Chương 3: Cùng Mobius Nghỉ Ngơi Tại Một Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Cẩm hai tay đưa tới, trong sự đề phòng muốn đẩy ra của Mobius ôm lấy tiểu thân thể, tư thế như ôm một gấu con nâng lên.

Thân thể lạnh lẽo, chạm vào liền bị lạnh như băng làn da run rẩy, thật là cứng miệng tiểu gia hỏa.

Mộc Cẩm nhìn chằm chằm vào nam nhân trong nhà, từ túi xách ném ra một bao tiền vàng.

"Xem như phí nuôi dưỡng mấy năm của ngươi với nàng, thanh toán một thể không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Tám vạn tiền vàng liền đưa tới, sụp đổ ba tiền văn minh giá cả không rẻ, nhưng tiền vàng như vậy khó kiếm vô cùng.

Nuôi dưỡng một cái trẻ sơ sinh lớn đến mười tuổi cũng gần chín vạn tiền vàng, Mộc Cẩm chỉ cầm lấy hai vạn nuôi dưỡng Mobius, còn lại thanh toán cho nam nhân đã là mềm lòng rồi.

Người bình thường dùng chín vạn nuôi bé con, hắn dùng chưa tới bốn vạn nuôi Mobius.

Khác nhau hoàn toàn giá cả, vẫn hảo tâm cho hắn tiền vàng đã là tốt lắm rồi.

Mộc Cẩm nhìn nam nhân cầm tới tiền ôm vào người, đôi mắt trừng lấy chính mình cùng tiểu gia hỏa, ánh mắt nhất thời biến thành dã thú trọng đồng, âm hiểm nhìn hắn.

Nam nhân run rẩy quay đi, không dám tiếp tục đặt mắt lên người thiếu nữ trước cửa.

"Con buôn, ngươi thật là giàu có, trả tiền để bán ta đi kiếm nhiều hơn lợi ích."

Mobius đôi mắt ngoan độc xà vị nhìn Mộc Cẩm, lại nhận lấy nụ cười của nàng.

"Ta nói, ta dưỡng ngươi, không phải bán ngươi, còn nữa, ngươi có thể gọi ta lừa đảo, nhưng không thể gọi ta con buôn."

Đem Mobius ôm chặt, Mộc Cẩm không muốn nhìn nam nhân cùng lạnh lẽo khung cảnh mất đi vui vẻ cảm xúc tìm được Mobius rời đi.

Đáng tiếc, lẽ ra ban đầu nên mua một cái áo khoác, bây giờ có thể khoác áo lên người tiểu gia hỏa trong lồng ngực khỏi cái lạnh.

Mobius chằm chằm nhìn nàng, không la lên "lừa đảo", "Con buôn" từ ngữ, ngược lại tò mò con mắt đánh giá chính mình.

Rời khỏi khu này tệ hại, Mộc Cẩm trước tiên cho Mobius lấp đầy cái bụng.

Chọn một xe mì ramen nóng hổi, nàng cùng Mobius ngồi xuống, đáng tiếc sợ tiểu gia hỏa chạy, đành đem nàng ngồi lên đùi ôm lấy.

"Tiểu bằng hữu, đem muội muội ra chơi sao?"

Lão bản nhìn hai người một lớn một nhỏ cùng ngồi một chỗ, không khỏi mỉm cười.

Bởi vì thị lực không tốt, tuổi đã cao nên không nhìn ra trên thân hai người khác biệt nhau.

"ân, lão bản, một tô ramen đặc biệt, một cái bình thường."

"hảo! Chờ một lát liền có!"

Lão bản nhận đơn liền tập trung làm việc.

Mộc Cẩm đưa mắt xuống nhìn Mobius, thật là ngoan ngoãn tiểu gia hỏa, miệng cứng nhưng thân thể vẫn yên tĩnh ngồi trên người.

Đột nhiên nghĩ tới, nếu như thật là lừa đảo đi tới, Mobius có thể hay không lừa hắn đưa tiền?

Thật là có chuyện đó, khả năng cao a!

"Tiểu bằng hữu, muốn uống trà sữa không?"

Lão bản đột nhiên đặt xuống một ly trà sữa nóng hổi trước mặt, Mộc Cẩm mỉm cười gật đầu, đẩy ly trà sữa nóng tới gần Mobius.

"Uống đi, trời lạnh nên uống nóng hổi."

Mobius nhìn chằm chằm ly trà sữa không uống, Mộc Cẩm nhìn thần sắc như đang nói "ngươi xem ta là đồ ngu xuẩn sao", khóe môi nâng lên, lấy tới trong hộp cái muỗng múc một ngụm trà sữa đưa lên miệng.

"Ngoan, không có dược vật, uống đi."

Mobius nhìn ly trà sữa, xác định Mộc Cẩm bình thản uống vào, không có lén lút nhả ra mới chậm rãi cầm lấy ống hút hút một ngụm lớn.

Trời lạnh lẽo, trong nhà tiền đều đổ vào dược vật chữa bệnh, uống trà sữa, ăn ngon xem như là điều xa xỉ chưa từng có.

Trong nhà chỉ có thể ăn mì tôm, hiện tại có thể uống trà sữa nóng, ăn ramen nóng, đều là hôm nay lần đầu gặp thiếu nữ đưa tới.

"Lừa đảo, Mộc Cẩm, tại sao lại tốt với ta?"

"ân, không có lý do, ta liền muốn dưỡng ngươi mà thôi."

Đối tốt với người khác cần lý do, vậy thì lý do của nàng chính là muốn dưỡng Mobius trắng trẻo mập mạp, không cần đối mì tôm ưa thích.

Có thể ăn liền ăn, uống gì liền hảo, không cần cực khổ lang thang bất định.

Ramen không bao lâu liền đưa tới trước mặt hai người, Mộc Cẩm gắp một đũa mì, cùng muỗng hứng lên đưa đến trước mặt Mobius.

"Ah~~~"

"Ta không phải hài tử!"

"tiểu bằng hữu trong mắt ta vẫn là tiểu hài tử, ngoan, há miệng ah~~~"

Mobius trừng mắt, không thèm ăn.

Mộc Cẩm nhìn biểu cảm khả ái này, không khỏi vui vẻ cười, đem nàng hống xuống: "hảo hảo, ngươi là đại nhân, ta là tiểu hài tử, đại nhân chiều tiểu hài tử một chút, ăn đi ah~~~"

"Rõ ràng như thế nào đều bắt ta ăn!"

Mobius đoạt lấy đũa cùng muỗng, mặc kệ Mộc Cẩm mà há miệng ăn Ramen.

"Ấy ấy, ngươi ăn nhầm tô, ramen đặc biệt là của ngươi nha."

"Ngoan, đại nhân ăn tô này."

"Lau miệng trước, sau đó lại hút một ngụm trà sữa."

...

Ăn no xong ramen, Mobius lại có một đánh giá khác nhìn thiếu nữ trước mặt.

Lại ôm lên Mobius, Mộc Cẩm vẫn còn phân vân chỗ nghỉ ngơi, bởi vì vừa xuyên qua, căn bản không chọn được một cái nhà nghỉ!

"Đại nhân, không biết có nhà nghỉ gần đây không?"

Mobius nửa mắt nhìn nàng, khinh thường: "Đương nhiên có, lừa đảo thật không chuyên nghiệp, nhà nghỉ cũng cần ta chỉ dẫn."

"ân ân, ta sai rồi, không có lần sau."

Mộc Cẩm cười nhẹ, đi theo Mobius chỉ dẫn đến một cái nhà nghỉ nhỏ.

Ngoài miệng vẫn gọi "lừa đảo", nhưng Mobius đã tạm thời gạt qua một bên nghi ngờ.

Còn tốt còn tốt.

Phòng nghỉ gọn gàng ngăn nắp, mặc dù nhỏ nhưng tiện nghi sạch sẽ.

Mộc Cẩm đem Mobius đi vào trong nhà tắm, giọng điệu ra lệnh: "Đi tắm sạch sẽ, sau đó ra ngoài nghỉ ngơi một hồi."

"Lừa đảo, cấm ngươi dùng giọng điệu ra lệnh cho ta."

Mobius đóng sầm cửa, một tiếng lớn hết hồn dọa Mộc Cẩm.

Nàng che miệng lên cười, thật là khả ái tiểu gia hỏa!

Nàng ngồi xuống giường, lại đánh giá một chút độ mềm mại, sau đó cầm lấy điện thoại gọi xuống quầy lễ tân.

"ân, xin giúp ta mua vài bộ hài tử, khoảng chín tuổi nữ hài... ân, ân... tiền ta sẽ thanh toán, cảm phiền."

Trong nhà tắm, Mobius nhón chân khổ cực lấy tới khăn trắng, rửa mặt sạch sẽ nhìn chính mình trong gương.

Tiếng cười khẽ đi qua khe cửa truyền vào, đôi mắt nguy hiểm xà xà nhìn ra ngoài.

"Lừa đảo bắt được ta liền dễ dàng cười như vậy, ngây thơ."

Mobius giảo hoạt cười, ta sẽ cho ngươi biết, không nên lừa gạt Mobius ta đây!

...

"Quý khách, đồ quý khách cần đã có rồi."

Mộc Cẩm mở cửa, nhận lấy túi đồ thì nhân viên, xem xét một chút kiểu dáng, hài lòng gật đầu.

"ân, cảm ơn. Đây là tiền đơn cùng tiền tip."

Nhân viên vui vẻ cầm lấy tiền vàng rời đi.

Vừa hay, Mobius tắm xong nâng giọng: "Này lừa đảo! Ta không có đồ để thay!"

"hảo hảo, đại nhân, đồ ta vừa mua tới đây."

Mộc Cẩm ngồi xổm xuống gõ cửa, đem đồ vừa mua đặt trước cửa.

Mobius quấn khăn trắng mở cửa ra, hai tay đút vào túi đồ lục xem.

"..."

Mobius cầm lên một bộ đồ ngủ xà xà, một bộ ngoài trời áo sơ mi xanh, hai quần đen trắng, cùng một cái áo giữ ấm chất lượng tốt.

Giá cả không rẻ vật phẩm, tốn tiền như vậy để lấy lòng ta?

"Thích hợp không? Không thích không sao cả, tạm thời mặc, ngày mai dắt ngươi đi mua sắm."

"... Lừa đảo, ngươi thật là muốn bán ta đi sao, tiền bán ta như vậy cao?"

Mobius ngoan độc xà đồng nhìn chằm chằm nàng.

"ha ha ha, đại nhân, ta nói ta dưỡng ngươi, làm sao có thể tàn nhẫn bán ngươi đi nơi khác."

Mộc Cẩm tùy tiện lấy một cái khăn sạch sẽ trắng tinh trên giá móc, tận tình lau mái tóc xanh lục ẩm ướt nhỏ giọt nước xuống.

"lau khô tóc, tránh cảm lạnh, sau đó mặc bộ ngủ vào, xem ấm áp hay không."

"Tối có đói bụng, tùy tiện gọi thức ăn, muốn cái gì cứ việc nói, cố gắng thỏa mãn ngươi."

Mộc Cẩm đem túi đồ đẩy vào người Mobius, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhìn trên tay túi đồ, cùng với nụ cười thật tâm kia.

Xanh lục tóc nữ hài im lặng, lấy bộ đồ ngủ xà xà mặc vào.

"Hừm... quá rộng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro