Chap 3: Get closer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3:

Yunho lục trong cái thùng giấy bám đầy bụi. Anh vui mừng nâng niu cái album của thời trung học. Những hạt bụi phủ kín cái bìa màu đen được thổi bay đi. Từng trang giấy của ký ức được nhẹ nhàng lật sang. Yunho dừng lại ở tấm hình nhỏ của một thiếu niên xinh đẹp. Bàn tay khẽ chạm vào, đôi môi nhẹ cười, thì thầm:

- Được gặp lại cậu thật tốt, Jaejong à!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong căn bếp tràn đầy ánh sáng, Jaejoong lui cui múc thức ăn ra hộp.

- Không biết Yunho có thích món này không nhỉ?

Cậu cẩn thận đặt hộp thức ăn vào giỏ rồi bước ra ngoài. Jaejoong rùng mình cảm nhận cái lạnh thấu xương, chiếc áo khoát vẫn còn ở trong nhà. Khẽ liếc về chiếc đồng hồ trên tay, hình như việc chuẩn bị bữa sáng đã lấy đi quá nhiều thời gian của cậu. Jaejoong chậc lưỡi, xoa xoa hai tay vào nhau rồi đi đến chỗ làm.

- Chào buổi sáng mọi người. - Jaejoong vui vẻ cất tiếng. Junsu và Yoochun đang lau nhà liền ngừng tay, đồng thanh chào cậu. Changmin đang trải khăn trải bàn vui vẻ vẫy tay. Yunho từ trong bước ra, nụ cười bỗng vụt tắt trên môi anh:

- Jaejoong? Sao cậu ăn mặc như thế? Ngoài trời đang rất lạnh mà?

- À! Tớ để quên áo khoát mà sắp trễ giờ làm nên.. - Jaejoong ấp úng trình bày.

- Chúng tôi không đuổi việc nhân viên đi trễ vì họ phải lấy áo khoát đâu. - U-know từ sau lưng của Yunho, lạnh lùng lên tiếng - Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu cậu bị ốm.

Jaejoong cúi đầu:

- Vâng! Tôi xin lỗi ạ! Tôi sẽ rút kinh nghiệm.

U-know gật đầu, bỏ vào trong. Yunho lo lắng quan sát nét mặt của cậu, thì thầm vào tai Jaejoong:

- Cậu ổn không?

- Tớ không sao đâu! Tớ khỏe lắm. - Jaejoong gồng tay chứng minh, hớn hở chỉ cái hộp trong cặp - tớ đã làm bữa sáng cho chúng ta này!

Yunho liền lấy lại nụ cười trên môi, reo lên như đứa trẻ:

- chúng ta sẽ cùng ăn vào giờ nghỉ ngơi nhé! Jaejoong thật tốt!

Jaejoong mỉm cười, bắt tay vào làm việc. Bảng open được lật sang phía trước.Quán cà phê lập tức kín chỗ.

Đã dần tan khách, Yunho lập tức kéo tay Jaejoong vào bếp, khóa cửa lại. Yoochun ngao ngán mang cái mặt bánh bao chiều ra ngoài.

- Khóa cửa mất rồi!

- Đồ chuột nhiều chuyện. - Junsu lau lau cái ly, ra đòn thách thức.

- Cậu nói ai nhiều chuyện? Tớ chỉ là tò mò thôi. - Yoochun ngay lập tức phản biện.

- ồ! Thế ngó nghiêng chuyện của người khác là tò mò à? Vậy tại sao tớ tò mò chuyện cô nàng Han Yoo và cậu thì lại không được? - Junsu tiếp chiêu, trong giọng pha chút hờn dỗi.

- ờ thì...cái đó là ... - Yoochun ấp úng - nhưng chuyện đó có liên quan gì đến cậu?

- Ồ! Đúng rồi! Kim Junsu đâu có là cái gì của Park Yoochun mà có quyền tò mò. - Junsu gằn giọng, bực tức hiện luôn trên nét mặt.

- Cậu ... tớ không có ý đó... - Yoochun lúng túng, đỡ lời.

Changmin thở dài, nhai nốt cái hambơgơ (của Yoochun) trên bàn rồi bỏ ra chỗ khác. Tiếng của cặp đôi nồi chảo vang lên khắp quán.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Jaejoong ngó ra cửa, thắc mắc:

- Yunho à! Hình như Yoochun và Junsu cãi nhau thì phải?

- À! Mặc kệ họ! chuyện thường ngày ở huyện ấy mà! Mau ăn nào !! - Yunho không thèm quan tâm, hớn hở mở hộp thức ăn của mình ra.

Jaejoong mỉm cười, ngồi xuống bàn. Yunho mắt tròn mắt dẹp nhìn Jaejoong như sinh vật ngoài hành tinh.

- Cậu...làm cái này?

Gật đầu.

- Không thể tin được. Lần đầu tiên trong đời tớ thấy hộp thức ăn đẹp thế này đấy. làm sao cậu có thể chiên được trứng vàng ươm thế này? Còn củ cải nữa, giòn và ngon ghê! Cơm cuộn lại rất tuyệt! bla...bla...bla..

Jaejoong vui vẻ nghe một tràn thuyết trình từ Yunho, nở nụ cười tươi rói. Yunho đáng yêu như một cậu nhóc vậy. Nụ cười và cách nói chuyện rất hồn nhiên, không lo nghĩ kiến người bên cạnh cảm thấy rất gần gũi. Jaejoong nhảy lên bàn, ngồi bên cạnh Yunho,không giấu sự vui mừng:

- Nếu cậu thích, mình sẽ nấu cho cậu. Vậy là khỏi lo bị đau dạ dày nữa rồi.

Yunho nhìn sang bên cạnh, nhét miếng thịt vào miệng vừa nhai vừa nói:

- Vậy thì phiền cậu quá.

- Tớ cũng ăn mà ! Thấy Yunho thích mình rất vui.

- vậy...cám ơn cậu nhé! Jaejoong thật tốt! - Yunho hí hửng nhồm nhoàn đồ ăn, tay vỗ vai Jaejoong.

- Nhưng...lúc trước...m ình thấy cậu cũng hay đeo theo cơm hộp ở nhà mà? - Jaejoong bỗng dưng thắc mắc.

Yunho sa sầm mặt, tay không động đũa. Jaejoong hoảng hốt, xin lỗi rối rít:

- Ơ...tớ nói gì sai ư? Tớ xin lỗi...tớ không cố ý...Tớ...

- Không ... không phải lỗi của cậu... chỉ là một quãng ký ức đen tối trở lại thôi. - Yunho lầm bầm. Mặt không còn chút sinh khí.

Jaejoong chột dạ, tò mò:

- Có... có chuyện gì thế? Tớ có thể biết không...ah! Nếu cậu không muốn nói thì...

- Cơm hộp...suốt quãng thời gian trung học...bố tớ luôn chuẩn bị cơm hộp cho tớ và vì lý do gì đó nó luôn có màu nâu.

Jaejoong thộn mặt:

- Màu nâu? Cơm hộp màu nâu?

- Ừm! Nó có màu nâu...đến cả cơm cũng màu nâu - Yunho rùng mình nhớ lại - đó là những ký ức đáng sợ nhất của tớ.

- hahaha...mùi vị nó thế nào? - Jaejoong không thể nhịn cười, thắc mắc.

Yunho liền trưng bày một bộ mặt khủng khiếp thay câu trả lời. Jaejoong ôm bụng cười nắc nẻ.

- tại sao mẹ cậu không làm cho cậu?

Yunho lặng thing. Không khí trùng xuống đáng sợ. Jaejoong lập tức ngừng cười, nghiêm túc:

- tớ xin lỗi. Tớ không nên nhiều chuyện như vậy...

- Nếu mẹ tớ làm cơm hộp cho tớ thì ... có lẽ tớ đã không còn ở đây được nữa. - Yunho chầm chậm trả lời.

Jaejoong nghiêng đầu, thắc mắc:

- tại sao?

- Vì mẹ tớ từng làm chết một con chó vì món của mẹ nấu. - Yunho rùng mình nhớ lại. Jaejoong nuốt nước bọt đánh ực.

- Nguy hiềm thật.

- Ừm! Bởi thế ... bố đã thay mẹ làm việc đó.

Jaejoong gật gù. Không thể tin được Yunho đã ăn cái hộp cơm đó. Cậu thậm chí còn tò mò cái công thức làm cơm có màu nâu nữa.

- Chắc hộp cơm của Jaejoong đẹp lắm ha! - Yunho xoay sang, mắt chuyển sang hình hộp cơm.

Jaejoong vui vẻ gật đầu xác nhận. Thành thật mà nói, cuộc nói chuyện này không khác học sinh lớp ba là mấy nhưng cậu vẫn thấy rất vui. Có thể biết thêm một chút về Yunho thật là tuyệt.

- à! Jaejoong này! Cậu còn nhớ Taeni không? - Yunho đột nhiên chuyển chủ đề.

- Teani? Là cậu bạn ngồi gần cửa sổ, học giỏi Anh Văn nhất lớp phải không?

- Wow! Cậu nhớ giỏi thật! - Yunho tròn mắt, thán phục - cậu ấy bảo là tháng ba này có họp lớp. Cậu và tớ cùng đi nha.

- Vậy sao? Tuyệt thật! Tớ chắc chắn sẽ đến.

- Ừm ! Thư mời cũng sắp được gửi rồi. Thật mong chờ được gặp mọi người - Yunho chống tay, mơ màng.

- chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhỉ? - Jaejoong cảm thán, ánh mắt trôi vào dòng kỷ niệm.

- Đúng! Một khoảng thời gian tuyệt vời... ngoài hộp cơm.

Jaejoong phá lên cười. Tiếng cười giòn tan tan vào không khí.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- cả hai nói gì trong đó mà lâu thế? - Yoochun lập tức sán vào cậu, thắc mắc.

- chỉ nói chuyện về cơm hộp thôi! - Jaejoong vui vẻ trả lời.

- Hộp cơm ạ? - Changmin nghe thấy thức ăn, lập tức nhập cuộc với Yoochun.

- ừ! Tớ làm cơm hộp cho Yunho! - Jaejoong thật thà khai báo.

- có món gì ạ? - Changmin hồ hởi hỏi.

- À...trứng chiên, cơm nắm...

- cái đó không quan trọng...- Yoochun cắt lời Jaejoong - vấn đề là hai cậu tới đâu rồi?

- Tới đâu là tới đâu? À! Tụi tớ định sẽ đi họp lớp cùng nhau.

Yoochun dài mặt, kéo Changmin bỏ đi. Jaejoong ngơ ngác mất vài phút rồi cũng trở lại làm việc.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Em và cậu ta nói gì trong đó vậy? - u-know dừng việc sổ sách lại, ngước nhìn Yunho.

- Chỉ nói về chuyện cơm hộp thôi ạ! - Yunho toe toét trả lời.

- Em có vẻ vui quá nhỉ?

- tất nhiên ạ - Yunho xác nhận - lần đầu tiên em ăn một hộp cơm đúng nghĩa.

- Chỉ thế thôi à? Hyung lại nghĩ em vui vì cậu ta đã nấu cho em ăn đấy!

Yunho đỏ mặt, tránh ánh nhìn của U-know.

- Hyung..hyung...nói gì thế? Em đi làm việc đây!

U-know nhìn theo dáng người của em trai, thở dài.

"Em thích cậu ta đến thế sao, Yunho?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro