rồi lại chợt nghĩ, sáng sớm thế này….liệu Yuri đã dậy chưa?

Tuy nhiên, tôi vẫn gõ cửa, hi vọng Yuri ra mở cửa……

Trái với mong đợi của tôi, của không mở, nhưng tôi nghe thấy giọng Yuri vang lên từ sau lưng, cô ấy đứng đó, cười tươi rói bên chiếc xe đạp hôm nọ …

- Chào em, Yoona, có việc gì sớm vậy?

- Chào buổi sáng, hôm … hôm qua…em nghe thấy tiếng rơi vỡ từ nhà chị…nên chỉ qua xem chị và Sooyeon có ổn không thôi.

- Cảm ơn em, không có chuyện gì đâu, chị…vẫn ổn mà – Đôi mắt Yuri thoáng xao động, dường như cô ấy đang nói dối.

- Vậy ah, vậy thì được, em nghĩ là mình nên về, chị chắc là mọi chuyện đều ổn chứ ? – Tôi hỏi lại với chút lo lắng

- Chắc rồi – Cô ấy mỉm cười – em đi chạy bộ đấy à? – Yuri cố chuyển chủ đề

- Vâng, em đang định đi. Chị vừa ra ngoài về sao?

- À….à phải…chị…chị cũng đi xe đạp buổi sáng thôi – Yuri ấp úng – Không làm phiền em nữa, chị…phải vào nhà. Lúc khác nhé.

Nói rồi cô ấy cuống quýt dắt xe vào sân, như để tránh mặt tôi…..Nhưng tôi không về ngay mà đứng lại đó nhìn Yuri mở cửa, qua khoảng trống nhỏ….

…. Tôi nhìn thấy vô số mảnh thuỷ tinh trên sàn ….

Chuyện gì đã xảy ra hôm qua?

Yuri cứ như đang cố che giấu điều gì đó, một bí mật mà người ngoài không nên biết chăng?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi mỗi lúc một tò mò hơn, tôi muốn biết có điều gì kì lạ trong căn nhà ấy, trong cái cuộc sống lặng lẽ của họ.

Có lần, hỏi bác Kim, nhưng tôi chẳng thu được gì ngoài cái lắc đầu:

- Chuyện của hai đứa ấy, bác cũng chẳng rõ nữa…. – cơ hồ như bác ấy biết điều gì đó, nhưng lại không muốn chia sẻ với tôi

……….Chuyện của hai người họ…..đặc biệt đến vậy sao ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi mỉm cười tự hào sau khi gắn miếng táo cuối cùng lên chiếc bánh ngọt thơm phức

Cảm thấy vòng tay ấm áp khẽ luồn qua eo mình, ôm trọn lấy tôi, nụ cười của tôi nở rộng hơn:

- Tuyệt chứ, mẹ ?

- Con đã làm đấy ah? Trông rất ngon, quà cho ai đó à? - Mẹ tôi hỏi lại đầy ẩn ý

- Mẹ, thôi nào, con làm gì có ai để tặng quà, cái này là cho nhà hàng xóm

- Hàng xóm?

- Vâng, họ sống cách chúng ta vài căn nhà, và họ rất …. dễ thương – Tôi cười với mẹ

- Vậy con đi đi, mẹ cũng cần đến văn phòng, trưa nay con ăn cơm một mình nhé.

- Dạ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi hồi hộp cầm chiếc bánh sang nhà Yuri, chị ấy đón tiếp tôi rất niềm nở.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, âm thầm tìm kiếm mái tóc màu mặt trời….

Tôi bắt gặp Sooyeon đang mơ màng ngủ trên chiếc trường kỉ, đầu gối lên cánh tay…

Gương mặt cô ấy đẹp hơn bao giờ hết

…Bình yên đến khó tả…

Sợ sẽ đánh thức giấc ngủ của cô ấy, tôi nhón chân bước về phía đó….

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi tôi ngồi bệt dưới sàn, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, vẻ đẹp mỏng manh kia như có sức hút kì lạ, khiến tôi không tài nào dứt ra được….

Tôi giật nảy cả người, giống như tên trộm bị bắt quả tang, khi Sooyeon khẽ cựa mình, tôi nghe được giọng nói ấm áp của Yuri vang lên từ phía có căn bếp nhỏ:

- Yoona ah, em đánh thức Sooyeon giùm chị được không?

- Vâng….- tôi lơ đễnh đáp

Chạm khẽ tay mình lên bờ vai nhỏ nhắn kia, tôi lay khẽ thân hình ấy:

- Sooyeon ah, chị….mau dậy đi….- tôi khe khẽ nói

……..Không một lời đáp…cũng chẳng có dấu hiệu gì giống như là cô ấy đã nghe thấy…

- Sooyeon, chị dậy đi nào… đừng ngủ nữa…dậy thôi – Tôi chẳng dám gọi to, cứ như đang thì thầm trong cổ họng vậy

Yuri đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, chị ấy đang nhìn tôi, điệu bộ lúc tôi xấu hổ chắc phải kì quặc lắm, vì tôi thấy nụ cười của Yuri được kéo ra rộng ngoác khi tôi nhìn lên…bối rối…

- Được rồi, chị sẽ gọi cô ấy, em ra cắt chiếc bánh đi nhé

Tôi chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng tiến vào bếp, cầm lấy con dao gần đó, tôi lóng ngóng cắt chiếc bánh. Tôi nghe loáng thoáng tiếng Yuri dỗ dành Sooyeon vọng lại từ bên ngoài:

- Dậy đi…..ngoan nào….dậy rồi mình ăn bánh nhé…

Đáp lại là tiếng rên ư ử của Sooyeon…

- Ngoan nào…Sooyeon của mình….dậy đi….không dậy là mình giận đó…

Lần này có vẻ hiệu quả vì tôi thấy mái đầu vàng hơi ngóc lên, Yuri dịu dàng đỡ cô gái kia ngồi dậy:

- Sica dậy rồi, Yul không được giận Sica đâu – cô ấy trề môi, nói bằng giọng dễ thương hết sức

- Ừ, mình không giận mà, Sooyeon ăn bánh nhé - Yuri nhẹ nhàng

- Sica thích bánh lắm, Yul ăn với Sica, ăn với Sica

Yuri kéo cô gái kia về phía tôi đang đứng

CHAPTER 4

Tôi chán nản gục đầu xuống bàn, cảm thấy sức lực bị rút cạn, quyết tâm học hành chăm chỉ bị đốn gục trong giờ vật lí không thể vô vị hơn.

Áp má xuống mặt bàn, tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, để màu dịu mát của cây cối thư giãn bản thân.

Nhưng khi tâm hồn tôi đã trôi dạt đến tận phương trời nào rồi, và cũng chẳng biết là đã mấy tiết học trôi qua, tôi cảm thấy cơ thể mình rung lắc dữ dội.

Bực mình, tôi ném cái nhìn không thể khó chịu hơn cho người bạn cùng bàn mới toanh, cô ấy nhún vai:

- Mơ mộng thế đủ rồi, vểnh tai lên mà ghi bài về nhà kìa

- Lại bài về nhà, không thể sống nổi nữa – tôi càu nhàu, ngóc đầu lên ghi nguệch ngoạc vài chữ cụt ngủn vào cuốn tập .

Rồi tiếng chuôn báo hết giờ vang lên, giải thoát tôi khỏi cái địa ngục của các môn học tự nhiên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Môn vật lí chết dẫm – tôi tức tôi vung chân đá mạnh vào hòn sỏi trước mặt trong khi lầm bầm chửi rủa cái đề án vật lí mà ông thầy giáo hói đầu vừa giao

trên lớp

Bỗng nhiên có điều gì đó sáng lên trong đầu tôi:

“sao mình không tìm người phụ đạo nhỉ ?”

Nhưng rồi lại tự rủa mình ngu ngốc khi chợt nhớ ra tôi chẳng quen biết ai ở đây cả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mẹ hơi chau mày lại khi tôi vác gương mặt bí xị vào nhà:

- Yoongie, chuyện gì vậy?

- Con đang vướng phải cái đề ấn vật kí dở hơi nào đó và con chẳng thể tìm được ai để giúp mình cả - tôi thở dài

- uhm, con không quen bất kì ai ah, hàng xóm quanh đây thì sao? - mẹ gợi ý

- Con chẳng biết nữa. – tôi bỗng nghĩ đến Yuri.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm đó, tôi cùng con JiJi đến nhà Yuri, tôi cũng tình đi một mình, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ an toàn hơn nếu dắt theo chú cho to bự này.

Gõ cửa nhà Yuri, tôi thấy cô ấy ra mở cửa trong bộ dạng ướt nhẹp, chiếc áo chemise màu sữa như bị nước té vào:

- Em có làm phiền chị không? – tôi lịch sự hỏi

- Không, không sao. Có việc gì không em?

- À…cũng không có gì….Chị có thể giúp em làm bài vật lí không? – tôi bối rối

- Tất nhiên rồi – Yuri mỉm cười

- Vậy em có thể vào không?

- À..cái đó…- Yuri lúng túng như thể tôi vừa đòi hỏi điều gì khó khăn

Chợt chất giọng quen thuộc của Sooyeon vọng ra từ trong nhà:

- Yul à….Yul đâu rồi…vào với Sica đi…vào nhanh đi…

Yuri ngoảnh đầu lại, để tôi lại ở ngưỡng cửa. Tuy chưa được cho phép, nhưng tôi vẫn tự mình bước vào nhà sau khi đóng cánh cửa lại sau lưng.

Khoảng nửa tiếng sau, khi tôi đang ngáp ngắn ngáp dài trên chiếc trường kỉ thì Yuri trở ra, cùng Sooyeon.

Mái tóc vàng của Sooyeon được để xoã, ướt nước, có lẽ là mới gội đầu, Yuri thì ướt toàn thân

Chẳng nhẽ họ cùng trở ra từ phòng tắm?

Sooyeon ngồi xuống phía đối diện tôi trong khi Yuri lau tóc cho cô ấy, nhẹ nhàng cứ như đang sợ sẽ làm cô ấy đau vậy.

Yuri nhìn tôi:

- Xin lỗi đã bắt em chờ, chị không thể ra được ..nên…

- Không sao ạ - tôi mỉm cười trấn an

Cô ấy tiếp tục công việc của mình cho đến khi mái tóc kia thôi nhỏ nước.

Sau đó, Yuri xem qua đề án của tôi, và ngày mai sẽ cùng tôi đến thư viện mượn sách để hoàn thành bài tập.

Thật may mắn vì Yuri đã chăm chỉ học vật lí hồi trung học.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau, sáng chủ nhật, Yuri qua nhà tôi từ khá sớm. Vẻ đĩnh đạc, hiểu biết của cô ấy dường như khiến mẹ tôi rất hài lòng, vì tôi thấy bà còn hào hứng hơn cả tôi nữa.

Trên tàu điện ngầm, tôi bỗng nghĩ đến Sooyeon, bất giác tôi hỏi Yuri:

- Sooyeon ở nhà một mình hả chị ?

- À….ừ - Yuri đáp

- Sao chị không đưa chị ấy đi cùng ? – Tôi tò mò hỏi lại

- Đi mượn sách thôi mà, cần gì phải vậy.

Tôi thôi không hỏi nữa, thay vào đó, mắt tôi dán chặt vào một điểm trên sàn tàu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Suốt quãng thời gian đi cùng nhau, tôi phát hiện ra Yuri thật sự rất thú vị, cô ấy hiểu biết, cởi mở và hài hước.

Tôi để ý thấy cứ 30 phút ra Yuri lại trốn ra góc nào đó để gọi điện thoại, mặc dù rất muốn biết nội dung những cuộc gọi đó, bởi vì cô ấy hình như gọi cho cùng một người, nhưng tôi vẫn còn đủ tử tế để tôn trọng sự riêng tư của người khác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kết thúc buổi sáng, chúng tôi nhanh chóng trở về, nhưng khi đang nói chuyện vui vẻ, tôi thấy Yuri chợt khựng lại, theo ánh nhìn của cô ấy

…..Tôi thấy rất nhiều người đang tụ tập trước căn nhà …của Yuri…

Cảm giác lo lắng dâng lên, tôi và cô ấy lao đi cùng một lúc …..

CHAPTER 5

Khi chúng tôi tới cửa nhà, gần như cả khu đang ở đó, tò mò nhìn vào trong, tôi im lặng theo sau Yuri lách người qua đám đông

Cầu chúa là Sooyeon vẫn ổn…

Chúng tôi vào nhà, tôi thấy vợ bác Kim đang ở đó và cả ông Lee - tổ trưởng dấn phố họ đang lùi lại phía chúng tôi

Nét sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ….

Thấy Yuri, người phụ nữ hốt hoảng:

- Yuri, cháu đây rồi, bác lo quá, Sooyeon…nó…

Bác ấy chẳng kịp nói hết câu, thì Yuri đã vùng ra, lao đến chỗ Sooyeon đang ngồi

Tôi nhìn Sooyeon gào lên trong khi dùng cả hai tay ôm chặt lấy đầu mình

- Cút hết đi, các người đang muốn giết tôi đúng không?... Cút đi…để cho tôi yên…

Yuri quỳ xuống bên cạnh Sooyeon, vòng tay định ôm cô gái vào lòng, nhưng Sooyeon hất tay cô ấy ra, tiếp tục gào thét:

- Đừng có chạm vào tôi….tránh xa tôi ra…cô cũng muốn giết tôi đúng không…

- Sooyeon à, mình là Yuri mà, cậu bình tĩnh lại đi nào – Yuri ôm chặt lấy cô ấy

- Không … cô không phải Yul của tôi….trả Yul lại cho tôi….

Sooyeon hét lên, kháng cự lại, cô ấy giãy giụa liên tục:

- Buông tôi ra…Yul à…Yul đâu rồi….Sica sợ lắm…Họ muốn giết Sica…- nước mắt cô ấy chảy nhiều hơn, ướt đẫm cả gương mặt ấy.

- Sooyeon, bình tĩnh nào….nhìn mình này….mình là Yuri của cậu…. - Yuri siết chặt bờ vai kia, ôm thân hình nhỏ nhắn ấy vào lòng

Cô hôn lên trán Sooyeon trong khi đưa tay gỡ nhẹ cánh tay gầy guộc của cô ấy.

Sooyeon chống cự mạnh hơn, cô ấy quẫy đạp, đánh Yuri, cào vào người cô ấy

- Đi đi để cho tôi yên….

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi ngạc nhiên, dù đã nhận thấy sự kì lạ của Sooyeon, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy.

Cơ thể Sooyeon bỗng co giật mạnh, mi mắt sụp xuống, khép hờ, Yuri hốt hoảng quay về phía tôi:

- Yoona, em lấy cho chị chai thuốc ở trên kệ sách

Tôi cuống cuồng lao đến, nhưng rồi chợt nhận ra kệ sách đã bị gạt đổ, và tôi chẳng thể thấy chai thuốc đâu hết

Tôi lật tung sách trên sàn, điên cuồng tìm kiếm, trong khi nghe sự lo sợ ngày một rõ rệt hơn trong giọng nói của Yuri:

- Sooyeon….mở mắt ra….nhìn mình này….Sooyeon à …

Sau các nỗ lực, tôi vồ lấy chai thuốc nằm dưới một quyển album dày khự, vội vàng mang đến cho Yuri…

Sooyeon gần như đã ngất đi, nhưng may mắn thay vẫn kịp uống thuốc, cả cơ thể cô ấy mềm oặt, rũ rượi làm tôi lo lắng hơn bao giờ hết

Cảm thấy mọi chuyện như được giải quyết xong, ông Lee lên tiếng bằng giọng khinh bỉ:

- Cô Yuri, tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi, ngày mai, cô và con bé kia hãy dọn khỏi đây….

Yuri nhanh chóng tiến đến xin lỗi, còn tôi ở đó để đỡ Sooyeon

- Bác Lee, cháu xin lỗi….

- Không giải thích, cũng không xin lỗi gì hết, các cô đã làm náo loạn chỗ này, tôi đã bao dung suốt mấy năm qua là quá đủ rồi, hai người các cô hãy

đi khỏi đây ngay ngày mai – ông ta lạnh lùng tuyên bố

- Bác Lee, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa…cháu hứa…

- Cô đã hứa bao nhiêu lần rồi, tôi đã tin cô quá nhiều, nhưng lần này thì không đâu, tôi không muốn lại chứng kiến chuyện này nữa, cô hãy đi khỏi

đây đi

Và hành động tiếp theo của Yuri khiến tôi thật sự xúc động, cô ấy quỳ sụp xuống sàn, cầu xin:

- Cháu xin bác…xin bác đừng đuổi chúng cháu đi…chúng cháu đã cạn tiền rồi…và chẳng thể đi đâu được nữa…

Nhưng cháu…cháu vẫn đang làm việc… cháu sẽ kiếm tiền để chữa bệnh…xin bác hãy tin cháu….chỉ lần này nữa thôi….Sooyeon của cháu nhất định sẽ khỏi

bệnh… cháu xin bác….xin bác…

Tim tôi nhói lên khi thấy cô gái tội nghiệp ấy, ông Lee vẫn đang nhìn Yuri, nhưng cái nhìn đầy sự ghê tởm, khinh ghét

…Cảm giác phẫn nộ dâng lên khiến tôi muốn lao đến mà bóp cổ ông ta….

Môi ông ta hơi hé, như chuẩn bị để nói điều gì đó, thì bác Kim xuất hiện sau lưng ông ta, thấy cảnh tượng ấy, bác ấy vội vàng đến đỡ Yuri:

- Yuri, chuyện gì đã xảy ra vậy cháu?

- Cháu….cháu…..

- Lại chuyện cũ thôi, con bé kia lại gây chuyện và làm mọi người phải hoảng sợ, Và… đây đã là lần thứ bao nhiêu rôi hả, cô Yuri

Yuri cúi gằm mặt, không nói lời nào

- Hai người các cô đã xáo trộn nơi này từ ngày các cô đặt chân đến đây, tôi đã thương hại quá nhiều, lòng tốt của tôi chỉ có giới hạn thôi, lần này thì….

- Được rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, chẳng phải đã giải quyết xong rồi đó sao? Yuri lần sau hãy chú ý hơn nhé.- Bác kim ngắt lời ông ta

- Dạ..dạ…vâng…cháu hứa ạ - Yuri lúng túng đáp lại

Lời nói của bác ấy quả thực rất có trọng lượng, ông Lee cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tức tối bỏ đi, đám đông cũng lần lượt giải tán nhanh chóng

Bác ấy tiến lại gần Yuri, đặt một tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng:

- Yuri…. bác biết cháu đã chịu nhiều cực khổ…nhưng nếu đã tin…hãy tin tới cùng…bác sẽ ủng hộ cháu…được chứ…

- Cháu cảm ơn bác …bác đã làm quá nhiều cho chúng cháu….

- Được rồi…bác về đây..cháu chăm sóc Sooyeon nhé…

Bác Kim rời khỏi đó, tôi phụ Yuri đưa Sooyeon lên phòng

Đặt cô ấy xuống giường, Yuri nhìn tôi với vẻ hối lỗi:

- Yoona à, chị xin lỗi, chị thật sự không muốn để em phải chứng kiến cảnh này…chị…

- Yuri, em hiểu mà, không ai mong muốn điều này cả…- tôi trấn an cô ấy- chị ở đây nhé, em sẽ xuống nhà lấy nước cho chị, chị cũng mệt rồi phải không?

Khi vuốt nhẹ cánh tay Yuri để an ủi cô ấy, tôi mới để ý cánh tay ấy đầy những vết cào rướm máu…

Tôi chầm chậm xuống cầu thang, đầu óc tôi vẫn còn khá bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra

Sooyeon là điều mà tôi bận tâm nhất

….. Cô ấy không nhận ra nổi Yuri đang ở bên cạnh mình….

…….Cô ấy liên tục xua đuổi và nói mọi người đang muốn giết cô ấy…

….. Yuri nói rằng sẽ chữa bệnh…rằng Sooyeon sẽ khỏi bệnh….

Hay là….

Đặt ly nước lên khay, tôi rời bếp. Mở cửa phòng thật khẽ, tôi tránh không gây ra tiêng động, nhưng rồi….

…. Tôi đã chẳng vào nữa…

Tôi thấy Yuri đang ngồi trên giường Sooyeon, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc vàng óng, bờ vai Yuri rung lên, tôi nghe thấy tiếng cô ấy nức nở:

- Sooyeon à….tha lỗi cho mình…tất cả là tại mình…mình sai rồi…

…………….

…Cậu đã sợ lắm phải không?…Sooyeon bé bỏng của mình đã sợ lắm phải không?....mình xin lỗi…mình sẽ không bao giờ làm thế nữa….Sooyeon ~…

Cô ấy nắm lấy tay Sooyeon…đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô gái đang say ngủ

Gò má Yuri ướt đẫm ….

Nước mắt của tôi cũng vô thức rơi khi chứng kiến điều đó

…. Khi ôm Sooyeon vào lòng…

…..Khi quỳ dưới sàn cầu xin người khác bằng giọng run rẩy…

…. Khi im lặng nghe mọi lời trách móc…

…..Tôi thấy mắt Yuri đỏ hoe….

….Nhưng cô ấy tuyệt nhiên không hề khóc…

….cô ấy kìm nén tất cả….

….Nhưng giờ đây…tất cả cảm xúc vỡ oà….trước Sooyeon…

Điều gì đã khiến một cô gái trở nên mạnh mẽ đến vậy?

Điều gì đã khiến một cô gái sẵn sàng vứt bỏ cả lòng tự trọng?

…Chỉ để bảo vệ người khác…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro