Chap 3: Nước và Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Nước và Gió (Survior)

Junsu xoay nhẹ viên ngọc màu xanh biển, ánh mắt cậu dõi theo từng đợt gợn sóng trong nó.

- Anh ta đã xuất hiện.

Viên ngọc xanh lóe lên một màu xanh êm dịu rồi biến mất. Junsu nhỏm dậy, vớ lấy chiếc áo khoát hối hả ra ngoài.

- Anh ta đang ở gần đây!

Jaejoong ngồi thụp xuống. Sự sợ hãi xâm chiếm làm cả người cậu run lên bần bật.

- Này! Cậu nên về nhà đi! – tiếng nói rất quen vang lên bên tai. Jaejoong vội ngẩn lên nhìn. Là người con trai lúc sáng, cậu khẽ cười, gật đầu. Yunho nắm tay Jaejoong giúp cậu đứng lên:

- Tôi là Yunho.

- Jaejoong. – Cậu cúi chào cảm ơn. Yunho đưa mắt về viên ngọc trong túi cậu.

- Cậu không nên để nó ở đó! Jaejoong ngẩn người, ra vẻ không hiểu. Mắt Yunho đưa về viên ngọc đỏ đang sáng lấp lánh. Jaejoong giật mình lùi lại. Cậu đã nhớ, Yunho chính là người áo choàng đen hôm đó.

- Tôi… – Jaejoong hoảng sợ, mồ hôi túa ra như tắm. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mặt cậu. Đôi mắt nâu đẹp nhưng lạnh lùng đến đáng sợ.

- Tôi không định cướp nó từ cậu đâu. Jaejoong vẫn không có ý định tiến lại gần hắn. Yunho bật cười thích thú. Hắn mở lòng bàn tay của mình, viên ngọc màu lục xuất hiện.

- Cậu hãy để nó vào lòng bàn tay và nêu tên nguyên tố của mình thì nó sẽ tự hòa vào thân thể cậu. Jaejoong nghi ngờ nhìn kẻ trước mặt. Yunho mỉm cười, quay người bước đi.

- Lửa – tiếng nói thầm phát ra từ đằng sau hắn.

Junsu đi loanh quanh trên phố. Mắt dán vào tất cả những người lướt qua cậu. Viên ngọc phát ra ánh sáng mạnh mẽ dẫn Junsu vào một con hẻm nhỏ. Cậu lẩm nhẩm:

- Khí từ người này phát ra rất mạnh. Chắc chắn không phải là tầm thường.

- Chúng ta nên chơi một ván chứ? Mau ra đây! – giọng nói trầm ấm vang lên.

Junsu giật mình, bị phát hiện rồi sao. Cậu vội vàng khoát lên mình chiếc áo khoát màu xanh biển. Chiếc mặt nạ cầu kỳ với những họa tiết sóng biển đầy tinh xảo che đi khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt sáng nhưng lạnh lẽo. Junsu vỗ tay, kết giới chạy dài theo những đợt sóng cậu tạo ra. Đối thủ cũng đã chuẩn bị xong. Chiếc áo choàng trắng tinh khiết và chiếc mặt nạ bạch kim đơn giản nhưng tạo cho người đối diện một cảm giác lạnh lẽo vào xa cách. Yoochun đưa mắt nhìn quanh, kết giới phủ một vùng rộng lớn chứng tỏ tên này không phải dạng tầm thường. Anh mỉm cười, hất đầu về phía địch thủ ra hiệu “tới đi”.

Gió nổi lên, bao quanh Yoochun, tạo thành bức tường bảo vệ anh.

- Ngươi mạnh hơn ta nghĩ…

- vậy ngươi nghĩ ta yếu lắm sao? – yoochun cười to.

Nước bao phủ lấy kẻ đối diện, tạo thành một ngọn sóng khổng lồ chỉ chực nhào xuống.

- bắt đầu nhé.

Junsu đứng yên bất động, mắt cậu nhìn thẳng về người đối diện. Tiếng gió gào thét như thèm khát xé xác kẻ thù. Junsu bình tĩnh quan sát đối thủ, nếu cậu sơ xuất chắc chắn sẽ nhận hậu quả không nhỏ. Yoochun im lặng, đánh mắt về đối thủ. Những đợt sóng khổng lồ hung tợn kia sẽ dễ dàng nuốt chửng anh trong giây lát. Yoochun nhếch mép, cánh tay khẽ đẩy ra trước. Ngay lập tức, ba ngọn gió phóng về phía Junsu. Không hề nao núng, bức tường nước được dựng lên, cơn gió gào thét đòi tiến vào trong. Yoochun nhăn mặt. Tên này quả thật rất mạnh. Junsu khó khăn giữ bình tĩnh. Hắn ta không hề thua kém cậu. Ngọn gió càng lúc càng tiến vào sâu. Bức tường bảo vệ bị ngọn gió hung bạo xoáy sâu vào. Junsu bị một sức mạnh ghê gớm đẩy mạnh ra sau. Tay cậu bị ngọn gió sắc bén chém một đường dài. Junsu đập mạnh tay xuống đất, phá bỏ kết giới. Yoochun cũng không đuổi theo, anh thở dốc:

- Không ngờ mình lại phải sử dụng nhiều sức thế này. Tên nhóc đó.. chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

Junsu ngã người ra ghế. Vết thương không ngừng dày vò cậu.

- .. chúng ta sẽ gặp lại… Chiếc điện thoại đổ chuông liên hồi

- Chết tiệt sao lại là lúc này? – Junsu lầm bầm, định bấm nút từ chối.

“Yoochun?” – cậu nghĩ thầm

- Junsu… tớ đang ở trước cửa nè! – giọng Yoochun vang lên phía bên kia.

- Hôm nay … tớ bận …- Junsu cố tự nhiên nhất có thể. Không thể để cho Yoochun thấy cậu thế này được.

- Giọng cậu sao thế? Cửa không khóa tớ lên đó!

- yoochun… không được … Yoochun…- Junsu biến sắc, tiếng tút tút vang đều đều bên kia. Yoochun vội vàng tiến đến phòng Junsu. Cậu ấy chưa bao giờ từ chối anh, nhất định là có chuyện gì đó.

- Junsu … Jun… JUNSU!!! Yoochun hoảng hốt, ôm Junsu đang bất tỉnh vào lòng. Máu từ cánh tay cậu chảy xuống xối xả, mặt cậu tái đi, hơi thở khó khăn.

- Junsu! Cậu bị sao thế này? Tớ..tớ sẽ cầm máu. Yoochun vội tìm bông băng cầm máu cho Junsu, mắt anh chất đầy vẻ lo lắng. Junsu cố gượng dậy nhưng vô dụng. Vết thương sâu hơn cậu nghĩ, máu ngày một ra nhiều. Junsu đưa mắt về phía Yoochun. Tấm lưng quen thuộc nhưng xa lạ đập vào mắt. Tất cả mờ dần, chỉ nghe tiếng Yoochun gọi tên cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro