Yulsic Missed threeshot part 3.2│Update 9.6.2011

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Just wanna...

Cố gắng một chút...

Tiếc nuối một chút...

Tớ... đã yêu cậu...

...hay chưa?

-Có vẻ cô vừa trải qua một đêm khó ngủ?

Vị bác sĩ khẽ nói, thay một lời chào khi cô gái trẻ ngồi vào chiếc ghế đối diện ông, phong thái vô cùng vội vã. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, hai mắt thâm quầng, thật sự nếu là hạng lười biếng thì xũng sẽ không đến gặp ông sớm như thế này, và nếu bảo nghèo lại càng không thể mang túi xách Gucci hàng hiệu thế kia. Quan sát một lượt gương mặt mệt mỏi, ông có thể kết luận được một điều chắc chắn: Cô ta đã không ngủ khoảng 3 hay 4 đêm gì đấy. 

-Nói cho tôi nghe Kwon Yuri đang ở đâu?

Jessica chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt ông hỏi bằng giọng đều đều. Vẻ khẩn thiết trong mắt cô làm ông có chút chột dạ, lại có hơi lạ lẫm. Từ việc quấy rối giấc ngủ giữa chừng mê muội mới 5 giờ sáng, đến giọng nức nở trong điện thoại nài nỉ cho bẳng được cuộc hẹn sớm nhất, bây giờ, là sự chờ đợi chân thực câu trả lời từ phía chính ông. Buông cây viết mạ vàng trên tay, ông chống cằm nhìn cô hỏi lại.

-Cô có thể cho tôi biết cô có mối quan hệ gì với Kwon Yuri không, cô Jung? Cô Kwon đã dặn tôi không được hé bất cứ thong tin nào với người là, và cô… tôi chưa từng được nghe nhắc tới.

-Tôi không phải người lạ.

Cô cười, chớm nở sự nhạt nhẽo chán chường trên môi. Dường như chỉ muốn ông bác sĩ trả lời ngay cái câu hỏi đầu tiên cho cô mà thôi. Nào ngờ, ông vẫn tiếp tục vờn đuổi không dứt.

-Vậy ra cô là…

-Tôi là… vợ của cậu ấy.

Ông nhướn mày ngạc nhiên trước câu trả lời trần trụi phát ra từ môi cô gái tóc vàng. Chớp chớp mắt vài lần, lắc lắc đầu vài cái vẫn không thể ép bản thân tin vào nửa lời người con gái kia vừa nói ra. Nếu là vợ, thật sự là vợ, thì hà cớ chi phải chạy đến tìm ông vào sáng sớm thế này?

-Không muốn làm phật lòng cô, nhưng thật sự là tôi không tin.

-Vậy ông còn muốn gì nữa đây?

Cô bất nhẫn gào lên chua xót. Bao nhiêu đè nén, sự bất mãn, nỗi hi vọng của hai tuần qua, bỗng chốc bùng nổ. Ông không hiểu, nhất định không hiểu gì về cảm xúc trong cô lúc này. 14 ngày trời, cô liên tục gọi điện đến cả trăm cái bệnh viện, bác sĩ tư nhân hỏi thăm tung tích cậu. Kết quả mà cô nhận được khác nào con số “0” rỗng tuếch trêu ngươi. Cứ như kẻ tên Kwon Yuri đã bốc hơi khỏi mặt đất mà không để lại chút dấu vết. Đến giữa đêm hôm qua, sau một hồi lục tung căn phòng cậu mong muốn tìm được chút manh mối, cô phát hiện ra một tấm card visit, bác sĩ Lee Dong Hyun, bệnh viện Seoul. Lần đầu tiên cô mới biết được cảm giác vui sướng đến mức như trẻ con được quà kia. Con người Kwon Yuri, quả thật có một ảnh hưởng rất lớn. Thế mà bây giờ, ông bác sĩ cứ không ngừng gặng hỏi, nếu không phải làm khó cô, hóa ra đến nửa lời cũng không chịu hé môi sao? Cô chỉ cần một địa điểm, một vị trí. 

-Mm… Xin cô đừng xúc động mạnh._Vị bác sĩ trầm giọng khi thấy khóe mắt chực hoen ướt, cũng không đành lòng dày vò cô. Chỉ là, ông muốn nói thật rõ cho cô biết thêm về căn bệnh của Yuri_Cô Kwon hiện giờ vẫn khỏe, đừng lo lắng quá.

-Vẫn khỏe? Ông đang đùa sao bác sĩ? Một người chỉ còn sống được hơn một tháng mà ông dám mở miệng nói ra hai chữ “vẫn khỏe” là thế nào?

-Căn bệnh đó, với người khác, là rất nguy hiểm. Nhưng trường hợp của cô Kwon, nó là một siêu-biến-chứng.

-Huh?

-Nghe tôi nói hết đã… Ý tôi là, biến chứng theo chiều hướng tốt. Cách đây hơn một năm, chính tôi là người đã đưa ra phán quyết về thời hạn còn lại của cô ấy. Nhưng theo thời gian giám sát, tôi nhận ra một điểm rất bất bình thường, rằng căn bệnh đó, một mặt không hề hại đến sức khỏe – lẫn nhan sắc của cô Kwon, há chăng chỉ là làm cô ấy tiều tụy đi chút ít, một mặt… là không thể chữa khỏi, và thậm chí có thể kết thúc mạng sống của Yuri vào đúng ngày mà tôi đã giám định, hay sớm hơn… một chút.

-Ý ông là… Bề ngoài cậu ấy vẫn khỏe mạnh như bình thường nhưng bên trong… có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào?

-Một phần là như vậy, nhưng vế sau của cô sai rồi. Không phải là bất cứ lúc nào, mà sẽ là nhanh hơn, hoặc chậm hơn từ 1 đến 2 ngày. Và sự ra đi này khi tới sẽ tới, không thể báo trước.

-Vậy…

-Cô còn gần như chính xác là 42 ngày.

Ông bác sĩ đẩy một tờ giấy nhỏ đến trước, sau đó đan hai bàn tay vào nhau tỏ ý kết thúc vấn đề. 

---oOo---

Mưa chiều tàn bay lớt phớt.

Địa chỉ là một khu nhà biệt lập được bệnh viện xây cho các bệnh nhân có yêu cầu yên tĩnh. Nói là nhà biệt lập vậy thôi, nhưng trông chúng cứ như một khu chung cư mới được xây dựng vậy. Đường xá rộng rãi, khang trang. Siêu thị, khu mua sắm sầm uất. Lại còn có biển nhân tạo và giáo đường nữa… Bề ngoài đây không giống nơi dành cho bệnh nhân.

“Nhà số 512, phố 18 ư…? Chẳng phải là đây sao?”

Cô dừng bước, xoay một góc 90 độ đối mặt với căn nhà suýt nữa bỏ qua, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Trang hoàng bởi màu sơn kem nhã nhặn, với mặt tiền đối diện là cánh cửa gỗ đen bóng bề thế, hai bên là hai khung cửa sổ mạ bạc bóng loáng. Một căn nhà ấm cúng và sang trọng, trên tất cả, là hợp với phong cách của Kwon Yuri, dịu dàng lịch sự.

<Ding dong!!!>

Chuông vừa được bấm, cửa ngay lập tức mở ra, một người đàn bà xuất hiện. Bà ta bước gần đến cổng cũng là lúc cô cất tiếng hỏi.

-Xin cho cháu hỏi… Đây có phải nhà của Yuri không ạ?

-Phải… Cho hỏi cô là…_Bà ta loay hoay xoay cái nắm bạch kim, lúc ngẩng lên bỗng hai mắt mở to đầy ngạc nhiên_Cô… Cô chủ???

-Vâng, Jessi đây ạ. Bác xin phép cho cháu gặp Yuri được không?

-Tôi… Tôi sợ là…

-Bác… Làm ơn đi mà!! Cháu cần phải gặp cậu ấy, ngay-lập-tức!

Trước sự kiên quyết của cô gái nhỏ, bà giúp việc không khỏi mủi lòng. Bà ta đắn đo một lúc rồi nói bằng giọng thật nhẹ.

-Để tôi đi báo.

-Không cần đâu bác.

………

Từng bước chân lướt thật nhẹ trên nền gỗ bóng loáng. Cô nín thở khi khoảng cách với căn phòng cuối cùng mỗi lúc một gần hơn. Cánh cửa lớn được chạm trỗ tinh xảo không khép. Và bên trong…

………

Gió ùa qua xốc bay đám lá xơ xác trên mặt đường ẩm ướt. Không khí mang nặng mùi cỏ lá quyện hơi nước, báo hiệu của những cơn bão mùa đông quen thuộc. Mái tóc dài xõa tung trước gió xào xạc, hờ hững chiếc mũ len xám đội nửa đầu, Kwon Yuri chống cằm từ ban công nhìn xuống dưới vô cùng bàng quan.

-Yul!

Một giọng ấm quen thuộc vang lên sau lưng cậu. Cánh tay ai đó nhẹ nhàng vòng quanh cổ không chút ngượng ngừng. Mùi lavender nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí. Tiffany vuốt nhẹ gương mặt cậu âu yếm, đoạn thả cánh tay xuống tự do để cậu quay lại nhìn mình. Hai tay nâng tô cháo hải sản vẫn còn nghi ngút khói, đôi mắt biến thành vầng trăng khuyết khi đôi môi nở nụ cười thường trực.

-Nói “A” nào…

-Ăn được không vậy?

O.o

Những lời Kwon Yuri vừa nói, xin thề là lời từ tận đáy con tim. Đồ ăn do Tiffany Hwang làm, tuy là đẹp thật đấy, công phu thật đấy, thẩm mĩ thật đấy. Nhưng… không có nghĩa là ĂN ĐƯỢC!!!! Phải, nếu là ăn được, cậu đã chẳng phải ôm bụng chạy vòng vòng vì món bánh kem mừng sinh nhật năm ngoái, nếu ăn được đã chẳng phải mua tới 10 liều thuốc xổ khi lỡ “may” nuốt phải một miếng kimbap do Hwang tiểu thư làm, đã chẳng phải cắm trại trong WC suốt một tiếng đồng hồ sau khi ngoan ngoãn ăn canh rong biển thử nghiệm trên danh nghĩa mừng-sinh-nhật-Taengoo. Người ta bảo nên cấm trẻ con vào bếp, lẽ ra nên thêm cái tên Hwang Mi Young vào nữa mới phải đạo. 

-Yên tâm. Không-sao-đâu.*Măt cười hòa hảo*

-Thật không?

Thề có Chúa, nếu không phải tiếc công mình ngồi trầm ngâm nửa tiếng đồng hồ xem Tae Yeon múa dao làm bếp, Tiffany sẽ không ngần ngại tạt thẳng tô cháo thơm phức bốc khói trên tay vào thẳng mặt con người vẫn đang ôm tim, nửa sợ sệt chốc chốc lại nuốt nước bọt, nửa hiếu kì trưng ra cái câu nói bất hủ rành rành trên mặt, rằng “Thức ăn cậu làm không rước Tào Tháo đến, cũng ít nhất làm người ta mất ngủ đó...” Một lần nữa, cô từ tốn múc muỗng cháo đưa ra đầy kiên nhẫn.

-Tae Yeon làm. Không-phải-mình!

-Taetae làm thì được.

Dứt câu, cậu híp mắt cười, ngoan ngoãn há miệng cho cô đút gọn muỗng cháo. Trông hai người cứ tíu ta tíu tít (là ngầm đá đểu), hệt như cặp tình nhân trẻ chăm sóc cho nhau (nuốt xuống giùm cái…). Ngọt ngào… (như Espresso không đường…)

Rầm!

Cánh cửa khép hờ bị thô bạo đạp đập vào tường. Ice Princess xuất đầu lộ diện với con mắt lạnh lẽo. Người ăn cháo, kẻ đút cháo sững lại vài giây…

---oOo---

Dung mạo cô gái nhỏ nhắn trong trang phục trắng tinh dần dần lộ rõ, cơn sóng trong lòng đột nhiên tĩnh lặng bất chợt. Đôi mắt nâu ướt át đầu tiên chậm rãi lướt qua Kwon Yuri, đến khi chạm đến nhân vật còn lại thì choàng mở.

-Cô.là.ai?

Sự điềm tĩnh mấy giây trước vuột trôi đi mất. Jessica gằn giọng làm đối phương hơi co mình lại. Tiffany lo lắng nhìn cậu với sự khẩn nài không che dấu.

-Tôi…

-Là người yêu của tôi.

Lời nói dợm đầu môi đã bị ngăn lại bởi chất giọng trầm ấm quen thuộc. Yuri vòng tay siết chặt eo Tiffany trấn an, xong lại giương mắt nhìn cô đầy thách thức. Một sự thách thức có hiệu quả.

Thoạt nhiên, nắm tay cô siết chặt lại ngăn cơn giận bùng nổ, quan sát một lượt gương mặt vương chút mệt mỏi của cậu, lòng có hơi nhói buốt chẳng rõ vì lí do gì.

-Ồ… Vậy xem ra tôi đã đến không đúng lúc. Xin lỗi…

-Fany ah… Về thôi nào! Tae dẫn em đi mua sắm nhé???

Cô gái tóc vàng vừa định cúi đầu chào thì chợt khựng lại. Người thứ tư xuất hiện. Kim Tae Yeon quả thật không hổ danh “chưa thấy người đã nghe tiếng”, và hiển nhiên vở kịch của Kwon Yuri chưa kịp diễn đã… đổ bể ngọt ngào.

………

-Mối tình tay ba thật là đẹp.

Cô buột miệng bật ra câu nói khi thích thú nhún nhún trên chiếc giường kingsize. Nhìn quanh căn phòng ấm áp, quả thật sự bày trí này quá đỗi quen thuộc. Nó giống với căn phòng mà cô đang ở, chẳng kì lạ mà là một sự sắp xếp. Từng cử chỉ của người đó, ánh mắt, dáng điệu, cả vẻ bối rối kia đều khẳng định một sự thật quá ư phản chủ: Con người này không quên được cô. – Đó cũng chính là lí do duy nhất để cô cố chấp lưu lại để nói rõ với cậu.

-Cô đến đây làm gì?

Cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô gái tóc vàng, đôi mắt xám sau khi nhìn chán chê hai kẻ dắt díu nhau rời khỏi khu biệt lập một cách nhanh chóng, mới điềm tĩnh quay lại.

-Bù đắp. Cho những gì mình đã làm.

-Vậy là cô đã biết? Và bây giờ quay lại để tiếp tục giày vò tôi nữa sao?

-Hãy nghe mình nói đã…

-Xin lỗi, tôi không còn đủ sức để chơi với cô nữa rồi, Jessica Jung.

Cậu buông thõng câu nói bằng ngữ điệu tự nhiên hết mức có thể, sau đó bước đến lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế và đưa một cánh tay ra hướng cửa lớn ý xua đuổi không che dấu. Cô khẽ nhíu mày, rồi bằng chất giọng trầm đặc của kẻ trong cơn buồn bã, nói mà không hề suy nghĩ.

-Mình… chỉ là muốn chúng ta quay lại với nhau.

-…

-Nhưng không sao. Nhất định, mình sẽ quay lại.

Bật chợt, người con gái tóc vàng đứng bật dậy, môi nở nụ cười hoàn hảo muôn bề, nhìn cậu cúi chào.

Nhìn theo bóng lưng bước chậm ra khỏi căn phòng, ánh mắt cậu chứa chan sự dày vò đau khổ. Thoạt trông có thể nhìn ra cậu đang đấu tranh dữ dội có nên tin Jessica Jung hay không, lẩn khuất bên dưới lại là một thế giới nội tâm phức tạp hơn muôn ngàn lần.

Nếu đó lại chỉ là một lời đùa cợt vô tình?

Nếu… đó chỉ là sự thương hại không hơn kém?

Nhưng… Chẳng phải đây chính là vị thế mà con tim cậu luôn mong ngóng đến mòn mỏi sao?

-Khoan đã!

Bước chân vội vã bước ngay lập tức dừng lại. Khóe môi cong lên để lộ một nụ cười mông lung, không rõ là để khẳng định với bản thân hay với trái tim rằng mình đã thành công. Cô quay hẳn lại, nhìn và chờ đợi.

-Chúng ta bắt đầu lại.

(To be continue…)

P.S: Tại nó dài quá... Đành típ tục chia ra...

Cái đoạn của về bệnh tình của Yuri... Au phăng đại. Có gì sai sót mong thứ lỗi...

*Note: Cùng đóng góp ý tưởng YulSic hẹn hò nào....!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro