Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể xác, đau đớn vô bờ bến.

Ý thức, rơi vào vực sâu tăm tối.

Trương Gia Nguyên không thể phân biệt được ngày hay đêm, chỉ biết mình giống như một chiếc thuyền nhỏ, khi thì chao đảo, khi thì trôi mình theo dòng nước, khi thì nặng nề như chìm xuống biển lớn. Nhưng dù thế nào, cậu cũng chẳng thể tìm được lối ra, chứ đừng nói đến "hy vọng" .

Cậu hy vọng có một bàn tay có thể kéo mình lên, hy vọng một người không có thực có thể nói chuyện với mình.

Dù là ai cũng không quan trọng.

Cậu không biết nơi này có phải địa ngục không, nhưng xem ra còn tệ hơn thế, mênh mông sâu thẳm giống như sẽ ăn thịt người khiến Trương Gia Nguyên cả người đông cứng. Cậu không ngừng run rẩy hét lên, nhưng ngay cả một tiếng vang cũng khó có thể phát ra.

Đôi khi mệt mỏi, cậu cũng nghĩ tới việc bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, nhưng sóng lớn lại ập tới khiến cậu thương tích đầy mình, đúng là con người ta luôn trưởng thành từ trong nghịch cảnh.

Vì vậy cậu nhìn vào ánh sáng duy nhất trên đầu mình, hi vọng sẽ xảy ra kỳ tích.

Sự chờ đợi lâu dài luôn đáng giá, ánh sáng giống như đã nghe được sự cầu xin của Trương Gia Nguyên, từ một điểm sáng dần trở thành những tia sáng, dẫn đường cho cậu.

Trương Gia Nguyên dùng hết sức bơi về phía ánh sáng, dùng tay bắt lấy nó, dùng hai mắt nóng rực nhìn nó thật kỹ, cho đến khi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . . . . .

Cậu mở mắt ra, nhưng lại là thế giới bẩn thỉu và tăm tối.

". . . . . . Tỉnh rồi tỉnh rồi!"

Giọng nói của người xa lạ tới còn nhanh hơn ý thức của Trương Gia Nguyên, giọng nói kia mang theo sự mừng rỡ, nhưng lại khiến cậu sợ hãi từ tận đáy lòng.

Cố gắng mở mắt nhìn, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ xung quanh.

Nơi này không phải bệnh viện đa khoa, cũng không phải nhà mình, chỉ là một nơi miễn cưỡng gọi là nhà máy. Bức tường dường như đã rơi mất hàng trăm lớp sơn, loang lổ, mục nát, dụng cụ tập thể dục như bị bỏ hoang mấy trăm năm không ai dùng, cỏ dại mọc um tùm.

Nơi Trương Gia Nguyên ngồi được trải một tấm bìa cứng, đã được xem như là chỗ sạch sẽ nhất trong cả nhà máy rồi.

Có điều, tấm bìa cứng đã bị máu tươi thấm ướt gần hết, phần lớn đến từ dưới thân cậu.

Trái tim Trương Gia Nguyên lạnh đi một nửa, tuy hai tay không bị trói, nhưng cậu lại không có dũng khí sờ vào bụng mình. Cậu chỉ biết cắn chặt miệng, cố gắng duy trì tỉnh táo nhìn hai người trước mặt.

Giống như hầu hết những kẻ bắt cóc khác, tướng mạo bình thường, nhưng có chút khúm núm, giống như đây là lần đầu tiên làm chuyện này. Thấy Trương Gia Nguyên tỉnh, một người đi báo cáo lại, người còn lại dùng giọng địa phương hỏi cậu: "Cậu, cậu có muốn uống nước không?"

Trương Gia Nguyên nhìn thái độ của những tên bắt cóc này, biết bọn họ không dám làm gì mình, cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy ấm nước nào, vì vậy âm thầm để ý, cố ý nói: "Nước ở đâu ra vậy? Sao không sắp xếp cho tôi ở khách sạn, chỗ này hẻo lánh quá."

"Tiểu thiếu gia cũng đừng ngạc nhiên, khách sạn không giấu được cậu . . . . . ." Anh ta nhanh chóng xua tay, sau đó nở nụ cười ngốc nghếch, "Ngoài cửa có nước suối, tôi uống thử một ngụm rồi, rất là sảng khoái! Để tôi lấy cho cậu uống."

Trương Gia Nguyên nghẹn lời, nhìn anh ta lấy ra một bình nước sạch, không khỏi cảm thán anh ta đúng là một người đơn thuần. Anh ta rất thận trọng, cửa sắt chỉ hé ra một khe hở, không để chút ánh sáng nào lọt vào. Trương Gia Nguyên thấy được người còn lại vừa đi báo cáo đang đứng ở cửa trông ngóng, dường như đang chờ ai đó.

Cậu đứng dậy đi lại hai bước, hai chân run lên vì đau, đầu cũng choáng váng, nhìn dáng vẻ của chính mình qua tấm gương vỡ.

Khuôn mặt trắng bệch phủ đầy bụi, trên toàn bộ thái dương là máu khô, vết thương lớn nhỏ khắp toàn thân, giống như những mảnh vụn từ kính chắn gió bám vào trán, trông vừa đáng sợ lại vừa buồn cười. Dưới thân càng thê thảm hơn, chiếc quần màu da người máu me đầm đìa, tuy rằng không còn chảy máu nữa, nhưng tình hình cũng không khả quan.

Quả nhiên không thấy điện thoại đâu nữa, Trương Gia Nguyên xé một phần áo sơ mi, quấn chặt vài vòng vào bụng. Sau khi làm xong, cậu mới nghĩ tới một vấn đề.

Châu Kha Vũ đâu?

Theo tình hình hiện tại, hoặc Châu Kha Vũ cũng bị bắt cóc, hoặc kẻ bắt cóc chính là Châu Kha Vũ.

Cậu tự giễu, làm sao có thể quên Châu Kha Vũ lợi hại như thế nào, lại tưởng bở cho rằng đây là tình yêu do hai bên tình nguyện.

Nhưng cậu vẫn thật lòng hy vọng là vế sau, cho đến tận lúc này, Trương Gia Nguyên vẫn không nỡ để Châu Kha Vũ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Coi như là kiếp trước nợ anh, kiếp này trả lại.

Người đi lấy nước đã bỏ đi được một lúc, khi quay lại, quả nhiên dẫn theo một đám người.

Trương Gia Nguyên ngồi thẳng lưng, tỏ ra căm ghét những người trước mặt.

Bọn họ đứng ngược sáng, ai nấy đều cao to vạm vỡ, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

"Ơ, Tiểu Nguyên, lâu rồi không gặp. . . . . . Sao đã mang thai rồi?"

Tên cầm đầu vừa mở miệng, đã khiến toàn thân Trương Gia Nguyên run lên.

. . . . . . Sao lại là chú.

Nói là chú, nhưng đã ly hôn với cô từ lâu. Năm đó ông ta tới Trương gia ở rể, tuy là nhà khoa học từ một trường đại học danh tiếng, nhưng cũng không có thành tựu gì, tính cách của cô lại mạnh mẽ, những năm này cãi vã rất nhiều.

"Không ngờ lại là tao đúng không?" Ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Gia Nguyên, nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại có vẻ cực kỳ tối tăm.

"Châu Kha Vũ đâu!" Nhìn thấy người quen, Trương Gia Nguyên liền lớn tiếng hỏi.

Ông ta ngửa mặt lên trời cười to, cho đến khi cười ra nước mắt mới đáp: "Gia Nguyên, không ngờ mày vẫn ngây thơ như vậy. . . . . . Tai nạn xe này, chính là do tự tay cậu ta gây ra."

Trương Gia Nguyên sững sờ, dường như máu toàn thân đều đang chảy ngược.

Tại sao?

Thấy vậy, ông ta càng cười dữ dội hơn.

"Đừng trách chúng ta, có trách thì chỉ trách ông nội mày vô lý, nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn có mắt không tròng. . . . . . Chưa kể lão già này và mụ điên kia cùng nhau đuổi tao ra khỏi nhà họ Trương, mày xem sao tao lại không vội cơ chứ?" Ông ta vừa nói, vừa khua tay múa chân, cả người gầy gò bệnh tật.

"Tao chỉ có thể đi tìm Kha Vũ, cậu ta và tao giống nhau, có gien tội ác từ trong xương. . . . . ." Ông ta đột nhiên nghiêng đầu cười, hai mắt sáng lên, "Cậu ta quá hoàn hảo, là một sát thủ trời sinh, cậu ta nói cho tao biết ông già thích nhất là đi thăm thú chợ chim, còn nói cho tao biết chỉ có tai nạn xe mới không khiến người khác nghi ngờ, chỉ cần bắt được mày là có thể khống chế toàn bộ nhà họ Trương. . . . . ."

Trương Gia Nguyên đột ngột ngẩng đầu, căm tức nói: "Là ông? !"

"Là tao, " Ông ta thản nhiên gật đầu, nhưng còn mang theo chút oán giận, "Tao còn nghĩ rằng ông già chết tiệt kia sẽ vì vậy mà đi tong luôn. . . . . . Kết quả chỉ làm gãy chân."

"Đồ mất trí!" Trương Gia Nguyên nghiến răng đấm một cú thật mạnh vào mặt ông ta.

Ông ta cũng không né tránh mà còn ngông nghênh cười: "Cảm ơn đã khen."

"Châu Kha Vũ đâu! Tôi muốn gặp anh ta! Tại sao anh ta lại lừa tôi! Tại sao lại đồng lõa với ông hại ông nội!"

"Bình tĩnh, Tiểu Nguyên đừng nóng giận, cậu ta chắc sắp tới rồi." Ông ta lặng lẽ trốn sau lưng một tên đô con, nhưng nắm đấm của Trương Gia Nguyên vẫn không dừng lại, hai tên đô con thấy cậu máu me đầy người cũng không dám động vào, để mặc cậu coi mình như bao cát.

Mỗi một nắm đấm của Trương Gia Nguyên, đều là dùng một trăm hai mươi phần trăm sức lực, phản lực cũng không hề nhẹ, khiến cậu cũng nhăn mặt đau đớn. Nhưng cậu không quan tâm, chỉ muốn đánh chết mấy tên cặn bã này.

Ông chú nhìn dáng vẻ của cậu, cũng có chút ái ngại và thương hại "Thật kỳ lạ, tao cho Kha Vũ uống nhiều thuốc như vậy, sao vẫn khiến mày mang thai. . . . . ."

Trương Gia Nguyên dừng nắm đấm máu me be bét lại, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Cái gì?"

Ông ta khẽ nhún vai, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nói một cách mơ hồ không rõ: "Cậu ta không nghe lời, nên bị tao trừng phạt."

Trương Gia Nguyên rùng mình, bỗng nhớ tới những ngày qua Châu Kha Vũ mừng giận khó đoán, chẳng lẽ là do thuốc gây nên. . . . . .

"Yên tâm, tao sẽ không làm thương tổn mày, chỉ cần lấy lại những gì tao nên có, tự nhiên sẽ thả mày đi. . . . . ."

Rầm——

Vừa dứt lời, cửa nhà máy bị mở ra từ bên ngoài.

"Kha Vũ, cuối cùng cậu cũng đến rồi."

Ông chú nhướng mày, vẫy tay với bóng người khuất sau cánh cửa.

Châu Kha Vũ không trả lời, mà chậm rãi đi vào.

Trương Gia Nguyên lòng đau như cắt, nhanh chóng nhắm mắt lại, sợ là nhìn anh nhiều hơn chút sẽ không nhịn được mà mềm lòng.

Châu Kha Vũ chưa đi được mấy bước liền dừng lại, ánh mắt không dừng lại trên người Trương Gia Nguyên dù chỉ một giây, chỉ ném cái két sắt trong tay phải đến trước mặt ông chú. Khoảnh khắc nó được thả xuống, hàng ngàn, hàng vạn tờ tiền rơi ra, hai mắt của đám người lập tức sáng rực.

Ông ta quỳ rạp xuống đống tiền, nóng lòng gom những tờ tiền trước mặt tụ lại dưới thân mình, không nhịn được khen hai câu: ". . . . . . Kha Vũ, làm tốt lắm."

Châu Kha Vũ trầm mặc quen rồi, chỉ lẳng lặng quan sát mọi thứ.

"Yên tâm, những gì cậu muốn , tôi đều sẽ. . . . . ." Ông ta còn chưa nói hết lời, nụ cười đột nhiên đông cứng lại.

—— Một khẩu súng lục đang nhắm vào trán ông ta.

"Cậu làm gì vậy, Kha Vũ?" Ông chú gượng cười, nhưng toàn thân lại đổ mồ hôi lạnh.

Người đàn ông đứng dưới ánh sáng kia chỉ bình tĩnh nói:

"Một mạng đổi một mạng."

Chưa cần ông chú ra hiệu, mấy tên đô con đã mạnh mẽ xông lên cướp súng của anh, nhưng anh giống như là vội đến đỏ cả mắt, quay người lại chĩa súng bắn những tên vệ sĩ. Tuy đã tránh những điểm trọng yếu, nhưng cơn đau khiến họ lần lượt ngã xuống đất.

Khi một trong những tên đô con chuẩn bị ngã vào người Trương Gia Nguyên, khuôn mặt bình tĩnh của Châu Kha Vũ lúc này mới xuất hiện một vết nứt, anh lao đến trước mặt Trương Gia Nguyên, ôm lấy cả người cậu.

Nhưng một giây sau, lại bị một câu nói mang theo nức nở của Trương Gia Nguyên tổn thương hoàn toàn.

". . . . . . Đừng chạm vào tôi, tôi sợ bẩn."

Châu Kha Vũ run rẩy ném khẩu súng xuống, anh liên tục lau bàn tay dính đầy máu tươi lên ống quần, nhưng làm thế nào cũng không thể lau sạch. Anh muốn chạm vào cái trán bị thương của cậu, nhưng lại sợ cậu đau nên cẩn thận thổi hai hơi.

"Được, được. . . . . . Anh không chạm vào em, Nguyên Nhi sẽ không đau nữa, anh sẽ đưa em về nhà. . . . . ."

Chưa dứt lời thì một tiếng súng vang lên.

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn, trúng ngực phải của mình. . . . . .

Anh đột ngột đứng dậy, trong mắt đều là hình ảnh Trương Gia Nguyên đang nằm trong lòng anh khóc nức nở.

Thật nhiều máu, Nguyên Nhi sợ bẩn . . . . . .

Tiếng cười điên cuồng của ông chú truyền đến từ phía sau lưng, ông ta giống như vừa mới từ trong Địa ngục bò lên, nghịch khẩu súng đáng lẽ phải nằm trong tay Châu Kha Vũ.

"Kha Vũ, đừng trách tôi đối với cậu không có tình có nghĩa, đây là cậu ép buộc tôi !" Nói xong, lại muốn nổ súng về phía Trương Gia Nguyên.

Châu kha Vũ nhịn cơn đau dữ dội, ôm Trương Gia Nguyên trượt ra xa hơn năm mét, để cậu tựa vào vai trái của mình, lặng lẽ nhét trong lòng bàn tay cậu một tờ giấy. Cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu, dịu dàng lại trịnh trọng.

"Sống tốt nhé, Nguyên Nhi."

Làm xong những việc này, anh cẩn thận đặt cậu trên tấm bìa các tông sạch sẽ, rồi mới đứng dậy.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, tia lưu luyến cuối cùng trong mắt anh đã không còn sót lại chút nào.

"Đưa súng cho tôi!" Anh hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên xông lên phía trước.

Ông chú nhìn dáng vẻ chưa từng thấy này của Châu Kha Vũ, cực kỳ sợ hãi, giơ súng lên bắn loạn xạ nhưng đều rơi vào không trung. Ông ta định chạy, nhưng lại bị tên điên là anh hất văng xuống đất.

Khẩu súng cũng theo đó mà rơi xuống, nhưng ông ta còn chưa kịp nhấc nó lên, đã bị Châu Kha Vũ đấm cho ngã nhoài.

"Con mẹ nó có phải cậu bị điên rồi không!"

Tuy ông chú chỉ là một tên nhỏ con, nhưng dường như bị đánh cũng tức giận, phản kích lại bằng cách đánh vào vết thương của anh. Anh hơi giảm tốc độ rồi lại không ngừng đấm đá ông ta.

"Cậu. . . . . . Cậu mau dừng lại!" Ông chú vừa dùng tay chống đỡ, vừa không ngừng nói nhảm, "Cho dù cậu có đánh tôi! Đánh chết tôi! Cậu cũng không có thuốc giải! Cậu sẽ. . . . . . Sẽ vẫn bị Trương Gia Nguyên hận cả đời!"

Châu Kha Vũ đột nhiên dừng lại, im lặng một lát mới lên tiếng, cổ họng khàn đặc: ". . . . . . Tôi không quan tâm."

Ông ta thấy vậy tưởng rằng có tác dụng, lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.

"Kha Vũ, nghe lời khuyên của tôi, chúng ta mới là cùng một loại người, nó không đáng để cậu thay đổi. . . . . ."

"Em ấy đáng giá." Châu Kha Vũ bướng bỉnh ngắt lời.

Ông ta thở hổn hển, cười lạnh rồi quát lớn một tiếng: "Nó không đáng giá!"

Châu Kha Vũ đột nhiên che mặt lại, nước mắt từ gò má rơi xuống: "Em ấy vẫn luôn đáng giá. . . . . ."

Ông chú thấy tác phẩm xuất sắc nhất của mình trở thành dáng vẻ như vậy, tức giận đẩy anh ra, cầm súng lên muốn hủy diệt anh. Nhưng đạn lại không trúng người anh mà bất ngờ chệch hướng.

"Nguyên Nhi!" Châu Kha Vũ hét lên, nhìn thấy bóng dáng đột nhiên nhào lên người ông ta thì vô cùng sợ hãi. Ông chú rõ ràng cũng không ngờ rằng Trương Gia Nguyên còn có khả năng như vậy, sau một hồi vật lộn, đã nhanh chóng lao ra khỏi nhà máy.

Hai mắt Trương Gia Nguyên còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng đã bị đấm một cú.

Châu Kha Vũ nhìn thấy cú đấm này gần như mất hồn, hai mắt trở nên đỏ bừng ngay lập tức, anh kéo ông ta lên cao rồi ném xuống một cách thô bạo, lát sau lại ném xuống gốc cây, khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta cũng phải đảo loạn.

Ông chú hết sức kinh hãi, nhìn Châu Kha Vũ không nhịn được mà run rẩy: "Đừng đánh tôi. . . . . . Đừng đánh tôi. . . . . ."

Nhưng Châu Kha Vũ lại không nghe thấy những điều này, hiện tại anh chỉ có một mục tiêu duy nhất —— xé xác người đã làm tổn thương Trương Gia Nguyên này.

Anh đột nhiên giơ súng lên, nhắm ngay đầu người kia mà bóp cò.

—— Pằng!

Đạn vang dội cả bầu trời, nhưng không bắn trúng đầu ông ta, mà bắn vào cánh rừng cách đó không xa, khiến những chú chim đang đậu giật mình. Máu chảy khắp mặt đất và tiếng còi ngày càng rõ ràng như đang báo hiệu sự kết thúc của một trò khôi hài.

Bàn tay đang ôm chặt eo Châu Kha Vũ của Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng buông xuống, còn chưa kịp nói "Đừng làm chuyện ngu ngốc" đã từ từ ngã xuống đất.

Châu Kha Vũ khuỵu xuống, ôm Trương Gia Nguyên ngất xỉu gào khóc.

—— Xin lỗi, anh đến muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro