Chương 4 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào hoa nguyên rồi cũng có một ngày bị Vũ Lăng Nhân phát hiện, nhưng Châu Kha Vũ không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.

(Vũ Lăng Nhân 武陵人: trong bài Đào hoa nguyên kí 桃花源记 của Đào Uyên Minh 陶渊明 kể câu chuyện về người đánh cá ở Vũ Lăng 武陵 đi lạc vào suối hoa đào)

Hôm đó làm xong việc, Trương Gia Nguyên nói cổ họng cậu bị đau rồi đi mua nước, Châu Kha Vũ thu dọn đàn guitar của Trương Gia Nguyên trên con phố nơi họ thường đến.

Đèn pha chợt chiếu tới khiến Châu Kha Vũ không mở nổi mắt, anh nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc đang gọi tên mình.

"Kha Vũ!"

Trong phút chốc, đầu óc Châu Kha Vũ trở nên trống rỗng, anh đột nhiên nhớ ra rằng mình dường như không thật sự thuộc về nơi này.

Trên cổ tay truyền tới một nguồn sức mạnh, Trương Gia Nguyên kéo anh chạy về hướng ngược lại. Đèn đường, quầy hàng, người đi bộ đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn anh và Trương Gia Nguyên chạy ngược chiều, chạy trốn tới một nơi không người.

Châu Kha Vũ đột nhiên nghĩ đến một bài đăng của một blogger quái dị mà anh đã thấy trên Internet cách đây rất lâu: Một người gọi là chạy trốn, hai người lại gọi là cùng nhau bỏ trốn.

Vậy là hôm nay, họ cùng nhau bỏ trốn.

Trước ngực Châu Kha Vũ phập phồng dữ dội, anh không thở nổi, khẽ ho lên vài tiếng. Chạy xa như vậy, Trương Gia Nguyên dù thể lực vốn rất tốt cũng thở hổn hển một lúc rồi mở chai nước trong tay uống một ngụm, sau đó đưa cho Châu Kha Vũ uống.

Cậu cười hỏi anh,
"Hôm nay tôi lại cứu cậu thêm một lần à?"
"Ừm."
"Người nhà cậu à?"
"Ừm."
"Cậu không muốn trở về?"

Lần này Châu Kha Vũ không lên tiếng, anh cũng không biết.

Vừa rồi là chị gái đến tìm anh, cô vốn đang đi du học, nhưng lần này đặc biệt trở về bởi vì anh.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm mặt đất, có lẽ, anh thật sự sẽ không ở lâu được.

Trương Gia Nguyên nhìn ra anh không muốn nói, cũng không hỏi.

Cả hai vòng về nhà bằng con đường khác, Trương Gia Nguyên vì mồ hôi nhễ nhại nên đi tắm, thuận tay ném điện thoại lên khay trà.

Châu Kha Vũ một mình trong phòng khách, điện thoại di động trên khay trà lóe sáng, anh vừa chạm tay vào thì thấy tin nhắn.

Tin nhắn mới nhất là:"Thầy rất hy vọng cậu có thể đi theo studio của chúng tôi phát triển ở Bắc Kinh, vài ngày sau chúng tôi sẽ rời đi. Tôi hi vọng cậu nhanh chóng đưa ra quyết định."

Châu Kha Vũ kéo về phía trước, ghi chép trò chuyện trước đó là: "Thầy đã hiểu hoàn cảnh của cậu, vấn đề của cậu chúng tôi sẽ hỗ trợ cậu giải quyết."

Trương Gia Nguyên trả lời: "Tôi sẽ xem xét."

Có thể thấy đối phương có thành ý, nhưng Trương Gia Nguyên lại do dự.

Châu Kha Vũ nhìn một vòng quanh căn nhà cũ nát, đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tối, từ ngày đầu tiên anh chuyển đến vẫn chưa được thay. Anh đưa tay ra tắt đèn, giấu mình trong bóng tối.

Châu Kha Vũ nhớ rằng Trương Gia Nguyên đã từng nói anh không thuộc về nơi đây, ai lại thật sự thuộc về nơi đây chứ.

Trương Gia Nguyên từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy người trên sô pha đã say khướt, mấy chai rỗng nằm la liệt trên khay trà.

Hay lắm, đồ lần trước mua đều bị Châu Kha Vũ uống hết. Thấy tâm trạng anh không tốt, tạm thời không tính toán với anh.

Trương Gia Nguyên đi qua muốn dọn dẹp, Châu Kha Vũ thấy cậu tới liền lôi ​​cây đàn ghi ta ra khỏi túi đàn, đặt vào trong tay Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên không biết anh muốn làm gì, theo nguyên tắc không gây chuyện với ma men, ngồi xuống hỏi anh.

"Muốn làm gì? Uống nhiều rồi còn muốn say đến đâu nữa?"

"Có một chàng trai muốn đặt bài hát."

"Chàng trai nào?"

Châu Kha Vũ khẽ nheo mắt, lấy ra số tiền cuối cùng còn sót lại từ trong túi, nhét vào túi Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên đang muốn hỏi anh lấy tiền ở đâu ra, Châu Kha Vũ đã che miệng cậu lại, "Của tôi."

Nói xong còn cười khà khà, Trương Gia Nguyên biết, anh say thật rồi.

Trương Gia Nguyên đẩy bàn tay đang che miệng mình ra, hỏi anh: "Muốn đặt bài gì?"

"Yêu thầm." Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Châu Kha Vũ phả vào mặt Trương Gia Nguyên. Dũng khí của tuổi trẻ thường cần có một chút sự trợ giúp, mượn rượu chính là cách tốt nhất.

"Chưa từng nghe qua."
"Tỏ tình thì sao?"
Châu Kha Vũ thì thầm hỏi, như thể đang trách móc Trương Gia Nguyên thiếu hiểu biết.

"Cũng chưa từng nghe nói đến. Hay là tôi cầm tiền trước, còn bài hát thì tạm nợ?"

"Tôi không muốn cậu nợ tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết bài hát mà tôi muốn đặt. Chính là Châu Kha Vũ luôn muốn ở bên cạnh Trương Gia Nguyên."
"Nhóc con mà cũng bày đặt."

"Tôi không phải nhóc con, tôi trưởng thành rồi. Cũng không có ai quản."
Châu Kha Vũ lấy thẻ căn cước từ trong ví ra, lắc lư trước mặt Trương Gia Nguyên.
"Vậy nên tôi có thể hôn cậu không?"

Trương Gia Nguyên căng thẳng, lời nói của Châu Kha Vũ như bật lên một cái công tắc, trong nháy mắt dường như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, tiền trên tay đã rơi xuống đất cậu cũng không phát hiện.

Châu Kha Vũ hỏi, dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi Trương Gia Nguyên. Cậu ngơ ngác nhìn, Châu Kha Vũ khẽ hé miệng như đang quyến rũ cậu.

Khi cởi quần áo, Trương Gia Nguyên cảm giác bản thân rất tỉnh táo, nhưng dường như lại không được tỉnh táo lắm.

Dù sao là Châu Kha Vũ tự mình nói, anh đã là người trưởng thành.

Giữa chừng, Châu Kha Vũ đã tỉnh rượu được đôi chút, đẩy cái tay bị Trương Gia Nguyên giam cầm ra, đặt lên miệng che miệng lại, không muốn phát ra loại âm thanh làm cho mình xấu hổ này.

Nhìn thấy hành động này của anh, Trương Gia Nguyên như được lấy lòng, cười nhẹ, cúi xuống hôn phía sau tai anh.
"Bây giờ biết xấu hổ rồi?"

Châu Kha Vũ tựa đầu trên gối thở hổn hển, bỏ tay xuống dưới, anh đột nhiên nghĩ thông suốt, chuyện muốn làm, đừng nên đổ tại rượu, anh đã muốn làm  như vậy từ lâu.

Nửa mơ nửa tỉnh, Châu Kha Vũ cảm thấy toàn thân đau đớn, mơ hồ nghe được Trương Gia Nguyên đang gọi điện cho ai đó.
"Tôi sẽ mau chóng đưa ra quyết định rồi trả lời."
"Vâng, cảm ơn, tôi sẽ xem xét."

Ngày hôm sau Trương Gia Nguyên tỉnh lại, Châu Kha Vũ đã không còn ở bên cạnh. Cậu đưa tay sờ điện thoại lại không thấy ở trên tủ đầu giường. Mở điện thoại lên, mới 9 giờ.

Trương Gia Nguyên đi vào phòng khách, nhìn thấy Châu Kha Vũ đang tựa vào ban công hút thuốc, đang định mắng anh một trận, trẻ con không được hút thuốc.

Châu Kha Vũ nói: "Đưa tôi đi ngắm biển."
Lần trước Trương Gia Nguyên đùa hỏi anh có muốn đi ngắm biển không, Châu Kha Vũ từ chối. Nhưng lần này anh lại chủ động đề nghị.

Hai người ngồi ở ven biển. Gió thổi một lúc, Châu Kha Vũ mới tỉnh hoàn toàn. Còn Trương Gia Nguyên uống bia một mình.

"Sau này cậu vẫn ở đây chứ? Tôi còn có thể tới tìm cậu không?"
"Đương nhiên có thể, sao, sống cùng tôi thành nghiện rồi à?"
"Tại sao lại nói dối tôi? Cậu mới mười tám tuổi."

Người suýt ngủ với trẻ vị thành niên là Châu Kha Vũ, không phải Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên hơi sửng sốt, không thừa nhận mà hỏi ngược lại: "Ai nói vậy?"
"Căn cước công dân của cậu viết như vậy."
"À, hay lắm, còn biết lén nhìn thẻ căn cước của tôi."

"Cậu vẫn nói dối tôi à?"
"Hả?"
"Vừa rồi cậu nói sau này tôi vẫn có thể đến tìm cậu."

Châu Kha Vũ đoạt lấy lon bia trong tay Trương Gia Nguyên, đặt nó sang một bên, anh muốn có câu trả lời, cho dù cậu có nói dối anh.

Một tay Trương Gia Nguyên chống bên cạnh Châu Kha Vũ, tay kia vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó đến gần, khẽ hôn lên khóe miệng anh, im lặng không nói.

Trương Gia Nguyên không muốn nói dối Châu Kha Vũ. Anh đã có câu trả lời.

"Hứa với tôi, sau này đừng tự tử nữa."

"Nếu không tìm được tôi, chờ tôi đến tìm cậu."

"Chờ bao lâu?"

"Cứ chờ đợi, tiếp tục chờ đợi, trở về học bơi trước đã, đảm bảo dù xuống nước cũng không chết được, đến lúc đó tôi sẽ tới vớt cậu."

"Trương Gia Nguyên, tôi đã học rất lâu rồi nhưng vẫn không thể bơi được, nếu cậu không cứu tôi, tôi sẽ chết."

"Đừng có giở cái chiêu này, tôi nói cho cậu biết, tôi không cho phép cậu tự sát nữa."

Châu Kha Vũ thấy hai mắt cậu đỏ lên, quay mặt đi không nhìn anh.

Anh phát hiện ra rằng Trương Gia Nguyên luôn có cách hiệu quả nhất để đối phó với anh, nói dối anh, trêu chọc anh, hôn anh rồi khóc để anh thấy.

"Được."

"Coi như đây là một chuyến đi, dù đi đến đâu cuối cùng vẫn phải về nhà."

"Vậy cậu phải nhớ bài hát mà tôi đặt, Châu Kha Vũ rất yêu rất yêu Trương Gia Nguyên."

Dưới ánh hoàng hôn là không khí lãng mạn, cũng là không khí của sự biệt ly.

Đối với những người khác, mùa hè chỉ mới bắt đầu, còn đối với Châu Kha Vũ, mùa hè của anh đã kết thúc.

Mùa hè của Châu Kha Vũ chỉ có Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ nhấn nút nguồn trên điện thoại, có hàng trăm cuộc gọi nhỡ. Anh gọi lại trước mặt Trương Gia Nguyên. Anh không nghe kỹ người ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ đáp lại một cách qua loa, cuối cùng cho người nọ biết địa chỉ đến đón.

Châu Kha Vũ rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì. Trương Gia Nguyên vẫy tay với anh ở cửa, ra hiệu cho anh lên xe.

Cậu quay người, đột nhiên muốn châm thuốc, lại phát hiện trong hộp thuốc lá giấu vài tờ tiền nhàu nát, đếm tổng cộng có mười một tờ tiền, còn có một tờ giấy ghi "Tôi nợ trước" .

Điện thoại vang lên, Trương Gia Nguyên nhận được một tin nhắn thông báo đã thành công mua vé máy bay.

Cậu lướt lại xem qua tin trước đó mới thấy tám giờ sáng nay, một tin nhắn được gửi đi từ cuộc trò chuyện của cậu và studio âm nhạc Bắc Kinh kia,

"Xin chào, sau khi bàn bạc với gia đình, tôi quyết định nhận lời mời của cô."

Trương Gia Nguyên bật cười, đúng là đạo đức giả, vừa nhìn là biết không phải cậu gửi.

Cậu có chút nhớ cái người đạo đức giả kia rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro