I Dream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 冢景芷熙 (Trùng Cảnh Chỉ Hi)

(Tác giả của Ngủ đông, Italy chằng chịt,...)

Edit: Mây

Couple: YunJae

Thể loại: ngắn, nhẹ nhàng, ấm áp, HE

Part 1

Kim JaeJoong vô cùng nổi danh ở Đại học Kyunghee vì hầu hết đề tài bị lôi ra bàn tán đều xuất phát từ cậu. Tuyển sinh đầu vào đại học Kyunghee năm đó, điểm kiểm tra lý thuyết âm nhạc, phổ nhạc đứng thứ hai cả nước, nhưng điểm thi hát lại là số không vì cậu không chịu mở miệng. Sau đó, một giáo sư thanh nhạc được coi là giỏi nhất Đại học Kyunghee còn đặc biệt coi cậu là nghiên cứu sinh của ông. Thêm vào đó, vẻ ngoài đặc biệt của JaeJoong đã khiến cậu nổi tiếng chỉ sau vài ngày. Nhưng tính cách JaeJoong lại vô cùng kì lạ, chưa từng nói chuyện với bất kì ai, luôn tránh né mọi người, chỉ ngồi một mình yên lặng trong vườn trường. Nếu không phải hôm đó người phụ trách điểm danh tên từng người, Kim JaeJoong buộc phải lên tiếng thì có lẽ sinh viên hệ âm nhạc đều nghĩ cậu bị câm. Nữ sinh là sinh vật luôn có hứng thú với quá khứ của những nam sinh đẹp trai, lạnh lùng, thế nên cho dù JaeJoong có suốt ngày chỉ ngồi ở một góc cuối lớp cũng không làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.

Đến cuối học kỳ, ở Đại học Kyunghee lại xảy ra một chuyện gây chấn động. Vị giáo sư trước kia đặc biệt chấm JaeJoong làm nghiên cứu sinh của riêng mình lại bị chính cậu đánh tới mức gãy xương sườn. Thực ra ông ta cũng không làm gì quá đáng với JaeJoong cả, chỉ là tự tiện công bố khúc nhạc JaeJoong viết dưới tên hai người mà thôi. Chuyện này ở trường âm nhạc cũng rất bình thường, rất nhiều sinh viên hy vọng dựa hơi những giáo sư nổi tiếng trong trường để nổi danh như thế. Nhưng hôm ông ta nhận giải thưởng cho đoạn phổ nhạc đó, vì quá vui mừng mà ôm chầm lấy JaeJoong, lại bị cậu hung tợn quất cho một phát gãy xương sườn. Tất nhiên vị giáo sư kia vô cùng ngạc nhiên và tức giận, muốn tố cáo với hiệu trưởng đuổi học JaeJoong, nhưng lại bị bác bỏ. Sau đó mọi người mới biết thân phận không hề đơn giản của Kim JaeJoong, hóa ra bố cậu là Giám đốc Sở Giáo dục Seoul.

Cho nên với tính cách lạ lùng của Kim JaeJoong thì các nữ sinh vẫn thấy rất tốt, chả sao hết, vấn đề là tốt nhất nên cách xa một khoảng an toàn ngắm thần tượng thần bí thì hơn.

.....

Kim JaeJoong ngồi trong góc khuất của một hành lang dài, vừa phác thảo một bức tranh trong cuốn phổ nhạc, vừa đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc. Cậu không ngâm nga theo điệu nhạc mà hoàn toàn im lặng, có vẻ đây đúng là việc nghiêm túc mà cậu đều làm mỗi ngày.

"Thật sự.....không còn cách nào khác sao?"

Âm thanh tràn đầy tình cảm đánh gãy dòng suy nghĩ của JaeJoong, tiếng nói truyền từ bờ sông cách đó không xa làm cho JaeJoong cảm nhận được sự đau thương trong đó.

"Em thật sự không hiểu lòng anh sao?"

Tiếng nói kia dừng lại một chút, hình như sắp khóc. JaeJoong nhíu mày, tiếng nói kia đã làm nhiễu loạn sự im lặng vốn có của cậu khi viết nhạc, hơn nữa, là một người con trai mà lại tỏ ra đau thương như thế làm.

JaeJoong không nói một câu, vẫn như cũ cậu cảm thấy phiền. JaeJoong đứng lên lơ đãng liếc nhìn chàng trai một cái nhưng bởi vì khoảng cách hơi xa nên cậu không thấy rõ mặt người đó.

Chàng trai kia chỉ có một mình một người, cô đơn đứng ở đó, JaeJoong lúc ấy khi nhìn thấy hắn khóc bỗng nhiên tim co rút đau đớn. Cậu nhìn hắn chậm rãi ngồi xuống, bị cảm giác đau đớn tột cùng vây quanh. JaeJoong cứ như bị ma ám, chậm rãi bước lại gần hắn, lặng yên không nói một tiếng.

Cảm giác bên cạnh có người, Jung Yunho ngẩng đầu lên nhìn lại thình lình được một chiếc khăn tay dịu dàng lau hai bên má. Hắn đối mặt với JaeJoong, nhìn cậu thật lâu mà cậu cũng nhìn hắn như thế, trong mắt vụt qua vầng sáng, tay cầm khăn vẫn không nhúc nhích. Yunho kinh ngạc, cầm khăn tay trong tay JaeJoong.

"Ah, cám ơn !!"

JaeJoong nhìn mặt hắn, mắt cũng không chớp, sau đó chậm rãi thu tay lại. Ánh mắt vẫn không rời Yunho, JaeJoong lùi lại phía sau vài bước, có chút do dự xoay người như muốn chạy, đi được vài bước lại quay người lại liếc Yunho lần nữa, cuối cùng vẫn dứt khoát bỏ đi.

Yunho cầm khăn tay nhìn theo bóng dáng JaeJoong như rơi vào một giấc mơ, gương mặt trầm ngâm của hắn hiện tại tuyệt nhiên không còn vẻ bi thương như vừa rồi nữa.

"Sinh viên trường Kyunghee đúng là không giống ai, mình luyện diễn đoạn khóc thôi mà cũng có người đưa khăn lau nước mắt!"

Vì thế, Jung Yunho – sinh viên vừa chuyển trường đến Đại học Kyunghee đầu học kỳ vừa rồi khi kể lại chuyện hắn gặp phải ở bờ sông cho bạn cùng phòng ký túc xá nghe đã bị bọn họ cười nhạo nghi ngờ. Bọn họ nói, mọi người trong trường đều có thể đến gần hắn, trừ Kim JaeJoong. Hắn lại nghe bọn họ kể về một số chuyện của Kim JaeJoong, còn nói giỡn khuyên hắn cẩn thận không bị gãy xương sườn. Yunho cười cười không cho là đúng, hắn nhịn không được nhớ lại ánh mắt sáng ngời của JaeJoong lúc ấy. Thầy giáo thường nói, ánh mắt của một người có thể biểu đạt toàn bộ tình cảm, hắn cảm thấy trong ánh mắt JaeJoong có rất nhiều điều muốn nói lại không cách nào biểu đạt được.

.......

Sáng hôm nay JaeJoong tỉnh dậy đặc biệt sớm, vì cả đêm rơi vào mộng mị nên ngủ không được tốt lắm. Lúc tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà, một lúc lâu sau vẫn không thèm cử động. Trong trí nhớ, đứa nhỏ kia cười vô cùng vô tư, còn có thanh âm non nớt ấy. Cậu luôn nhớ đến hắn, nhưng trước kia chưa từng mơ thấy. Trong mơ chỉ là một mớ hỗn độn những câu chuyện hồi năm mười tuổi, chỉ có đêm qua, không còn những cảnh buồn đau trong mơ nữa mà là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Part 2

Đầu thu, quần áo mặc không dày lắm, JaeJoong rời khỏi nhà hơi muộn tránh giờ cao điểm, một thân một mình chậm rãi cầm nhạc phổ cúi đầu đi về phía lớp học. Nhưng không ngờ trời bỗng nhiên nổi mưa lất phất. Cậu nắm chặt lấy cổ áo, không muốn quay về phòng lấy ô . Trên đầu bỗng nhiên có bóng che, cảm thấy có người tới gần, JaeJoong theo bản năng tránh né, người kia lại cố tình bám riết không tha cứ tiến sát vào cậu. Rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, lại bất ngờ thấy khuôn mặt tươi cười của Jung Yunho. Bộ dáng cầm ô lúc này của hắn không khác gì hôm cậu đưa hắn khăn tay.JaeJoong đã quên mất phải tránh, bởi vì nụ cười dưới cơn mưa lạnh lẽo kia thật giống với sự ấm áp trong trí nhớ của cậu.

Đi theo JaeJoong từ cửa phía Tây vào lớp học âm nhạc. Nơi đó hiện tại cũng không có người, Yunho vẫn một đường bám theo JaeJoong, không ngừng cảm khái sao cậu có thể yên lặng và xa cách đến thế, như kiểu hạn chế đến mức cao nhất tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tóc đã gần như ướt hết nhưng Yunho cũng không thèm để ý lau đi.

"Tôi là Jung Yunho, chuyện ngày hôm đó cám ơn cậu ah !"

JaeJoong không nói gì lẳng lặng sắp xếp lại đồ, nhưng cũng không tránh né giống như đối đãi với người khác. Tuy rằng không nhận được câu trả lời của cậu nhưng JaeJoong không đối với hắn như những người khác giống như bạn cùng phòng kể, Yunho sau khi ngộ ra lại vô cùng vui sướng. Sáng sớm nay khi nhìn thấy JaeJoong đứng một góc tránh xa đám đông, kiêu ngạo dưới mưa, vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn bật chiếc ô xanh vừa mượn được che cho JaeJoong tới dãy nhà học nhạc.

Sau khi đến nơi hai người sửa sang lại, JaeJoong cũng không phải là không để ý đến hắn, không khí tự nhiên có chút xấu hổ, Yunho sờ sờ mũi.

"Tôi không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn nói cám ơn với cậu thôi......vậy.....tôi đi đây !"

Yunho do dự cụp ô lại, lại thấy JaeJoong vẫn đang nhìn chằm chằm dưới đất không nói lời nào, hắn đành xoay người rời đi, phía sau bỗng vang lên thanh âm vô cùng nhỏ nhẹ, nếu không phải chỗ này không còn ai khác hắn còn nghĩ mình nghe lầm.

"Vì sao khóc?"

Hóa ra giọng JaeJoong như thế, có chút khàn nhưng rất dịu dàng. Thật ra trong nháy mắt Yunho cũng hoài nghi bản thân hắn có phải nghe nhầm thành JaeJoong nói chuyện hay không. Nhưng JaeJoong rõ ràng không có quay người bỏ đi, tuy không giống như là đang chờ câu trả lời của Yunho nhưng vẫn là đứng bất động tại chỗ, làm cho hắn biết cậu quả thật đã nói. Đầu óc Yunho nhất thời trống rỗng xoay như chong chóng, hắn không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói thật với người đang quan tâm hắn là cái cảnh hắn khóc cùng với ánh mắt đau thương kia chỉ là tập diễn. Vì thế hắn nói một câu nói dối mà sau đó sẽ khiến hắn vô cùng hối hận.

"Thất tình!"

JaeJoong nhíu mày chờ đợi đáp án, cũng không nói chuyện xoay người rời đi, bỏ lại Yunho vẫn đứng tại chỗ có chút ảo não. Nói dối kiểu này có vẻ không tốt lắm thì phải, đường đường là con trai mà lại khóc lóc chỉ vì chia tay? Hình tượng của hắn bị phá vì chính hắn rồi, vừa nghĩ muốn giải thích thì người trước mặt đã biến mất.

...

Mấy ngày sau gặp lại, lúc đó là vào tầm trưa tại thư viện, ánh nắng mặt trời chiếu sáng ấm áp. Jung Yunho phải tìm rất lâu mới thấy một bàn tự học trong góc tối khuất bên trái, nếu không để ý sẽ không có người nào nhìn thấy, tìm được JaeJoong đang ngồi đó đeo tai nghe nhắm mắt. Lúc hắn ngồi xuống, JaeJoong mở to mắt, nhìn thấy là hắn cũng không tỏ thái độ gì nhưng con ngươi như phát sáng. Tuy rằng kiểu không phản ứng của JaeJoong làm Yunho nghĩ hắn không được hoan nghênh, nhưng đến khi cậu tháo tai nghe xuống đã khiến cho hắn cảm nhận được cậu đồng ý nghe hắn nói.

"Thật trùng hợp !"

Trùng hợp gì ở cái góc khuất này được chứ. Hôm qua Yunho đã phải mua hai cây kem trái cây cỡ bự để dò ra tin tức của JaeJoong từ một người được mệnh danh là 'vua bát quái', nhưng cũng không thu thập được nhiều, căn bản JaeJoong vốn không qua lại với ai nên hầu như chuyện cũng chỉ là tin đồn. Thực ra tìm được chỗ cậu ngồi cũng vì ban nãy lúc trả sách, tình cờ nhìn thấy tên cậu cùng số bàn cậu ngồi mà thôi.

"Mỗi lần gặp cậu đều đang cầm theo quyển nhạc phổ, đang viết một ca khúc nào đó sao?"

Mặc dù JaeJoong không phản ứng gì khiến Yunho thảm bại, nhưng so với thói quen bình thường của cậu qua lời mọi người kể, hắn ngồi chỗ này lải nhải mà cậu vẫn chưa rời đi đã thể hiện cậu cũng không phản cảm với hắn rồi. JaeJoong không quan tâm Yunho hỏi gì, tay vẫn không rời trang nhạc phổ..... Nhìn cậu như thế, Yunho giống như cũng bị kích thích theo, lấy tờ nhạc phổ trên bàn hát hai câu:

"Sì....đô.....són....la si......."

Khúc nhạc bị Yunho lắp bắp hát đứt quãng thì thành đoạn thế nào được, hắn học ngành diễn xuất, nhìn nhạc phổ căn bản không hiểu gì hết, nửa nốt thăng cũng hát không đúng, mà khúc nhạc phổ của JaeJoong lại vô cùng phức tạp, không phải đơn giản mà hiểu được. Hát vài câu, Yunho có chút ngượng, trộm liếc mắt vài cái. Hắn sợ JaeJoong mất hứng khi hắn hát bản nhạc cậu viết thành như thế, nhưng cậu cũng không tỏ thái độ tức giận gì. Yunho cười ngượng, buông bản nhạc phổ xuống.

"Vớ vẩn, hát như thế sao đúng điệu được, nghe thử đi!"

Lỗ tai bỗng nhiên bị một vật gì đó lành lạnh chạm vào, Yunho giật mình quay đầu lại, JaeJoong nhẹ nhàng nhét một đầu tai nghe vào tai hắn, tiếng dương cầm du dương nhẹ nhàng truyền đến. Giai điệu này là như thế sao, hơn nữa thân thể JaeJoong đang tiến sát vào hắn, che khuất ánh sáng mặt trời khiến cho tim hắn hẫng một nhịp.

"Thật dễ nghe, là khúc nhạc tôi vừa hát sao JaeJoong?"

Lần đầu tiên hắn gọi tên JaeJoong, thanh âm hơi cao khiến cậu run nhẹ. Vì dây không dài nên JaeJoong đưa nốt tai nghe còn lại cho Yunho. Giai điệu mềm nhẹ truyền vào tai hắn, ngấm đến tận tim, cảm giác như khúc nhạc truyền từ tay JaeJoong, mang đậm phong cách của cậu, mềm nhẹ, bình tĩnh, thư thái, tuy sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh nhạt nhưng khi tới gần sẽ cảm giác được cậu vô cùng ấm áp.

JaeJoong chuyển qua một góc khác, Yunho không biết cậu muốn lấy gì, có lẽ là mượn sách. Hắn thực sự không muốn dừng nghe khúc nhạc này, lại cầm lấy nhạc phổ trên bàn, mặt sau nổi lên đường ấn của nét chữ, hắn lật lại xem, hóa ra là ca từ cho khúc nhạc này.

【Giọt nước mắt của anh khiến tim em đau đớn ~ Làm ơn đừng nghĩ tới cô ấy nữa ~ hãy nhìn xem ai mới là người quan tâm nhất tới anh...... 】

Jung Yunho có lẽ không phải là người thông minh trong tình cảm. Chỉ là dưới những tia nắng mặt trời chiếu tới lúc đầu chiều, hắn đeo tai nghe trắng nghe ca khúc do JaeJoong viết, lại đọc được ca từ của bài hát, sau đó đứng lên..... Vừa xoay người lại đã thấy JaeJoong cầm cà phê bước vào..... Ánh mắt đối diện nhau, tại thời khắc ấy toàn bộ tâm trí của hắn chỉ còn lại mình Kim JaeJoong.

Chỉ bởi vì lời nói dối thất tình sứt sẹo của hắn ngày hôm đó mà an ủi hắn sao? Giờ phút này cả hắn vào cậu như hai đứa ngốc cầm cốc cà phê chăm chú nhìn nhau.

Part 3

Gần đây ở Đại học Kyunghee có rất nhiều sự kiện nóng, ví dụ như có một tác phẩm thi tốt nghiệp của khoa mỹ thuật tạo hình nhận được giải thưởng quốc gia, hay như hoa hậu giảng đường trở thành Á Hậu Hàn Quốc, hoặc ví dụ như Jung Yunho khoa diễn viên có quan hệ rất thân thiết với Kim JaeJoong khoa âm nhạc.

Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Yunho đã chính thức kết bạn được với JaeJoong cùng đi với nhau trong trường, tuy hai người họ đi cách xa đám đông nhưng vẫn gây chú ý.Hai người cũng nhau đi ăn, lúc Yunho xếp hàng mua đồ trở lại đã thấy JaeJoong lấy xong đồ uống im lặng ngồi ở bàn ăn đợi hắn. Cùng đi thư viện ngồi ở góc nhỏ sáng sủa kia, dựa vào nhau thật gần, JaeJoong mỗi tuần sẽ cho hắn nghe một ca khúc mới, hắn chỉ cần cười và khen dễ nghe, khóe môi JaeJoong sẽ hơi cong lên một ít, có thể nhìn ra ngay cậu đang cười. Thỉnh thoảng Yunho sẽ ngồi nghe JaeJoong chơi piano, hay là hắn sẽ kéo cậu tới góc khuất trong công viên xem hắn diễn lời thoại, dần dần sau đó, hắn còn cố ý chọn đoạn diễn cảnh thổ lộ với cậu. JaeJoong vẫn như bình thường mở lớn mắt xem hắn diễn, nhưng đến đoạn Yunho dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn cậu rồi nói: "Chẳng lẽ em không hiểu lòng anh sao? Nếu không em cảm nhận được anh nghĩ anh sẽ hôn em đấy!", vừa nói hắn vừa tiến sát lại gần, hơi thở ấm áp của hắn phả ra khiến JaeJoong đỏ mặt.

Nhưng điều khiến Yunho buồn bực chính là JaeJoong vẫn nói rất ít với hắn và không bao giờ muốn đến chỗ đông người. Cậu rời xa đám đông, Yunho cũng cam nguyện theo cậu, nhưng lúc chỉ có hai người thì chỉ có mình hắn nói và luôn không có lời đáp lại, điều này khiến hắn có chút cảm giác thất bại. Yunho phát hiện JaeJoong rất thích cho hắn nghe các ca khúc mới của cậu, cũng đồng ý để cho hắn nhìn cậu viết ca từ cho bài hát. Có mấy lần Yunho cũng hát theo nhạc, hắn lúc đó có thể đọc được niềm vui trong ánh mắt JaeJoong. Nhưng càng như thế lại càng khiến trong lòng hắn ẩn ẩn xuất hiện một nỗi đau mờ nhạt.

...

Ngày hôm đó JaeJoong đánh đàn, Yunho đứng bên cạnh hát, nhưng có một câu trong đoạn hai hắn hát mãi không đúng giai điệu, sau vài lần JaeJoong có chút tức giận. Tiếng đàn lúc đó nghe cũng hơi nặng, giống như thể hiện tâm trạng cậu, Yunho vẫn kiễn nhẫn hát lại nhưng đến đoạn ấy vẫn sai. JaeJoong cuối cùng dừng đàn nhìn chằm chằm Yunho:

"Sai rồi!"

Tiếp theo cậu đàn lại đoạn đó hai lần, nhưng đến Yunho hát lại sai.

"Sai từ thứ hai!"

Cậu vẫn cố chấp đánh mẫu tiếng đàn cho Yunho nghe. Yunho chậm rãi đưa tay lên xuống nắm bắt ca từ, trông hắn vô cùng bình tĩnh, không giống như vẻ khẩn cấp của JaeJoong. Nhìn vẻ rối rắm của cậu hắn thản nhiên nói:

"Vậy sao cậu không hát mẫu dạy tôi đi!"

Trán JaeJoong giật giật, cau mày lại nhưng vẫn không phát ra tiếng. Yunho thấy JaeJoong nhìn xuống dưới, vừa rồi nhất thời nóng nảy tiến nhanh hơn một bước rồi. Hắn đi tới trước mặt cậu đang trầm mặc, ngồi xổm xuống, so với JaeJoong ngồi ghế thấp hơn một chút. Ngẩng đầu nhìn JaeJoong, ánh mắt cậu lại bị một tầng hơi nước mong manh che khuất.

"Mỗi một nốt nhạc, ca từ trong đây cậu hát so với tôi càng tốt hơn nhiều, vì sao lại không chịu hát chứ?"

Hắn nhớ tới lần trước cùng JaeJoong đi nộp bài tập phổ nhạc, thầy giáo bắt cậu hát lại giai điệu mà cậu vừa nộp. Nhưng JaeJoong chỉ đứng bất động trước đàn piano không chịu mở miệng hát. Bài tập lần đó bị điểm 0, cậu một mình ôm nhạc phổ ngẩn người ở hành lang, nghĩ đến đó, Yunho càng cảm thấy đau lòng. Hắn nắm lấy tay JaeJoong, cảm giác lành lạnh khiến cho tâm trạng hắn bình tĩnh lại.

"Cậu đáng lẽ phải tỏa sáng trên sân khấu chứ không phải như hiện tại, bị khuất sau cây đàn này!"

JaeJoong rút tay khỏi cái nắm của Yunho, không nói lời nào lấy lại đoạn nhạc phổ hắn đang cầm, sau đó một mình rời khỏi phòng. Yunho chậm rãi đứng lên thở dài, hắn cảm thấy vô lực, giống như hắn và JaeJoong ở rất gần, hắn có thể thấy ánh mắt vui vẻ, bất đắc dĩ hay khổ sở của JaeJoong; hắn hiểu hết mọi thói quen, sở thích của JaeJoong; hắn đã từng vui mừng vì mình là người duy nhất lại gần được với cậu.... Nhưng đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy, hắn vẫn bị nhốt bên ngoài thế giới của JaeJoong.

Tối hôm đó, JaeJoong không có gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, cũng không cho hắn xem thứ gì đó cậu mới làm ra như mọi khi nữa. Trong đầu rối loạn, Yunho căn bản không ngủ nổi. Bọn họ không cãi nhau, cũng không có mâu thuẫn, nhưng hắn không biết JaeJoong đã muốn đẩy xa hắn ra khỏi danh sách những người có thể ngấp nghé bên ngoài thế giới của cậu chưa nữa.

...

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, thời tiết vô cùng âm u. Thứ tư mỗi tuần bọn họ đều đến công viên phía nam trường ngồi, JaeJoong sẽ xemYunho luyện tập tự diễn.

Hôm nay thời tiết không tốt, mà hôm qua hai người bọn họ cũng chia tay trong buồn bực, Yunho nghĩ nghĩ liền nhắn cho JaeJoong một tin nhắn, nói hôm nay có việc bận, hủy bỏ cuộc hẹn mọi khi.

Lúc tan học, trời đã bắt đầu muốn mưa, Yunho ra khỏi dãy nhà học, nhìn học viên tốp năm tốp ba chen chúc ra về, gió thổi đến vài hạt mưa lạnh lẽo khiến hắn rụt cổ lại. Tâm trạng xấu tới cực điểm, trong đầu toàn là câu hỏi JaeJoong đang làm cái gì, có phải còn không vui giống ngày hôm qua hay không?... Hắn tính toán đến giờ cơm trưa sẽ đi tìm JaeJoong, hát lại ca khúc hôm qua cho cậu nghe, hắn cũng sẽ không ép cậu phải hát nữa, cậu không thích hắn sẽ không miễn cưỡng, chỉ cần tâm trạng cậu tốt là được rồi.

Miên man suy nghĩ như thế kết quả cuối cùng lại là đầu hàng ~

Đón gió chạy ra ngoài, ánh mắt lại đảo đến một thân ảnh đứng dựa vào cửa lớn, Jung Yunho sững sờ tại chỗ. Bởi vì dáng người kia cách xa đám đông, đơn độc như thế, im lặng đứng nơi đó, bị mưa tấp vào tóc ướt dán trên trán. Kim JaeJoong đang đợi hắn, ý tưởng này lướt qua trong đầu khiến Yunho vội vàng chạy tới.

Cậu cứ như thế bướng bỉnh, quật cường đứng nơi đó. Như bị thứ gì đó đập vào đau đớn, hắn cảm thấy giọng mình khi nói ra cũng có chút thay đổi.

"Sao cậu lại đợi ở đây ?!"

JaeJoong ngẩng đầu nhìn Yunho, giống như khó hiểu với vấn đề hắn hỏi, giọt mưa lạnh lẽo chảy dài dừng lại trên môi cậu, cậu khàn giọng nói.

"Thứ tư, công viên ~"

Yunho cởi áo ra phủ lên người JaeJoong, dắt cậu chạy nhanh về phía tòa nhà ký túc xá, bước vào phòng của hắn, vẫn chưa nói chuyện với cậu, ấn cậu ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài bị ướt ra, cầm khăn lông bao cậu lại thành một cục. Nhìn JaeJoong không phản kháng, hắn cố đè nén đau lòng đến phát giận kia lại.

"Không thấy tin nhắn của tôi sao?! Tôi đã nói hôm nay hủy bỏ cuộc hẹn rồi! Hơn nữa, trước kia không phải tôi luôn đi tìm cậu sao? Cậu học ở hệ âm nhạc cứ chờ tôi đến đó, bản thân tự chạy ra ngoài rồi mắc mưa làm gì ?! Cậu là đồ ngốc à?!

Càng về cuối nói càng to, lửa giận càng bùng phát. JaeJoong cúi đầu không nói lời nào, mà càng trầm mặc càng khiến lửa giận trong lòng Yunho bùng cháy như lửa gặp cỏ khô.

"Cậu không muốn nói, tôi có thể không hỏi, cậu không muốn hát, tôi có thể không nghe, nhưng vì không mở miệng hát mà trong mắt cậu hiện ra vẻ đau buồn, hối tiếc sẽ khiến tôi lo lắng có biết không hả?"

Yunho tức giận đạp vào bàn, nước mưa trên tóc chưa khô rơi xuống lưng, phiền muộn vẫn chưa dứt. Hắn hít một hơi thật sâu, trong phòng một khoảng yên lặng. Ngay lúc hắn cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông đến nơi, JaeJoong mới mở miệng.

"Di động rơi hỏng rồi".

"Cho dù di động hỏng không nhận được tin nhắn thì sao không giống như bình thường ngồi ở bên khoa âm nhạc chờ tôi?! Còn chạy loạn trong mưa làm gì? Không phải cậu không thích chỗ có nhiều người à?! Cậu chính là muốn khiến cho tôi lo lắng đúng không hả, Kim JaeJoong ?!"

Ngồi trên sô pha đưa lưng về phía JaeJoong, hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn ý thức được lửa giận lần này hoàn toàn xuất phát từ tâm can. Nhìn thân hình nhỏ bé cô đơn của JaeJoong, áo khoác lông bị gió thổi bay, mưa thấm ướt vô cùng chật vật lại khiến cho hắn đau lòng đến nghẹt thở. Một chiếc khăn ở đâu bao lấy đầu tóc ướt sũng của hắn, hắn cảm giác được JaeJoong đang dùng khăn tắm lau khô tóc cho hắn, động tác mềm nhẹ này lại khiến cho đau đớn trong lòng hắn lặng lẽ lắng dần. Cậu vẫn không nói gì, động tác cũng vô cùng chậm. Khăn tám sượt qua sượt lại bên tai, hắn nghe thấy tiếng JaeJoong thở dài nói:

"Nếu tôi vẫn chờ mà cậu lại không đến, tôi biết đến chỗ nào tìm cậu đây?"

Yunho bỗng nhiên không thể nói được gì, tất cả phiền muộn cùng lo lắng như theo hô hấp từ xoang mũi bay ra ngoài, có chút cay cay. Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, vẫn nghĩ chỉ có hắn lo lắng cho JaeJoong, không nghĩ đến chính hắn cũng khiến cậu lo lắng. Như một đứa nhỏ mắc lỗi, hắn im lặng không nói, để tùy ý JaeJoong lau tóc.

Qua một hồi lâu JaeJoong choàng khăn để trên đầu Yunho, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, đầu tựa vào đôi vai rắn chắc của hắn, khiến hắn ngẩn người. JaeJoong lần đầu tiên có động tác thân mật với hắn như thế, hắn thấy vô cùng mâu thuẫn, nhiệt độ cơ thể cậu truyền qua trán tới bả vai hắn rồi lan khắp cơ thể. Thân thể hắn cứng đơ lại, vẫn không nhúc nhích.

"Để cho anh phải lo lắng....xin lỗi!"

JaeJoong chủ động giải thích càng khiến cho Yunho thấy khó hiểu. Cậu dựa trên bờ vai hắn, tuy rằng rất chậm nhưng hắn vẫn cảm nhận được cậu vẫn tiếp tục nói:

"Trước đây..... tham gia một cuộc thi, hội trường bị cháy, lúc sơ tán mọi người dẫm đạp lên nhau. Bị tách khỏi mama, cánh tay..... Lúc ngã sấp xuống bị.....dẫm gãy tay, xương sườn cũng......gãy một cái. Rất nhiều người, rất sợ......"

Hóa đây là nguyên nhân khiến cậu tách rời đám đông, không phải do cậu kiêu ngạo, không phải lạnh lùng, cũng không phải là không thích náo nhiệt mà là bất an, là sợ hãi. Gãy xương tay, gãy một đoạn xương sườn, hiện tại nói lại rất bình thường nhưng đối với một đứa nhỏ năm đó thì sự đả kích lớn đến mức nào. Cho nên không phải tính cách JaeJoong vốn thế mà là do hoàn cảnh, cậu cũng muốn vui vẻ hòa nhập với những tiếng tung hô trên sân khấu lắm chứ, nhưng quá khứ đã thay đổi tất cả.

"Tôi luôn mơ được đứng trên sân khấu ca hát, nhưng lại không thể làm điều đó!"

Giọng nói phủ đậm đau thương làm cho Yunho cũng buồn đau muốn khóc.

"Vì thế khi bị nhiều người nhìn......tôi vẫn không thể mở miệng được, rất muốn thoát khỏi đó".

Yunho không nói gì, hắn xoay người lại, JaeJoong từ bả vai hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn nhìn thẳng vào JaeJoong, sau đó dùng tay xoa hai má cậu. JaeJoong bị hắn giữ lấy không có chỗ tránh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve má cậu hỏi:

"Như thế này có sợ không?"

JaeJoong lắc đầu, Yunho mỉm cười, tựa trán mình vào trán cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cậu:

"Còn thế này?"

JaeJoong chớp chớp mắt, nâng tay ôm lấy cổ Yunho, động tác tuy rất chậm nhưng không hề do dự, hôn môi hắn thật sâu.

Vì hắn không giống người khác. Cho dù có bất an, hoang mang hay sợ hãi, trong lòng cậu luôn tin tưởng hắn sẽ không làm hại tới cậu. JaeJoong muốn tới gần hắn, muốn ôm hắn, muốn hôn hắn, muốn toàn bộ con người hắn.

Có biết vì sao em cho anh hát ca khúc em viết không? Vì khi nhìn anh nhẹ nhàng ngâm nga hát, em thấy giấc mộng của em đã xuất hiện thực sự rồi, chỉ có thể là anh.

Jung Yunho, có thể ngay đến bản thân em cũng không biết.

Em đã rơi vào tình yêu với anh rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~'

Part 4

JaeJoong phát hiện gần đây Yunho bỗng nhiên trở nên bận rộn khác thường. Cậu nghĩ bên khoa diễn xuất có buổi diễn, nhưng hôm đó đến phòng tập tìm Yunho, nhìn xung quanh mà không thấy hắn đâu cả. Hỏi hắn thì hắn chỉ nói gần đây bận một số chuyện nhưng không giải thích cụ thể. Đến tận hôm trước, khi Yunho đi ra ngoài nói chuyện điện thoại, cậu giúp hắn dọn lại đồ để rời khỏi thư viện mới nhìn thấy tờ quảng cáo tuyển thực tập sinh của một công ty giải trí. JaeJoong đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát rồi yên lặng cất tờ quảng cáo đó đi.

Yunho mồ hôi đầm đìa tập vũ đạo, nhìn từng động tác giơ tay nhấc chân của bản thân trong gương đã càng lúc càng thành thục. Thầy giáo dạy vũ đạo nói hắn có khả năng vũ đạo thiên phú. Chuyên ngành trước của Yunho vốn là diễn xuất, khi vừa mới vào đây thầy đã hỏi sao không giữ nguyên làm thực tập sinh bên diễn viên mà phải chuyển qua ca hát, vũ đạo. Lúc đó Yunho chỉ cười rồi chào tạm biệt thầy giáo. Vừa mở cửa phòng tập nhảy ra đã thấy bóng người quen thuộc đứng đó.

JaeJoong ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong vắt sáng ngời, Yunho cũng ngây ra một lúc rồi lập tức nở nụ cười.

"Em chờ anh thay quần áo đã rồi nói!"

Yunho đi vào trong phòng thay đồ, nhưng JaeJoong cũng không đứng tại chỗ chờ hắn mà yên lặng theo sau. Trong phòng thay đồ cũng không có người khác, lúc Yunho thay quần áo JaeJoong không tránh mà dựa vào tủ nhìn hắn chằm chằm.

"Anh bị em nhìn thấy hết rồi, về sau phải chịu trách nhiệm đấy biết không hả?!"

Ý đồ trêu đùa làm không khí hòa hoãn của hắn hoàn toàn thất bại, JaeJoong vẫn không thèm phản ứng mà bình tĩnh nói:

"Trở về đi!"

Yunho mặc áo sơ mi không quan tâm hỏi:

"Về chỗ nào?!"

"Học diễn xuất!"

Dừng lại động tác, Yunho bước lại gần JaeJoong, đưa tay xoa loạn tóc cậu.

"Em sao có thể biết anh có hợp với ca hát trên sân khấu không chứ?"

"Đó không phải là ước muốn ban đầu của anh!"

"Hiện tại đã bắt đầu muốn rồi!"

JaeJoong không nói gì nhưng vẫn rất kiên trì. Yunho thay quần áo xong nắm tay cậu rời khỏi phòng, JaeJoong không muốn đi cùng hắn nhưng cứ ở trong phòng này cũng không giải quyết được vấn đề. Hai người đi đến chiếc ghế dài cách đó không xa ngồi xuống. Yunho nhìn JaeJoong, hắn biết cậu đang tức giận. Tuy rằng cậu không làm loạn, không gào thét gì hết, nhưng với tính cách bướng bỉnh lại quật cường của cậu sẽ rất khó thuyết phục.

"JaeJoong ah, em rất thích âm nhạc cho nên dù không thể hát nhưng vẫn không dừng viết nhạc đúng không?"

JaeJoong không nói gì, đây không phải là nội dung bọn họ cần thảo luận hiện tại, vấn đề này với chuyện của Yunho không liên quan gì hết.

"Trước kia anh cảm thấy mình hợp với diễn xuất vì có thể dễ dàng diễn cười vui hay đau khổ theo kịch bản. Trời sinh giọng hát của anh cũng không tốt, nhưng anh vẫn có thể hát, có thể nhảy, anh sẽ dùng sự cố gắng của mình bù đắp lại. Bởi vì hiện tại anh có một ước muốn, anh muốn đứng trên sân khấu hát những ca khúc do em viết, có thể vừa hát vừa nhảy. Có thể đó không phải lĩnh vực anh am hiểu, có lẽ anh cũng không làm tốt như người khác nhưng điều đó khiến anh hạnh phúc!"

Hắn nhìn JaeJoong cười nhẹ.

"JaeJoong, đó có lẽ không phải ước mơ ban đầu của anh, nhưng ước muốn hiện tại khiến anh hạnh phúc chính là thực hiện giấc mộng được đứng trên sân khấu ca hát của em, biến nó thành hiện thực".

Jung Yunho không phải là người dễ dàng thay đổi, tùy hứng làm bậy. Cuộc đời của một con người rất dài, mỗi hành trình chúng ta sẽ gặp nhiều người khác nhau, biết đến nhiều thứ tình cảm, ước muốn theo đuổi hạnh phúc cũng vì thế mà thay đổi, kiên trì với thứ gì đó nhưng cũng phải biết buông tay với những thứ khác. Cơ hội thay đổi rất nhiều, nhưng muốn gì đó nhất định phải rõ ràng.

Hắn nắm lấy tay JaeJoong, đặt nó lên ngực mình, đúng vị trí trái tim.

"Em cảm nhận được không? Anh muốn làm cho càng nhiều người nghe thấy khúc ca em viết, nơi này đã bị nhét đầy ước muốn này rồi!"

Cảm nhận được nhịp đập theo quy luật trong lồng ngực Yunho, JaeJoong không thể nói gì được nữa. Yunho hôn lên trán cậu rồi đứng lên.

"Về đi nào, nếu buổi tối muốn ra bờ biển chơi phải chuẩn bị chút đồ chứ!"

JaeJoong cũng đứng lên theo hắn, Yunho xoay người, mới đi được hai bước bỗng nhiên JaeJoong đã lao nhanh tới ôm chầm hắn từ phía sau. Cậu vòng tay qua eo hắn, dán mặt lên tấm lưng rộng vững chãi kia, cảm giác ấm áp truyền tới khiến trong đầu Yunho nháy mắt trống rỗng. Hai tay nắm chặt bàn tay JaeJoong, tuy rằng ở phía sau, tuy thanh âm không lớn nhưng Yunho vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

JaeJoong nói với hắn:

"Chỉ viết vì anh, chỉ nghe anh hát thôi!"

Không phải ai cũng có thể thay thế, không phải ai cũng có thể chạm vào tâm anh. Giấc mộng được em truyền lại, giai điệu đẹp đẽ của em, đơn giản đó chỉ là em.

....

Sắc trời dần tối, Yunho mặc thêm quấn áo cho JaeJoong, gió biển thổi đến có chút lạnh, mà nhìn biển ban đêm một màu đen sâu thẳm còn có vẻ khủng bố. JaeJoong từ nãy giờ hắt hơi liên tục, Yunho hơi hối hận khi dẫn cậu ra đây.

"Sớm biết thế anh đã không học người ta lãng mạn gì đấy dẫn em đi xem mặt trời mọc! Có lạnh không? Hay chúng ta trở về đi?!"

Hắn cử động thân mình, thuận tiện kéo JaeJoong theo, lại bị cậu dùng sức lôi lại ngồi xuống.

"Sao thế? Không muốn đi?"

JaeJoong không nói gì, còn nhích lại gần dựa vào Yunho khiến hắn nở nụ cười vui vẻ.

"Em thích là được rồi, chúng ta ngồi đâu chờ xem vậy!"

Sóng biển theo quy luật vẫn vỗ vào bờ, bốn phía im ắng, Yunho nghiêng đầu nhìn chóp mũi JaeJoong cười lớn.

"Người ta nói muốn xem mặt trời mọc nhất định sẽ đi kèm với hôn môi nữa đấy, em dựa đầu sát lại đi, chúng ta thử làm như thế một chút nha!"

JaeJoong không nhúc nhích, ra vẻ mặc kệ Yunho. Hắn đã sớm đoán trước như thế, cũng không hy vọng cậu trả lời mà tiếp tục nói:

"Hiện tại không có ai, em có thể hát cho anh nghe không?"

Hắn chỉ thử thăm dò hỏi vậy thôi, JaeJoong hơi nhướn mày nhưng vẫn trầm mặc như trước. Yunho cúi đầu liếc nhìn cậu như sợ cậu lại nghĩ đến chuyện gì không vui, lo lắng nắm lấy tay cậu. JaeJoong nhìn tay mình đan trong tay hắn, thân hình hơi run rẩy. Yunho nhẹ nhàng để đầu cậu tựa vào vai hắn, tiếng nói mang theo ý cười:

"Được rồi, không hát, em cứ nắm tay anh, dựa vào anh như vậy là tốt rồi!"

JaeJoong vẫn như trước không nói gì, nhưng nắm tay Yunho càng chặt hơn. Yunho đã quen việc trầm mặc không trả lời của JaeJoong như thế rồi, dù sao hắn cũng đã nghe được tâm ý của cậu, cảm nhận được độ ấm thân thể cậu, như vậy là đủ lắm rồi. Bên tai vẫn là tiếng sóng biển ầm ầm, không trung dần dần đã có sắc trắng. Phía chân trời xa xa mênh mang kia đã ló ra vài tia màu vàng quất, ngay khi Yunho nghĩ JaeJoong đang dựa vào vai hắn đã buồn ngủ, hắn lại nghe thấy tiếng JaeJoong, thanh âm mềm mỏng vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi cất lên.

"Đợi tới khi bình minh ló rạng ~ làm ơn hãy ở bên em, hãy ở cùng em bất cứ lúc nào ~ em sẽ bảo vệ anh ~ Hãy nói với em điều đó một lần nữa đi ~ trước khi màn đêm chấm dứt ~ cho đến khi bình minh ló rạng......"

Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy JaeJoong hát, giai điệu xa lạ, ca từ xa lạ. Trước mặt hai người mặt trời đã bắt đầu mọc, cảnh sắc hòa với giai điệu mềm mại, dễ dàng khắc sâu vào lòng hắn.

Có phải chính là em, là vì anh mà hát không? Anh đã nghe được tiếng ca của em, toàn bộ tình cảm của em.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Part 5

Sau khi thu âm xong, các staff đều đã rời đi. Yunho hạ tai nghe xuống bước vào phòng nghỉ tìm JaeJoong nhưng không thấy người, cậu nhất định đang ở chỗ đó rồi.

Mở cửa ra, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, hắn biết mình sẽ không bao giờ đoán sai. Debut đã bao nhiêu lâu, những chuyện trước đó quá nhiều cũng không nhớ rõ nữa; tại căn phòng này JaeJoong viết nhạc, chế tác cùng hắn biết bao nhiêu bài hát cũng không còn nhớ rõ. Thời gian đúng là điều kì diệu, cái người không muốn có quan hệ với bất cứ ai Kim JaeJoong đã trở thành nhạc sỹ danh tiếng của một công ty âm nhạc lớn. Mà cũng vì Yunho phát triển tốt nên công ty đã cho phép hắn tự do đi theo JaeJoong luyện tập, thu âm. Bình thường trừ khi có chuyện quan trọng, bọn họ đều ở cùng nhau, một nơi ít người qua lại. Thường thì JaeJoong sẽ viết ca khúc mới, trong quá trình thu âm cũng chỉ có mình JaeJoong giám sát. Thế là đủ rồi.

Lúc ban đầu ở công ty rất vất vả, hiện tại Yunho cũng không còn nhớ nữa, nhưng trong ấn tượng của hắn còn khắc sâu một chuyện, đó là lần đầu tiên JaeJoong đến thăm hắn không bao lâu sau khi hắn debut. Lúc đó hắn đã phải cố bình tĩnh chiến thắng sự bất an cùng sợ hãi như thế nào cũng không nhớ nữa. Sau khi ra khỏi phòng tập nhảy định đi tìm JaeJoong lại thấy cậu đẩy ngã một staff trong công ty, người đó ngã cũng không sao, nhưng cậu lại bồi thêm cho hai cú đã nữa. Những người đứng xung quanh đó vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng như thế. Yunho cố gắng lách qua họ, khiếp sợ kéo JaeJoong qua một chỗ kiểm tra xem cậu có bị thương không. Xác định kỹ cậu không sao mới hỏi chuyện gì xảy ra. JaeJoong cau mày, vẻ mặt mất hứng.

"Anh ta ăn bánh của em!"

Yunho vội hỏi:

"Em chưa ăn cơm đã tới đây sao? Có đói bụng không? Anh mang em đi ăn!"

"Đó là bánh đưa cho anh!"

JaeJoong nói với giọng vô cùng hiển nhiên, còn thật tới mức Yunho có chút dở khóc dở cười. Chỉ bởi vì một cái bánh mà hung hăng đánh người ta một trận như thế, hành động của JaeJoong hắn có thể hiểu được. Cậu tuy tách rời đám đông, không muốn kết giao với người khác nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người ta chèn ép, nhất là đối với chuyện của Yunho. Vì chuyện trong quá khứ khiến JaeJoong thu hẹp mình lại, bố mẹ cậu sợ cậu sẽ bị ăn hiếp nên đã đưa cậu đi học Taekwondo để đảm bảo an toàn..... Nhưng...JaeJoong mỗi lần đánh sẽ không chừa cho người ta chút mặt mũi nào, nhất là với những người cố tới gần cậu khiến cậu bực bội, làm cho hắn cảm thấy rất đau đầu.

Sự kiện lần đó cũng không ảnh hưởng gì đến Yunho hết, nhưng cái vị staff đã bị JaeJoong đập một trận kia, sau khi cậu vào công ty làm người chế tác, mỗi ngày đều phải tìm cách tránh né, biểu tình vô cùng khẩn trương. Phải nói là không cần JaeJoong né tránh đám đông nữa, mà chính vị staff kia cứ thấy cậu là trốn.

Giờ phút này tựa vào cửa, nhìn JaeJoong đeo tai nghe đang tập trung làm việc, Yunho tiến lại gần, cúi đầu nhìn từ trên xuống, thừa dịp cậu không chú ý giật lấy tờ giấy trong tay cậu.

"Lại viết ca khúc mới sao, để ạn xem!"

JaeJoong giật mình tháo tai nghe ra, muốn lấy lại bản thảo trên tay Yunho, mắt hắn chợt lóe.

"Dù sao cũng là viết cho anh, còn không cho nhìn cái gì?"

Một tay kiềm chế, ôm sát JaeJoong đang cật lực cào, cấu, với vào lồng ngực, tay còn lại nhàn nhã cầm tờ nhạc phổ kia lẩm nhẩm hát.

"Chưa từng nói đến nhưng anh vô cùng có ý nghĩa với em ~ anh thỉnh thoảng luôn trách em lạnh lòng xa cách ~ nhưng sự thật là nếu em không có anh sẽ không thể thở nổi ~ bởi vì khi yêu anh em sẽ thở lại được ~ anh là dưỡng khí của em ~~~~"

Sau khi đọc ca từ, ý cười càng đậm trên khóe môi Yunho. JaeJoong đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng đoạt lấy tờ nhạc phổ. Yunho cố ý ôm chặt lấy cậu, thở nhẹ vào tai cậu, má hắn dính sát trên má cậu hỏi:

"Anh là dưỡng khí của em sao? Không có anh, em sẽ không sống nổi sao?"

JaeJoong cố tránh hắn nhẹ nhàng nói:

"Anh biến đi......"

Yunho bật cười hôn lên môi JaeJoong, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, tay hoàn toàn vòng ra sau ôm lấy cổ hắn.

Nụ hôn kéo dài triền miên, giữa nụ hôn dịu dàng JaeJoong lộ ra ý cười. Thật ra mọi người đều không biết, dưỡng khí của cậu ngọt ngào thế nào đâu.....

...

Hôm bắt đầu buổi biểu diễn Yunho thức dậy rất sớm, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đã thấy JaeJoong đứng ở cửa chờ hắn. Hắn đi qua nhìn JaeJoong nói:

"Sau khi bữa tiệc chấm dứt không còn nhiều người ở lại lắm, phải về đấy!"

JaeJoong gật đầu, Yunho nói tiếp:

"Sau đó anh sẽ nhờ người đi đón em ~"

Tiễn Yunho ra khỏi cửa, JaeJoong ở nhà mở TV lên, nhìn những con người muôn hình muôn vẻ trong các chương trình TV. Cậu chưa từng tới xem Yunho biểu diễn trực tiếp. Bởi vì cho dù chỉ là một buổi diễn live nhỏ hay show đều rất đông người xem, còn concert thì khỏi phải nói. Yunho đã đặt một chiếc TV cỡ lớn trong nhà, còn mang về đĩa ghi hình buổi biểu diễn của hắn, JaeJoong chỉ ở nhà lặng lặng xem trên TV thôi.

JaeJoong cầm từng chiếc đĩa ghi hình buổi biểu diễn của Yunho xem lại, hiệu ứng rất tốt, góc độ quay cũng đẹp, vô cùng rõ ràng. Cậu cảm thấy rất vui, nhưng mỗi lần nhìn Yunho thật sự và lúc này nhìn trên TV, cậu bỗng nhiên cảm thấy nội tâm trống rỗng. Không đủ, thực sự không đủ, hắn đứng trên sân khấu, còn bị bị ngăn cách với hắn bằng lớp màn hình này, cậu cảm thấy như thế vẫn chưa đủ. Đối với hạnh phúc hiện tại cậu đang sống mà nói đó chính là điều hối tiếc lớn. Cậu muốn được cùng Yunho hô hấp cùng một bầu không khí, không phải là nhìn hắn qua màn hình thế này, muốn nghe thanh âm đích thực của hắn.

Vì sao trước đây khi còn là một đứa nhỏ có thể làm được mà giờ lại không thể?

Đó chính là bí mật của Kim JaeJoong, ngay đến Yunho cũng biết bí mật đó. Yunho thường xuyên hỏi cậu, năm đó ở bờ sông gần trường, JaeJoong có phải đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên không, JaeJoong luôn nói không phải. Yunho liền giận nói không phải vừa gặp đã yêu thì sao em lại nhìn anh như thế?! Chẳng lẽ đối với bất cứ ai cũng lộ ra ánh mắt như vậy ?! JaeJoong chỉ cười, nói hắn thật nhàm chán.

Bọn họ đúng là không phải vừa gặp đã yêu, bởi vì lúc gặp ở bờ sông kia không phải là lần gặp đầu tiên của hai người. JaeJoong khi đó lặng lẽ nhìn theo hắn là vì một chuyện đã xảy ra hồi còn nhỏ, thứ duy nhất khiến cậu cười vui vẻ, ăn sâu trong trí nhớ của cậu.

Tên ngốc Jung Yunho này có lẽ không nhớ rõ, hoặc cho đến tận bây giờ cũng không biết cũng nên.

Trước đây, bên hàng xóm có một gia đình chuyển đến, nhà bên đó có một đứa nhỏ hình như chỉ lớn hơn cậu một chút. JaeJoong lúc đó đang phơi nắng trên ban công, phía bên kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con hát một bài đồng dao. Cậu cảm thấy vô cùng khó nghe mới ngó ra xem thử, liền thấy Yunho còn như diễn trước khán giả đứng trước tường hát.

"Các vị hãy cùng vỗ tay hoan nghênh ngôi sao nhí Jung Yunho với ca khúc 《Thảo cầm viên》nào !!!"

Hắn say mê diễn, giống như đứng trước đông đảo khán giả cúi đầu chào làm cho JaeJoong thấy vô cùng buồn cười. Tên nhóc này có phải là đồ ngốc hay không vậy? Sao có thể cười vui vẻ với bức tường như thế chứ? Lại còn bày đặt hát hò nữa!! Mama thường nó trẻ con có nốt ruồi ở khóe miệng là có phúc hưởng lộc, JaeJoong khi đó đã nghĩ, không biết tên ngốc Jung Yunho này chỉ vì có một đôi mắt xếch, một nốt ruồi lộc ở khóe miệng thì phúc khí cái nỗi gì?! Bản thân cậu cũng có lệ chí (nốt ruồi ở khóe mắt á) nhất định cũng có số hưởng phúc đúng không? Cậu thầm nghĩ ngày mai sau khi đi biểu diễn cùng mama về nhất định sẽ giúp hắn sửa lại, hát đúng bài đồng dao kia.

Nhưng sau đó có chuyện bất ngờ xảy ra, cậu phải nằm viện điều trị, mà papa cũng thăng chức nên đã bán nhà rời đi.

Hai đứa trẻ vốn ra đã quen biết nhau từ trước chứ không phải để chậm tới mười năm thế này.

Sự cố kia đã khiến cho thời thơ ấu của cậu bị u ám bịt kín, nhưng trong trí nhớ vẫn còn một khoảng được tô màu, đó chính là khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của Yunho năm đó. Bởi vì trong trí nhớ của JaeJoong, khuôn mặt tươi cười của Jung Yunho lúc ấy chính là mong ước của cậu sau này, có thể thoải mái đứng trên sân khấu là chuyện hạnh phúc tới mức nào, có thể ca hát, thực hiện những động tác vũ đạo đẹp mắt. Cậu khi đó bắt đầu nhiệt huyết với âm nhạc hơn, cảm thấy những giai điệu ấy khiến người ta hạnh phúc. Cho nên mười năm sau chỉ cần liếc mắt một cái cậu đã nhận ra đó là Jung Yunho. Đây không phải là do cậu có trí nhớ tốt gì.....mà là do Yunho là người duy nhất khắc sâu trong tâm trí cậu.

...

Buổi biểu diễn đã bắt đầu, bên tai JaeJoong vang lên những tiếng hét đinh tai nhức óc khiến cậu muốn lùi bước. Trong trí nhớ của cậu diễn lại cảnh trong quá khứ, vì trần nhà bị cháy rơi xuống, mọi người la hét chạy trốn, dẫm đạp lên nhau khiến cậu bị thương, nhưng cũng không có ai thèm quan tâm đến cậu, không ai cứu cậu, trước mắt cậu là một màn đen tối hỗn loạn.

JaeJoong do dự, sợ hãi nhưng buổi biểu diễn của Yunho lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn với cậu.

Nơi này không giống với trước kia nữa, ở đây có Yunho đứng trên sân khấu lớn biểu diễn chính ca khúc do cậu viết. Cầm vé VIP trong tay đi qua một hành lang dài, cửa vừa mở ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cậu là Biển Đỏ rộng lớn, còn có những tiếng hò hét làm cho tim cậu đập mãnh liệt.

Cậu cố gắng khống chế bản thân không nhìn vào đám người kia, không nghe những tiếng hò hét phấn khích nhức óc kia....

Đi dọc theo hành lang, cậu nắm chặt tay đi về dãy ghế dành cho khách VIP.

Khu vực khách VIP không có nhiều người lắm, không ai chú ý đến JaeJoong đang bước vào. Cậu chậm rãi vịn vào lan can đi đến khu trung tâm. Trên sân khấu Yunho đang diễn những màn vũ đạo đẹp mắt, hòa cùng với âm nhạc và ánh sáng laser tạo nên một cảnh tượng chói sáng.

Bài hát kết thúc, cả khán đài òa lên những tiếng la hét dữ dội, trong không khí kích động đó, JaeJoong cảm thấy hoảng hốt, tim đập càng lúc càng nhanh. Tay nắm chặt thành lan can thậm chí đã đổ mồ hôi. Nơi đây người quá đông làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất an cùng hoảng sợ. Nhưng Yunho ở đâu, hắn ở ngay trước mặt cậu, cầm microphone, hát khúc ca cho riêng cậu.

Yunho đứng trên sân khấu mỉm cười nói cám ơn, còn nói bài hát sau đó là bài hát thể hiện tiếng lòng hắn, mọi người hãy chú ý lắng nghe. Hắn nhìn lướt xuống khán giả, ngẩng đầu nhìn lên khu khách VIP, ngay lúc đó hắn thấy bóng dáng quen thuộc khiến hắn ngẩn người.

Lướt qua hàng vạn hàng nghìn người, nhưng hắn đã ngay lập tức nhìn thấy JaeJoong.

Tiếng hò hét cổ vũ xung quanh lắng dần, sân khấu lớn như vậy nhưng giờ như thu hẹp lại một khoảng cách rất nhỏ. Không gian như rút ngắn lại, trong mắt bọn họ chỉ thấy có nhau. Hóa ra khoảng cách như xa như gần là thế này đây.

Đứa ngốc này, sao em lại đến đây chứ? Đừng sợ, đứng ở đó và chỉ nhìn anh thôi, anh sẽ ở đây hát cho em nghe, thực hiện giấc mơ của em.

Giai điểu cất lên hóa giải mọi sợ hãi cùng bất an, thanh êm mềm nhẹ dịu dàng của Yunho như đang ôm ấp, an ủi tâm trạng kích động của cậu, JaeJoong dần bình tĩnh lại, mỉm cười. Ngọn đèn trên sân khấu không còn chói lòa như ban nãy nữa, ánh mắt Yunho không rời khỏi cậu, hắn bắt đầu hát những giai điệu êm tai.

Đừng lo lắng cho em, giờ khắc này giấc mộng của em đã được anh hoàn thành rồi, em sao còn sợ hãi nữa chứ ?!!

Anh còn nhớ rõ những điều em từng nói không?

Chỉ viết cho anh!

Chỉ nghe anh hát thôi!

Vĩnh viễn sẽ không thay đổi. I dream.

~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae