Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương đình mát mẻ một ban trưa, có tia nắng xuyên qua từng kẽ lá soi xuống mái đình những chiếc bóng ánh lên màu xanh ngọc bích lấp lánh. Dưới mái ngói đơn điệu lại phủ hằn nếp gấp của thời gian là bàn gỗ, giấy viết, bút lông, nghiên đồng. Gió thổi hây hây nhè nhẹ, phảng phất trong không khí lan tỏa mùi mực Tàu nồng đậm hương vị cổ kính.

‘Cộp cộp’

Những tiếng guốc mộc thong dong cất lên trong không gian tĩnh lặng. Nàng mắt ngọc mày liễu, hoa  dung trắng hồng như vầng trăng, tóc vấn sau đầu rủ xuống vài sợi bên thái dương đầy đặn, sườn xám màu xanh ngọc hoa văn thêu chìm phác họa vóc người nhỏ nhắn lại quyến rũ vô ngần.

Cánh tay nõn nà một làn da dương chi đều đặn động tác chầm chậm mài mực, ánh mắt trong trẻo không chút dao động lại từ trong động tác giản đơn lộ ra chút tịch mịch xen lẫn nhung nhớ khó giãy bày.

Thư đi nhiều lần chưa một lần được hồi đáp, hỏi lòng hỏi người, biết hỏi ai?

Có đôi lúc Đinh Thư Nghi tự cảm thấy bản thân thật ảo vọng, trông chờ một người không biết bao giờ mới quay về rốt cuộc là vì điều gì, dù cho người ta cũng chưa từng trao cho nàng bất cứ lời hứa hẹn nào.

Đinh Thư Nghi khẽ nâng tay, hôm nay nàng sẽ không viết thư cho người nữa.

Bút lông nảy mực trên trang giấy tinh tươm, theo những chiếc nâng chiếc buông hai câu thơ dần hiện lên.

‘Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý’*

Đinh Thư Nghi buông bút, nàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía hồ nước, đôi mắt như làn thu thủy phản chiếu mọi cảnh vật thế nhưng dường như cũng đang nhìn về xa xăm vô định, nỗi nhớ nhung da diết lại tràn về như vũ bão. Con người như nàng vốn là trong ngoài bất nhất đúng không? Đã bảo quyểt tâm quên đi rồi nhưng cứ hễ nhấc bút là lại không thể ngừng nghĩ về người ta.

Chữ tình xưa nay vốn là khó tường tận như thế đó.

“’Đã là mùa xuân rồi, anh Lương Thành...” Đôi môi đỏ mọng mấp máy một cái tên quen thuộc khắc sâu trong xương cốt.

Mắt ngọc nhắm lại, một giọt lệ run run trượt ra khỏi khóe mắt, theo làn xuân phong nhẹ bay đi...

<..>

“Cắt! Làm tốt lắm! Tổ hậu cần nhanh chóng chuẩn bị đi, gọi nam chính nữ chính vào vị trí đi, chuyển cảnh tiếp theo”

“Vâng đạo diễn”

Đạo diễn Trần Đông bước tới bên trong lương đình, trên nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.

“Tiểu Lộc à, lần này có tiến bộ hơn rồi đấy”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn đạo diễn Trần, cũng nhờ bác chỉ bảo ạ”

Bạch Lộc đã sớm thoát khỏi vai diễn trở lại dáng vẻ hoạt bát như bình thường.

Trần Đông cười rồi lại nghiêm mặt nói.

“Sao rồi? Bác nghe nói Lý Trình lại làm khó cháu sao? Đã hơn nửa năm rồi không có họat động đúng chứ?!”

Bạch Lộc nghe nhắc đến tên Lý Trình thì vẻ mặt có chút ngưng trọng, thế nhưng rất nhanh điều chỉnh.

“Dạ không có vấn đề gì đâu ạ, dù sao vừa rồi cũng có bác Trần giúp đỡ cháu vào vai nữ phụ Đinh Thư Nghi, chuyện này thật  sự là ân huệ lớn dành cho cháu trong tình huống hiện tại rồi ạ”

“Hazz... chỉ là một nụ phụ tuyến ba mà thôi. Cháu không cần để bụng đâu”

“Vâng, cháu cảm ơn bác Trần nhiều lắm”

Trần Đông sắc mặt dịu xuống.

“Bạch Lộc à, cháu thật sự quá cứng rắn rồi, đôi khi bác nghĩ, sao cháu không buông lỏng một chút để dễ lăn lộn hơn”

Đối với lời bình luận này, Bạch Lộc chỉ mỉm cười không nói. Có những thứ còn quan trọng hơn nhiều so với diễn xuất. Cô cũng không phải người không biết điều đến như vậy, thế nhưng nhân nhượng cho những tình huống như vậy xảy ra với bản thân để rồi khiến nó trở thành một vòng lặp vô hạn, vậy thì chẳng thà cứ dứt khoát tỏ rõ lập trường, dù cho nó thật sự rất  khó khăn, nhưng Bạch Lộc cũng thật sự muốn đấu tranh một lần.

“Lộc tỷ, mặc áo ấm vào đi ạ”

Tiểu Hương từ phía sau bước đến, vươn tay khoác áo vào cho Bạch Lộc, cô quay đầu cười nhẹ.

“Tiểu Hương, sao chị không nhìn thấy Tiểu Trần vậy?”

Tiểu Hương nghe câu hỏi bỗng dưng gương mặt trở nên vô cùng bất mãn, cô vừa đưa nước gừng ấm trong tay cho Bạch Lộc vừa tức giận nói.

”Lộc tỷ, chuyện là đột nhiên phía nữ diễn viên họ Thẩm kia bảo thiếu lái xe gì đó nên Lý khốn kiếp liền gọi điện đến bắt Trần Ngôn lái xe bảo mẫu đi qua bên kia đưa cô ả kia đi đến phim trường rồi! Chị xem! Lý khốn kiếp này rốt cuộc là loại người gì chứ?! Năm lần bảy lượt đều cố ý làm khó c...ưm”

“Suỵt. Ở đây nhiều người nhiều tai, em đừng nói nữa chị hiểu rồi”

Bạch Lộc bịt cái miệng đang có xu hướng rống to lên của Tiểu Hương, dù biết rõ con bé vô cùng bất mãn nhưng cô cũng không có cách nào. Lý Trình làm việc xưa nay đều không chừa đường lui cho người chống đối mình, Bạch Lộc đã được thể nghiệm vô cùng rõ ràng rất nhiều loại hành vi chèn đến giọt nước không lọt của ông ta.

Tuy nhiên, tiếng nói vốn không nằm ở chỗ cô, Bạch Lộc cũng chỉ có thể bất lực giãy giụa trong cái đầm sâu không đáy này.

“Lộc tỷ à, bây giờ còn không biết khi nào thì Trần Ngôn quay lại nữa, làm sao đây ạ?”

Tiểu Hương có chút sốt ruột nhìn nữ diễn viên nhà mình, cả nửa năm hơn mới có việc làm, ngày đầu tiên quay lại làm việc liền gặp sự cố, cũng không biết vì sao Lộc tỷ nhà cô lại xui như vậy, ký hợp đồng với loại người nhỏ mọn, mưu mô như Lý Trình.

“Thôi, dù sao cảnh quay ngày hôm nay của chị cũng xong rồi, em gọi xe đi chúng ta cùng nhau về. Chỗ này gần nhà em lát nữa em cứ xuống rồi đi về trước đi nhé. Ngày mai chưa có lịch trình nên không cần qua chỗ chị đâu, có gì chị có báo cho em”

“Dạ... vâng”

Tiểu Hương ngập ngừng nhưng nhìn vẻ thản nhiên của Bạch Lộc cô liền an tĩnh nghe lời. Lộc tỷ là như vậy, luôn mang đến cảm giác đáng tin cậy cho người thân cận.

<..>

“Cảm ơn anh, dừng ở đây được rồi”

Bạch Lộc tay xách nách mang, cả người đội mũ, bịt khẩu trang, đeo kính râm không lộ ra tí gió nhanh chóng đi về nhà.

Cô hiện tại sống một mình ở thành phố B này, đáng lẽ trước đây sống cùng ba mẹ, nhưng bởi vì việc mâu thuẫn với người đại diện mà mọi hoạt động bị đóng băng, Bạch Lộc không có cách nào trang trải cuộc sống đầy đủ cho cả bản thân và gia đình ở tại một nơi có mức sống đắt đỏ như thành phố B, vì vậy ba mẹ Bạch quyết định quay về nhà ở tỉnh G để quay lại buôn bán nhỏ, không muốn trở thành gánh nặng cho Bạch Lộc.

Đối với quyết định này của  ba mẹ, Bạch Lộc nhiều lần mong hai người họ suy nghĩ lại vì thật ra trước khi bị dừng hoạt động cô cũng từng được công ty nâng đỡ, vài bộ phim và phí đại diện trước đó vẫn đủ để chăm lo cuộc sống của mọi người, nhưng ba Bạch là người cực kì lý tính, việc mà ông đã quyết định thì không thể lay chuyển được vì vậy Bạch Lộc chỉ đành ngậm ngùi từ bỏ việc khuyên nhủ, một mình ở lại B thành cố gắng tìm việc làm.

Chung cư hiện tại mà Bạch Lộc đang ở là do trước đó công ty sắp xếp cho, khu vực này cũng khá an toàn nên ở một mình vẫn là ổn lắm.

“’Phù, cũng may là không mang theo nhiều đồ”

Bạch Lộc đặt mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên sopha, gỡ hết quần áo khoác bên ngoài chỉ mặc duy nhất một chiếc váy dài cộc tay bên trong. Cô thong thả bước tới gần cửa sổ, tựa đầu bên cạnh, ngước mắt ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh đèn rơi xuống đường từng vệt sáng nhàn nhạt.

Cuộc sống là như vậy, đôi lúc sẽ đẩy con người vào những ngõ cụt tưởng chừng không có cách nào thoát ra, nửa năm trước cô chúng tinh phủng nguyệt, được o bế, được nâng đỡ, nửa năm sau phút chốc lại trở thành kẻ qua đường của thứ hào quang được người người ngưỡng mộ kia. Thế nhưng nếu hỏi có từng hối hận vì chống đối Lý Trình hay không thì câu trả lời của Bạch Lộc là - không bao giờ.

Cô mãi mãi cũng không hối hận vì đã bảo vệ sơ tâm của mình. Giới giải trí khắc nghiệt như vậy thì đã sao, làm người nên biết giới hạn của bản thân là ở nơi nào mới phải.

“Tôi là diễn viên Bạch Lộc”

Bạch Lộc thì thì một câu, sau đó mỉm cười mãn nguyện. Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

________

Belle - chương sau gặp nhau rồi :> tôi chưa nghĩ ra tên truyện nữa 🤧 hic, ai đó rcm giúp tôi vài cái tên thú vị đi, chủ yếu là đặt đại thôi vì dù sao chưa biết tình tiết phía sau sẽ kích động ra sao mà :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro