Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 4:


*H. Sakura


XOẸT!

Một ánh chớp loé lên đe doạ trên bầu trời Makai. Nơi đây dường như không bao giờ có ánh mặt trời, chỉ có mây đen và sấm chớp vẫn vũ suốt ngày đêm (A/N: Quên đi! Làm gì có ngày với đêm chứ! >"<). Dẫu vậy, việc đó cũng đã quá quen thuộc với cư dân Makai rồi.

Keisuke ngồi một mình trong căn phòng được chuẩn bị sẵn cho các thí sinh lọt vào vòng hai. Căn phòng rộng và thật sạch sẽ, nhưng Keisuke cũng chẳng hề tỏ ra là cậu có quan tâm đến chuyện đó. Cậu vẫn miệt mài tỉa tỉa cắt cắt, cắm từng bông hoa, xoay đi xoay lại đủ kiểu. Cậu thực sự không hài lòng. Chưa bao giờ cậu hài lòng với tác phẩm của mình cả. Khó tính. Có thể nói như vậy. Nhưng biết sao được. Tính cậu từ khi sinh ra đã vậy rồi. Cậu thích mọi việc phải hoàn hảo.

Keisuke nhẹ nhàng cầm một bông hoa lên. Hoa hồng. Thực ra loại hoa này vốn chẳng thể sinh trưởng ở Makai. Nhưng buộc phải nói, đây là một tác phẩm quá ư hoàn hảo của người ấy, người đã đem giống hoa về từ Ningenkai, chăm sóc nó. Nếu không có người ấy, chắc mấy bông hoa xinh đẹp này sẽ chẳng bao giờ có thể xuất hiện ở Makai, trưng ra vẻ đẹp rực rỡ của nó ở cõi địa ngục này.

Cậu không phủ nhận là cậu thích hoa. Rất thích. Những bông hoa mềm mại xinh đẹp ở Ningenkai, hay thậm chí là những bông hoa hung dữ, nguy hiểm ở Makai. Cậu thích chinh phục chúng.

Mà có lẽ...Kurama là một bông hoa rất đẹp.

Keisuke khẽ mỉm cười lạnh lùng. Thú vị thật, cái anh chàng Youko Kurama đó. Không hiểu bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của anh ta. Lạnh lùng và tàn nhẫn...hay là dễ thương và hiền lành?

VỤT!

Cậu phóng mạnh cành hoa hồng trong tay vào tâm điểm lọ hoa. Tốt. Tác phẩm đã hoàn thành. Lần đầu tiên cậu thấy hài lòng với tác phẩm của mình, hài lòng với chính cậu.

Từ nhỏ cậu đã nổi tiếng là một người xuất sắc, khôn ngoan, lạnh lùng và thậm chí là... nghịch ngợm. À không, thực ra thì cậu không nghịch. Cậu chỉ đơn giản là thích bày trò trêu chọc người khác thôi (A/N: Thế mà không phải "nghịch"? o"O ) Không bao giờ cậu cần quá một năm để học một loại phép thuật, bất kể nó lạ hay khó đến thế nào đi chăng nữa. Người ta gọi cậu là thiên tài.

Chắc là vậy đấy! (A/N:*cười*)

Và nếu cậu muốn thứ gì, chắc chắn cậu sẽ không đời nào để nó vuột khỏi tay mình. Không một lần nào nữa...

"Keisuke..." Một giọng nói rụt rè vang lên. "Tôi có làm phiền anh không?"

Cậu quay vụt về phía cửa. Giọng nói này vốn đã quá quen thuộc với cậu. Là cô gái ấy. Cô gái với mái tóc nâu mượt mà. Hanae.

"Không." Keisuke mỉm cười nhẹ. "Tôi rất vui khi cô đến đây, Hanae."

"Ưm..." Hanae lần bước vào bên trong căn phòng, hai tay nắm hờ trước ngực, bối rối. "Tôi đến chúc mừng... Chúc mừng anh đã vào được vòng hai."

"Chuyện nhỏ thôi. Cô thừa biết là tôi thừa sức qua vòng loại mà." Cậu vẫn tiếp tục cười, nhưng đôi mắt thì lại lạnh lùng và sắc như dao. "Cô ngồi đi!" Cậu mời.

"Huh? À không, thôi khỏi!" Hanae lơ đãng đáp, đưa tay nghịch mấy bông hoa vẫn đặt trên sàn nhà. "Tôi lấy một bông được không?"

Gật đầu.

"Cám ơn." Cô thì thầm."Anh đã hoàn thành xong rồi sao? Tác phẩm của anh..." Cô đưa mắt nhìn những bông hoa được cắm với một hình dạng tuyệt đẹp. "Đẹp thật đấy. Nó giống như một Hán tự (Kanji) nào đó vậy." Cô thở ra, xoay nhẹ cành hoa trên tay.

"Đó là 'Kurama'..."

"'Kurama'?! Anh chọn một Hán tự rắc rối vậy à?" Cô tròn mắt nhìn cậu.

"Vì tôi thích. Thế thôi!" Cậu nhhún vai.

Im lặng. Hanae chỉ lặng lẽ nhìn cậu với một đôi mứt buồn rười rượi. Cô khẽ thở dài.

"Thôi, tôi phải về đây!" Cô nhẹ nhàng nói. "Kumiko-sama đã biến mất rồi. Nếu không thấy cả tôi nữa, họ sẽ lo chết mất."

Im lặng. Keisuke chỉ lặng lẽ gật đầu, không đáp. Cậu cầm lọ hoa lên, đặt cạnh cửa sổ.

"À, Keisuke..." Hanae nói, đứng ngập ngừng trước cửa phòng. "Tôi... còn một việc nữa... muốn nhờ anh..."

"Gì vậy?"

"Hãy..." Hanae ngập ngừng, giọng run run. "Tôi xin anh... Hãy đưa người ấy trở về bình an... Nhé?"

"...Chắc chắn rồi!" Cậu mỉm cười hiền lành. "Tất nhiên là người đó sẽ trở về bình an, Hanae."

"Cám ơn anh..." Cô thì thầm, đôi mắt ánh lên vẻ vui sướng. "Cám ơn rất nhiều..." Cô nói nhẹ như gió thoảng và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa mở rộng.

"Chúc anh may mắn, Keisuke..."


*Kurama POV


Gió... Gió tràn ngập không gian. Gió ở Makai, lạnh và thật độc. Gió mang mùi tử khí...

Tôi trèo lên khu cao nhất của Hồ cốc, nhìn quanh quất. Gió lướt qua tôi, vuốt nhẹ mái tóc tôi, thậm chí còn đùa nghịch với những lọn tóc mái, khiến nó cứ chọc vào mắt tôi. Thật khó chịu. Mà...Cậu ta đâu rồi nhỉ?

Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua màn đêm đen kịt. Tối quá. Khốn khổ cho tôi là cậu ta lại toàn diện đồ đen nữa. Có lẽ sau này tôi nên ép cậu ta kiếm vài bộ đồ màu sáng. Cứ thế này chắc mắt tôi toét ra vì phải tìm cậu ta mất (A/N: Oh no! Sama, em không muốn thế >"<)

À, thấy rồi. Cuối cùng thì cái bóng của cậu ta cũng chịu hiện lên trong ánh chớp loé sáng bầu trời. Cậu ta đúng là đang ở đây. Công nhận "tin tình báo" tốt thật. (A/N: "tin tình báo"? ' . ' )

"Đang nhìn gì vậy?" Tôi tiến lại gần sau lưng cậu ta, khẽ khàng lên tiếng. Dĩ nhiên cậu ta chắc chắn chẳng thèm ngạc nhiên hay bất ngờ gì đâu. Cậu ta rất lạnh lùng, luôn luôn lạnh lùng. Đôi lúc cũng làm tôi phát ngán.

"Makai." Hiei đáp nhát gừng. "Lâu quá không được nhìn nó như thế."

"Ồ..."

"Tìm tôi có chuyện gì à?" Hiei quay lại hỏi tôi, vẫn cái giọng đều đều.

"Bộ phải có việc mới được tìm cậu sao?" Tôi tinh quái hỏi lại, nhưng lẽ dĩ nhiên, vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp trên môi. (A/N: Sao thấy sama có vẻ gian quá đi ^^" )

"Oh"

"Đùa thôi!" Tôi bất giác cười phá lên. "Nhưng lần này thì đúng là tôi có việc muốn nhờ cậu thật." ^___^

"Huh?" Nhăn mặt.

"À..." Tôi bụm miệng, cố nín cười. "Tôi hy vọng cậu giúp tôi."

"Gì?"

"Dùng Jagan, tìm hộ tôi hai người được không?"

"Ai?"

"Hai cô gái. Một tóc dài màu tím nhạt, mắt xanh ngọc, đẹp lắm! Còn người kia thì tóc màu cam, dài ngang lưng, mắt xanh lơ. Tôi nghĩ họ chỉ quanh quẩn ở gần đây thôi." Tôi kết thúc câu nói bằng một nụ cười tươi nhất có thể.

"Tại sao phải tìm?" (A/N: Hiei. Cậu đang hỏi cung sama của tôi đấy à? *nhăn mặt*)

"Ưm..." Tôi ngập ngừng. "Người thứ hai đã giúp tôi lúc tôi bị lạc đường. Tôi quên chưa trả ơn cô ấy." (A/N: Cảm ơn được rồi, sama. Mắc mớ gì phải "trả ơn" chứ?)

"Thế còn người kia?"

"..." Chớp chớp mắt ^^

"Sao hả?"

"..."

"Này. Cậu bị câm hay bị điếc vậy?" (A/N: Cáu rùi ><") "Muốn tôi tìm thì phải trả lời đi chứ?"

"Xin lỗi, tôi không thể nói được." Tôi cười trừ. "Lúc khác tôi sẽ nói, nhưng không phải bây giờ. Thế... Cậu sẽ giúp tôi chứ?" Tôi nhìn cậu chờ đợi.

"...OK!" Thở dài chịu thua ^^

"Oh! Arigatou gosaimasu."

Hiei không đáp, chỉ ừm hửm trong cổ họng, Cậu bắt đầu tháo bỏ dải băng trên trán, dải băng đã che đi con mắt thứ 3 - Jagan của cậu. Cậu nhắm hờ hai mắt chính lại, tập trung vào con mắt thứ 3. Không gian lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít, théo gào và đâu đó vang vọng lại tiếng ồn ào từ khu nhà, trung tâm Hồ cốc.

Một lúc sau, cậu mở mắt ra.

"Tôi nhìn thấy rồi." Cậu thông báo bằng một giọng nhạt nhẽo trong khi đưa tay buộc lại dải băng trên trán.

"Sao?"

"Cô gái tóc tím đang ở phía khu nhà chính, nơi ở của thành viên Hồ tộc." Cậu nói thêm, hình như hơi... rùng mình. (A/N: Ủa ủa, thật hả? *cười sướng, mắt long lanh*) "Cô ta đúng là... Cứ như là biết tôi nhìn vậy, liếc về phía tôi riết. Lại còn mỉm cười nữa chứ!" (A/N: Devil smile đấy ạ ^^)

Tôi mỉm cười khẽ. Không hổ danh là Suzuko, đe doạ được cả Hiei cơ đấy. Mà ánh mắt của cô ấy thì... Nghĩ lại cũng đáng sợ thật. "Thế còn người thứ hai?"

"..."

"Hiei?"

"Không thấy!" Cậu ta đáp. "Tôi đã tìm khắp trong vòng bán kính 20 km rồi. Không thấy cô gái nào như vậy cả."

"Hả? Nhưng mấy tiếng trước cô ấy vẫn còn ở đây mà?"

"...Tôi không biết. Có khi nào họ dùng 'bùa' không?"

"Không thể nào đâu." Tôi cắn môi suy nghĩ. "Đây là Makai cơ mà. Hay là cậu bỏ sót ở đâu đó?"

"...Không. Tôi đã tìm rất kĩ rồi." Im lặng một chút rồi Hiei lại tiếp tục. "Trong trường hợp này, tôi buộc phải hỏi cậu..."

"Ưm?" Tôi ngước mắt lên.

"Rốt cục thì...Kurama...cậu đã thực sự gặp cô ta chưa? Và liệu...Cô ta...có thật sự tồn tại không vậy?"


* H. Sakura


"Bảng B à?" Cô gái với mái tóc màu nâu mềm mại khẽ lên tiếng sau một hồi im lặng.

"Yup. Số 7!" Chàng trai đứng bên cạnh cô vui vẻ trả lời. Máu tóc màu cam khẽ bay bay trong gió.

"Cùng với Hiei và Umerashi Yusuke- 2 trong số 4 Reikai tantei mạnh nhất?" Cô liếc nhìn người đang đứng bên cạnh mình đầy nghi ngờ.

"Yup." Lại cười. "Nhưng không phải 4, 3 thôi."

"Và Youko Kurama bị đẩy qua bảng A?" Cô gái lại tiếp tục. "Trùng hợp quá ta? Tôi có nên nghi ngờ không nhỉ?"

"Theo tôi thì có." Chàng trai nở một nụ cười rạng rỡ hơn gấp bội. "Thật may vì tôi muốn gặp anh ta cuối cùng nhất cơ."

"Kei...^"^" Cô gái cau mày. "Anh đúng là..."

"Tôi sao?" Trả lời một cách cực kì tỉnh rụi. "Mà cái tên Kei đó kawaii lắm ^^. Tôi bắt đầu thích nó hơn cái tên Keisuke hiện giờ rồi đấy!"

"Thì dù sao anh cũng đâu có phải 'Keisuke'?"

"Yup. Hoàn toàn chính xác!" Vẫn tiếp tục cười.

"Phew." Cô gái thở dài tỏ vẻ bất lực. "Tuỳ anh, làm gì thì làm. Miễn là đừng để người ta chú ý đến anh. Oshishou-sama bắt đầu đánh hơi thấy rồi đấy."

"Uhmmm...Cái đó tôi không hứa được." ^^

"Không-hứa-được?" Cô cau mày nhìn cậu. "Lại tiếp tục bày trò?"

"Yup." Gật đầu. "Nhưng không phải tôi, là người ấy!" Cười rạng rỡ.

"Naniiii??????" Cô gái nhảy dựng lên. "Baka vừa vừa thôi chứ. Cả Hồ Cốc đang sục sạo khắp nơi để tìm người ấy đấy!"

"Ohh, coi nào, bình tĩnh đi, Hachan!" Keisuke phá ra cười. "Tôi cũng không biết nên cho người ấy xuất hiện không nữa. Cô thấy sao, Hachan?"

"Kiên quyết phản đối!"

"Ha, tôi cũng thế! Suzuko-san sẽ giết tôi ngay. Mà tôi còn yêu đời lắm. Tôi chưa muốn chết!" Cười rạng rỡ ^^

"..."

"Nhưng không chọc phá người khác thì không phải Kumiko và Keisuke, đúng không?"

"BAKA!!!! Sao lại nói ra tên người ấy?!"

"Ah, wên ^^" " Hình như đã nhận ra mình đang nói gì ^^

"KEIIIIIII!!!!!"

"Gomen mà..."

"..."

"..." ^^"

"Phew. Mặc kệ anh!" Cô gái lại thở dài bất lực. "Nhưng tôi nói rồi, không-được-đụng-đến-một-sợi-tóc-của-người-ấy. Hiểu chưa?"

"Cả tôi nữa ha?!"

Sát khí ngút trời ^^"

"Không phải vì người ấy thì tôi xử anh rồi. Đừng có chọc tôi điên lên."

"Oh, lại giận rồi. Tôi thích cái tính cách kia của cô hơn đấy, Hachan. TT____TT" (Sak: Author cũng thế TT^TT)

"Dịu dàng và mềm yếu hả?" Cô gái được gọi là Hachan cười khẩy. "Chừng nào xong vụ này thì 'nó' sẽ quay lại. Anh khỏi lo, Kei!"

"Wa~~~Hanae tội nghiệp của tôi~~~" Giả vờ rên rỉ. "Phải chia sẻ thân xác với Hachan độc ác. Tội nghiệp em tôi~~~" (Mei: Nước mắt cá sấu hả? Sak: Yup, chính xác đó, Mei! ^^)

"Na~ni?" Gương mặt cô gái chợt nở ra một nụ cười đáng sợ. "Tôi? Độc ác? Ừ, tôi vậy đó!" Gật gù. "Thế bây giờ anh muốn chết một cách nhẹ nhàng hay đau đớn đây, Kei?" Bẻ tay rôm rốp.

"ÁHHHHH. Hachan, tôi đầu hàng." Vẫy cờ trắng TT___TT

"Biết điều thế thì tốt!" Mỉm cười. "Thôi, tôi về đây. Anh cũng đi nghỉ đi."

"Hachan lo cho tôi?" Mắt lấp lánh.

"Nằm mơ đi." Cô gái cười khẩy. "Vì sức khoẻ của anh cũng ảnh hưởng đến người ấy thôi." (Sak: Thế không phải lo à? O____o)

"Oh TToTT"

"Chăm sóc mình cho tốt. Rảnh tôi sẽ ghé. Sayonara."

"Sayonara. À, mà Hachan nè!"

"Huh?"

"Tôi ghét cô lắm đấy ^O^ Đi cẩn thận nhé."

"Biết rồi, khỏi nhắc!" Cô gái vụt chạy đi với một nụ cười.


End chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro