LÀM SAO EM CÓ THỂ HIỂU ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cậu luôn như thế. Cậu luôn gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, luôn nở nụ cười quyến rũ với họ rồi lại xem như thể chẳng có gì. Đối với cậu, tôi chỉ là một người bạn gái.

Từ "yêu" chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết cậu, tôi chưa bao giờ được nghe nói "Yul yêu em" trước.

***

Tôi có một người bạn gái trên đúng danh phận giấy tờ thì cậu ấy là " seobang" của tôi .Tên cậu ấy là Kwon Yuri . Tôi luôn coi cậu như một người bạn thân hồi cấp 2 cho đến lúc Đại học sắp ra trường cho đến năm tôi 20 , khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ của trường mà tôi và cậu đều là sinh viên ưu tú, tôi nhận ra mình đã yêu cậu khi thấy cậu đánh đàn cho mọi người hát bên đống lửa trại .

Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Sau 1 tháng thử hẹn hò , chúng tôi thành một đôi chính thức

Đối với tôi, cậu là duy nhất

Còn đối với cậu, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ngày cuối tuần đẹp trời khi tôi đang ngồi dựa vào cậu khi sân sau của kiến trúc xá trường , tôi thì lười biếng lướt điện thoại còn cậu thì lúc nào cũng cấm đầu vào mấy quyễn sách Luật dày cộm ít hình nhiều chữ .

"Yul muốn đi xem phim không?" - Tôi hỏi với vẻ mặt phấn khích

"Yul không thể" - Đẩy nhẹ cong kính lên cậu bình thản trả lời mà mắt vẫn không thèm nhìn tôi

"Tại sao? Yul cần học bài hả?" - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại , tôi bĩu môi nhìn cậu

"Không... Yul phải đi gặp một người bạn". - Cậu véo nhẹ má tôi rồi mỉm cười cho qua


Cậu luôn như thế. cậu gặp gỡ các cô gái và các chàng trai trước mặt tôi không lẽ khoa Luật ko còn ai xuất sắc như cậu sao ???? tôi chỉ muốn cậu ấy của riêng mình thôi

Đối với cậu, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ "yêu" chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi quen nhau, tôi chưa bao giờ được nghe cậu nói "Yul yêu em" trước.

Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào.chỉ với riêng cậu mà thôi

Trong khi tôi nhớ từng ngày từng giây được ở bên cậu , ngày 2 đứa nắm tay , ngày tôi lén chụp hình cậu ngủ , ngày tôi hôn vào má cậu , ngày cậu cõng tôi , ngày chúng ta hôn nhau sau màn mưa dưới mái hiên của quán sinh tố nhỏ .... Tôi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhất của chúng ta nhưng còn cậu...

Từ ngày đầu tiên cậu đã không nói điều gì lạnh lùng như một khúc gỗ, rồi cứ thế 1tháng rồi 3 tháng lại một năm... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, cậu chỉ đưa cho tôi một con búp bê được đan bằng len trông rất dễ thương và ngộ ngĩnh có lẽ vì nó giống tôi

hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao. ???


***

Rồi một ngày chúng tôi nhận ra là đã sắp tốt nghiệp cậu thì bận làm luận án cuối cấp , tôi cũng phải hoàn thành những bài thi cuối kỳ cậu học Luật 5 năm còn tôi thì ra sau cậu 1 năm  . Thời gian chúng tôi gặp nhau ít dần mà tôi thì thấy cậu gặp bạn bè thì thường xuyên khiến tôi rất ganh tỵ với họ , nhiều khi tôi còn muốn chuyển ngành qua học với cậu để khỏi chướng mắt nửa kìa

Hôm nay khó khăn lắm tôi mới tranh thủ ít thời gian ôn bài của mình mà lén chạy qua thư viện trường để gặp cậu vì theo tôi tìm hiển thì hôm nay cậu có lịch trực thư viện .

- Yul, em... - Tôi ngập ngừng.

- Sao? Yul đã nói là em ở phòng ôn bài đi sao còn tới đây hả ?

- Em nhớ Yul , đã gần 3 tuần rồi  chúng ta ko có gặp nhau 

- Em...Gặp thì cũng gặp rồi e đi về đi

- Yul đừng như vậy mà cho e ở lại một chút thôi

- không được sáng nay thư viện khá đông nên thủ thư kêu Yul lát đi xếp lại sách nửa em ở đây buồn chán lắm , e di về đi 

- Đừng như vậy mà cho e ở lại giúp yul di di năn nỉ mà

Đành xài chiêu cũ vậy cứ nhõng nhẽo là thành công thế là tối đó tôi ở lại giúp cậu xếp sách ko biết xếp được bao nhiêu tôi mệt quá rồi ngủ lúc nào ko hay . Sáng mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng và một con búp bê đặt kế bên cạnh .

Những con búp bê tôi nhận được từ cậu hàng ngày đã đầy ắp căn phòng còn lấn sang chỗ của nhỏ bạn cùng phòng nửa ><

***

Rồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với cậu, những năm trước thì nhỉ đơn giản là đi dạo rồi cậu mua cho tôi một ổ bánh nhỏ có viết vài chữ nhưng chẵng bao giờ có 3 chữ mà tôi thích nhất là "Yul yêu em", đôi khi thì cậu cũng lãng mạn lắm dẫn tôi đi trượt tuyết rồi cũng bày đạt đốt đèn trên nền tuyết báo hại cái chuông báo cháy reng cả khu trượt tuyết làm 2 chúng tôi phải chạy trốn bảo vệ....

Để xem năm nay cậu sẽ bày trò gì nửa vừa nghĩ vu vơ và ngồi trong phòng chờ cậu gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen... Cậu vẫn không gọi.

Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt nghe tiếng gõ cửa phòng tôi cứ tưởng cậu đến xin lỗi tôi rồi dỗ dành tôi . Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc.

- Yul! sao là cậu Sooyoung

- Đây... cậu cầm lấy đi... Yuri bảo tôi đưa cho cậu hôm nay cậu ta bận làm báo cáo ở Busan rồi không về kịp - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ.

- Thế này là thế nào?

- Hôm qua Yuri đi vội quá nên không kịp báo với cậu tôi đang ngủ thì cậu ta kêu tôi đưa qua cho cậu, v nha tôi đi ngủ đây tạm biệt

- Chờ đã! Chờ đã! Yuri có nói với cậu là chừng nào về không?

- không , cậu ta đi còn ko thèm báo vs cậu thì sao mà báo vs tôi được

Tôi cảm thấy rất buồn, rất tức giận tại sao một cú điện thoại báo cho tôi biết khó đến như vậy sao???? tôi nghĩ rằng cậu sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi dành cho tôi sự hạnh phúc nhất , không lẽ trong cuộc tình này chỉ là tôi đơn phương , tôi không có giá trị trong lòng cậu hay sao ??? Tim tôi đau lắm có ai như cậu chứ... Bỏ đi ngay trong sinh nhật của bạn gái mình ...Được nếu là đơn phương thì kết thúc ở đây đi tôi sẽ trả lại sự tự do cho cậu

Tôi quay về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho cậu

" Chúng ta chia tay đi , tình cảm này chắc là do em quá mộng tưởng nghĩ rằng yul yêu em nhiều như e yêu yul , tại sao lại ko nói cho e biết ngay khi bắt đầu ,tại sao lại làm em đau khổ như vậy.. e không muốn tiếp tục nửa vậy nên kết thúc ở đây đi "

Cậu im lặng ko trả lời tin nhắn của tôi

Mãi đến sáng hôm sau thì cậu mới trả lời

" tùy e , đây là quyết định của em nên yul rất tôn trọng "

Mĩm cười chua chát tại sao lại như vậy???? một chút níu kéo cũng ko , giải thích cũng không , cậu là như vậy ... lành lùng vô cảm như một khúc gỗ ...tôi cứ nghĩ là thay đổi được một chút bản chất của cậu thì ra là do tôi mộng tưởng quá nhiều ...Đem qua tôi khóc thiếp đi trên vai nhỏ bạn

Gần 1 tháng sau tôi đã lấy lại được tinh thần và hoàn thành bài thi cuối khóa xuất sắc. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên.

Tôi nhìn thấy cậu trên phố, với cô gái khác một cô gái trông rất thân mật , 2 người còn ôm eo ôm vai nửa chứ tình cảm quá nhỉ??? Quả là cậu không có chút gì đó gọi là đau lòng hay sao??? hay trái tim cậu làm bằng sát đá không biết đau là gì

Trên khuôn mặt cậu là nụ cười, cái mà cậu chưa bao giờ cho tôi thấy

Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao cậu lại đưa chúng cho tôi?

Những con búp bê tóc vàng nâu, mặc áo cài nơ và váy đen đó cùng một kiểu , cùng màu sắc trông chúng chẵng có gì thú vị cả. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi.

Chợt điện thoại reo. Đó là yuri, cậu nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà

Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn.

Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên cậu ta đi,  rằng tất cả đã chấm dứt. 2 đứa không còn lài gì của nhau nửa

Và cậu xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn . Cũng là con búp bê đó mà size thì cỡ  chai nước 2l

Cậu nói: "Sica, Yul nghĩ em không tới ?".

- có chuyện gì yuriss nói nhanh đi

Tôi dùng kính ngữ để nói chuyện với cậu vì tôi không muốn xưng hô thân mật vs cậu làm gì nửa

Tôi không thể ngăn mình ghét cậu, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, cậu lại đưa con búp bê ra như vẫn làm.

- xem như bạn bè tặng quà muộn cho nhau vậy

-"tôi không cần nó" - Tôi lạnh lùng.

- Gì cơ? Tại sao?

Tôi giật lấy con búp bê từ tay yul và ném xuống đường.

-" Tôi không cần con búp bê này, tôi không cần nó nữa. Tôi không muốn có một người bạn như yul "

Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt yul run run. "Yul xin lỗi" - Yul nói rất nhỏ. Rồi yul bước ra đường để nhặt con búp bê lên.

- yul thật ngốc! Sao yul lại nhặt nó? Ném đi! 

Dáng đi của cậu sao lại khó coi như vậy??? không còn mạnh mẽ và vững vàng nửa chân của cậu có vấn đề sao??? Đang mãi mê nhìn cậu và suy nghĩ tôi không để ý đến xung quanh nữa

Nhưng cậu cứ đi đến chỗ con búp bê nằm đó mà quên đi việc quan sát của mình . Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía cậu.

"Yul! Tránh ra! Tránh ra mau!" - Tôi hét lên. Nhưng cậu không nghe thấy tôi, cậu cúi xuống nhặt con búp bê.

"Rầm!" - âm thanh thật khủng khiếp.

Tôi chạy nhanh đến bên cậu ôm lấy cậu gào lên để mọi người kêu xe cứu thương đến

Máu tất cả điều là máu

Nỗi sợ mất cậu tràn đầy trong tôi nó khiến tay chân tôi run rẩy


BỆNH VIỆN

Tôi run rẩy ngồi trong vòng tay của Fany cô bạn cùng phòng còn Sooyoung thì cậu ta cứ đi lòng vòng , tất cả điều chìm trong sự im lặng và lo sợ

- ai là người nhà của Kwon Yuri , hiện tại bệnh nhân đang mất máu quá nhiều xin người nhà hãy theo chúng tôi để cung cấp máu vì ngân hàng máu đang thiếu , xin theo chúng tôi

- là tôi

3 chúng tôi không kịp lên tiếng thì nghe tiếng một cô gái chạy đến bên cạnh đây chẵng phải là cô gái lúc nãy đi cùng Yuri sao? Tôi đang rất hoang mang là cô gái ấy là ai ???


Gần 2 tiếng trôi qua mà cái đèn đỏ chết tiệt ấy vẫn chưa tắt , Fany thì về phòng lấy một ít quần áo cho tôi thay , Sooyoung thì đi mua đồ ăn chỉ còn tôi vẫn nhìn vào cánh cửa đó nơi Yuri đang chiến đấu từng giây

- Chắc chị là Jessica phải ko ?

- phải là tôi còn cô là ..

- e là em gái của Yuri tên em là Yoona

- sao??? yuri có em gái sao?? tôi ...

- vì e học ở Busan rất xa nên chị chưa có dịp gặp nhau , thật ra là em cùng cha khác mẹ nên chị ấy không tiện cho chị biết , còn e thì nghe chị ấy nhắc về người  "chị dâu" này rất nhiều ???

- yuri có nhắc đến tôi sao ?

- phải cách đây một tháng chị ấy có đến Busan làm việc rồi ghé thăm e , xong rồi bị té cầu thang từ tầng 1 xuống tầng hầm do chạy  vội xuống bãi xe rồi bất tỉnh nhân sự báo hại e phải chăm sóc nghỉ 2 tuần chăm sóc cho chị ấy

- cách đây một tháng sao ???

- phải , e nhớ không nhầm là ngày 18/4 đến khi chị ấy tỉnh dậy là 2g sáng rồi mượn điện thoại của em gọi cho ai đó , chắc lúc té điện thoại của chị ấy vỡ rồi

Tôi như vỡ òa , tại sao tôi lại nghi ngờ Yul chứ , tại sao tôi lại không tin tưởng cậu ấy mà lại khiến cho cậu ấy đau lòng như vậy có lẽ tôi quá ích kỷ chỉ lo cho cảm xúc của bản thân mà không nghĩ cho cậu ??? tại sao cậu lại giấu không cho tôi biết

- bác sỹ bảo chị ấy phải chống nạn và tịnh dưỡng thêm như chị ấy cứ nhất định quay về thành phố để gặp chị nên e đành đi theo đến bây giờ . chắc chị ấy ko muốn chị lo nên ko chống nạn mà cũng chẵng thèm băng bó . Chị sao vậy ??? thấy đau ở đâu sao ?

- xin lỗi yul , em thật sự đã hiểu lầm yul rồi

Tôi nghẹn ngào khóc trong vòng tay Yoona , tôi đã quá mù quáng không biết nghe lời giải thích hay đi tìm hiểu mọi chuyện mà chỉ biết trách móc ,nghi ngờ, rồi lại ghen tuông vớ vẩn... Nếu không nghe được những lời của Yoona kể thì tôi còn hận cậu đến khi nào ....

3 từ đó có quan trọng không khi cậu vì tôi mà hy sinh rất nhiều

3 từ đó có cần thiết không khi cậu luôn nghĩ về tôi

3 từ đó có mua được những lỗi lầm của tôi hay ko

3 từ đó có khiến thời gian quay ngược lại không ? tại sao tôi luôn đem 3 từ đó mà nghi ngờ cậu khi trái tim cậu chỉ có mình tôi chứ

2 tháng sau...

BÁc sỹ nói cậu đã qua cơn nguy kịch nhưng do chân phải cậu đã gãy còn bị va đập mạnh nên bác sỹ khuyên nên đành cắt bỏ . Gia đình cậu đã khóc rất nhiều khi đưa ra quyết định này , không biết khi tỉnh lại cậu có trách họ ko? khi một luật sư mà không thể đứng trên đôi chân của mình mà chinh phục thì còn gì ý nghĩ nửa...

Tôi vẫn đi học bình thường xong thì ghé qua bệnh viện chăm sóc , đọc sách cho cậu nghe một công việc tưởng như tôi sẽ không bao giờ làm vì cậu tôi sẽ bắt đầu làm

Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất cậu để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên cậu và bắt đầu đếm "một...hai...ba..." lần lượt từng con búp bê.

"... Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... " Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ...

"Yul yêu em, Yul yêu em!" - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống.

"yul yêu em , hôm nay e đã chu môi  trông rất đáng yêu " - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó.

"yul yêu em, yul yêu em hôm nay e đã chủ động nắm tay yul , chỉ được chủ động một mình yul thôi đó biết không!"

- Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê.

"yul yêu em!  3 từ này có gì hay mà sao em thích nghe đến vậy??? ngày nào yul cũng nói hết mà

" yul yêu em!  đã nói là đừng có chu môi , hay nhõng nhẽo nửa mà yul không chịu được là e chết chắc

"yul yêu em! không được khóc khi không có yul bên cạnh biết không , yul luôn bên e nè

  "yul yêu em!  yul hoàn thành việc học thật nhanh để đi làm kiếm tiền rước e về làm vợ nửa, thích không bà xã

"yul yêu em! con bé Yoona dạo này lớn quá có dịp yul sẽ dẫn e thăm "em chồng" chịu ko ?

"yul yêu em!kỷ niệm một tháng chúng ta bắt đầu hẹn hò , đừng tưởng yul không biết là e chụp lén yul"

"yul yêu em! hôm nay yul hơi bận nên không đến chỗ hẹn được e đừng giận nha , bữa khác yul bù , hứa đó"

" yul yêu em!  mới xa e một chút là nhớ em rồi , yul có nên nhét hương thơm của e vào túi nhỏ để mang theo không nhỉ ?

"yul yêu em! Vì em mà yul phải chiến đấu vs mấy bà lão để giành được mấy cuộn len nè

"yul yêu em! e đó lùn mà cứ thích leo cao té đau bây giờ , không biết nghe lời gì hết , không ngoan , nhờ vậy yul mới được cõng em về phòng

"yul yêu em! happy birthday to you happy birthday to youhappy birthday to youhappy birthday to my love "

" yul yêu em ! yul biết mình không biết cách bày tỏ vs em nhưng xin em đừng rời xa yul có được không , chỉ cần e nói yul nguyện làm theo ý em

....

Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim yul ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra yul yêu tôi nhiều như thế này!


Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê lớn nhất , con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của cậu thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết:


"Sica, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? hôm nay là ngày 487 ngày mà Yul không thể nói yul yêu em, bởi vì chúng ta đã chia tay, không phải bởi vì yul quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, yul sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi yul chết. Sica, yul thực sự rất yêu em..."


Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? rằng 3 chứ đó không còn quan trọng nửa cái quan trọng bây giờ là tôi muốn cậu tỉnh lại mở mắt ra nhìn tôi... chỉ như vậy thôi tôi không cần gì nửa ... tôi nguyện vì cậu mà làm tất cả vì trái tim tôi chỉ cần cậu mà thôi












































































































































































































































5 năm sau

- yul đi chậm chút đi chúng ta không bị trễ đâu mà sợ

- Sica , chúng ta trễ 30p rồi không nhanh thì e sẽ không chụp được bó hoa của Fany đâu

- ko sao , việc đó có quan trọng sao? điều quan trọng vs e bây giờ chỉ là yul thôi

- dược rồi , yul biết nhưng nó rất quan trong vs yul , cái chân giả này yul quen rồi đi cũng rất bình thường gần 1  năm rồi

- cái gì cũng phải từ từ , yul có nghe e nói không ha?

- hazz

Phải cậu ấy đã tỉnh lại , đã quay về bên tôi , đã cho tôi hiểu tất cả , tôi nguyện cả đời này chăm sóc cho cậu ấy không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì , miễn sao tôi được bên cậu ấy mỗi ngày như vậy , sống chậm mà chắc còn đỡ hơn sống nhanh để mọi thứ trôi qua nhanh mà không biết chân trọng , không cần những lời nói sáo rỗng không cần những món quà mắc tiền chỉ cần chúng ta bên nhau tận hưởng tình yêu dành cho nhau là được rồi

Biết ngay là cậu có mục đích khi mà bắt tôi đi nhanh như vậy ?

Ngay khi tôi bắt được bó hao của cô dâu Fany thỉ cậu lại cầm một con búp bê mặc đồ vest trông giống cậu đến bên cạnh tôi rồi nắm lấy tay  tôi quỳ một bên chân xuống ... đôi mắt tôi rưng rưng theo từng cử động của cậu thế nào cậu cũng đau cũng mõi cho mà coi, tôi đỡ cậu đứng dậy nhưng cậu vẫn cố chấp quỳ trước sự ngưỡng mộ của mọi người

- Sica hôm nay yul sẽ lấy hết can đãm của mình để nói điều này , điều mà trước kia chúng ta đã lẵng phí , Sica hãy để yul dành trọn phần đời còn lại để mỗi sáng thức dậy ôm em rồi nói " chào buổi sáng vợ yêu , yul yêu em" , hay trước khi đi ngủ cũng ôm e rồi nói " chúc ngủ ngon vk, yul iu e " , đôi khi giận hờn thì " vk ơi đừng giận vì yul iu e rất nhiều nhiều hơn những gì e tưởng tượng , Sica e có cho yul làm điều này hay ko ?

Mọi người nói gì tôi không nghe thì tai tôi bây giờ chỉ nghe lời cậu nói

Mọi người nhìn chúng tôi ngưỡng mộ hay hồi hôp chờ đợi câu trả lời tôi cũng không quan tâm vì trong mắt tôi bây giờ chỉ có cậu

NƯớc mắt ơi sao mày cứ rơi hoài vậy ??? tao biết mày rất hạnh phúc nhưng cậu ấy quỳ lâu quá sẽ mỏi đó nhanh nào đỡ cậu ấy đi nói ra suy nghĩ của mình đi

- e đồng ý

Cậu ấy đeo vào cho tôi chiếc nhẫn sẽ gắn kết chúng tôi mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic