Chương 2: Mobius Cứng Miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sụp đổ ba trò chơi, nhìn thì có vẻ không lớn Trường Không thành phố.

Nhưng chân chính dạo quanh mới biết, thực tế lớn hơn gấp nhiều lần so với trò chơi!

Mộc Cẩm không ngừng dạo quanh khắp nơi, giống như một cái vô hạn tinh lực không cạn kiệt nữ hài cùng dạ dày không đáy tiểu bằng hữu, vừa ăn hàng vừa hỏi đường đủ thứ.

Tại thành phố nào, cũng sẽ có một khu không khá giả tồn tại người sinh sống.

Trường Không thành phố có một góc khuất, nơi này đánh giá thực thụ mà nói, giống như một cái tệ hại khu ổ chuột, dơ bẩn cùng thối rữa mùi bốc lên.

Nhưng Mộc Cẩm lại xem như vô hình bước vào, ánh mắt bọn họ liền đặt lên người nàng.

Một cô gái xinh đẹp như thần minh, vẻ đẹp khiến người ta phải ngước nhìn ấy, càng khiến cho dục vọng bên trong muốn đè xuống chà đạp.

Mộc Cẩm cứ tiến vào trong, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng màu xanh lục, nhưng cảm giác càng hy vọng sẽ càng thất vọng.

Cứ đi mãi vẫn không tìm được bóng dáng, Mộc Cẩm vừa định bỏ cuộc rời đi, tạm thời một ngày nghỉ ngơi rồi tiếp tục.

Không ngờ sau đó lại bị một cái nữ hài hấp dẫn tới.

Tiểu nữ hài có màu xanh lục mái tóc, rối bời như ổ quạ xõa tự nhiên.

Gương mặt có một chút bùn đất, nhưng lại không thể che giấu vẻ xinh đẹp cùng thanh tú, giống như một cái bị ẩn giấu búp bê sứ.

Cặp mắt màu xanh lục, lãnh đạm cùng với một chút khí vị như một con tiểu xà hung bạo chực chờ đợi thời cơ xông ra.

Một cái nguy hiểm nữ hài, trên người lại chỉ mặc một chiếc áo phong phanh, thô ráp.

Mộc Cẩm chân mày nhíu lại, loại vải vóc này căn bản không phải dùng để mặc, căn bản không ai muốn dùng loại vải thô ráp này làm thành quần áo.

Nhưng mà, nữ hài làm sao lại chịu như vậy cơ cực?

Mùa đông gió lạnh thổi tới, áo phong phanh không giữ ấm được thân thể thổi tới làm cho thân thể bé nhỏ run lên.

Mộc Cẩm ánh mắt chú ý tới bàn chân nhỏ, không có giày mang giẫm trên tuyết trắng một chút, lạnh đến đỏ ửng làn da.

Nàng lại chú ý tới, trên môi nữ hài chảy máu, trán cũng có vết thương máu chảy, trong nhà có một cái hung hãn nam nhân tức tối đang giữ tư thế đưa tay lên.

Chín phần là hắn vừa đánh vào bên má nữ hài, khiến cho nàng chao đảo đập đầu vào một bên tường, trên tường gỗ còn có một ít máu mới tinh.

...

Chín tuổi sinh nhật ngày.

Một cú tát bất ngờ và mạnh mẽ.

Nữ hài không ôm mặt khóc rống, chỉ lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt, đánh giá máu trong miệng từ đâu ra, bị thương là lợi hay khoang miệng.

Nữ hài không hề chất vấn nam nhân trước mặt, có lẽ bởi vì nàng đã quen thuộc.

Nam nhân này đã bị bệnh tật hành hạ lâu lắm, hỷ nộ bất thường, bởi vì phục dụng thuốc mà ra.

Tên thuốc, liều lượng, hiệu quả, thậm chí là tác dụng phụ, đều hiện rõ ràng trong đầu của nàng.

Nữ hài rõ ràng, do những loại thuốc kia đã cầm tù thần kinh, thậm chí thay đổi nhận thức của bệnh nhân.

Nàng cảm thấy trước mắt tình cảnh thật buồn cười.

Một viên thuốc nhỏ nhoi, nhìn sạch sẽ, thuần khiết như thế lại có thể dễ dàng phá hủy tính cách và nhận thức của một con người, biến nhân loại thành "quái vật" xấu xí ghê tởm.

Nhân loại... thật là một cái yếu ớt sinh vật.

Buồn cười biết bao...

Hài hước cùng xấu xí...

Nghĩ tới đây, nàng không thể không cười, nói: "Ngươi nhìn thật là xấu."

"Ta tuyệt đối sẽ không biến thành giống như ngươi, ta sẽ cho nhân loại đến một cái tiến hóa."

"Vô luận là cái gì tai nạn, cái gì dược vật... ta đều sẽ không cho chúng nhục nhã nhân loại từ này."

"ta tuyệt sẽ không, để nhân loại biến thành như ngươi một dạng "quái vật"."

Nữ hài lãnh đạm lời nói, càng khiến cho nam nhân trước mắt tức giận hơn.

Hắn giơ lên tay, lại muốn đánh bên kia còn bình thường nữ hài gò má.

Nhưng chưa làm gì liền nhìn thấy một đôi tay thon dài, trắng nõn như màu trắng của tuyết bắt lấy cánh tay chính mình.

Trước mặt khuôn mặt băng lãnh, ánh mắt sắc bén như dã thú nữ nhân nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn toàn thân run rẩy theo bản năng.

"A... hạ thủ với nữ hài tử, thật là tội nghiệt đầy người."

Thiếu nữ đẩy tay nam nhân ra, lực đạo mạnh mẽ khiến hắn loạng choạng ngã ra đất.

Mặc kệ nam nhân làm biểu cảm gì, thiếu nữ xoay người, nhìn nữ hài lộ ra nụ cười.

"Tiểu bằng hữu, đừng sợ, ta lau trên trán ngươi vết thương."

Mộc Cẩm không đợi trước mắt nữ hài trả lời, rút ra trong túi khăn tay đưa lên, chạm nhẹ lên vết thương của nữ hài.

"Ngươi làm gì?"

Nữ hài lâm vào phòng bị nhìn Mộc Cẩm, điều này nàng không mấy bất ngờ, dù sao cũng là Mobius tiến sĩ, gặp một cái người lạ không đề phòng, nàng không tin được.

"ân, ta là Mộc Cẩm, tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?"

"đừng hòng lừa ta, lừa đảo."

A, tiến sĩ còn thật phòng bị đâu.

Mộc Cẩm cười nhẹ, vuốt ve mái tóc của Mobius mặc cho có phản kháng hay không.

"Làm sao lại đi chân trần, không lạnh sao?"

Mộc Cẩm suy nghĩ một lúc, cởi ra chính mình giày thể thao, mặc dù kích cỡ không phù hợp, nhưng vẫn có thể giữ ấm.

Mộc Cẩm ngồi xổm xuống, đem chân Mobius nắm tới, mang vào giày cho nàng.

Mobius thần sắc khó hiểu nhìn chính mình, Mộc Cẩm lau đi tuyết rơi trên giường nữ hài, ngón tay cái lau đi vết máu bên miệng nàng.

"Tiểu bằng hữu, ngươi không lạnh sao?"

"Không liên quan đến ngươi."

Mobius cứng miệng nói, mặc dù Mộc Cẩm có thể nhìn thấy nữ hài toàn thân hơi run rẩy do gió tuyết đổ xuống, vẫn cứng miệng trừng mắt nhìn chính mình.

Nàng cười rộ lên, đem Mobius tiểu bàn tay gầy gò nắm lấy, xem như một cách truyền hơi ấm sang cho nàng.

Cúi đầu, thổi hơi ấm vào trong xoa xoa, sau đó lại ngước lên nhìn Mobius: "Tiểu bằng hữu, phụ thân ngươi hung hãn như vậy, hay là đi theo ta, ta dưỡng ngươi có được không?"

"Lừa đảo, muốn đem ta lừa đi cũng nên động não một chút, hoặc là về nhà tìm mụ mụ khóc đi."

Mobius trừng mắt, con hàng lừa đảo này còn muốn gạt nàng.

Xem nàng là cái khác ngu xuẩn hài tử sao?

"ân, ta không có mụ mụ, cũng không có phụ thân."

"Ta nghĩ dưỡng một cái nữ hài, ngươi nguyện ý sao?"

Mộc Cẩm cái cô nhi, không có gia đình, tự sống tự nuôi lớn bản thân, cho nên xuyên đến thế giới sụp đổ ba căn bản không hoảng không lo.

Cho dù có cái gia, nàng cũng không nguyện ý đến, bởi vì nhà đó không phải nàng gia, bỏ mặc nàng lại muốn nhặt về, cẩu thí!

Mobius nhìn chằm chằm Mộc Cẩm, nàng không hiểu, vẫn là phân tích tình huống.

Làm sao con hàng lừa đảo này lại muốn đem nàng đi?

Trực tiếp bắt đi cũng không phải không thể, dù sao tại nơi này bắt cóc sự tình không phải ít.

Nàng bị bắt đi, có ai quan tâm đâu chứ?

Đột nhiên bị tò mò gợi lên, Mobius nhìn chằm chằm trước mặt thiếu nữ.

"Ngươi nhỏ như vậy, làm sao dưỡng ta? Lừa đảo cũng nên động não đi."

"A, thật là cảnh giác hài tử, ta năm nay 17 tuổi, một cái đại nhân có thể kiếm tiền."

"17 tuổi, ha, thật hài hước."

Mộc Cẩm thở dài, tiểu bằng hữu cảnh giác quá cao, thật là phải dành thời gian khuyên nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro