Yulsic Missed threeshot part 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part III: Sorry, because I missed your love…

1.I need you:

*Them song: A promise

Đã bao giờ em quá vô tâm?

Đã bao giờ, em nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều, để rồi cay đắng…

Cay đắng vì đã quá trễ cho tất cả.

-----

[ Tôi là Kwon Yuri… Hiện giờ tôi đang bận. Và bạn biết phải làm gì rồi đấy.]

“Kwon Yuri...

Là mình đây. Jessica.

Xin lỗi vì đã động vào đồ của cậu mà không xin phép. Nhưng dù sao thì… mình cũng đã đọc nó rồi.

Mình biết dù có xin tha thứ hàng vạn lần, mình cũng không thể lấp đầy vết thương trong tim cậu. 

Có phải mình ích kỉ lắm không? 

Mình đã lừa dối cậu, rất nhiều. Mình luôn tự nhủ rằng mình rất yêu người đó, rằng mình cần người đó cho cuộc đời mình. Nhưng tại sao bây giờ mình lại vùng chạy khỏi vòng tay đó? Tại sao anh ấy lại bảo mình thay đổi? 

Mình không biết nữa.

Khoảng không vô định cứ quấn lấy mình, Yuri àh. Mọi hành động của mình dường như chẳng hề theo bộ óc chút nào cả. Căn nhà rất lạnh lẽo khi… chỉ còn một người. Khoảng không của cậu… Sự trống vắng này làm mình cảm thấy con tim này thật là ngu ngốc. Mình không còn như trước nữa. Mình thấy sợ, rất sợ khi phải làm tất cả một mình. Có phải mình đã quá quen với vai trò một con mèo nhỏ trong vòng tay cậu rồi chăng?

……

Còn một nỗi sợ nữa, Yuri àh…

66 ngày.

66 ngày đó, mình đã lỡ mất 14 ngày tiếp theo rồi. Những con số ma quỷ cứ tăng lên theo thời gian. Mọi thứ cứ lặng lẽ trôi thế này làm mình lo sợ. Và, nó cũng không ngừng khẳng định với con tim mình một điều mà mình cố phủ nhận.

Nhưng bây giờ mình không thể dối lòng nữa được rồi.

Mình cần cậu, Yuri.

Mình rất cần cậu.

Xin hãy nhấc máy đi, có được không?

Mình biết cậu đang ở đó.

[End record.]

Bíp…

Chiếc iPhone kết thúc đoạn ghi âm. Con số replay đã lên đến 10 lần.

Cậu ngồi bên cửa kính khép hờ, lơ đãng đặt tay lên trang giấy đang viết dở. Cơn mưa trút xuống kéo cậu ra khỏi sự mơ mộng viễn tưởng vào những câu chuyện ngắn dang dở. Mưa…

Người đó, rất thích mưa.

Người đó, ngã xuống vào một ngày mưa.

Người đó, cũng bỏ cậu đi vào một chiều mưa.

Có đôi lúc, cậu nghĩ mình quá mù quáng, yếu đuối, và giả dụ, quá ngu ngốc. 

Tình yêu làm con người mù quáng.

Tình yêu làm con người yếu đuối.

Và… làm con người trở nên ngu ngốc.

Ừ.

Nếu không yêu người đó, có lẽ cậu sẽ không ra như thế này.

Những sáng thức dậy cô độc trên chiếc giường lạnh. 

Bữa trưa đong đưa vài món fast food.

Chiều trở về với căn nhà trống không.

Và tối đến, quay trở lại là một đêm lạnh giá.

Có đôi lúc, cậu nghĩ đến vài suy nghĩ kì lạ. Rằng, nếu có lúc cậu khoác tay ai đó đi trên phố, liệu cô có để tâm? Rằng, nếu cậu ngã xuống trước mặt cô, liệu ánh mắt lạnh băng đó có được chút xao động? Suy nghĩ kì lạ luôn hướng tới điểm tiêu cực. Và… câu trả lời, như thường lệ là… không.

Ừ.

Cậu vốn rất ngốc ngếch mà.

Một nụ cười mơ hồ vẽ lên gương mặt nhợt nhạt. Cậu cúi xuống, hí hoáy viết tiếp câu chuyện.

Chợt, một sức nặng đè lên vai, hơi thở thơm mùi sữa phả vào tai cậu, thật nhẹ.

-Lại viết à?

Tiếng Tae Yeon vang lên. Vòng tay cô bạn quàng quanh cổ cậu, thân mật. Cái mùi sữa dâu đặc trưng mà Tae Yeon yêu thích có thể làm cậu nhận ra bất cứ lúc nào.

-Xem nào… Tình yêu bị ngăn cấm à? Đề tài này hình như lúc nào cũng nóng bỏng thì phải…

-...

Không đúng.

Tình yêu bị ngăn cấm ư? Dù sao, đó vẫn là tình yêu. Họ, vẫn yêu nhau.

Còn tình yêu của cậu…

Là thứ tình yêu cho nhầm người và nhầm thời điểm.

Cậu cười nhạt, lia cây bút vẽ ra những nét mực mang hình thù xác định. Cô siết chặt vòng ôm quanh cổ hơn, nấn ná đặt mũi lên những lọn tóc đen thơm mùi lily nhẹ. Phút chốc, lại trầm giọng thì thầm.

-Cậu… không sao chứ?

-Sao là sao?

-Nhớ cô gái tóc vàng đó.

-À…

Cậu gật gù một tiếng rồi quay ra nhìn trời xám xịt vẫn đang trút từng đợt nước xuống chảy dài trên tấm kính trong veo. Bất chợt, quay mạnh người đối mặt với cô. Hơi thở Tae Yeon bỗng trở nên gấp gáp. Đôi mắt cậu xoáy vào cô như muốn nhấn chìm cả cơ thể vào màu xám sắc lạnh vô hồn.

-Quên chưa nhỉ?

Chưa.

Không bao giờ.

-Mình…

-Không cần phải trả lời đâu nhóc lùn àh… Chúng ta đều biết câu trả lời là gì cơ mà.

-Vậy… cậu có định…

-Ồ… Không đầu Tae Yeon.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy. Từng ngón tay thanh mãnh vuốt nhẹ làn da trắng như sữa của cô, tách vòng ôm quanh cổ. Cậu xếp tập giấy lại, lững thững bước đến ngả người lên chiếc giường trắng tinh.

-Níu kéo chi những thứ không bao giờ thuộc về mình. 

-Trái tim cô gái đó vốn dĩ là của cậu lâu rồi mà. Nếu không cô ta đã không quấy phá tớ mấy ngày nay để tìm cho được địa chỉ của cậu. Đống tin nhắn thoại của cậu đầy cả bộ nhớ rồi đấy.

-Nếu mình quay lại nắm giữ trái tim đó, mọi thứ sẽ còn tệ hơn.

-…

-Mình chỉ còn có hơn một tháng nữa thôi.

Nếu chiếm giữ trái tim đó, mình sợ một lần nữa làm nó vỡ tan mất.

---oOo---

P.S: Bik ngay là sẽ hok hay mà... Cảm xúc ơi... Come to me!!!!!!!

PART 3-2 COMING SOON...

(I hope so...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro