Chap 4: Ánh sáng và Cạm Bẫy (Survivor)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: Ánh sáng và Cạm Bẫy (Survivor)

Changmin bỏ cuốn bài tập xuống bàn, chỉnh cặp kính trên mắt. Cậu chăm chú nhìn ra phía cửa sổ. Phòng học đã tan, chỉ còn một mình cậu. Changmin đứng dậy đón ánh nắng vui tươi nhảy múa trên tay mình. Cậu đưa mắt ra phía xa, kết giới lập tức được giăng. Bộ đồng phục đơn giản đã biến thành bộ vest trắng lịch lãm. Changmin gằn giọng:

- Mau ra đây … không phải ngươi muốn chơi với ta sao?

Từ sau gốc cây, một kẻ mặt mày hung tợn với chiếc áo da beo thô kệch bước ra. Hắn mỉm cười:

- Không hổ danh “hoàng tử”, giăng kết giới chỉ bằng một ánh mắt. Tôi đây xin bái phục.

Changmin buồn chán nhìn kẻ trước mặt:

- Ngươi đến đây làm gì?

- Tôi muốn mời cậu vào nhóm của chúng tôi. Trò chơi đã thực sự bắt đầu, cậu cũng cần một nhóm phải không?

Changmin nhếch mép, nhìn thẳng vào hắn:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám mời ta?

- Nhóm chúng tôi có rất nhiều người có năng lực mạnh. Nếu có cậu tham gia thì chắc chắn chắn sẽ thành bá chủ trong trò chơi này.

Changmin phá lên cười, ánh mắt cậu giễu cợt nhìn kẻ trước mặt, trả lời bằng giọng lạnh tanh:

- ta không hứng thú.

Tên đối diện mặt mày méo mó, gân xanh nổi trên mặt. Hắn phẩy tay ra hiệu. Lập tức hơn 5 người xuất hiện trước mặt Changmin. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng đó, cậu nhếch mép đầy mỉm mai.

- Các người thật dũng cảm đấy!

Sáu tên thay nhau tung ra những đòn nguy hiềm về phía chàng trai. Changmin vẫn đứng yên, không nao núng.

“Rầm” – một ánh sáng chói lòa bao trùm lên tất cả kèm theo là một tiếng sấm vang trời.

Changmin quay người bước đi, mắt không chút gợn sóng. 6 viên ngọc đủ màu sắc bay nhanh đến bên cậu hòa vào vòng ánh sáng đang bao phủ lấy chủ nhân.

Hoàng Tử của Ánh Sáng – Shim Changmin.

————————————————————————————————————

Jaejoong nằm trên giường, mắt dán chặt lên trần nhà. Đầu óc cậu cứ lượn lờ hình ảnh của tên Yunho đó. Cậu đưa mắt về phía tay mình, thì thầm:

- Lửa.

Viên ngọc màu đỏ lại xuất hiện. Jaejoong thở dài.

- Rốt cuộc … mình phải làm gì đây? Tại sao lại là mình chứ?

- Vỉ nó đã chọn cậu. – tiếng nói phát ra từ ngoài cửa sổ.

Jaejoong lập tức chạy nhào đến.

- Chào cậu, Jaejoong!

Jaejoong mặt biến sắc, lắp bắp không nên lời. Yunho đang đứng … không đang lơ lửng trên không, nhìn thẳng vào phòng cậu. Kết giới đã giăng một khoảng nhỏ, đủ cậu và hắn có thể nói chuyện. Yunho mỉm cười trấn an:

- Tôi không tính hại cậu đâu! Tôi là người tốt mà. Hình như cậu còn hơi yếu về kiến thức trò chơi này nên tôi đến để giúp thôi.

Jaejoong nghi ngờ cái tính “tốt bụng” của hắn. Cậu vội giấu viên ngọc đi và lùi về sau, giữ khoảng cách với Yunho. Hắn thở dài, đưa tay chỉ về kết giới:

- Đây là kết giới! Mọi thứ của trò chơi chỉ có thể xảy ra trong kết giới. Cậu có biết tạo kết giới không hả?

- Không … tôi không biết.

Yunho mỉm cười, đưa mắt về tay cậu:

- Chắc cậu cũng đã biết mọi thứ trong trò chơi này điều khiền bằng ý nghĩ rồi phải không? Dựa vào những gì cậu tưởng tượng trong đầu nó sẽ thực hiện những ý nghĩ đó. Giăng kết giới hay tiêu diệt mục tiêu đều phụ thuộc vào ý nghĩ trong đầu cậu.

Jaejoong gật gật đầu, ra vẻ hiều. Yunho mỉm cười, tiếp tục:

- nhưng mạnh yếu thì lại phụ thuộc vào nguyên tố của cậu và số ngọc cậu thu được của kẻ địch.

Jaejoong tròn mắt:

- nguyên tố?

Yunho khẽ gật đầu xác nhận:

- nguyên tố của cậu là Lửa, một trong năm nguyên tố mạnh nhất. Trong trò chơi này, các nguyên tố sẽ tự tìm chủ nhân của mình và đó chính là vé thông hành cho cậu bước vào trò chơi. Mỗi nguyên tố có thể có nhiều bản sao nhưng chỉ có năm nguyên tố duy nhất có một viên ngọc chứa đựng. Đó là Lửa, Nước, Gió, Ánh Sáng và Đất. Năm nguyên tố này có sức mạnh khủng khiếp nếu biết sử dụng đúng và cũng chính là tâm điểm của tất cả mọi người trong trò chơi. Vì vậy, khả năng những người nắm giữ nguyên tố này bị tấn công rất cao.

Jaejoong nhớ đến cô gái hôm nọ. Thì ra lý do là đây. Yunho chỉ tay về phía cậu:

- Cậu là người cuối cùng!

Jaejoong ngạc nhiên, ánh mắt đầy sự thắc mắc dừng trên Yunho chờ đợi.

- Hiện nay, bốn nguyên tố kia đã có người nắm giữ. Chỉ có Lửa là vẫn chưa có ai được chọn. Có thể nói rằng, sự xuất hiện của cậu chính là sự bắt đầu của trò chơi.

- Tôi … bắt đầu trò chơi?

Yunho mỉm cười, gật đầu. Jaejoong cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả đống thông tin đáng-lẽ-chỉ-gặp-được-trong-phim-siêu-tưởng đang diễn ra ngay trước mặt cậu.

- haha – Jaejoong bỗng phá lên cười – hahahaha

- Cậu cười gì thế? – Yunho nhăn mặt nhìn jaejoong đang gập người cười đến chảy nước mắt. Mặt hắn co dúm lại, ra vẻ khó chịu.

- Anh là diễn viên thật xuất sắc đấy Yunho! Thôi nào! Đủ rồi ! Chương trình “giật mình chưa” kết thúc ở đây đi!

Yunho chau mày. Hắn đạp phá nát bức tường chỉ bằng một cái phẩy tay, nhào đến xô cậu ngã ra giường. Jaejoong hốt hoảng nhưng đã muộn. Mặt hắn cuối sát xuống cậu, khoảng cách từ mũi cậu đến mũi hắn chỉ cách nhau đúng một cm. Jaejoong cố gắng không để mình quá hoảng sợ. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt lạnh lẽo xen phần khó chịu của hắn như muốn nuốt chửng cậu. Yunho gầm gừ:

- Cậu nghĩ tôi nói đùa ư? Cậu có biết con đường duy nhất thoát khỏi trò chơi này là gì không? Đó là cái chết đấy! Đây không đơn thuần là một trò chơi. Nó là cuộc chiến đấu thực sự mà trong đó chỉ có người mạnh nhất mới tồn tại được.

- Tại sao anh lại giúp tôi? Anh không muốn lấy viên ngọc của tôi sao?

Yunho không nói gì. Hắn lẳng lặng đứng dậy, xoay người ra cửa.

- Vì chúng ta giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro