Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 5:


*H.Sakura


Khu rừng chìm trong bóng tối. Màn đêm buông xuống, che chở cho người con gái xinh đẹp. Cô thở dài, ngước đôi mắt màu tím lạnh lùng lên bầu trời Makai với những đám mây đen vần vũ. Đã lâu cô không ngồi một mình trong khung cảnh này. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như là... từ cái ngày nhìn thấy cô bé ấy, công chúa của Hồ cốc. Đã lâu lắm rồi...

Suzuko khẽ cựa mình. Cô ngả người tựa hẳn vào thân cây và nhắm mắt lại. Khác với không gian bình thường ở Makai, xung quanh cô yên tĩnh đến lại lùng, khác hẳn với không khí ở Hồ cốc, luôn ồn ào, náo nhiệt vì những trò đùa cợt, nghịch ngợm của Kumiko. Cô bé luôn làm cô cảm thấy lạ lùng, mạnh mẽ, thông minh, nhưng lại cực kì khó hiểu, luôn muốn thách thức cô. Lần này, hẳn cũng chỉ là một trò chơi thôi. Không sao, cô không hề ngán. Suzuko luôn sẵn sàng nhập cuộc mà. Nói gì thì nói, cô vẫn là một trong bảy vị lệnh chủ Hồ cốc, hơn nữa, cô lại là em gái tộc trưởng. Xưa nay chưa có việc gì có thể làm khó cô cả. (A/N: Yeah, không gì cả, trừ Kumiko, right?)

Cô gái khẽ chau mày, cố sắp xếp lại những việc đã xảy ra. Ban đầu là việc Hồ cốc bị buộc phải tổ chức đại hội võ thuật vì cái tên tộc trưởng Thuỷ tộc chết tiệt nào đó, rồi đến sự mất tích của Kumiko. Cũng may chưa có gì nghiêm trọng xảy ra. Kế tiếp là việc phát hiện ra tên yêu quái class D hay E gì gì đó, với một vết thương mà vừa nhìn qua Suzuko đã nhận ra là dấu vết của Whiprose. Trên đời này chỉ có bốn người có thể sử dụng. Không thể là cô, cũng không phải là Kyune. Cô gái đó rất ít khi ra khỏi Hồ cốc. Vậy thì chỉ còn lại hai người.

... Youko Kurama...

... Và Kumiko...

"Suzuko-sama." Một giọng nói vang lên phá tan không gian yên tĩnh. "Suzuko-sama, người ở đâu vậy?"

"Ta ở đây." Cô đáp lạnh lùng. "Có chuyện gì thế?"

"Dạ, thưa sama. Hắn ta đã tỉnh rồi ạ."

"Vậy sao?" Suzuko mỉm cười lạnh lùng. "Vậy thì chúng ta cũng nên đến hỏi thăm hắn một chút chứ nhỉ?"

Đêm chìm vào yên lặng...


*Kurama POV


Tôi ngước nhìn lên bầu trời đen kịt của Makai xuyên qua vài kẽ lá. Khu vườn này thật kì lạ. Dù ở Makai nhưng từng ngọn cây, cọng cỏ nơi đây vẫn mang một hình dáng y như những loại cây cỏ sinh sống ở Ningenkai. Những đốm sáng khẽ vườn khắp không trung, toả sáng lung linh như những con đom đóm nhiều màu sắc với một thứ ánh sáng dìu dịu, nhẹ nhàng.

Một tuyệt tác của Suzuko-sama. *cười -^^-*

"Kurama?"

Một giọng nói cang lên phía sau tôi khiến tôi giật mình quay phắt lại. Một cô gái. Một cô gái với mái tóc màu nâu ngọt ngào, mềm mại và đôi mắt đen láy. Tôi không mất nhiều thời gian lắm để nhận ra đây là tiểu thư Hanae, công chúa của Hồ cốc. Cô đang ôm một bó hoa cỡ lớn, đủ mọi loại hoa đầy màu sắc. Đôi mắt đen chiếu thẳng vào tôi trông thật lạnh lùng nhưng cũng... Nói ra có vẻ ngu ngốc nhưng... Rất quen thuộc.

"Kurama?" Cô gái cất giọng hồ nghi, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía tôi. "Đúng không?"

"À, vâng." Tôi giật mình lúng túng. "Rất hân hạnh được gặp cô... Tiểu thư."

Cô gái có vẻ không hề chú ý đến lời tôi nói. Cô bước đến bên bụi cây ngắt một vài bông hoa nhỏ. Tôi lúng túng nhìn cô. Dù sao thì tôi cũng là khách, tự tiện động chạm linh tinh thế này e là...

"Ngươi thấy sao? Nơi này đẹp chứ?" Đột nhiên, Hanae ngước lên nhìn tôi, mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhưng vẫn mang một chút vẻ gì đó, lành lạnh.

"Vâng..." Tôi trả lời, có hơi chút bất ngờ. "Quả là một tuyệt tác. Vườn hoa Ningenkai nẵm giữa Makai ^^"

"Hi." Cô gái phì cười. "Sở thích quái đản. Ngươi biết mà."

"Vâng." Tôi trả lời lấy lệ trong khi đầu óc không ngừng xoay như chong chóng để cố nghĩ xem tôi đã biết cái gì.

Cô gái lại cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bãi cỏ xanh ngát. Không biết là cố ý hay chỉ là tiện tay mà cô ấy cũng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh và mỉm cười. Kì lạ. Một nụ cười hết sức quen thuộc với tôi.

"Dạo này ngươi thế nào?" Hanae thân mật hỏi, đôi tay vẫn không ngừng mân mê một bông hoa cúc tím. "Ta ít khi nghe được tin tức về ngươi. Ta chỉ biết là hình như hiện giờ hình như ngươi đang làm Reikai tantei?"

"Vâng, cám ơn tiểu thư đã quan tâm." Tôi trả lời mà đầu óc vẫn không ngừng tự hỏi cái giọng điệu thân tình này rút cục ở đâu ra. Cô ấy nói như thể là đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. "Tôi... mọi thứ đều ổn thoả cả."

"Vậy thì tốt." Cô mỉm cười vẻ hài lòng. "Chắc lần này ngươi đến đây vì nhiệm vụ? Ta chắc ngươi không ham hố gì Hime đâu."

"Vâng, đúng vậy." Tôi ngập ngừng. "Tiểu thư Hanae, xin lỗi, tôi biết tôi hơi đường đột nhưng... tôi có thể hỏi cô một câu được không?"

Hanae chớp mắt ngạc nhiên nhìn tôi nhưng cũng trả lời. "Dĩ nhiên, ngươi cứ hỏi."

"Tại sao Hồ cốc lại bị ép buộc phải tổ chức đại hội này thế? Ý tôi là... Hồ tộc vốn là một đại tộc ở Makai, sao lại..."

"À..." Cô thở dài. "Hỏi được câu này tức là ngươi cũng rất thông minh đấy. Mà..." Cô gái ngưng lại và mỉm cười. "...ngày trước ngươi cũng đã rất thông minh rồi."

"Vâng, tiểu thư..." Tôi ngập ngừng, vẫn không ngừng tự hỏi 'ngày trước' là ngày nào ^^" "Nếu tiểu thư không muốn trả lời cũng không sao."

"Chuyện này... Nói ra rất dài dòng." Hanae hơi cười, ngả người ra phía sau. "Hẳn ngươi cũng từng nghe mấy lời đồn đại về Kitsune-Hime?"

"Vâng, tôi có biết sơ qua."

"Từ đó ra cả đấy." Cô gái thở dài. "Ngươi cũng biết, Thuỷ tộc quan hệ vốn không mấy tốt đẹp với hồ ly chúng ta. Nay vì mấy lời đồn đại ấy mà họ không hiểu sao họ cứ nhất quyết đòi... cưới Hime cho bằng được >"< Từ chối thì không tiện, mà giao Hime ra thì lại càng không được. Ngươi cũng biết đấy, các cao thủ trong hồ cốc thì nhiều thật, nhưng phần lớn đều ngại phiền hà rắc rối. Lâu nay chúng ta đã cố giữ hoà bình với Thuỷ tộc, nếu từ chối lần này thì họ sẽ viện cớ gây chiến tranh. Chắc ngươi cũng hiểu."

"Uhm..." Tôi gật đầu. "Tôi hiểu rồi."

"Thật ra thì mọi người cũng không hề hà gì chuyện chiến đấu vì Hime. Nhưng mà... chỉ vì một câu nói mà mọi chuyện bây giờ lại thành ra thế đấy."

"'Vì một câu nói'? Ai nói vậy?"

Hanae khẽ cười bí hiểm. "Ngươi không nên biết thì hơn."

"Ồ vâng, tôi xin lỗi. Tôi... cám ơn tiểu thư rất nhiều."

Hanae không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Sao vậy nhỉ?

"Tiểu thư? Có chuyện gì sao?"

"Hả? À không, không có." Cô gái mỉm cười nhè nhẹ. "Ta chỉ thấy hơi lạ thôi, ngày trước ngươi không gọi ta như thế."

"Huh?"

"Không lẽ... ngươi không nhận ra ta à?"

"Uhm... tôi..."

"Quên ta thật rồi sao?" Cô gái vừa nói vừa cúi sát về phía tôi.

"Tôi xin lỗi, tôi..."

"Vậy để ta nhắc lại cho ngươi nhớ nhé. Ta là..."

"Kyune-sama." (A/N: tên sao dễ thương thế không biết *mắt long lanh* Kyune~~~) Một giọng nói trong trẻo vang lên. "Kyune-sama, người đang ở đâu thế? Vòng chung kết sắp bắt đầu rồi, Kyune-sama."

"Ồ, ta phải đi rồi." Hanae ngạc nhiên nói, từ từ đứng dậy. "Không có mặt không được -^^-"

"A, tiểu thư..."

"Ta sẽ phạt ngươi sau. Lần sau ngươi mà còn không biết ta là ai nữa thì chết với ta." Cô gái cười, quay người bước đi. "Chúc ngươi may mắn. Nhưng đừng nhầm lầm, ta không hi vọng ngươi thắng đâu." Cô nháy mắt mỉm cười và bước nhanh ra khỏi khu vườn.

Rốt cục thì... Cô gái đó là ai nhỉ?


End chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro