Chap 1: Tình cờ và cố ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Nami Kuro Ryuku 

Idea: Phạm Hoàng Ngọc

Tittle: Đồ ngốc! tớ yêu cậu. 

Disclaimer: They belong together!

Ceotary: Pink, Romance, humor

Couple: Yunjae, Yoosu , Minfood

Rating: chỉ cần biết đọc là được hehehe

Warning: Fic chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nếu ai không thích hay dị ứng với thể loại boy loves, anti fan DBSK hay những người quá bảo vệ thần tượng thì xin mời click back.

Sumary: một nhưng là hai …Em chọn ai ?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 1: Tình cờ và cố ý

Một buổi chiều đầy nắng. Tiếng nhạc du dương phát ra từ những quán nước gần đó khiến Jaejoong cảm thấy nao lòng đến mức muốn chạy tới mà đập phá mấy cái quán cà phê chết tiệt ấy.Tuyệt thật! lần thứ 10 trong ngày bị từ chối. Lúc nào cũng là “chúng tôi đã đủ người rồi” , “xin lỗi chúng tôi không có nhu cầu tuyển thêm nhân viên”. Vậy thì treo cái bảng tuyển người làm cái gì thế? Jaejoong bực mình càu nhàu. Kim Jaejoong – một sinh viên năm nhất đang khốn khổ vì xin việc - đang thẫn thờ đi trên phố. Cậu lật đi lật lại tờ báo trên tay, tìm kiếm địa điểm tiếp theo.

- này ~ bạn gì ơi! 

Jaejoong giật mình quay lại. Một anh chàng đẹp trai đang tươi cười nhìn cậu. 

- Anh gọi tôi? – Jaejoong ngạc nhiên trả lời. Người này trông rất quen.

- Jaejoong? – Người con trai reo lên, tia thích thú nhảy múa trong ánh mắt.

Jaejoong mỉm cười:

- Anh biết tôi ạ?

- Mình là Yunho nè ! chúng ta học chung năm cấp ba đó! – Chàng trai vui vẻ trả lời. Ánh mắt trông đợi làm Jaejoong không nỡ gạt đi. Cậu cố gắng lục lọi trong cái tủ kỷ niệm của mình cái tên Yunho. Hình như…

- Cậu là Jung Yunho phải không? 

Người thanh niên gật gật đầu, toe toét cười. Yunho chìa ra cái hồ sơ xin việc, nói:

- cái này … cậu làm rớt!

Jaejoong bẽn lẽn nhận lấy, mỉm cười:

- Cảm ơn cậu!

- Xin việc được chưa? 

Jaejoong thở dài, lắc đầu. 

- Nơi nào cũng bảo đã đủ người.

Yunho nắm tay cậu kéo đi. Jaejoong lúng túng:

- Cậu dẫn mình đi đâu vậy, Yunho?

- Đi xin việc. – Yunho quay đầu lại cười. Ánh nắng hòa vào nụ cười khiến cho nó thêm bừng sáng. 

Yunho là một người bạn thời trung học của Jaejoong nhưng vì ít nói nên không có nhiều ấn tượng. Thứ để Jaejoong nhớ tới người bạn này là một học lực cao ngất trời và hàng tá thư tình trong tủ cậu ta để khi kéo ra là một cơn lũ tràn ra ngoài. Yunho kéo tay cậu đi đến trước một quán cà phê nhỏ tên TVXQ! thì dừng lại. Jaejoong đưa ánh mắt khó hiều về Yunho. Anh nắm tay cậu, mở cửa bước vào.

- U-know hyung! Em có nhân viên mới cho anh này.

Người mặc bộ đồ phục vụ lịch lãm liền xoay người lại. Jaejoong lập tức mở to hai mắt, đứng lắp bắp, hết xoay nhìn Yunho rồi lại nhìn người đang tiến đến.

Họ giống y như nhau. Nhưng từ ánh mắt đến dáng đi đều toát lên vẻ lạnh lùng và cô độc . Hoàn toàn trái ngược với Yunho.

- Chúng ta đâu có thiếu người. Em đem cậu ta về làm gì? – ngưởi đối diện nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu. Jaejoong bất chợt cảm hơi xấu hổ. Cậu cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

- Cậu ấy là bạn em và đang không có việc làm. Dù sao JiHyun vừa mới nghỉ. Hyung nhận cậu ấy đi! – Yunho ra sức năn nỉ.

Người-mang-khuôn-mặt-của-Yunho thở dài ngao ngán, buông ra một câu nói lạnh lùng:

- Tùy em vậy! Nếu làm việc không ra gì thì đừng trách! 

Yunho vui mừng cúi đầu cảm ơn rối rít làm jaejoong cũng giật mình cảm ơn theo. Người đó đi khuất, Jaejoong kéo tay Yunho lại, hỏi thầm:

- Yunho à…như vậy có ổn không?

- Không sao đâu! Đây là quán cà phê của tớ và ông anh sinh đôi nên cậu cứ yên tâm. Vì hôm nay cũng đang cần, cậu thử việc luôn nha! – Yunho tươi cười trấn an cậu. Jaejoong gật đầu mừng rỡ, cảm ơn Yunho rối rít. 

- Thì ra cậu còn có một người anh sinh đôi nữa. – Jaejoong vui vẻ mặc thử bộ đồng phục mới được đưa cho. 

Yunho tựa cửa, nở một nụ cười hiền, trả lời:

- Vì anh ấy sang Mỹ nên không học cùng tớ. Anh ấy cũng mới về Hàn khoảng 1 năm nay thôi.

Jaejoong gật gật đầu, đeo cái nơ lên cổ. Cậu xoay người về phía Yunho, cười thật tươi, hớn hở hỏi:

- Hợp không hả?

Yunho ngắm như bị thôi miên, gật gật đầu. Jaejoong cùng Yunho xuống dưới làm quen với các nhân viên khác. 

- Đây là Jaejoong, nhân viên mới của quán chúng ta. Mọi người hãy giúp đỡ cậu ấy nha. –Yunho dõi dạc tuyên bố. Jaejoong cúi đầu chào mọi người.

Tất cả nhân viên đều dừng tay nhìn cậu chăm chú. Jaejoong bất chợt cảm thấy kỳ lạ.

1

2

3

- ôi! Cậu đẹp trai quá nha! Yunho thật biết chọn đấy - Một chàng trai với giọng nói trầm ấm và phong cách lãng tử tiến gần cậu.

- Hyung biết nấu ăn không? – Cậu nhóc cao nghều cũng lon ton chạy tới góp vui.

- Changmin à ~ đừng có suốt ngày ăn với uống như vậy. Hyung thích đá bóng không? – Chàng trai với khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu hớn hở hỏi cậu.

Khung cảnh từ một quán cà phê im ắng chuyển sang một cái chợ trời đầy tiếng cãi vả cười đùa. Jaejoong lén nhìn Yunho cũng đang vô tư cười cợt bên cạnh, lòng cảm thấy biết ơn vô tận. Yunho chợt bắt gặp ánh mắt cậu, quay sang chờ đợi.

Jaejoong giật nhẹ áo anh, thì thầm:

- Cảm ơn cậu! Tớ sẽ chăm chỉ. 

Yunho gật đầu, nhìn theo Jaejoong đang bị đám lập dị kéo đi xa tít.

“Tìm được cậu rồi nhé! Jaejoong”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro