[YUNJAE] KẺ BẮT NẠT VÀ TÊN NHÀ QUÊ P4 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vam's note: Keke mới đi hàng mã về, chen lấn (k xô đẩy) lòi hết cả ruột. Phởn chí quá up chap mới cho rds nhá hí hí *cười duyên*

Đag fởn cho vài jây tự sướg nhá>"<

Vam: "YÊU VAM KHÔNG?"  RDS: CÓ!  Vam: TUNG HÔ VAM ĐÊ~.  RDS: YAY~ VAM HÚ HÚ *vỗ tay* Vam: *cười há há* . Vam : rds đọc xog chap này xử mụ Susu vs cụ bà  Yukariko cho Vam nhá~ . 2 người ý khủg bố tinh thần Vam đới *sụt sịt*.  RDS : Á Á KHỦG BỐ Á Á TIÊU DIỆT HAI MỤ Ý THÔI!!! *đi tìm cuốc xẻng*

(Ok quả này Vam xác định vs 2 bà khủg bố ấy rồi>"<)

Vào truyện=))

Part 4. Sự thay đổi. [2p]

[1] Những cảm xúc mới của Kim Jaejoong

_Hmmm….Ưhm…- Cậu cả Kim từ từ mở mắt. Đầu óc lúc này đang choáng

váng vô cùng.

_Em tỉnh rồi àh? Lúc nãy chắc do em chạy quá sức dưới trời nắng nên bị cảm nắng gây ra ngất tạm thời thôi. Không sao đâu em đừng lo. – Cô trực phòng y tế mỉm cười và đưa cho cậu cả Kim một viên thuốc – Này em uống cái này vào, sẽ đỡ hơn đấy.

Cô trực phòng y tế đặt thuốc và nước xuống bàn rồi đi ra ngoài nghe điện thoại để lại cậu cả Kim một mình nằm trong phòng y tế.

_Mình đã ngất sao? Aissh sao chả nhớ cái gì lúc đó hết…chỉ là chạy rồi sau đó thì tối hết cả mắt rồi aissh…giờ thì lại nằm ở cái chỗ chết tiệt này….

Cậu cả Kim khi nhắc tới chữ chạy đột nhiên ngớ người ra…

Lúc đó đứng chứng kiến cảnh tên nhà quê cười thật tươi với con nhỏ đó

Hình như là đang hẹn hò với nhau thì phải…

Chả hiểu sao lại vô cùng bực tức…cảm giác như có cái gì đó nhói lên trong lòng khi nhìn cảnh đó…

Rồi dồn hết sự bực tức để chạy….rồi ngất

Và giờ thì nằm đây!

Mình bị làm sao thế này?

Cậu cả Kim thở dài đánh thượt một cái, định bụng nằm than vãn thêm vài câu nữa thì chợt nghe thấy tiếng phát ra từ ngoài cửa phòng y tế:

_Cô Ahn ! Bạn…bạn Jaejoong thế nào rồi cô? – Cái giọng lo lắng có chút hơi lắp bắp ấy lại xuất hiện.

Là hắn! Là tên nhà quê sao? Hắn làm cái quái gì ở đây cơ chứ?

_Em Jaejoong đã dậy rồi nhưng có vẻ đầu óc vẫn còn hơi váng. Bây giờ cô có việc phải đi. Em có thể trông Jaejoong được không Yunho? Tiết sau các thầy cô họp nên các em được nghỉ về sớm mà.

_Vâng thưa cô. Em sẽ trông bạn ấy ạ! – Yunho gật đầu trả lời.

_Vậy cảm phiền em rồi. Cô đi đây nhé!

CẠCH!

Phải giả vờ ngủ thôi. Cái đồ quê mùa đáng ghét. Anh mau biến đi cho tôi nhờ!

Kẹt!

_Ngủ rồi sao? Cô đã nói là tỉnh rồi cơ mà…

Yunho ngồi xuống mép giường ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu cả Kim, miệng nở một nụ cười cay đắng.

_Tại sao là cùng một con người nhưng lúc ngủ và lúc tỉnh lại khác nhau tới vậy chứ?

Hắn ta đang nói cái quái gì thế?

Cậu cả Kim dù trong lòng đang rất muốn bật dậy để hỏi cho rõ ý xem là cái tên nhà quê này định nói cái gì. Cơ mà vẫn tò mò muốn nghe tiếp nên vẫn nhắm mắt nằm im.

_Jaejoong ah~ - Yunho gọi tên Jaejoong một cách nhẹ nhàng.

Cậu cả Kim nằm đó, trống ngực đập bình bịch mà chả hiểu vì cái cớ gì. Ôi~ hắn định nói cái gì với mình đây?

_Tại sao cậu lại làm vậy với tôi? Tôi đã nghĩ cậu thật sự coi tôi như một người bạn đấy Jaejoong ah~…và có thể …- Giọng Yunho buồn hẳn đi_...đặc biệt hơn một người bạn…

Đồ…cái đồ quê mùa! Tôi…tôi cho anh được làm bạn tôi là phúc cho anh lắm rồi….tôi…tôi…

Cậu cả Kim không hiểu sao khi nghe những lời nói của tên nhà quê này đang nói với mình. Trong lòng bỗng dưng nhói một cái như bị kim châm. Lạ quá…! Hôm nay cậu cả Kim bị làm sao mất rồi?

_Vẫn chưa chịu uống thuốc sao? – Yunho nhìn về phía bàn vẫn đặt viên thuốc và cốc nước ở trên đó. _Sao cậu cứng đầu vậy Jaejoong? Không chịu lo cho sức khoẻ của mình gì cả. – Yunho lắc đầu tự nói với mình, anh không hề biết rằng cái con người đang nằm như say ngủ kia thực chất chăm chú nghe từng câu từng chữ của anh từ nãy giờ.

Vẫn còn quan tâm tới tôi nữa sao hả ĐỒ NHÀ QUÊ! Sao anh không chạy theo cái con nhỏ Gi Gi gì đi hả?

Yunho nở một nụ cười hiền, bàn tay trái vô thức đưa lên vuốt ve nhẹ mái tóc của con người đang say ngủ ấy…

_Tôi sẽ trân trọng những lúc như thế này Jaejoong ah~. Vì khi tỉnh dậy…cậu sẽ lại trở thành một con người khác…- Nói đến đây Yunho bỏ tay mình khỏi mái tóc mềm ấy, đứng lên khỏi giường y tế _Tôi phải đi rồi! Jaejoong ah có thể cậu sẽ không nghe được những lời tôi nói bây giờ nhưng…tôi thay đổi là do cậu thôi Jaejoong…

Sau khi Yunho rời khỏi phòng y tế tầm 2,3 phút thì chuông báo tan trường vang lên. Lũ fan boy của cậu cả Kim cùng đám con gái lũ lượt ùa hết vào hỏi thăm.

_Yah Jaejoong sao hôm nay lại ngất xỉu vậy hả?

_Aissh mày biết tụi tao lo cho mày không?

_Oppa ah oppa có làm sao không?

_Đúng rồi Oppa có bị đau chỗ nào không?

_...

_...

_Yah Jaejoong, mắt mày trúng bụi ah? Chết thật tới giờ tao mới để ý! Sao mắt mày đỏ hoe vậy kìa?

Tôi ghét anh lắm đồ nhà quê! Sao anh lại biến tôi thành ra như thế này chứ?

_CẬU CHỦ AH! – Người quản gia nhà cậu cả Kim đang đứng cạnh chiếc limo đen bóng vẫy tay từ phía bên kia đường. – Mau về nhà thôi!

Cậu cả Kim gật đầu và khi đang định sang đường thì…mắt chợt đập về phía có hình ảnh của một đôi nam nữ…mà chính xác thì đôi nam – nữ này là tên nhà quê chết tiệt kia và cái con nhỏ hồi sáng!

CÁI QUÁI GÌ? MẸ NHÀ ANH!!!! MỚI QUAN TÂM TÔI MÀ HẸN HÒ VỚI CÔ TA SAO? CHẾT TIỆT AISSH!!!!!!!!!!!!!!! ĐỒ QUÊ MÙA!!!!!!!!!!!!

Cậu cả Kim lúc này đầu óc cũng chẳng mấy tỉnh táo để có thể hiểu được mình vô cớ cứ thấy như có lửa đốt trong lòng là vì cái gì? Thế nên mặt hầm hầm cứ thế đi lướt qua phía đôi nam-nữ kia, vô tình (hay cố ý) mà cậu cả Kim lại đập trúng vai cô bạn…

_A…- Seul Gi kêu lên một tiếng rồi ngã về phía sau.

BỘP!

_Bạn không sao chứ? – Yunho đứng cạnh đã ôm lấy vai Seul Gi và đỡ cô.

_Mình…mình không sao…- Seul Gi đỏ mặt. Quả thật cú huých vai khi nãy có hơi đau một chút…

Cậu cả Kim nhìn cảnh này thì thấy ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Thế rồi là trợn mắt lên, dậm chân đùng đùng bỏ đi, nhưng…

_Cậu đụng người ta rồi không xin lỗi sao? – Yunho ngay khi thấy cậu cả Kim có ý định bỏ đi thì chạy đến nắm khuỷu tay giữ lại. – Cậu đụng làm Seul Gi suýt ngã. Hãy ra xin lỗi cô ấy đi. – Khuôn mặt Yunho trở nên nghiêm trọng.

Dám bắt cả tôi đi xin lỗi cô ta sao? Yêu cô ta rồi chứ gì?  ĐỒ QUÊ MÙA! ANH LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ???!! ĐỒ KHỈ GIÓ NHÀ ANH!!!!!

_Tôi đụng ai là quyền của tôi. Cô ta ngu ngốc không biết tránh đường cho tôi đi là lỗi của cô ta. Xin lỗi cái mẹ gì chứ??? – Cậu cả Kim giằng mạnh tay Yunho ra rồi bực tức gào lên.

_ĐƯỢC THÔI! DÙ SAO THÌ CON NGƯỜI CỦA CẬU VỐN ĐÃ CHẲNG

BIẾT COI AI RA GÌ RỒI! – Yunho quát lên tức giận rồi đi về phía Seul Gi – Mình đi thôi. Đừng để ý tới chuyện hôm nay nhé Seul Gi.

_Uhm . – Seul Gi gật đầu rồi ngồi lên yên đằng sau xe đạp của Yunho, hai tay rụt rè ôm lấy eo Yunho, tựa người vào tấm lưng lớn…

Yunho ah có phải bạn cũng đã có tình cảm với mình rồi đúng không?

Trong khi có một người đang mỉm cười mãn nguyện vì suy nghĩ người ta cũng thích mình, thì một con người khác lại đang nghiến răng nghiến lợi tức tối.

ĐƯỢC LẮM!!!! CHỈ LÀ MỘT TÊN NHÀ QUÊ MÀ DÁM LỚN TIẾNG MẮNG TÔI VÌ CÔ TA SAO? HAHAHAHAH CHỜ ĐẤY. TÔI NHẤT ĐỊNH TRẢ ĐỦ CHO ANH. KHỐN KIẾP!

_Yah Chanseong tối nay đi Bar Mirotic với tao. Gọi cả lũ con trai tới nữa, con gái cũng ok. Tao bao. – Đồng loạt tập thể lớp 11C-DB (riêng một người không nhìn) ngạc nhiên nhìn cậu cả Kim. Mới hôm qua còn ủ rũ mệt mỏi thế mà hôm nay đã lên tinh thần rồi hay sao?

_Này Seul Gi đi cùng tụi này cho vui…- Một đứa con gái mời.

_Uhm…mình…mình nghĩ xem sao. – Seul Gi cười đáp và quay qua Yunho. _Bạn Yunho ah~ bạn đi cùng nhé? Mình…muốn thân với mấy bạn trong lớp hơn. Mình nghĩ là mình nên đi.

_Uhm vậy mình sẽ đi với cậu. – Yunho mỉm cười nói lại với Seul Gi rồi tiếp tục đọc sách. Thật sự anh không hề muốn đi tới mấy chỗ đó một chút nào và bản thân anh…cũng không muốn mình đụng chạm mặt với người đó ở những nơi ăn chơi như thế. Nhưng Seul Gi đã mời rồi thì anh đồng ý thôi. Cô thân là con gái mới từ quê lên cái đất Seoul này, không giống như anh là đàn ông con trai mà lại vào những chỗ chơi bời như vậy một mình thì anh không thấy yên tâm chút nào. Haizz…..Jung Yunho này lại một lần nữa vì bạn bè vậy.

Cô ta mới nói một câu mà đã  gật đầu đồng ý sao? Vậy mà lúc tôi nói anh còn không thèm nhìn tôi…anh bị cái quái gì chứ?

Cái cảm giác khó chịu khi nhìn tên nhà quê đó với cô ta lại dấy lên trong lồng ngực cậu cả Kim khiến cậu cả Kim chau mày. Dạo này cậu cả Kim hay bị như vậy lắm, chuyện gì giữa tên quê mùa ấy và cô bạn kia đều khiến cho lồng ngực cậu cả Kim bất chợt bị nhói lên một cái. Bực tức. Bất mãn. Đúng rồi! Cậu cả Kim bực tức khi cái tên nhà quê đó vốn là thứ để cậu tiêu khiển bằng những trò đùa của mình nhưng bây giờ lại đang cười nói với người khác mà làm lơ cậu đi. Và cậu cả Kim cảm thấy bất mãn vô cùng khi cái tên nhà quê này không còn nhìn mình bằng ánh mắt vui vẻ hào hứng như ngày trước…cậu cả Kim thấy u ám trong cái ánh nhìn đó…

Bar Mirotic : 7h30PM

Có thể nói quán bar này là quán bar nổi nhất, đình đám nhất Seoul bởi lượng khách lên tới con số hàng nghìn mỗi đêm tính riêng của nó. Giới trẻ thường là những cô cậu gia đình có thế lực nhất ở đất Seoul này thì mới đặt được chân vào đây để chi tiêu.

Cả một tập thể gần 32 con người đứng tụ tập lại ở trước cửa quán Bar chờ đợi và…một chiếc xe limo đen bóng đỗ xịch lại trước mặt họ. Người lái xe lui cui chạy ra đằng sau mở cửa…

Nguyên cái tập thể lớp 11 C-DB cả trai lẫn gái há mồm khi chứng kiến dung nhan cậu cả Kim tối nay. Phải nói như thế nào đây? Đẹp ư? Không phải! Cậu cả Kim bây giờ còn hơn cả đẹp ấy! Lộng lẫy ư? Cũng không! Lộng lẫy là chưa đủ đối với cậu cả Kim. Đẹp lộng lẫy và quá hoàn hảo à? Đúng rồi! Từ này mới đúng để miêu tả cậu cả Kim bây giờ. Quả thật là…trên đời còn ai có thể có được vẻ đẹp này chứ?

Cậu cả Kim hôm nay chưng diện cho mình một bộ vest phá cách trắng từ trên xuống dưới. Cái quần trắng thì cạo một cách tả tơi để lộ ra phần da trắng mịn cùng đôi chân thon dài của cậu cả Kim trong khi cái áo khoác màu trắng có vắt một dải lông cũng màu trắng bên vai phải và cài độc một nút ở giữa (như trong MFMK)… như thể cậu cả Kim đang phơi bày gần hết bờ ngực trắng trẻo của mình ra vậy…à và nếu ai có khiếu soi mói thì tia kỹ hơn một chút, có thể thấy được hai cái nhúm hồng hồng mỗi lần cậu cả Kim cúi người đấy!

_VÀO ĐẬP PHÁ THÔI! – Cậu cả Kim hét to bằng cái giọng lanh lảnh của mình. Khơi mào cho cuộc vui tối nay. Tập thể gần 32 con người cứ thế nối nhau hò hét lũ lượt kéo vào trong Bar.

Ơ nhưng cậu cả Kim lại cảm thấy hình như bị thiếu người…hắn đâu rồi? Cái tên quê mùa ấy đâu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa tới chứ? Aish chết tiệt thật nếu cái tên quê mùa ấy mà không tới thì coi như kế hoạch trả thù của cậu cả Kim tối nay thành công cốc.

Cậu cả Kim ngó loanh quanh một lúc rồi cũng hậm hực dậm chân bước vào quán Bar.

KÍT

XOẠCH!

Tiếng chiếc xe đạp cũ kỹ phanh lại trước cửa quán Bar làm tất cả những con người đang có mặt ở đó đều lia ánh mắt về phía Yunho. Họ không nghĩ được một kẻ chỉ đi chiếc xe đạp cũ kỹ như anh cũng dám đặt chân vào cái nơi tiêu pha đắt đỏ này. Yunho chầm chậm nhìn quanh và lắc đầu:

_Seul Gi này bọn mình không hợp với những nơi ăn chơi như thế này đâu. Nên về thì hơn! – Anh nói một cách chán nản

_Nhưng mình đã hứa với mấy bạn nữ ở lớp rồi. Yunho vào với mình nhé! Mình muốn hoà đồng với những bạn ở lớp nhanh hơn. Vào thôi nào~ - Seul Gi mỉm cười rồi bẽn lẽn nắm lấy bàn tay to lớn của Yunho làm anh ngạc nhiên…nhưng rồi Yunho cũng để im cho cô nắm tay mình. Hôm nay anh chấp nhận lời mời này là vì muốn bảo vệ cô khỏi những thứ xấu xa ở nơi này mà. Cô bây giờ có lẽ là người bạn duy nhất của anh ở cái trường này. Anh nghĩ chỉ có cô là thật lòng coi anh như một người bạn. Cô sẽ không đem anh ra làm trò cười, lợi dụng anh…như ai kia nữa…

_Tên? – Một thằng béo ục ịch có vẻ là bảo kê hất hàm hỏi Yunho. Tên béo đưa đôi mắt ham muốn của mình nhìn Seul Gi nhưng ngay lập tức bị chặn bởi Yunho.

_Bọn tôi là bạn đi cùng với Kim Jaejoong. – Yunho giữ thái độ bình tĩnh trả lời, vẫn che chắn cho Seul Gi sau lưng mình. Anh không muốn bạn anh bị tên béo này soi mói với ánh mắt khi nãy. Anh có thể thấy rõ sự ham muốn nổi lên trong con mắt của tên này.

_Bạn của cậu cả Kim à? Ok cho bọn bay vào. Ah cô em xinh đẹp. – Tên béo đó nháy mắt một cái _Khi nào ra nhớ cho anh đây số nhé!

_Đừng bận tâm nha Yunho. Mình không có sao đâu. Hắn ta chưa có làm gì mình mà.- Seul Gi giật nhẹ cánh tay đang nắm lấy tay của Yunho nói với anh khi thấy gương mặt anh cứ hầm hầm. Nhưng mà…Seul Gi vui lắm! Có phải hành động bảo vệ cô khi nãy là vì anh quan tâm cô không? Hay là anh ghen?

Yunho ah có phải cậu đang thích tớ không?

_YAH YUNHO! YAH SEUL GI! – Đám con trai lớp Yunho vẫy tay với anh và Seul Gi. Shinbyung cây tám từ đâu chạy ra và đưa cho anh một cốc bia._Tới đúng lúc lắm! Tụi này đang định tổ chức một trò vui nhỏ đây. Tham gia nhé? – Cây tám nói rồi không để Yunho trả lời. Lôi tuột anh và Seul Gi vào trong cái đám đang nhốn nháo ở một góc khuất ấy.

Yunho gần như sững lại ngay khi thấy cái con người mà anh vốn định sẽ căm ghét kia – Kim Jaejoong. Đang ngồi ở tư thế bắt chéo chân  với bộ trang phục hở hang quyến rũ. Yunho không thể không phủ nhận rằng cậu ta rất đẹp và trông cậu ta như có vẻ huyền ảo hút hồn hơn dưới đám ánh sáng lập loè của cái chốn ăn chơi này.

_Xin lỗi mọi người mình và Yunho đến muộn. – Seul Gi cười nói với đám con gái trong khi cả đám ồ lên thích thú nhìn Yunho rồi trêu Seul Gi đỏ cả mặt.

Trong khi đám con gái ngồi tụ tập hết lại tám nhảm ở một bên ghế. Một bên là đám con trai đang háo hức nhìn xung quanh và gọi đủ thứ đồ ăn thức uống. Gì chứ lần này đích thân cậu cả Kim mở hầu bao thì ngu gì không thoả thê đã đời một lần, dù gì thì cũng không phải chả tiền mà!

Cậu cả Kim vẫn ngồi vắt chéo chân yên vị trên ghế nhìn tên nhà quê đang ngồi góc khuất nhất trong đám con trai. Cậu cả Kim cảm thấy thật khó hiểu. Tên nhà quê kia không biết cái chỗ này đường đường là nơi ăn chơi bậc nhất Seoul sao? Vậy mà nhìn xem hắn ta đang mặc cái gì kìa? Chỉ là một chiếc áo sơ mi đã sờn màu và một chiếc quần bò bạc. Mọi người trong này sẽ nhìn hắn như thế nào chứ? Hắn ta không có tiền mua nổi cho mình một bộ nào khác sao? Đúng là quê mùa quá mà! Lại còn cô ta…Bae Seul Gi…cô ta …cô ta còn nắm tay tên nhà quê ấy nữa…thật sự…thật sự cậu cả Kim…NGỨA MẮT QUÁ!!!!

Haizz…có thể nói ngắn gọn là tình trạng của cậu cả Kim bây giờ là vỏ ngoài thì lạnh nhưng nội thất bên trong lại cứ nóng hừng hực. Vì cái gì nhỉ?

Tức chí à nhầm hứng chí cậu cả Kim giơ cao cốc bia sủi đầy bọt hào hứng hô to:

_BÂY GIỜ CHÚNG TA SẼ CHƠI MỘT TRÒ CHƠI!!!!

Sau tiếng hô của cậu cả Kim cả lũ con trai ngoại trừ một người giơ hết tay lên hú hét ầm ĩ. Ở đây ai mà không biết cái tính của cậu cả Kim nên lẽ dĩ nhiên trò chơi mà cậu cả Kim nghĩ ra hẳn phải rất độc đáo…

Cậu cả Kim tay nâng cốc bia lên miệng nở một nụ cười nhẹ…

_Thi uống bia….

_Aish tưởng gì chứ cái trò nhàm này sao Jaejoong? Mày làm tụi này thất vọng nha…

_Đúng đấy đúng đấy! – Đám con trai phản đồng tình phản đối trò chơi của cậu cả Kim vì thấy nó có vẻ quá nhàm chán.

_...cho tới khi say rồi tự bịt mắt lại…- cậu cả Kim nhếch mép _Sau đó thì túm lấy cho mình một ai đó và hôn môi trong 1 phút.

 _Yah được đấy! Bắt đầu thôi tụi mày! – Đám con trai hứng khởi tán thành, bây giờ trên tay đứa nào cũng sẵn một cốc bia lớn.

_Yunho sao không chơi à? – Một thằng thắc mắc hỏi khi thấy Yunho chỉ đứng cho tay vào trong túi quần bò của anh.

_Mình không có hứng thú với mấy trò này. Cứ chơi đi đừng để tâm mình – Yunho cười nhẹ.

_Tuỳ…YAH TỤI BAY BẮT ĐẦU UỐNG THÔI!

_Yunho cậu ngồi cạnh bên tớ này – Seul Gi từ chỗ con gái đập tay vào chỗ còn trống bên cạnh mình. Ý nói là Yunho không chơi cùng đám con trai thì có thể sang ngồi cùng cô. Và Yunho rời khỏi chỗ của mình.

CÁI QUÁI GÌ CHỨ? CÔ TA BẢO CÁI KHỈ GÌ CŨNG NGHE LÀ SAO HẢ? ĐỒ NHÀ QUÊ! CHẾT TIỆT! CHẾT CẢ ĐI AISSSHHHH!!!!!!!!!

Cậu cả Kim trợn mắt nhìn cái tên nhà quê đang ngồi cười nói vui vẻ vô cùng với cô ta thì thấy khó chịu lắm. Cũng chả hiểu vì sao nhưng tay cầm cốc bia của cậu cả Kim cứ run run, còn một tay nữa thì nằm chặt lại…Mặc kệ hắn! Cậu cả Kim đây chả việc gì phải rảnh hơi đi xem xét cái tên quê mùa chết tiệt ấy làm gì hay ra sao cả. Nghĩ thế, cậu cả Kim giơ cốc bia kề miệng rồi tu ừng ực một cách khí thế. Bia chưa ngấm nhưng hình như mặt cậu cả Kim đã đỏ gay rồi kìa…ơ vậy là sao thế cậu cả Kim?

_Ợ…ợ  Jaejoong…tụi này uống không nổi nữa…Argh…nhức đầu quá…ợ…- Một thằng còn chút tỉnh táo nói trong khi cả đám con trai thì ngả ngốn lơ mơ hết rồi. Quả thật là bây giờ chỉ muốn về đánh một giấc cho nó khoẻ cái thần người. Chả thiết gái gú gì ráo!

_Hực…hợ…hực hực….nữa đi…tao nói là uống nữa mà hực…- cậu cả Kim mặt đỏ như gà tây, hai mắt không biết nhắm hay mở, cứ lờ đà lờ đờ, nấc lên nấc xuống trong khi người thì cứ nghiêng ngả chao đảo…

_Mấy bạn nữ đưa cái đám say xỉn này ra ngoài kia và gọi taxi đưa về nhé…mình sẽ đưa Seul Gi về.- Yunho lắc đầu nói với đám con gái.

_Được rồi vậy cứ đưa Seul Gi về đi nha – Đám con gái khúc khích cười đầy dụ ý còn Seul Gi thì bẽn lẽn nắm tay Yunho nói nhỏ_ Mình về đi Yunho!

Yunho nhìn Seul Gi gật đầu nói:

_Cậu đi cùng mấy bạn nữ ra chờ mình nhé. Mình làm chuyện này xong rồi ra ngay.

_Ừ Yunho ra ngay nhé. Mình chờ bạn. – Seul Gi cười tươi rồi đi cùng đám con gái.

Yunho tiến về phía cái con người đang uốn éo như sắp đổ rập xuống đất kia, giữ lấy một bên khuỷu tay rồi nói với tông giọng trầm đều của mình:

_Cậu về được không?

_Hực…hợ…tôi…anh…đưa…tôi…ra…bãi…để…xe..hực…hợ…tôii…hực…lấy…hợ…xe – cậu cả Kim lúc này đầu óc đã không còn tỉnh táo như bình thường. Người cứ ngả ngốn, đầu óc xoay như chong chóng được gió. Lúc nãy “nỡ” khí thế hừng hực xong tu bia tu rượu chả còn thiết cái gì nên bây giờ mới thành ra…

_...

Yunho thoáng bối rối ngay khi cả thân người của Jaejoong đổ ập vào anh. Cả thân người cậu cả Kim bây giờ mềm nhũn còn nóng hừng hực, trên khuôn mặt trắng mịn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi…Chậc chậc…cậu cả Kim bây giờ xét ra còn quyến rũ hơn cả lúc tỉnh táo ấy!

_Xe cậu ở đâu? – Yunho hỏi giục. Anh không muốn tiếp tục cái tư thế này thêm một phút nào nữa…cái cảm xúc anh đã cố kìm nén xuống nay lại trỗi dậy trong lòng anh.

 Cậu cả Kim thường ngày đi đứng nghênh ngang là thế. Giờ rượu bia nốc vào người đến trụ còn trụ không vững…Thế cho nên là cậu cả Kim chỉ còn biết (cố tình) quàng chặt hai tay mình vào cổ của ai-đấy rồi ôm cứng lấy không chịu buông…cái đầu nhỏ cứ dụi dụi liên tục vào khuôn ngực nóng ấm đậm mùi đàn ông của người ta…

_Hực…hư….tôi…hợ…nhớ nhầm…hực…tôi…hợ…được..hực…đưa…tới đây…hực…nên…không có…hợ…đi xe riêng…hợ…hực…- Cậu cả Kim vẫn tiếp tục rúc đầu mình vào ngực của người ta, vừa nói vừa nấc cục.

 _Aishh vậy giờ làm sao? Seul Gi đang chờ mình ngoài kia…- Yunho tự lẩm bẩm với chính mình nhưng không ngờ...những lời tự lẩm bấm ấy lại lọt vào tai của kẻ đang ôm chặt lấy anh…

_ANH NÓI CÁI GÌ? – Cậu cả Kim chả hiểu sao mà như bị chọc vào tiết, vùng mạnh khỏi Yunho, nóng máu quát lên. _ANH LÀ KẺ THEO HẦU CÔ TA À? CHẾT TIỆT SAO LÚC NÀO CŨNG NGHE THEO CÔ TA??? HAHAHA HAY ANH MÊ MẨN CÔ TA RỒI? DỤ DỖ ĐỂ LÊN GIƯỜNG VỚI NGƯỜI ĐẸP SAO HAHAHA~ MẤY NGƯỜI QUÊ MÙA NHƯ ANH MÀ CŨNG GHÊ GỚM NHỈ? HAHAHAHAHA ANH MÃI CHỈ LÀ TÊN NHÀ QUÊ THÔI! À KHÔNG HAHA ANH CÒN LÀ THỨ ĐỒ GIẢI TRÍ ƯA THÍCH CỦA TÔI ĐẤY HAHAHHA – Cậu cả Kim lúc này điên cuồng phát ngôn ra chính những từ ngữ mà mình còn không hề nghĩ tới nhưng cứ mặc. Cậu cả Kim chỉ la hét rồi tự cười lớn để sỉ nhục đối phương. Cơ mà sao mắt cậu cả Kim nóng quá? Hay là rượu bia đã lên mắt cậu cả Kim rồi? A…tim cậu cả Kim cũng đang rất đau nữa này…tim ơi sao cứ quặn thắt vào vậy? Đau lắm mà…Sao cậu cả Kim lại cảm thấy chính bản thân mình đau quá…

_Nói đủ chưa Kim Jaejoong? – Bằng cái giọng thờ ơ lạnh như băng. Jung Yunho lần đầu gọi thẳng cả họ tên của Kim Jaejoong.

_... – cậu cả Kim im lặng vì có chút sững sờ bởi thái độ của Yunho bây giờ

_Tôi biết những người sống ở thành thị như cậu hẳn phải rất coi thường những kẻ quê mùa như chúng tôi. Cậu sống trong sung túc ấm no trong khi chúng tôi làm tới kiệt sức cũng chỉ đủ ăn qua ngày. Thậm chí cha tôi vì đã quá lao lực mà mất, giờ chỉ còn tôi với mẹ nương tựa lẫn nhau. Tôi thương mẹ nên gắng học giành giật cái học bổng để vào cái trường này là sai sao? Sao cậu với bọn họ luôn chửi rủa tôi là mạt hạng? Sao cậu làm vậy với tôi hả Jaejoong? Sao ngay từ đầu…ngay từ đầu…lại tốt với tôi đến vậy? Sao lừa dối tôi? Tôi đã coi cậu như một người bạn thật sự đấy Jaejoong ah~ - Giọng Yunho tới đây không còn vẻ trách móc nữa mà nó trùng xuống. Như tâm trạng anh bây giờ. _Và đó là lí do tôi luôn giúp cậu trong mọi chuyện kể cả khi tôi cảm thấy nó có quá đáng tới đâu đi chăng nữa. Và một điều khác…tôi sẽ không hạ nhân tới độ đi dụ dỗ con gái nhà người ta lên giường với mình đâu. Seul Gi có vẻ là tự nguyện với  tôi nên không sớm thì muộn tôi và cô ấy sẽ quen với nhau. Về việc có lên giường hay không thì đấy là chuyện của tôi và cô ấy. Không phải chuyện của cậu đâu Jaejoong. Bây giờ có lẽ tôi nên đi…và cậu nên tự tìm cách gọi cho mình một cái taxi. Tình trạng cậu như bây giờ nếu lái xe rất có thể sẽ tai nạn đấy! - Yunho nói và đi về hướng cổng ra…

Đôi mắt to tròn mở lớn, thẫn thờ nhìn theo cái hình dáng cao lớn ấy…

Thịch! Thịch!

Bàn tay phải vô thức đưa lên ngực trái bóp chặt…

Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống…

Mọi thứ trở nên nhạt nhoà…

Sao chính bản thân lại đau như thế này cơ chứ?

Cậu cả Kim khẽ nhếch mép. Nhưng mà…đâu rồi cái điệu nhếch mép khinh thường tự cao hằng ngày? Chỉ còn là nụ cười đắng chát trên gương mặt trắng mịn giàn giụa nước mắt…

_Anh nói tôi tốt với anh cũng chỉ để lợi dụng anh? Phải đấy! Ngay từ đầu tôi đã có hứng thú với tên quê mùa như anh rồi. Anh nói tôi lừa anh? Phải! Chơi khăm anh mấy ngày đầu vui lắm đồ quê mùa…nhưng… mấy ngày sau đó tôi không muốn tiếp tục nữa…tôi…tôi thấy lòng mình nhói lên mỗi khi anh dùng ánh mắt ấm áp màu cà phê ấy nhìn tôi cười. Anh ngốc tới nỗi không biết bản thân đang bị tôi lợi dụng sao? Sao lúc nào cũng vui vẻ nghe lời tôi? ANH LÀ ĐỒ NGU! - Cậu cả Kim tức giận gào lên. Nước mắt vẫn cứ rơi…

_Bây giờ anh không còn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa hức…đồ quê mùa chết tiệt…ánh nhìn của anh làm tôi lạnh anh biết không? Hức…anh còn lơ tôi nữa hức…anh chỉ trò chuyện với cô ta…anh không quan tâm tôi như mấy ngày trước nữa…tôi biết lỗi rồi mà…sao anh chỉ quan tâm để ý cô ta chứ? Không phải anh nói với tôi là Yunnie sẽ không bao giờ để Joongie buồn sao? Không phải anh nói tôi đặc biệt hơn một người bạn sao? Bây giờ tôi buồn lắm đấy…tôi đau lắm đấy anh có biết không? Nhưng sao anh không ở bên tôi mà lại chạy theo cô ta chứ? Giờ tôi hiểu được những cảm giác mà tôi cảm nhận được trong suốt những ngày qua là thứ cảm giác gì rồi. Cảm giác tim mình đập mạnh hơn khi nhìn anh…cảm giác ấm áp khi bàn tay anh vuốt ve lên mái tóc…cảm giác nhói lên trong tim khi nhìn anh và cô ta cười nói với nhau…cảm giác tim quặn thắt lại…khi nghe những lời anh nói khi nãy. Anh yêu cô ta sao tên nhà quê?

Tôi…hình như yêu anh mất rồi~

…Yunho ah~

Nước mắt vẫn chảy tràn hai bên gò má. Liệu….bây giờ nhận ra có là quá muộn?

End Part 4 [1]♥

♀Vam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vam♥