Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ngoại truyện theo ngôi thứ nhất

    Tên tôi là Châu Kha Vũ. Nói thẳng ra, tôi thật sự rất ghét cái tên này, vì tên này là do "ông ta" đặt. Mỗi khi có người gọi tôi bằng cái tên này, nó khiến tôi còn buồn nôn hơn cả so với nuốt mấy trăm con ruồi.

    Vì vậy trước năm tám tuổi, tôi càng thích được người khác gọi là Daniel hơn. Đây là tên do mẹ tôi đặt, bà vô cùng say mê nghệ thuật, nhưng ý muốn khống chế của bà khiến người khác không thể thở nổi. Còn nhớ lúc năm tuổi, vì ham chơi, về nhà hơi muộn một chút đã bị bà dạy dỗ suốt cả một buổi tối, sau đó bắt tôi đàn Piano ròng rã cả một ngày trời, còn không cho tôi ăn cơm. Bởi vì bà luôn tin rằng nghệ thuật quan trọng hơn tất cả mọi thứ. . . . . .

    Mặc dù bà không quan tâm nhiều đến tôi, nhưng cũng coi như là một ký ức đẹp đẽ trong thời thơ ấu đen tối. Bởi sau đó không quá hai năm, mẹ cũng bởi vì không chịu được sự áp bức của "ông ta"  mà treo cổ tự sát.

    Còn nhớ khi đó tôi đã khóc rất lâu, cảm giác như trời sập. Vậy mà khi "ông ta" say khướt về đến nhà, lại nói tôi không cần khóc vì ...loại kỹ nữ này. Vì quá tức giận nên lần đầu tiên tôi đã đánh ông ta. "Ông ta" cũng không chịu thua kém, đánh tôi tới tấp khiến tôi phải nằm bẹp trên giường một tuần không thể đi học.

    Nhưng tôi không quan tâm, dù chỉ có thể khiến "Ông ta" khổ sở một chút tôi cũng vui lòng .

    Tôi cũng muốn ra đi theo mẹ, nhưng "ông ta" không cho phép, "Ông ta" không có thu nhập, chỉ có thể sống bằng chút tiền trợ cấp cuối cùng của gia đình mẹ gửi về cho tôi. Vì vậy, lần đầu tiên sau khi phát hiện tôi cắt cổ tay, lại là một trận đánh đập khác.

    Theo thời gian, tôi cũng mệt mỏi, muốn tìm một cách chết thư thái hơn nên đã cố tình trốn học một buổi, chạy đến một sườn núi hoang vắng tìm cách tự tử. Sau đó tình cờ gặp một người đàn ông kỳ lạ, nhưng ông ta cũng khá thông minh. Ông ta nói rằng mình  đang tìm một người như tôi - một người đã mất hết hy vọng vào cuộc sống.

    Thế nên tôi đi theo ông ta, cứ tưởng ông ta sẽ khiến tôi chết trên bàn mổ giống như một con chuột bạch, sau khi thí nghiệm thất bại. Nhưng không ngờ ông ta lại chữa lành mọi vết thương trên cơ thể tôi. Tôi cực kỳ sợ hãi và tức giận, có cảm giác như mình bị lừa, nhưng ông ta lại nói:

    "Cậu rất có tố chất phạm tội, tôi không muốn để cậu chết như thế này."

    Bất kể ông ta muốn gì cũng không quan trọng, dù sao trên đời này cũng chỉ toàn khổ đau. Nhưng nếu tôi biết đó là chú tương lai  của Trương Gia Nguyên, tôi sẽ dùng đủ mọi cách để chết ở nơi sườn núi hoang vu đó, để không xảy ra những chuyện sau này.

    Vì vậy, tôi hối hận khi gặp phải ông ta, nhưng có đôi lúc lại biết ơn ông ta đã cho tôi được sống để gặp người duy nhất đáng nhớ trong cuộc đời đáng khinh của tôi- Trương Gia Nguyên.

    Nói về Trương Gia Nguyên. . . . . .

    Trước tiên phải thở dài một tiếng, em người duy nhất khiến tôi hoàn toàn bó tay. Khi nhắc đến em, tôi chỉ có thể dùng rất ít từ để miêu tả, không chỉ bởi vì hầu hết những từ ngữ thông thường đều không xứng với em, mà còn bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà hồi hộp khi gặp em, căng thẳng đến mức không thể thốt lên lời.

Lúc đầu tôi nghĩ rằng người này đã bỏ bùa mình, nhưng sau đó tôi mới nhận ra rằng thứ cảm xúc này được gọi là "rung động".

Chỉ tiếc là, tôi đã phát hiện ra nó quá muộn.

    Tôi rất hối hận.

    Tôi cũng biết, chuyện này và chú của Trương Gia Nguyên  nhất định có quan hệ gì đó. Những năm qua, ông ta dùng danh nghĩa thao túng luôn làm đủ loại thí nghiệm khác nhau trên người tôi. Trước đây còn nhỏ, thiếu hiểu biết nên tôi luôn lấy lời nói của ông ta làm tiêu chí hàng đầu, nhưng sau khi cha nuôi nhận nuôi tôi thì đã bắt đầu giảm dần.

    Nhưng thời gian cơ thể bất bình thường đã quá lâu, đã trở nên khó mà cứu vãn.

Tôi thường xuyên buồn vui thất thường. Nhìn con cá vàng yêu thích của cha nuôi, sẽ không nhịn được muốn bóp cổ chúng đến chết, để trong mắt ông ấy chỉ có mình tôi.

May là tôi đã kiểm soát được những ý nghĩ khủng khiếp này, cha nuôi cũng đã cho tôi một nền giáo dục tốt nhất. Dưới sự dạy dỗ của ông, tôi đã dần dần trở thành một người bình thường, vì lẽ đó nên tôi rất biết ơn ông.

    Sau đó, ông ấy đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi. Biết rõ sẽ có một ngày như vậy nên tôi không cự tuyệt, tuân theo sự sắp đặt đi gặp đối tượng kết hôn của mình, Trương Gia Nguyên

Khi đó em mới mười sáu tuổi, chỉ cao chừng một mét bảy. Rõ ràng là một cuộc gặp mặt rất nghiêm túc, nhưng em chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường, khẽ lắc chân, nghiêng đầu nhìn tôi cười: "Người anh em, sao anh cao thế?"

    Tôi không nhớ mình đã trả lời những gì, tôi chỉ nhớ rằng cả bữa tối, tôi không thể rời mắt khỏi em.

    Phải nói rằng em là một trong những cậu bé dễ thương nhất mà tôi từng gặp. Em luôn phồng miệng khi ăn, lúc nói chuyện luôn cười sảng khoái, khi gọi tên tôi, luôn có một chút nghịch ngợm khó hiểu, điều này khiến tôi dần dần chấp nhận ba chữ "Châu Kha Vũ" này.

Mỗi ngày sau đó, Trương Gia Nguyên đều xuất hiện trước mắt tôi. Em quá ồn ào, khiến tôi thực sự cảm thấy em thật phiền phức. Rõ ràng chỉ là một bài lượng giác đơn giản cũng phải hỏi tôi đến nửa ngày, ăn kem cũng muốn tôi dẫn em đi, những chuyện đã xảy ra trong ngày cũng bắt tôi phải báo cáo từng cái một ... Nhưng dần dần, khi em không xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại bắt đầu nhớ về em.

    Nhớ em đi theo sau tôi hờn dỗi gọi "Kha Vũ" .

    Nhớ em cầm hai cây kem hỏi hỏi tôi có muốn cùng đi xem bộ phim điện ảnh mới nhất không.

    Nhớ em kéo tay tôi vòi vĩnh và làm nũng, uy hiếp tôi phải đi xem buổi biểu diễn của ban nhạc của em. . . . . .

Em là một tia sáng tiến vào thế giới buồn tẻ của tôi, khiến tôi từ rác rưởi trở thành một người chỉ biến hóa cảm xúc vì "niềm vui và nỗi buồn của Trương Gia Nguyên".

Nhưng tôi là một "kẻ sát nhân", năm 8 tuổi lúc  đẩy cha ruột tôi đã biết mình không thể là một người bình thường. Tôi rất sợ mình sẽ làm tổn thương em, chưa kể đến việc trong người còn quá nhiều thứ bất bình thường. Tôi chỉ biết tìm tới người chú đã lâu không liên lạc, muốn ông ta tiêm thuốc giải cho tôi và biến tôi thành một người hoàn toàn bình thường.

Ông ta đồng ý, tôi cũng cho là thật. Sau đó, mới phát hiện ra ông ta lại tiêm thuốc giống như lần trước cho mình, khiến tôi lại sinh ra những cảm xúc khủng khiếp với Trương Gia Nguyên. Tôi sợ nếu mình đến xem buổi biểu diễn của em thì sẽ không thể kiểm soát cảm xúc mà hủy diệt mọi thứ. Vì vậy tôi đã lựa chọn từ chối, mặc dù em rất thất vọng.

Xin lỗi, tôi vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi.

Nhưng Nguyên Nhi cố chấp hơn tôi nghĩ, em đã tỏ tình với tôi, muốn cùng tôi đi du học, nhưng tôi đã hèn nhát từ chối ...

Sau đó, tôi mới biết em thậm chí còn không điền đơn đăng ký nguyện vọng đại học, vì nghĩ rằng tôi nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của em.

Tôi đã quá sai lầm.

    Và rồi, mọi thứ diễn ra theo một hướng mà chúng tôi không thể ngờ tới.

      Chúng tôi kết hôn.

Lẽ ra tôi phải giải quyết tất cả những chuyện này trước khi kết hôn, nếu không thì đã không xảy ra một đêm đầu tiên tàn khốc như vậy. Tôi giống như một tên xấu xa bạo ngược, vì nước mắt của em mà trở nên tràn đầy dục vọng, vì em xin tha mà càng mãnh liệt ... Tôi không muốn nhớ lại nữa.

Nói tóm lại, nếu không thể giải quyết loại thuốc kỳ lạ mà chú đã tiêm vào người tôi, thì cuộc sống của tôi không có cách nào an ổn. Trước đây, tôi luôn coi thường sự sống và cái chết, nhưng bây giờ lại muốn sống thật tốt vì Gia Nguyên.

    Tôi lại thử đi tìm ông ta, nhưng kết quả rõ ràng là cơ thể tôi đã có những thay đổi mạnh mẽ hơn. Tôi đã có những phản ứng vốn không nên có trong kỳ dịch cảm, và sinh ra cảm giác ỷ lại về thể chất với Gia Nguyên. Nhưng thuốc thường khiến tôi mất trí nhớ gián tiếp, có lẽ là do tác dụng phụ của việc sử dụng lượng thuốc lớn.

    Tôi đến bản thân mình cũng không cần, thậm chí còn quên mất mình thích Trương Gia Nguyên đến nhường nào.

Chú chỉ muốn tôi trở thành một "tác phẩm nghệ thuật" không có ham muốn của bản thân, nhưng rõ ràng là, ngay cả khi tôi bị những thứ này vây quanh, tôi vẫn không thể không yêu Gia Nguyên.

Bởi vì yêu em là bản năng của tôi.

Vì vậy tôi bắt đầu cố tình tránh mặt em, nói với em "Anh không thích em", nói em đừng lãng phí thời gian của tôi, khoảng thời gian không tiếp xúc với em thật sự là lúc trong lòng tôi cảm thấy bình yên nhất.

Cho dù tôi nhớ em đến muốn phát điên.

Tôi cố tình xa cách em nửa năm, nhưng chỉ cần kỳ dịch cảm xảy ra, tôi lại mất trí nhớ, lại phát bệnh, lại muốn yêu em thêm lần nữa... Tôi biết mình không thể cứ tiếp tục như vậy, vì vậy đành lùi một bước, giúp ông ta lấy được tiền của nhà họ Trương và hoàn toàn thoát khỏi ông ta. Ông ta thỏa hiệp, nên tôi đã giúp ông ta bày mưu. Lần này ông ta không nói dối, đã cho tôi phương pháp chữa trị thực sự... Nhưng ông ta lại muốn động tới Nguyên Nhi.

Tôi không dám mạo hiểm đến Trương Gia Nguyên, nhưng sự thật là ông ta đã nhắm em làm mục tiêu. Nếu không có sự can thiệp của tôi, mọi thứ có lẽ đã kết thúc theo cách bạo lực nhất có thể. Tôi càng sợ hãi hơn, chỉ có thể cùng ông ta diễn tiếp vở kịch này.

    Nhưng Gia Nguyên mang thai.

Đây là điều mà tôi không thể ngờ tới. Tôi đã sắp đặt một "tai nạn xe hơi" tự cho là hoàn hảo mà không hề hay biết em đang mang thai...

Đáng lẽ tôi phải khóc, khóc lóc muốn đưa Gia Nguyên đến bệnh viện, nhưng chú dường như đã đoán được rằng tôi sẽ đổi ý, cử người tới hạ gục tôi bằng một liều thuốc mê. Suốt mấy tiếng đồng hồ bị gây mê, tôi thậm chí còn không dám nhắm mắt. Nhà họ Trương đã tìm đến tôi, đặc biệt là cô, tức giận đến mức đánh tôi vài roi.

Đây là tôi xứng đáng, tôi biết điều đó.

Họ muốn rút hết tiền đã tích trữ ra, nhưng tôi đã ngăn họ lại. Tôi đã dùng tiền tiết kiệm của mình, tôi có lỗi với nhà họ Trương, không nên bán đứng gia đình họ..

Cuối cùng đều là tốn công dã tràng... Nhưng những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần Gia Nguyên vẫn khỏe, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Vì vậy tôi đã lấy trộm khẩu súng chú giấu trong phòng thí nghiệm, muốn ông ta trả lại tất cả những gì đã nợ tôi.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Gia Nguyên, trái tim tôi vẫn đau nhói.

Người em bê bết máu, xỉ thủy tinh còn chưa được xử lý. Tôi rất muốn ôm em vào lòng, nhưng dường như tôi không có tư cách để ôm em. Tôi tự tay làm tổn thương con của chúng tôi, bàn tay tôi quá dơ bẩn. Vì vậy, tôi nghĩ, điều duy nhất tôi có thể làm là cùng chết với đám cặn bã này.

    To. Nguyên Nhi

    Không biết khi em nhìn thấy bức thư này, anh còn sống không.  Nếu còn sống, xin em hãy quên anh đi, sau này anh sẽ không làm phiền cuộc sống tương lai của em. Nếu không, cũng đừng đến thăm.

Có lẽ em vẫn hận anh, nhưng anh hy vọng em có thể dành ra chút thời gian để đọc bức thư này, mặc dù anh nói rất nhiều.

Anh đã chuẩn bị lượng kem trong tủ lạnh cho nửa năm rồi, lại sợ không đủ kem, nên đã đặt thêm lượng kem cho mấy chục năm nữa. Đừng chê anh dung tục, anh chỉ biết dùng phương pháp vụng về này để bù đắp cho em thôi.

Nếu có người lạ đến nhà, hẳn là kem của mùa đó. Nhưng mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất hai hộp, mùa đông đi tour ở miền Nam thì đừng ăn bừa bãi, trong Nam không được ấm áp.

Trên đàn piano có một xấp tài liệu, em xem kỹ một chút, đó là giấy báo nhập học của học viện âm nhạc. Trước tiên, anh xin lỗi vì chưa có sự cho phép của em mà đã tự ý đăng ký cho em vào trường này. Anh đã gửi những bản nháp của em đi. Họ rất quan tâm đến tác phẩm của em, vì vậy đã dành một vị trí đặc biệt cho em. Em quả nhiên vẫn rất ưu tú.

Ở nơi đó lạnh giá quanh năm, nên anh đã mua cho em một biệt thự có hệ thống sưởi dưới sàn và một tầng hầm để ban nhạc của em cùng nhau làm nhạc. Anh cũng đã kiểm tra môi trường rồi, chỉ mất mười phút để đi bộ đến trường, có ba bốn nhân viên bảo vệ tuần tra qua lại hàng đêm, trị an rất tốt.

Chiếc két sắt mà em luôn tò mò thật ra mật khẩu chính là ngày sinh của em, không có thứ gì giá trị trong đó, anh đang đặt một cái thẻ, giấy đăng ký kết hôn và nhẫn cưới của chúng ta. Chiếc nhẫn được thiết kế riêng nên cũng giá trị một chút tiền. Sổ hộ khẩu nằm trong ngăn thứ hai của tủ đầu giường. Nếu em gặp được người mình thích, đừng do dự, nhưng nhất định phải là người đặt em lên hàng đầu.

Cuối cùng, hãy tiến tới tương lai với thái độ tích cực nhất, vui vẻ nhất và không ngừng nỗ lực nhất. Còn nữa, vĩnh viễn quên đi một người tên Châu Kha Vũ, nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro