15,25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: 15,25

Author: 囧囧_CC

Trans: QT ca ca

Edit: Mây (Thánh Thiện)

Couple: YunJae

Beta: Chippi

Rating: PG-13

Nguồn:

Chàng trai nhẹ giọng nói bên tai Yunho: "Sau này nếu anh còn gặp lại tôi thì nhất định phải nhớ kĩ....... Tôi yêu anh!"

Ánh nắng gay gắt mùa hè đốt nóng toàn bộ sân thể dục......

Reng reng....

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng của buổi học vang lên. Giáo viên chủ nhiệm vung tay lên cho nghỉ, học sinh lập tức nhốn nháo lấy vận tốc ánh sáng lao ra khỏi lớp.

Một đứa bạn cùng lớp mập mạp bá vai Yunho nói: "Không đi chơi bóng hả?!"

"Học bù!"

Vừa dứt lời, bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, bỏ lại thằng bạn thân đang muốn mắng chửi người: Tiểu tử này thành tích có thể một phát lên đại học còn muốn học bù cái gì?!

Duẫn Hạo lưng khoác balo lao nhanh khỏi trường như trận gió. Bác bảo vệ của trường chỉ kịp nhấc mí mắt nhìn qua nhưng cũng không để ý lắm, sau đó lập tức dời tầm mắt về tờ báo.

Jung Yunho chỉ mới 15 tuổi nhưng so với bạn cùng lứa hắn cao hơn rất nhiều, cũng bởi vì hắn tham gia vào đội bóng rổ, khuôn mặt có chút non nớt nhưng vẫn làm toàn bộ nữ sinh mê đắm điên đảo. Nữ sinh trong trường đều mơ ước được hắn liếc mắt nhìn một cái, còn tôn hắn lên làm vương tử.

Yunho phóng nhanh xe đạp đến một cửa hàng tiện lợi, mua sữa và bánh mì, sau đó tiếp tục hướng mục tiêu xuất phát.

Đôi chân thon dài đạp bê đan, khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười, Yunho nhếch miệng cười, lao nhanh xe đạp về phía trước.

Nhà xưởng bỏ hoang này nằm ở ngoại ô, bình thường có rất ít người qua lại. Nhưng vương tử khiến mọi nữ sinh ngưỡng mộ – Jung Yunho – lại vội vàng đến nơi hoang vu kia làm gì?!

Nghe thấy tiếng động, chàng trai ngồi trên chiếc thùng đầy dầu mỡ cũ bẩn quay đầu lại. Dưới ánh nắng chiều màu cam nhu hòa, vạt áo sơ mi trắng của hắn đón gió lay động, từng bước từng bước đến gần người kia.

Không hoài nghi gì nữa, thanh âm hỗn tạp kia là do Yunho tùy tiện ném xe sang một bên gây ra. Hắn lộ ra nụ cười sáng lạn với nam nhân kia: "Tôi tới rồi đây!"

Chàng trai nhăn mày lại: "Tôi biết ah!" Sau đó cắn cắn môi nhịn không được than thở: "Âm thanh lớn như thế không muốn biết cũng không được..."

Yunho lôi đồ ăn trong túi ra đưa cho chàng trai khiến cậu bật cười: "Uy, tôi là tiểu miêu tiểu cẩu ven đường hả? Mỗi ngày đều ăn sữa và bánh mì ah!"

Duẫn Hạo nhảy lên một thùng sắt cũ khiến nó phát ra tiếng kẽo kẹt, tro bụi bay tứ tán. Hắn sờ đầu chàng trai thấp giọng nói: "Cậu không phải!" Hơn nữa hôm nay mới là ngày thứ hai mà...

"Anh nói cái gì?" Chàng trai nhướn mày hỏi, vẻ mặt uy hiếp: "Anh còn dám nói..."

Yunho nhún nhún vai: "Vậy mai cậu muốn ăn gì?"

"Cơm gà cà ri *!" Chàng trai cắn bánh mì, thanh âm có chút mơ hồ không rõ.

"Rồi rồi, mai tôi nhất định mua cho cậu ăn, nhưng đừng có chê tôi chậm chạp khiến cậu bị đói đấy!"

Yunho cười vui vẻ, chàng trai hút một ngụm sữa lườm hắn một cái, không thèm nói nữa. Trong nhà xưởng lại chìm trong một mảng tĩnh mịch, chỉ ngẫu nhiên sẽ có tiếng của vài con dế mèn hoặc tiếng ve kêu.

Chàng trai vẫn chưa nói tên của mình, Yunho đã hỏi nhiều lần nhưng cậu vẫn lắc đầu không đáp.

Chàng trai nói mình là một khách lữ hành, đây lại là nơi thích hợp nên sẽ ở lại nơi này một thời gian. Yunho cảm thấy rất ngạc nhiên, lại có người thích sống trong nhà xưởng bỏ hoang sao?!

Chạng vạng hai ngày trước, Yunho đang đi đi chầm chậm dọc theo con đê thì trời đột nhiên nổi mưa lớn. Xa xa thấy có căn nhà xưởng bỏ không này, hắn chạy nhanh đến tránh mưa, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một nam nhân xinh đẹp đang mê man trong đó. Nghĩ có án mạng Yunho lập tức lấy ra di động định gọi cấp cứu, vừa lúc đó nam nhân kia chậm rãi mở mắt.

Chàng trai nhìn có vẻ trưởng thành tuổi tầm gần 20 rất nhanh xử lý hết bánh mì cùng hộp sữa. Lúc này mặt trời đã xuống núi, chàng trai nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ rồi giục Yunho: "Mau trở về đi, trời tối rồi!"

"Ân" một tiếng, Yunho nhảy xuống, đi đến chỗ để xe nâng xe dậy ngồi lên chống một chân xuống đất, lưỡng lự một lúc mới khàn khàn nói, đánh vỡ không gian trầm mặc: "Cậu....Ngày mai còn ở đây chứ?"

Ở phía sau thật lâu cũng không thấy lên tiếng trả lời, Yunho quay đầu lại, thu hết vào tầm mắt ánh mắt trong trẻo sâu lắng đến bình thản của chàng trai. Ánh mắt của chàng trai rất đẹp, to mà dài, khóe mắt hơi hơi có vẻ ranh mãnh lộ ra mị ý, giờ phút này đang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nam nhân trước mặt không chớp mắt. Trong bóng đêm khuôn mặt có chút tái nhợt chậm rãi lộ ra nụ cười, chàng trai gật gật đầu, làm cho hắn yên tâm về nhà.

Mọi người vào đây () thảm khảo thêm về cơm gà cà ri ah. Ngon chết mất, đang đói >.<

Ngày hôm sau Yunho quả thực đã mang cơm gà cà ri đến cho chàng trai.

Hương thơm thức ăn lượn lờ trong không khí, Yunho phát hiện chàng trai vừa ngửi thấy mùi thơm vẻ mặt thất thần nhanh chóng biến mất. Gặp được chàng trai hắn mới biết, nguyên lai đồng tính cũng không thể xinh hơn cậu được.

Chàng trai cúi đầu ăn hùng hổ như sắp chết đói, ánh mắt có vẻ như đang che giấu gì đó, tay cầm hộp thức ăn run nhè nhẹ.Yunho quan tâm hỏi làm sao vậy nhưng chàng trai chỉ cố sức nhồi cơm vào miệng, biểu cảm giống như đã lâu lắm rồi mới thấy cơ gà cà ri vậy.

"Cậu thật dễ dàng thỏa mãn, nuôi cậu cũng rất đơn giản ah!"

Chàng trai giương mắt nhìn hắn còn thật sự nói: "Anh phải nhớ kĩ tôi thích nhất là cơm gà cà ri!"

Yunho bật cười: "Rồi rồi, về sau tôi ngày nào cũng mua cho cậu ăn!"

Chàng trai nghe vậy ngẩn người ra, đối mắt to đen láy ngập nước khiến Yunho ngạc nhiên trợn mắt, há hốc mồm.

"Này, có cần phải cảm động như thế không?!"

Chàng trai lau lau khóe mắt rồi tiếp tục ăn cơm.

Lúc sau, Yunho đứng lên phủi phủi quần, đem hộp cơm bỏ vào một gói to để chút nữa ném vào thùng rác, chàng trai lúc này đang ngồi dưới đất ngẩng đầu tươi cười hồn nhiên nói: "Mang tôi ra ngoài chơi chút đi!"

"...... Tôi đã nói rồi mà, nơi này có cái gì tốt? Cậu sẽ không thể ở mãi trong này mà!"

".... Nhanh lên!"

"Đây đây!"

Yunho dọn dẹp xong vẫn thấy chàng trai còn ngồi nguyên dưới đất chăm chú nhìn mặt đất, buồn cười vươn tay ra nói: "Đứng lên nào!"

Vừa đụng đến tay chàng trai, Yunho đã nhướn mày: "Tay cậu thật lạnh!"

Chàng trai ngồi sau xe đạp của Yunho, mặt dán vào lưng hắn, khóe miệng lộ ra ý cười vui vẻ.

Mấy hôm trước trời còn mưa nhưng hôm nay bầu trời quang đãng, sao phủ kín lấp lánh, chiếu ánh sáng xuống con đường họ đang đi, bóng hai người như hòa làm một in trên lòng đường. Xe đạp xóc nảy đi vào nội thành, Yunho mang chàng trai đến những quán trò chơi đông đúc ven đường.

Chàng trai mắt sáng ngời nhìn những đồ vật nhỏ sặc sỡ trước mặt, Yunho lôi kéo cậu đến một quầy hàng, cầm lấy một con búp bê hỏi cậu có thích hay không. Chủ cửa hàng vẻ mặt kì quái nhìn Yunho, chàng trai liếc mắt lắc đầu, rút tay khỏi tay hắn tránh qua một bên.

Yunho nhăn mặt nhíu mày, buông búp bê xuống đuổi theo chàng trai. Hai người vui vẻ du ngoạn khắp phố, xem cái này ngắm cái kia, không để ý thời gian đã gần 9h. Di động Yunho vang lên, hắn tránh qua một bên tiếp điện thoại, chàng trai lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang khắc bộ dáng của hắn vào trong đầu.

Yunho xỏ tay vào túi cười hỏi chàng trai còn muốn đi nơi nào nữa. Chàng trai lắc đầu nói hắn mau trở về tránh để cho người nhà lo lắng. Yunho cuống lên vội vàng nói không vấn đề gì. Chàng trai chỉ còn có thể nhìn hắn kéo bàn tay mình gói gọn trong lòng bàn tay ấm áp của hắn không nói lời nào.

Đến 10h, Yunho phải về nhà.

"Anh trở về đi, tôi tự mình nhớ đường để về mà!"

Yunho nghi ngờ: "Thật không? Cậu không phải lần đầu tiên đến đây sao?"

"Tôi nhớ rõ đường mà, anh về đi ah!"

"Nhưng buổi tối một mình cậu đi rất nguy hiểm!"

Hắn hiển nhiên không nghĩ sau khi chở chàng trai về lại nhà xưởng kia hắn cũng một mình đi về.

Chàng trai cười nói: "Một đại nam nhân như tôi sợ cái gì?!"

Yunho không lay chuyển được chàng trai chỉ có thể nhức ngàn vạn lần phải cẩn thận. Chàng trai cười gật gật đầu, nhưng thời điểm lúc Yunho đạp chân lên bê đan lại kéo góc áo hắn. Yunho quay đầu lại thấy chàng trai đang dùng loại ánh mắt tịch mịch nhìn hắn.

"Hỏi anh một vấn đề được không?"

Yunho gật đầu ý bảo cậu cứ nói.

"Nếu anh biết rõ mình sắp chết, lại hối hận lúc trước không nên yêu người kia thì phải làm sao?"

Yunho nghe vậy trợn tròn mắt, nhưng nhìn vẻ mặt chàng trai biết cậu không nói giỡn mới chần chừ trả lời: "Loại sự tình này.......tôi không biết......"

".........."

".... Bất quá..... Cho dù hối hận tôi cũng nhất định yêu thương người đó!" Yunho gãi đầu, mơ màng trả lời.

Chàng trai cắn cắn môi, sau đó từng bước lại gần Yunho, thanh âm trầm thấp nói nhỏ giọng bên tai hắn: "Yunho, nếu anh về sau gặp lại được tôi nhất định phải nhớ kĩ.... Tôi yêu anh!"

Đôi môi cánh hoa lạnh lẽo nhẹ nhàng áp trên mặt hắn. Yunho còn không kịp hỏi gì chàng trai đã xoay người rời đi, rất nhanh chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.

Yunho tinh thần hoảng hốt, mặt đỏ bừng giống như sắp xuất huyết đến nơi.

Mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng trái tim đập thình thịch khiến hắn không nghĩ nổi cái gì nữa.

Xúc cảm mà môi chàng trai áp lên vẫn còn đọng lại trên mặt, tựa như tiếng nói êm dịu mà chàng trai nói vẫn còn luẩn quẩn bên tai, trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu nói tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh..........

Đến nửa đêm mà Yunho vẫn không ngủ nổi, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, tim đã không còn đập nhanh nữa, chính là câu nói "Tôi yêu anh" kia giống cứ giống như tiếng truyền phát tin tuần hoàn không dứt vang lên trong đầu hắn.

Mơ mơ màng màng hắn bỗng nhiên nhớ lại, chàng trai gọi hắn là Yunho. Hắn nhớ chưa từng nói tên mình cho chàng trai, vì sao chàng trai có thể biết được? Quên đi, chờ đến ngày mai hỏi vậy.

Giữa cuộc đời này chúng ta đã vô số lần nói "Quên đi, chờ XX rồi nói sau", luôn chậm chạp suy nghĩ, chờ đến khi biết đến thì đã quá muộn, đã không còn kịp nữa.

Yunho từng nghĩ đến cảnh tượng hắn cùng nam nhân nói lời tạm biệt. Hoặc là hắn sẽ đi mua một tá bia đến, hai người uống đến say mèm, chờ đến khi hắn tỉnh lại chàng trai đã rời đi. Hoặc là chàng trai cười nói bản thân muốn đến thành phố, sau đó hắn sẽ ràn rụa nước mắt nói tái kiến, chính là như thế còn có cơ hội để mà gặp lại.....

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chàng trai sẽ giống như thời điểm xuất hiện đột ngột biến mất.

Ngày đó Yunho trốn tiết, sáng sớm đã chạy đến nhà xưởng bỏ hoang nhưng ngay đến bóng dáng chàng trai kia cũng không thấy. Hắn ngồi xuống đất, chính là vị trí chàng trai vẫn thường ngồi ăn cơm, trong lòng tự an ủi chính mình chàng trai có thể là ra ngoài đi dạo mà thôi. Thời điểm di động vang lên hắn còn hy vọng đó là một dãy số lạ, nhưng đó lại là điện thoại người nhà gọi tìm hắn, hỏi hắn sao không đến trường đi học.

Yunho nghẹn ngào nói, hắn đã không còn thấy nữa rồi.

Một tháng sau Yunho vẫn thường nhớ lại chàng trai xinh đẹp kia, mỗi lần tan học lại còn mua thức ăn đến nhà xưởng bỏ hoang. Một mình ăn đồ ăn, một mình đạp xe về nhà, một mình hoài niệm.

Bầu trời vẫn cứ điềm nhiên trong xanh như thé, mây vẫn trắng như thế.

Chuông báo hiệu vào đầu tiết vang lên linh lang, Yunho nằm sấp trên bàn buồn ngủ. Chủ nhiệm lớp bước vào nói hầm bà làng đủ thức hắn cũng không thèm quan tâm, duy nhất một câu lọt vào tai hắn: "Có học sinh mới chuyển trường....."

Một trận vỗ tay rào rào vang lên, thanh âm ngây ngô của nam nhân đang nói có chút xa lạ mà quen thuộc: "Xin chào mọi người, tôi tên Kim JaeJoong, xin được chỉ giáo nhiều hơn!"

~ Chính văn hoàn~

Phiên ngoại : Em không biết !

Kim JaeJoong còn chưa mở mắt ra, xoang mũi dày đặc mùi thuốc khử trùng. Cậu giống như đã mộng một giấc mơ thật dài, nhưng cậu biết đó chính là sự thật.

Ba ngày liền cậu mơ về một người tên Jung Yunho 15 tuổi.

Giấc một kia là thật, cậu thực sự đã nghĩ mình xuyên qua thời không về lại quá khứ gặp lại Jung Yunho lúc niên thiếu.

Rõ ràng, có thể nói cậu đã mơ thấy bản thân mình với Yunho.

Sauk hi làm thủ tục xuất viện, JaeJoong quay trở về căn hộ hai người từng sống.

Một mình ngẩn ngơ trong phòng, hô hấp cũng như ngưng trọng.

Bàn gỗ đầu giường có để một khung ảnh. Đó là hình chụp dưới gốc cây anh đào ở Nhật hôm sinh nhật JaeJoong 20 tuổi với Yunho.

Đến tầm chiều, cậu ăn mặc gọn gàng, ngồi trên xe bus đến vùng ngoại ô.

Vài năm trước, khu đất hoang này đã được tu sửa lại làm thành nghĩa trang, gian xưởng bỏ không kia cũng không còn. JaeJoong mua một bó hoa cúc trắng trong một hàng hoa ven đường đi vào khu mộ. Người gác cổng vừa thấy cậu đã nói: "Người đã chết không thể sống lại, cậu không cần thương tâm đến mức té xỉu như thế nữa!"

JaeJoong mím mím môi, không nói gì đi lên núi, nơi đó có mộ Yunho. Trước mộ anh đã đặt một bó hoa cúc vàng, cậu cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ người nhà anh đã đến đây trước rồi.

Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, sau đó đưa tay lên vuốt bức ảnh chàng thanh niên có đôi mắt sáng ngời đang cười thật vui vẻ.

"Em đã mơ thấy anh, khi đó anh còn chưa nhổ cái rang khểnh kia ah!"

"Anh mỗi ngày đều mang thức ăn đến cho em ăn...lại không biết em là ai. Thật khờ mà, nếu em là người xấu thì sao đây? Anh đúng là đồ ngốc!"

"Ngu ngốc, hoàn toàn không phát hiện người khác căn bản không thể thấy em, lại còn tin tưởng vào một người không tồn tại như em chứ!"

"..... Ngốc ah....Em rất muốn gặp anh!"

JaeJoong vùi mặt trong lòng bàn tay, tưởng như nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Yunho vậy.

Về đến nhà, JaeJoong nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ cậu lại nằm mơ, khi tỉnh lại khóe mắt đã ngập nước. Cậu cũng không nhớ nội dung giấc mơ, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Yunho đi.

Trên thế giới này người có thể khiến JaeJoong khóc chỉ có mình Yunho mà thôi.

Cậu mơ màng ngồi dậy định xuống giường, chân lại không cẩn thận đá dép lê vào trong gầm giường. JaeJoong nhếch môi cười mệt mỏi cúi xuống, miệng lẩm nhẩm: "Chỉ là cảm mạo thông thường thôi, phải đi dép mới được!"

Ngón tay sờ soạng lại ngoài ý muốn đụng phải một vật cứng cứng lành lạnh bị che kín trong một tấm vải bạt đầy bụi. Cậu nhíu mày kéo nó ra. Hóa ra là một hộp sắt đã hoen gỉ, không còn nhận ra hình dạng ban đầu của nó nữa.

Hai người cùng sống chung, đây không phải đồ của JaeJoong thì chỉ có thể là của Yunho thôi.

"Là của anh sao? Cái gì ah? Sao giấu kĩ vậy chứ?....."

Mở nắp hộp ra, bên trong chỉ có quyển sổ nhật kí bìa da đã cũ. Không cần hỏi cậu vì sao biết đây là nhật kí mà không phải thứ gì khác, vì trên mặt bìa có ghi hàng chữ rất to "Nhật kí Jung Yunho".

JaeJoong ha ha cười hai tiếng, mở trang thứ nhất ra, nhìn ngày tháng cũng biết chủ nhân của nó từ nhỏ đã viết nhật kí. Bên trong kể một chút chuyện nhỏ hàng ngày, rất có phong cách của một quyển sổ thu chi. Lật vài tờ tiếp theo, vẫn là nội dung tương tự như thế nhưng JaeJoong lại có vẻ rất hứng thú.

Đại khái qua vài chục trang, thời điểm đến một sự kiến mấu chốt khiến tay JaeJoong run rẩy.

【 Ngày X tháng X năm 20XX, trời mưa to.... Tôi gặp cậu. Lúc đầu suýt hù chết tôi, tưởng là người chết chứ...... Cậu thực sự rất bí ẩn. Tôi biết dùng từ xinh đẹp để hình dung về một nam nhân rất kì quái nhưng từ đó luôn xuất hiện trong đầu tôi khi nhìn thấy cậu】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, mưa nhỏ hơn. Tôi lại đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia. Cậu ta nhìn thấy tôi cầm bánh mì sữa đến thì giật mình kinh ngạc, tôi lại cảm thấy như thế rất thú vị. Thượng đế thật không công bằng, vì cái gì tạo ra những người dù không làm gì cũng khiến cảnh đẹp ý vui?! Nhưng ánh mắt của cậu ta đôi khi khiến tôi hoảng hốt, khi cậu nhìn tôi chăm chú mà không nói lời nào, ánh mắt đó tựa như không hề có sinh khí, giống như giây tiếp theo cậu ta sẽ biến mất ngay trước mặt tôi vậy】

【 Ngày X tháng X năm 20XX.... Ân, tôi sẽ nhớ kỹ. Cậu ấy thích ăn cơm gà cà ri. Ăn xong cậu ấy còn muốn tôi dẫn đi chơi. Tôi rất vui, rốt cuộc cậu ấy cũng chủ động bắt chuyện với tôi. Nhưng mà tay cậu ấy thật lạnh?! Tôi dẫn cậu đến những quầy hàng rong ven đường, còn hỏi cậu có thích búp bê không, chủ quầy còn nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái, giống như đang nhìn một kẻ điên vậy.....

Trước khi trở về, cậu ấy giữ tôi lại, hỏi một vấn đề rất kì lạ, nói những câu cũng rất kìa quái làm cho tôi cả đêm mất ngủ.

Cậu ấy nói, nếu về sau anh gặp lại em nhất định phải nhớ kĩ, em yêu anh.

Ba chữ kia ầm ập đánh vào óc tôi. Không được, nhất định ngày mai tôi phải hỏi kĩ lại xem ý cậu ta là gì mới được 】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, cậu ấy đi rồi! 】

Một nỗi chua sót cay cay đánh thẳng lên huyệt thái dương JaeJoong, cậu thẫn thờ lật tiếp trang sau.

Một khoảng thời gian trống rỗng không lưu lại, phải đến cả tháng sau lưu bút mới được viết tiếp.

【 Ngày X tháng X năm 20XX, có học sinh tên Kim JaeJoong mới chuyển trường đến, ngồi cùng bàn với tôi. Tôi rốt cuộc cũng biết được tên cậu là gì rồi. Tôi còn không khỏi hoài nghi ba ngày kia phải chăng là ảo giác của tôi hay không nữa 】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, trời râm mát. Khuôn mặt Kim JaeJoong lúc này có chút trẻ con, tôi tinh tế đánh giá sườn mặt cậu. Ân, thật đẹp! Nhưng cậu ta đột nhiên quay đầu lại nói, ngươi nhìn cái gì?! Ngữ khí kia thật làm tôi tức chết đi được. Tôi rất muốn hỏi cậu ta có còn nhớ rõ tôi không. Chính là không thể được, cậu ta nhất định sẽ nghĩ tôi bị bệnh thần kinh cho xem. Cứ để từ từ qua một thời gian xem đã 】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, trời quang. Cậu ta bị té xỉu trên sân học thể dục khiến tôi hoảng sợ. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tượng... Tôi vội vàng bế cậu đến phòng y tế, ngạc nhiên nghĩ thầm, cậu ta thực nhẹ.... Có lầm hay không?! Mùa hè nóng vậy cũng có thể bị cảm sao?! Tôi chờ cậu ta tỉnh lại. Câu đầu tiên mà tôi nói khi cậu tỉnh có lẽ rất tức cười, mùa hè mà bị cảm thật ngu ngốc. Kim JaeJoong trừng mắt nhìn tôi, nửa ngày cũng không nghẹn ra nổi một chữ, mặt đỏ bừng. Ha ha, cảm giác này thật thoải mái.

Còn có, ánh mắt cậu lúc này tràn ngập sinh khí, xinh đẹp tựa ngọc lưu ly vậy.... Tôi rất thích.

..... Tôi đã biết, cậu ta cái gì cũng không còn nhớ nữa rồi. Có lẽ đó đúng là ảo giác, hoặc là một giấc mộng liên hồi ah? 】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, trời quang. Hôm nay ngủ quên trong tiết toán, lại còn bị giáo viên phát hiện. Bị nhéo còn bị hắn mắng cho một trận. Toi thề tôi đã thấy lúc đó Kim JaeJoong ngồi bên cạnh cười đến híp mắt】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, trời vẫn rất đẹp. Thời tiết gần đây rất tốt, chính là có chút nóng. Nhưng mà cậu ta ngay cả mồ hôi cũng không có, thật thần kì.... Hôm nay tan học, trong lúc vô ý nhìn thấy cảnh một nữ sinh tỏ tình với cậu ta. Tôi có chút buồn khổ, tiểu tử này nổi tiếng thay người yêu như thay áo, mới vài ngày đã thay một người..... Cậu ta không phải đã nói muốn tôi nhớ kí câu 'Em yêu anh' sao? Hiện tại lại đi ôm người khác là có ý gì?! 】

【 Ngày X tháng X năm 20XX, cậu ta nói tôi rất phiền, giống hệt lão mẹ, cái gì cũng quản cậu ta. Tôi không nói gì nhưng tâm thấy rất vui. Vì cái gì mà vui hả? Không biết, vui chính là vui thôi】

Những trang kế tiếp đều chỉ kể về duy nhất một người.

JaeJoong ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo đến tận xương nhịn không được rơi lệ.

.....................

Qua học kì thứ nhất, Kim JaeJoong và Jung Yunho đã trở thành bạn bè dính lấy nhau như hình với bóng.

Chính là như Yunho nói thích JaeJoong, còn cậu có thích hắn không? Đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ nhưng lại bị JaeJoong cho một bạt tai, còn nói ghê tởm đồng tính luyến ái. Biển tình của hắn lúc đó thực bình tĩnh, nhưng thống khổ đã lộ rõ trong ánh mắt, sau đó không nói một lời nào bỏ đi.

Ngày hôm sau Yunho vẫn cư xử bình thường với cậu, giống như chuyện hôm qua chưa từng phát sinh. JaeJoong trong lòng cảm thấy sợ hãi, xin đổi vị trí. Từ đó về sau hai người đoạn tuyệt, mỗi người một nới. Sauk hi tan học Yunho vẫn luôn giữ thói quen dừng ở cửa lớp một hai giây rồi mới rời đi.

Tình trạng xấu hổ như vậy cứ thế diễn ra giằng co cả một học kì.

Lớp 11 bắt đầu phân ban, JaeJoong nhìn lén thấy Yunho chọn ban tự nhiên vì thế không chút do dự chọn ban xã hội. Một người học ở lầu một, một người tận tầng năm, xa xa đã rất khó thấy đối phương rồi. Tâm trạng của JaeJoong ngày càng không thoải mái, nhưng lại ngại không còn mặt mũi nào để giải thích, càng thêm không biết nên đối với hắn như thế nào.

Sau khi thi vào đại học, trước khi tốt nghiệp, Yunho bất ngờ hẹn gặp cậu: JaeJoong, tôi chờ cậu trước cổng trường.

Thời gian hẹn là tầm chạng vạng 6h, nhưng JaeJoong lại do dự đến tận 10h tối.

Cậu ngay đến quần áo cũng không kịp thay đã chạy ra khỏi nhà. Chạy bộ mấy cây số đến cổng trường, nơi đó một bóng người cũng không có. Cậu gấp đến độ cuống hết cả lên, muốn cầm điện thoại hỏi hắn đang ở đâu lại nghĩ nhỡ đâu hắn lừa cậu thì sao?

Cẩu huyết!

Jung Yunho ngươi ngàn vạn lần không thể diễn tiết mục nhàm chán này trên người tôi được!!

JaeJoong gào thét trong lòng vội chạy tới cửa phía nam, lại từ cửa nam chạy tới cửa bắc, thẳng đến khi chạy vòng quanh trường rồi mới thôi. Nhưng vẫn không thấy một người nào cả. Cậu thở dốc hồng hộc, tuyệt vọng đứng một chỗ nghĩ Yunho chắc đã đi mất rồi, hắn thực ngốc nhưng không ngốc đến mức chờ mình trong bốn tiếng đồng hồ đi.

Nhưng vào lúc Yunho gọi tên cậu ở phía sau, JaeJoong tin thượng đế vẫn còn tồn tại.

Yunho nói hắn đã không còn thích cậu nữa, hy vọng có thể quay về làm bạn bè. Vì thế hai người lại hòa hảo, nhưng mà khó có thể như ban đầu được nữa.

Thời điểm Yunho xuất hiện trước mặt cậu, JaeJoong không thể giải thích nổi tại sao mình lại xúc động đến mức ôm chầm lấy hắn. Lại càng không hiểu vì sao lúc Yunho nói không thích cậu nữa ngực tự nhiên trào lên cảm giác khó chịu.

Lên Đại học vẫn ở cùng một chỗ. Sau học kì thứ nhất, JaeJoong bàn với Yunho muốn ra ngoài thuê nhà trọ.

Sinh nhật 19 tuổi, JaeJoong uống quá say, ma xui quỷ khiến ôm chầm lấy Yunho, điên cuồng hôn hắn đến mức không cẩn thận mà thất thân. Sáng sớm hôm sau, Yunho cúi đầu xin lỗi cậu, lại bị JaeJoong quát cho một trận.

"Còn giả bộ! Anh cứ tiếp tục giả bộ đi! Anh còn cho rằng tôi không biết sao?! Từ trước đến giờ luôn thích tôi mà đến giờ còn xin lỗi, ca ca đây không cần kiểu xin lỗi như thế!"

Yunho nhíu mày nói: "Thật thô lỗ!..."

JaeJoong trừng mắt liếc hắn, Yunho cười hì hì ôm cậu xoay tới xoay lui.

"Đừng xoay nữa! Lão tử đau đầu!"

"Thắt lưng còn đau không?"

JaeJoong cho hắn một cái tát nhưng thực chất không hề dùng lực.

Từ 19 đến 25 tuổi, năm nào Yunho cũng tổ chức sinh nhật cho cậu, và bao giờ cũng nói cùng một câu: Anh yêu em, em có yêu anh không?

JaeJoong còn tưởng rằng hắn hỏi chơi nên đều gật đầu cho có lệ. Mãi cho đến khi Yunho gặp tai nạn máy bay, JaeJoong lúc này mới hối hận sao trước đây không nói với hắn câu "Em yêu anh!"

Ba chữ đơn giản như vậy mà cậu lại chưa từng nói với hắn.

Nước mắt từng giọt từng giọt nóng hổi rơi trên sàn gỗ, JaeJoong thất thần, ngực trào lên một cảm giác đau đớn khó tả, tay cậu nắm chặt đến mức hằn sâu dấu vết trên da thịt.

Vì cái gì cậu chưa thực sự nói với hắn câu "Em cũng yêu anh"?

Trang sách ố vàng bị gió thổi bay đến tờ cuối cùng.

【 Cho dù em có nhớ hay không, có biết hay không.......... Em đã từng hỏi anh "Nếu biết rõ bản thân sắp chết mà còn yêu thương người khác anh có hối hận không?", hiện tại anh có thể trả lời.......... Anh không hề hối hận vì đã yêu em. Anh chỉ hối hận vì đã trêu trọc em. Đồ ngốc ah, nếu anh chết, em nhất định sẽ rất thương tâm. Khi đó nhất định không được khóc, bộ dáng em khóc thực xấu.......... Được rồi, anh cho phép em khóc một phút đấy.

Nếu, chỉ là giả thiết mà thôi.......... Anh thực sự chết đi, em nhất định phải sống thật tốt. 】

Chính vào ngày hắn bay sang London để giải quyết một vụ làm ăn mấy hôm trước......... Lệ rơi đầy mặt, JaeJoong lấy tay gạt nước mắt nhưng không hiểu sao càng gạt lệ càng rơi.

____ Có phải hay không, anh đã sớm đoán được chuyện này nên mới viết ra những lời lẽ như thế?

Cậu khóc nghẹn ngào, nằm mộng luôn mơ thấy hắn.

Trong mơ hắn đến bên JaeJoong khiến cậu mỉm cười, không muốn tỉnh lại, bởi vậy cũng đã bỏ lỡ tiếng điện thoại vang lên từ phòng khách.

Tích một tiếng, lời nhắn bắt đầu được lưu lại.

"JaeJoong ah........"

TV dưới lầu phát ra tin tức, giọng phát thanh viên cứng nhắc đều đều: "Chuyến bay đến London trước đó gặp tai nạn, 232 hành khách không còn người nào sống sót và hai người mất tích. 5h rạng sáng nay, đài truyền hình đã nhận được thông tin xác thực, đại thiếu gia Jung Yunho 25 tuổi của tập đoàn Jung.Co đã trôi dạt trên biển nhiều ngày được thuyền đánh cá cứu được. Tuy nhiên thân thể bị thương quá nặng, trên người lại không có giấy tờ tùy thân nên không thể chứng nhận được thân phận thật. Trước mắt bác sĩ đã xác nhận Jung thiếu gia đã qua thời kì nguy hiểm, hiện đang được điều trị tại bệnh viện XX........"

~ Toàn văn hoàn ~

P/S: Lúc đầu ta không hiểu tại sao tên truyện lại là 15,25. Nhưng sau khi đọc hết truyện ta mới nhận ra một điều. Một Jung Yunho từ 15 đến 25 tuổi cũng chỉ yêu một mình Kim JaeJoong mà thôi. Thực tế trong truyện này ta cảm thấy Yunho yêu JaeJoong nhiều hơn là JaeJoong yêu Yunho. Và JaeJoong thì đúng theo kiểu vật mất đi rồi mới thấy quý giá. Ta cảm thấy Jae như trẻ con muốn giữ đồ hơn là yêu. Ta cũng không thích phần phiên ngoại lắm, ta thích phần chính văn hơn. Có lẽ dạo này thích SE
Bản ebook ta sẽ hem để link từng chương vì chỉ có chính văn và phiên ngoại thui mà, chia làm chi 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae