Chap 2: Quán cà phê thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Quán cà phê thú vị.

Jaejoong đổ ụp người xuống nệm. Cậu vui vẻ thốt lên một câu đáng lẽ phải được nói với âm điệu bực dọc:

- Thật là một ngày vất vả. 

Gặp lại Yunho và có việc làm. Thật là như một giấc mơ, Jaejoong lăn qua lăn lại trên giường cười khúc khích. 

“Nếu làm việc không ra gì thì đừng trách!” – giọng nói lạnh ngắt của Uknow vang lên trong đầu.

Jaejoong bĩu môi khi nhớ đến cái mặt lạnh băng của anh ta. Cậu nhất định sẽ làm việc thật tốt để không cho anh ta cơ hội đuổi việc cậu và làm khó Yunho. Nhất định là thế.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh nắng vàng trải khắp đường, Jaejoong hào hứng đón những tia nắng đang vui vẻ nhảy múa trên vai cậu. Con đường bấy lâu nhuộm màu ảm đạm bỗng nhiên vui tươi hẳn lên. Quán cà phê nhỏ lấp ló, một dáng người quen thuộc đang tiến về quán. Jaejoong nở nụ cười thật tươi, vẫn tay kịch liệt về đằng xa:

- Yunho! Yunho à!

Người-có dáng-người-của-Yunho nhìn thấy cậu nhưng không hề đáp lại. Jaejoong ỉu xìu, nhận ra đó là U-know. Cậu tiến về kẻ đeo khuôn mặt lạnh băng, cúi đầu chào:

- Chào anh U-know! Buổi sáng vui vẻ.

Vẫn khuôn mặt lạnh ngắt và giọng nói lạnh lẽo, anh đáp lại cậu với thái độ hờ hững đến đáng ghét:

- Chào! 

Cả hai mở cửa tiến vào. Yunho đã đến từ trước, tay cầm khăn đang lau kính. Vừa nhìn thấy cậu, anh đã nở nụ cười ấm áp chào đón. Jaejoong cảm thấy tất cả khó chịu vừa nãy bay đâu mất. Cậu vui vẻ cầm khăn và tiến về phía Yunho. Sau khi tất cả mọi người đã đầy đủ, Yunho tiến đến lật cái bảng “Open” ra ngoài. Ngày đầu tiên đi làm chính thức của Jaejoong bắt đầu.

- Jaejoong! Bàn số 4! 

- Jaejoong! Mau đi order thức uống đi! 

- Jaejoong đứng ở đấy làm gì? Mọi người đang làm việc cật lực đấy?

- Jaejoong!

Jaejoong đổ ụp xuống bàn thở dốc. Không thể ngờ được, một quán cà phê nhỏ thế này lại đắt khách một cách bất thường như thế. Cậu bị xoay như chong chóng, làm không kịp thở. Yunho rót nước, đẩy về phía cậu. Changmin vừa nhai nhai gì đó trong miệng vừa nhìn cậu bằng ánh mắt thông cảm. Yoochun vỗ vai Jaejoong, động viên:

- Hyung sẽ quen nhanh thôi! Lúc đầu chúng em cũng thế đấy! 

Junsu ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu cười một cách dễ thương:

- Hyung cứ nghỉ ngơi chút đi! Em sẽ làm phần của hyung.

Jaejoong đưa mắt về Junsu. Sự biết ơn ngập đầy trong mắt. U-know đứng gần đó ra vẻ khó chịu. Anh tiến đến, gằn giọng:

- Có thời gian ở đây tán gẫu sao? Mau đi làm việc đi! Còn Jaejoong, cậu hãy nghĩ ngơi đến khi nào có thể làm việc tiếp thì hãy ra. Đừng làm ảnh hưởng tới người khác.

Mọi người thở dài ngao ngán, kéo nhau ra ngoài. Yunho mỉm cười, đẩy cái bánh mỳ về phía cậu:

- sáng nay chưa ăn sáng phải không? Tớ biết nên mua cho cậu nè! Nghỉ ngơi đi nhé.

Jaejoong ngạc nhiên:

- sao cậu biết tớ chưa ăn sáng?

Yunho lắc đầu không đáp, nở nụ cười thật tươi rồi ra ngoài làm việc. Jaejoong cầm bánh trong tay, cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Yunho thật là một người bạn tốt. 

Khách mỗi lúc càng đông mà phần lớn là nữ. Jaejoong thắc mắc không biết tại sao quán cà phê này lại đông khách đến thế. Cậu tựa cửa, vừa ăn vừa nhìn mọi người làm việc. Hai cô nữ sinh vừa bước vào quán. Ngay lập tức, Yoochun niềm nở đưa họ vào bàn ăn. Hai cô gái e thẹn, đỏ mặt bám theo anh chàng đẹp trai. Tiếng nói trầm ấm phát ra, hai cô gái ngượng ngùng một chút rồi mới mở miệng oder. Yoochun lại tung ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ chào hai cô gái rồi vào trong. Một lúc sau, Junsu với nụ cười tươi rói xuất hiện, đem thức uống ra. Hai cô gái nhìn theo bóng Junsu đến khi cậu khuất hẳn mới chịu thôi. Jaejoong lờ mờ nhận ra lý do quán cà phê này đắt khách đến vậy. Cậu nhìn một lượt tất cả nhân viên trong quán. Từ ông chủ cho đến thu ngân tất cả đều đẹp trai một cách quá đáng. Mỗi lần họ bước qua hay mỉm cười lập tức có hàng trăm trái tim hồng bay tá lả. Jaejoong khó khăn nuốt miếng bánh qua khỏi cổ. Thế này thì cậu còn phải cực dài dài. 

Mắt Jaejoong tình cờ đưa đến Yunho. Nụ cười đó vẫn thường trực trên môi anh, mỗi cử động của Yunho đều được hàng tá cô gái dõi theo và ngây ngất. Jaejoong tự hỏi, nụ cười đó … liệu có ai đã dành riêng cho mình?

Quán bớt khách một chút, tất cả nhân viên đều lăn ra than thở. Changmin cầm gói snack ngao ngán:

- Tại sao lại càng lúc càng nhiều khách thế này? Em đến chết đói mất thôi.

U-know cầm cuốn sách đập đập vào vai Changmin, gằn giọng:

- buôn bán mà mong ít khách như em thì chúng ta đến dẹp tiệm à?

Junsu vung vẩy tay chân, liếc về phía cửa:

- nhưng thật sự em không hiểu tại sao chúng ta lại đắt khách vậy?

Jaejoong nghĩ thầm trong đầu: “do các cậu chứ đâu”

Yunho cười, ngồi xuống cạnh Jaejoong. 

- Có lẽ tại thức uống chúng ta ngon. 

Mọi người gật gù ra đồng tình. U-know vỗ tay gọi mọi người tiếp tục làm việc. Jaejoong đứng dậy vươn vai vài cái rồi xoay lên phía Yunho. Cậu kéo nhẹ áo anh, thì thầm:

- cám ơn cậu nhé. 

Yunho mỉm cười, vỗ vai Jaejoong:

- Không ăn sáng thì không tốt cho sức khỏe đâu. 

Changmin từ đâu thò mặt tới, phát biểu:

- anh là trùm không ăn sáng còn nói người khác à? 

Jaejoong hơi sựng người lại, gương mắt nhìn Yunho. Mặt anh chuyển sang màu đỏ lựng, ấp úng cái gì đó không rõ. Jaejoong ngẫm nghĩ một lát rồi hào hứng nói:

- Hay để tớ làm bữa sáng cho cả hai nhé?

Yunho khua tay múa chân, lắc đầu nguầy nguậy:

- Thế thì phiền cậu lắm!

Jaejoong bật cười thoải mái, xua tay:

- Không! Không! Cậu mua bữa sáng cho tớ mà! Vậy nhé, mai tớ sẽ đem bữa sáng tới!

Yunho đỏ mặt , gật gật đầu. Jaejoong mỉm cười hạnh phúc. Đẹp đến nỗi làm ai kia đứng ngây ra mà nhìn. Jaejoong vui vẻ chạy đi làm việc. Còn Yunho thì cứ đứng ngây ra tua lại nụ cười của ai đó đến khi Changmin đến đập vào vai vài cái mới tỉnh. Yoochun nhìn sang Jaejoong đang tỉ mẫn lau từng cái ly. Cái cách cậu làm khiến người khác bật cười. Lau đợt một rồi giơ lên xem có còn hạt bụi nào không. Tiếp tục lau đợt hai, rồi nhìn nghiêng ngó dọc kiểm tra. Cuối cùng là nháy mắt một cái và để vào chỗ. 

- Jaejoong à! Trông cậu cũng không đến nỗi tại sao phải đi làm thêm thế? – Yoochun mỉm cười, vừa lau bàn vừa hỏi.

- À… - Jaejoong xoay xoay cái ly trong tay, chầm chậm trả lời – vì tớ không muốn dựa dẫm vào gia đình nữa. Dù gì thì tớ cũng là con trai mà! 

Yoochun gật đầu ra vẻ hiểu. Jaejoong vui vẻ, nhắc lại câu hỏi tương tự:

- Còn cậu thì sao hả Yoochun?

- a.. tớ thì … - Yoochun đảo mắt nhìn xung quanh như muốn trốn tránh câu trả lời, mắt anh đột nhiên dừng trên Junsu. Jaejoong khẽ cười, gật gù. 

- à ..

- cậu có ý gì thế? Chỉ là tớ rảnh rang nên đi làm thôi mà. – Yoochun đỏ bừng mặt, ra sức lấp liếm.

Jaejoong giữ nụ cười ẩn ý trên môi, liếc nhìn Junsu đang oder đằng kia. Mặt cậu giãn ra, thở dài:

- Haizz, thật lãng mạn. 

Yoochun đỏ mặt, lúng túng chạy vào trong hối thúc Yunho. Jaejoong bật cười rồi cũng trở về với công việc. 

Một ngày làm việc vất vả khiến ai cũng mệt mỏi rã rời. Yoochun và Junsu cãi nhau chí chóe vì một chuyện gì đó rồi cũng chịu đèo nhau về. Yunho cùng U-know đi bằng xe riêng của họ. Changmin khoát cặp lên vai, vừa nhai nhồm nhoàm vừa chào tạm biệt. Jaejoong cúi chào rồi cũng ra về. 

Jaejoong vừa đi vừa suy tính mai sẽ làm món gì cho Yunho không để ý một bóng đen đang tiến đến gần cậu:

- Jaejoong-hyung! 

- Gya ~ - Jaejoong giật mình, hét lên.

- Em đây! Hyung làm sao thế?

- Changmin? – Jaejoong thở phào – em làm hyung hết hồn đấy. Em đi học thêm à?

Changmin gật gật đầu, mỉm cười. Jaejoong lập tức cảm thán:

- Changmin cười thật đáng yêu! 

Cậu nhóc đỏ mặt, xua xua tay:

- Anh nói cái gì thế? Ai đáng yêu chứ.

Jaejoong không thể cưỡng nổi, nhào đến mà nựng má. Changmin chống đối quyết liệt, đẩy ông anh quái đản ra khỏi người. Jaejoong bị cực tuyệt một cách tàn nhẫn, ỉu xìu, hỏi:

- Em học gần đây sao Changmin?

- Vâng! Jaejoong à! Hyung và Yunho từng là bạn học à?

Jaejoong mỉm cười gật đầu xác nhận. Changmin cười đầy ẩn ý, vỗ vào lưng cậu:

- Ra là thế ah! 

Jaejoong tròn mắt, tò mò nhưng Changmin chẳng nói gì thêm. Cả hai vừa đi vừa bàn luận về mấy loại đồ ăn truyền thống Hàn Quốc. Changmin hình như rất hứng thú về đề tài này. Mắt cậu sáng lấp lánh, miệng không ngừng nhép theo như một cậu bé đáng yêu khiến Jaejoong nổi máu muốn nhào lại mà ôm. Đến một ngã ba, Changmin chào tạm biệt Jaejoong rồi rẽ vào hướng khác. Cậu nhìn theo cái dáng cao nghều đó đến khuất hẳn rồi mới đi tiếp. 

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sao em lại tốt với cậu ta vậy? – Uknow bỏ quyển sách xuống bàn, đưa mắt nhìn Yunho đang thảnh thơi ngồi chơi game trên điện thoại. 

- Vì cậu ấy là bạn em mà. – Yunho bình thản đáp. 

U-know thở dài, khuyên nhủ:

- Em đừng quá tin người, Yunho ạ! Trong cuộc sống, không phải ai cũng tốt đẹp như em đâu.

Yunho dừng tay, ngẩn lên nhìn U-know:

- Ý anh nói Jaejoong?

U-know nhún vai. Yunho khó chịu nhìn anh mình, gằn từng chữ:

- Cậu ấy không phải loại người như vậy. 

U-know thở dài, im lặng. Anh không hề có ý xấu, chỉ là anh sợ Yunho bị lừa. Người em trai duy nhất của anh quá tốt bụng để hiểu rõ được cuộc sống này. Nhưng đôi mắt của Yunho đã nói lên sự tin tưởng tuyệt đối cho người con trai kia. Thật sự… niềm tin đó là đúng đắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro