Chương 1(có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vầng trăng chênh vênh giữa không trung, đất trời đang độ vào xuân se lạnh, mưa so với ánh đèn đầu tiên của thành phố B đến càng nhanh mà yên lặng, dường như muốn âm thầm tẩm ướt vạn vật.

    Châu Kha Vũ trầm mặc nhìn ô cửa kính bên cạnh, còn chưa kịp lơ đãng, đã bị một tiếng hét phá vỡ sự yên bình.

    "Kha Vũ! Cậu sao thế! Đến uống rượu!"

    Anh quay đầu lại nhìn, Lưu Chương đã say rượu đang lảo đảo đi về phía mình, trên tay cầm một chai Vodka, nói xong, lại uống thêm một ngụm.

    "Nào! Nhất định phải uống hết chai này!"  Rượu trên cằm còn chưa lau, anh lại đẩy rượu đến trước mặt Châu Kha Vũ.

    Châu Kha Vũ bĩu môi, hai mắt mờ mịt, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút kháng cự, nhưng anh vẫn nhận lấy. Lưu Chương lập tức vui mừng, lớn tiếng gọi mấy cô gái phía sau đi tới: "Tiểu Hà, mau tới đây rót một ly rượu cho Châu thiếu."

    Châu Kha Vũ nhìn những cô gái với dáng người nóng bỏng đang tiến lại gần, tuy tỏ ra xa cách nhưng vẫn ngầm đồng ý hành vi quá phận này của Lưu Chương.

    Beta. . . . . .

    Anh cười khẽ, đột nhiên cảm thấy không có chút hứng thú.

    Lưu Chương quăng cho anh một ánh mắt sau đó biết ý rời đi. Cô gái gọi là Tiểu Hà kia liền ngồi bên cạnh Châu Kha Vũ, dính lại khá gần. Nhưng cô không khỏi thầm oán, nếu không phải biết Châu thiếu tiếng tăm lừng lẫy này có bệnh ưa sạch sẽ, thì cô đã ngồi luôn lên người anh rồi.

    Nhưng ngay cả như vậy, Tiểu Hà cũng sẽ không nhường ly rượu đầu tiên này cho người khác.

    Cô do dự một giây, nhưng vẫn là ngậm rượu bên miệng. Người nọ cũng không cự tuyệt, chỉ nhìn Tiểu Hà giống như nhìn một con mồi. Dù "kinh nghiệm đầy mình" nhưng cô vẫn không tránh khỏi hơi đỏ mặt.

    "Châu thiếu. . . . . ." Cô gái hờn dỗi kêu một tiếng, thân thể cũng dán lại càng gần.

    Châu Kha Vũ im lặng, các cô gái cũng thay đổi dáng vẻ ríu rít ban đầu, ngoan ngoãn thậm chí mang chút sùng bái ngồi bên cạnh anh, suy cho cùng vẫn có chút sợ hãi người con nuôi này của Châu gia. Nghe nói anh trời sinh tính khí thất thường, buồn vui khó đoán, bạn giường đều được lựa chọn vô cùng cẩn thận, nếu không thì. . . . . . các cô làm gì có cửa.

    Tiểu Hà vẫn là người táo bạo nhất trong số họ, không ngừng rót rượu cho Châu Kha Vũ. Chỉ sau mười lăm phút, hai chai Vodka đã thấy đáy.

    Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy vị Châu thiếu này đang lơ đãng.

    Bị rót nhiều rượu như vậy, dù là Alpha xuất sắc cỡ nào cũng phải có bảy phần say. Lúc này ánh mắt Châu Kha Vũ mê ly, không biết do tác dụng của cồn hay thuốc, người luôn cẩn thận tỉ mỉ như anh lại nới lỏng cà vạt của mình trước mặt người ngoài.

    —— Xem như một loại ngầm cho phép.

    Đôi mắt của Tiểu Hà và các cô gái khác ngay lập tức sáng lên, một người trầm mặc ít nói trực tiếp quỳ gối dưới thân anh. Các cô gái khác lần lượt cởi áo khoác, cởi cúc. Cô gái quỳ dưới đất kia quen tay cởi cúc quần, vừa định đưa vật to lớn kia vào miệng thì bị tiếng chuông lớn cắt ngang.

    Châu Kha Vũ nháy mắt tỉnh táo hơn một nửa, nhìn dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của mình, vẻ mặt hiện lên vài phần kinh sợ khó phát hiện,  nhưng ngay khi điện thoại được kết nối. . . . . . Sự kinh hoảng này đã biến thành tức giận ngập trời.

    —— Anh còn chưa nói một lời nào, hơi thở riêng biệt thuộc về Alpha đã tràn ngập căn phòng, các Beta bị áp chế tới mức không thể thẳng lưng được.

    Tin tức tố của Alpha bình thường không thể ảnh hưởng đến Beta, nhưng với cấp bậc Alpha của Châu Kha Vũ. . . . . .thì khó nói.

    Anh đột ngột đứng dậy, quần áo không biết đã chỉnh tề từ lúc nào. Anh không cần liếc mắt, đi thẳng ra khỏi phòng. Ngửi được tin tức tố của anh nồng nặc hơn, Lưu Chương và Oscar vội chạy ra từ phòng khác, nhưng họ thậm chí không kịp nhìn thấy mặt anh.

    "Đi rồi."

     Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

    Lưu Chương và Oscar tỉnh rượu ngay tức khắc, cũng đoán được tại sao Châu Kha Vũ lại tức giận như vậy. . . . . . Nhìn thấy dáng vẻ tối tăm của anh, Lưu Chương vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho "Nguyên ca".

    ——"Thông báo khẩn cấp! Châu Kha Vũ phát hiện rồi! Mau về nhà!"

    Trương Gia Nguyên nhìn thấy tin nhắn của Lưu Chương, sợ đến mức còn chưa kịp thu dọn nhạc cụ, xuống sân khấu liền vô cùng lo lắng chạy đi bắt xe.

   Nhà hát thành phố cách nhà một khoảng khá xa, cậu chỉ hận mình không thể ngồi tên lửa bay về nhà ngay lập tức. Bây giờ lại đúng vào giờ cao điểm của thành phố B. . . . . . Trong thời tiết mười lăm độ như vậy mà Trương Gia Nguyên gấp đến độ toàn thân đầy mồ hôi.

    Tài xế nhìn vẻ mặt kích động của cậu, cũng trở nên hoảng hốt, làm theo ý Trương Gia Nguyên lạng lách đánh võng đi mấy đoạn đường xa không bị tắc. Trương Gia Nguyên ngồi phía sau liên tục xịt nước hoa vào người khiến tài xế ho dữ dội.

    "Bạn nhỏ này, cậu sao vậy?"

    Cậu đột nhiên vươn cánh tay trắng noãn ra, sợ vẫn còn mùi, trực tiếp xốc màn sau lên đưa cho tài xế xem: "Chú! Chú có thể ngửi mùi trên người giúp cháu được không?"

    Ông chú Beta bị mùi hương ngọt ngào béo ngậy làm cho choáng váng, cũng không phải do mùi kem, mà do trong đó còn trộn lẫn với mùi của Alpha khác khiến người ta rét lạnh —— là một Alpha cao cấp muốn chiếm hữu một Omega khác.

    "Che lại, che lại đi. Omega sao có thể tùy tiện để người khác ngửi mùi tin tức tố. . . . . ." Tài xế cố nén cảm giác khó chịu, tiếp tục lái xe, cũng không dám ... lại nhìn Trương Gia Nguyên nữa.

    Omega chưa dứt mùi sữa này hẳn là cũng có một lai lịch đáng gờm. . . . . .

    Trương Gia Nguyên không biết ý nghĩ của tài xế nhưng vẫn ngoan ngoãn che lại, tự mình ngửi mùi, nghĩ hôm nay trời còn có mưa, đơn giản là mở cửa sổ để gió lạnh thổi một lát, xác nhận trên người không còn mùi nào khác mới yên lòng.

    Khi bước xuống xe, tóc cũng ướt gần hết, nhưng còn chưa kịp cầm ô, cậu đã vội vã chạy ngay về "Nhà" .

    Nói là "Nhà", nhưng cũng chỉ có vẻ bề ngoài giống cái nhà, bên trong không có một thứ gì, không có tình thương, cũng chẳng có tình yêu.

    Trước khi mở cửa, Trương Gia Nguyên không khỏi hít sâu một hơi. Cẩn thận đẩy cửa ra nhìn thoáng qua, trong lòng trầm xuống.

    —— Tối đen như mực.

    Đây hẳn là một dấu hiệu cho thấy chưa có ai trở về, nhưng lại làm cậu toát mồ hôi lạnh.

    Cậu rõ ràng ngửi thấy được một mùi thuốc lá không thể quen thuộc hơn.

    "Còn biết đường trở về?"

    Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Trương Gia Nguyên lại biết người trong phòng đang nói chuyện với cậu.

    ". . . . . . Em xin lỗi."

    Cậu nhẹ nhàng trả lời.

    Ngay tức khắc, ánh lửa cuối cùng trong phòng cũng dập tắt. Người nọ bước từng bước chân vững vàng. Từng bước, từng bước, cũng không biết là bước chân của Châu Kha Vũ nặng nề hơn, hay là tiếng tim đập của Trương Gia Nguyên nhanh hơn.

    "Trên người. . . . . ." Châu Kha Vũ đứng sau Trương Gia Nguyên, nói cách khác là đưa hai tay ra phía sau, ôm cả người cậu vào trong lòng. Anh ngả ngớn khịt mũi, ánh mắt lại trở nên sâu hơn , "Bảo bối, em không ngoan. . . . . . Hay là nói, em lẳng lơ?"

    Những từ cuối cùng gần như rít lên.

    Xong rồi.

    Trương Gia Nguyên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

    "Kha Vũ, có lẽ là anh hiểu lầm, em. . . . . ."

    Còn chưa nói xong lời giải thích, cậu đã bị hành động bạo lực đột ngột cắt ngang. Châu Kha Vũ khiêng người trên vai, đi nhanh đến sô pha rồi ném cậu xuống. Không để cho Trương Gia Nguyên kịp phản kháng, trực tiếp đè lên.

    "Thích tên đó lắm phải không? Trên người đều là mùi của hắn." Anh ghé sát vào bên tai cậu, tư thế cực kỳ mập mờ, nhưng những gì nói ra lại làm cho Trương Gia Nguyên run rẩy không ngừng.

    "Để xem nào, hôm nay là ai. . . . . . Là một Beta, còn lớn tuổi? Ha, Trương Gia Nguyên, xem ra là anh đánh giá em quá cao rồi, ngay cả một tên đàn ông bốn mươi tuổi như vậy cũng có thể dụ dỗ. . . . . ."

    Trương Gia Nguyên suy nghĩ đứt quãng, cậu quên mất Châu Kha Vũ rất nhạy cảm đối với hơi thở của Beta.

    Vừa nói xong, người nọ liền xé toạc chiếc áo sơ mi của cậu, như thể anh cảm thấy chiếc áo ướt sũng này trông thật chướng mắt.

    "Anh ta sẽ xé toạc quần áo của em giống anh . . . . . . Sẽ dùng vật to lớn này. . . . . . Đụ em chết đi sống lại . . . . . . Sẽ. . . . . ."

    Nói đến đây, Châu Kha Vũ đột nhiên nghẹn ngào .

    Thôi xong, quả nhiên lại sắp bắt đầu khóc. . . . . .

    Tuy cảm thấy mình bị đè tới mức đau đớn, nhưng cậu vẫn ôn tồn kéo đầu anh tựa vào vai mình, giống như dỗ dành một đứa trẻ, hơi có lệ nói: "Không, sao có thể như vậy được, anh là giỏi nhất, em chỉ làm cùng anh thôi bảo bối, đừng nghĩ nhiều, hôm nay em chỉ đi biểu diễn với band nhạc thôi. . . . . ."

    "Vậy tại sao phải ở kỳ dịch cảm của anh! Thời điểm quan trọng như vậy em lại bỏ rơi anh, để anh một mình ở bên ngoài! Em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không! Có biết anh sợ em sẽ bỏ rơi anh không!" Châu Kha Vũ càng nói càng trở nên mất kiểm soát, nhưng lại không nỡ mắng Trương Gia Nguyên, chỉ đấm một cái thật mạnh xuống sô pha bên cạnh cậu.

    Trương Gia Nguyên nhìn chỗ bị trũng xuống, trong lòng thầm oán, sao trong kỳ dịch cảm mà sức lực vẫn còn lớn như vậy. . . . . .

    "Được rồi được rồi, là em sai, em sai. . . . . ." Cậu vừa dỗ dành vừa xoa đầu anh. Ai ngờ Châu thiếu lạnh lùng có tiếng này lại hết sức hưởng thụ, khóc lóc đòi Trương Gia Nguyên ôm, chui vào lòng người ta chưa đủ, còn mạnh mẽ cọ xát vào tuyến thể của cậu.

    "Nguyên Nguyên. . . . . . Nguyên Nguyên của anh. . . . . ."

    Trương Gia Nguyên bị anh cọ làm cho cả người nóng bừng, cố gắng làm cho Châu Kha Vũ ngẩng đầu, lại phát hiện người nọ đã chuẩn bị dùng răng nanh cắn xuống. . . . . .

    "Không, không được!"

    Nháy mắt, hậu huyệt trở nên lầy lội không chịu nổi. . . . . .

    Châu Kha Vũ làm sao còn đủ lý trí, vừa dùng răng nanh cạ vào nơi mềm mại, vừa kéo quần cậu xuống.

    "Đừng cắn. . . . . . !"

    Anh nghe thấy tiếng quát lớn, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt khó có thể tin, giống như nhìn một tên phụ bạc.

    "Nguyên Nhi, vì sao em không cho anh đánh dấu em, tại sao. . . . . . Có phải em không yêu anh không. . . . . . Em nói đi, có phải như vậy không. . . . . ." Châu Kha Vũ đột nhiên khóc đến cuồng loạn, nhưng vẫn không quên nhét vật dưới thân vào trong thân thể cậu. Hậu huyệt ẩm ướt làm cho anh thuận lợi tiến vào. Không để Trương Gia Nguyên kịp thở, anh lại lao vào va chạm phía bên trong.

    "Anh, anh sẽ làm cho Nguyên Nhi thoải mái. . . . . . Nguyên Nhi đừng bỏ rơi anh. . . . . . Đừng bỏ rơi anh. . . . . ."

    Trương Gia Nguyên cảm giác thân thể sắp bị xé nát , nhanh chóng đáp lại: "Được được. . . . . . Sẽ không bỏ rơi anh, chậm lại, chậm một chút. . . . . ."

    "Anh muốn đánh dấu Nguyên Nhi, anh muốn đánh dấu Nguyên Nhi, Nguyên Nhi chỉ có thể thuộc về anh. . . . . ."

    Châu Kha Vũ bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn cậu, nhưng thân dưới lại không hề ngừng lại. . . . . .

    Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, dưới sự đau đớn, bừa bãi gật đầu: "Được. . . . . ."

    Châu Kha Vũ lập tức như được tiêm máu gà, anh kề sát vào gáy cậu, cắn một cái, cho đến khi máu trào ra, cho đến khi hương vị của kem và rượu vang đỏ hoàn toàn dung hợp với nhau. . . . .

    Khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được cơn ác mộng trước nay chưa từng có.

    Đương nhiên, những ngày tháng vui vẻ đều trôi mau, chung quy cũng chỉ như một giấc mộng Nam Kha.

    (Người xưa vẫn thường nhắc đến "Giấc mộng Nam Kha", chính là chỉ những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm với của con người.)

    Sáng sớm ngày thứ ba, Trương Gia Nguyên mở mắt ra, bên cạnh đã không có ai. Giường đệm lộn xộn cũng trở nên sạch sẽ từ bao giờ. Nhìn cách trang trí quen thuộc, cậu mới chợt nhận ra bản thân đã trở lại phòng của mình.

    Có vẻ như kỳ dịch cảm của Châu Kha Vũ đã qua.

    Đây là phản ứng đầu tiên của anh ấy.

    Đi ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy Châu Kha Vũ ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở đầu bàn ăn vừa nghe trợ lý thông báo lịch trình trong ngày hôm nay, vừa thong thả ăn bữa sáng do dì giúp việc chuẩn bị.

    Lúc Trương Gia Nguyên xuất hiện, anh thậm chí không thèm liếc mắt một cái. 

    "Ngày hôm qua đi đâu vậy?"

    Châu Kha Vũ đột nhiên mở miệng, nhưng vẫn không thèm nhìn cậu, chỉ hỏi han như một thói quen.

    Cậu lập tức ngẩn người, sau đó mới bất đắc dĩ cười cười: "Band nhạc có hoạt động."

    Đúng rồi, đúng là "Châu Kha Vũ" rồi.

    Cho dù hai năm qua Châu Kha Vũ không nhớ kỳ dịch cảm đã kết thúc như thế nào, cho dù Châu Kha Vũ chưa bao giờ biết anh có kỳ dịch cảm, cho dù Trương Gia Nguyên từ lâu đã quen với sự khác biệt "một trời một vực" trước và sau kỳ dịch cảm, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy chua xót .

    "Band nhạc. . . . . ." Anh đột nhiên có chút trầm ngâm nhìn cậu. Nhìn kỹ ánh mắt này, còn mang theo một chút dò xét, nghi hoặc, thậm chí có cả một chút giễu cợt.

    "Sao em còn có thể nói dối nhỉ."

    Trương Gia Nguyên lập tức nhìn về phía anh, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ không thực tế. Trong một khắc, cậu nghĩ có phải anh vẫn nhớ rõ không . . . . . .

    "Em. . . . . ." Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng như cậu, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

    Châu Kha Vũ nhìn phản ứng này của cậu, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình, một chút ý cười còn sót lại liền biến thành tức giận.

    "Là ai đánh dấu em?"

    Trương Gia Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, một chữ "Anh" lại không sao nói nên lời.

    Phải nói như thế nào? Nói anh có kỳ dịch cảm? Nói anh đột nhiên đánh dấu cậu? Nói hai người triền miên ba ngày ba đêm?

    Nhưng lời nói ra đến bên miệng, lại là khuôn mặt tái nhợt.

    Thấy cậu trầm mặc không nói, trong lòng anh là sự phức tạp trước nay chưa từng có. Anh không biết sự phức tạp không thể diễn tả này đến từ đâu, nhưng lại lựa chọn nhẹ nhàng bỏ qua nó.

    "Yên tâm, sớm hay muộn cũng ly hôn, anh cũng không quan tâm."

    Người nói vô tình, người nghe đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro