Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn nhân thực chất là gì? Trước khi gặp Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên luôn cảm thấy hôn nhân là một hệ thống ngu ngốc, cần phải đánh đổi giữa tình cảm và sự tự do. Hầu hết mọi người thường mất đi tự do và đánh mất cả tình yêu của họ trong hôn nhân.

Trương Gia Nguyên không hiểu tại sao người ta có thể sẵn sàng hy sinh tự do để đổi lấy trách nhiệm nặng nề. Nhưng khi chính cậu rơi vào tình yêu lại vẫn luôn theo đuổi cảm giác an toàn hư vô, cậu cũng không thể tránh được việc coi cuộc hôn nhân của mình và Châu Kha Vũ là sợi dây cứu mạng duy nhất.

Ít nhất có mối quan hệ vợ chồng thực sự, cậu không còn phải lo lắng Châu Kha Vũ sẽ rời đi mà không báo trước. Cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được gánh nặng tâm lý.

Đáng tiếc là cậu đã sai, yêu đương cũng như hôn nhân không thay đổi được tác phong của Châu Kha Vũ. Ngược lại, có mối quan hệ hôn nhân, Châu Kha Vũ càng có thể coi như điều đương nhiên mà xem nhẹ cảm giác của cậu. Bởi vì có sự dối trá của "vợ chồng như một thể" chống đỡ. Khi Trương Gia Nguyên nghe thấy Châu Kha Vũ không hề do dự hạ thấp sở thích của mình và tiệm đàn mà cậu trân quý, sự mệt mỏi và buồn chán tích tụ lâu ngày đã lên đến đỉnh điểm rồi bùng phát.

Không thể tìm thấy lý do để tiếp tục nữa.

Trương Gia Nguyên hiểu Châu Kha Vũ, anh nhất định sẽ cho rằng ly hôn vì khuyết thiếu cảm giác an toàn là cậu đang làm nũng, anh sẽ không quan tâm, cũng không hiểu được sự đau khổ của cậu. Vì vậy, khi Châu Kha Vũ hỏi cậu lý do ly hôn, cậu đã lựa chọn trả lời là "Em không còn yêu anh nữa."

Trương Gia Nguyên nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ nói ra những lời này, nhưng thực tế, hiện tại cậu lại nói ra một cách dễ dàng và đương nhiên. Cậu nhìn khuôn mặt đột nhiên tái nhợt và đôi tay run rẩy của Châu Kha Vũ, trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi. Nhìn xem, nỗ lực của cậu không phải là vô ích, ít nhất đã trở thành thói quen của Châu Kha Vũ.

Nhìn lại chín năm theo đuổi, không phải không biết mệt mỏi, sao cậu có thể vượt qua được? Trương Gia Nguyên đột nhiên không nhớ nổi. Tình yêu ba năm giữa cậu và Châu Kha Vũ không biết từ khi nào đã được gói gọn trong một số cảnh tượng cố định, phòng đàn, sân khấu, màn đêm yên tĩnh, cùng với Châu Kha Vũ yên tĩnh lắng nghe cậu chơi guitar.

Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ tới những ngày tháng niên thiếu trước kia oanh tạc sân khấu với guitar, bass và ban nhạc. Cậu ngước nhìn Châu Kha Vũ, chợt nhận ra mình đã lâu không nhìn kỹ khuôn mặt đầy mê hoặc này. Cậu phát hiện ra rằng những ngày này Châu Kha Vũ không được ngủ ngon, khóe mắt anh xanh đen, râu quanh miệng chưa được cạo, áo vét của anh đầy nếp nhăn, điều này rất không phù hợp với Châu Kha Vũ luôn luôn tươm tất.

Hai người ngồi ở hai bên bàn đối diện, im lặng giằng co, không khí xung quanh như bị xé nát, một nửa là âm u buồn bã, nửa còn lại là điềm báo trước một vụ nổ lớn.

Thật lâu sau, Châu Kha Vũ cuối cùng phá vỡ sự im lặng, khàn giọng nói: "Vì sao không còn yêu anh nữa? Có phải ... còn có ai khác ..." Những lời sau đó dường như khiến anh cảm thấy đau đớn, không cách nào tiếp tục. Trương Gia Nguyên bình tĩnh đáp: "Không phải, có thể là ở bên cạnh anh lâu rồi, trong mắt em, anh đã mất đi ánh hào quang."

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ: "Em phát hiện ra người mà em từng dùng hết sức theo đuổi chẳng qua cũng chỉ đến như vậy, hiện tại em cảm thấy chán ghét giọng nói của anh, khuôn mặt của anh, bạn bè của anh, tất cả mọi thứ về anh. Nhiều năm như vậy, em không có công thì cũng có sức, cho nên hãy buông tha cho em đi, "anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta không còn nợ nhau nữa ".

Trương Gia Nguyên nói thêm một câu, sắc mặt Châu Kha Vũ lại tái nhợt thêm một chút. Hai tay anh chậm rãi siết chặt, tuyệt vọng nắm thành nắm đấm, rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế này?

Anh vẫn tin rằng giữa con người luôn sẽ có một khoảng cách, vì vậy không muốn dùng sự chân thành trong các mối quan hệ, nhưng cậu là một ngoại lệ, cậu luôn là ngoại lệ của anh, tại sao khi anh đã chìm đắm thì cậu lại muốn rời đi?

Hai người mới kết hôn được một thời gian ngắn, không có tài sản chung, thủ tục ly hôn cũng rất đơn giản. Căn nhà đứng tên Trương Gia Nguyên, hai phần ba số tiền gửi ngân hàng thuộc về Châu Kha Vũ. Một tuần sau khi ký xong, Trương Gia Nguyên hẹn rất nhiều người ra ngoài uống rượu và chơi thâu đêm.

Đã lâu rồi cậu không phóng khoáng như vậy, cuối cùng cũng không phải làm trước bữa tối, không phải vội vàng chọn quần áo rồi ủi nóng cho chồng, dù mất ngủ cũng không cần ép bản thân cố ngủ, chỉ để không làm phiền người bên cạnh.

Trương Gia Nguyên ngồi bên vệ đường châm một điếu thuốc, rũ bỏ đống tro tàn một cách không thuần thục, dù sao cậu cũng đã bỏ thuốc nhiều năm, suýt chút nữa đã quên mất cảm giác tự do nhả khói. Đốm lửa tàn thuốc lóe lên, một lúc sau chỉ để lại tro tàn. Nói đến chuyện bỏ thuốc, cũng là bởi vì Châu Kha Vũ.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ là ở một quán bar. Châu Kha Vũ đến chơi cùng những người bạn của mình. Một tên ngốc trong số họ nhìn Trương Gia Nguyên trên sân khấu nổi lên sắc tâm, muốn cậu hôn mình, khiến đàn trong tay Trương Gia Nguyên bị văng ra. Lúc này, một người đàn ông bên cạnh nắm lấy cổ tay cậu, giọng nói lạnh lùng mà dễ nghe: "Xin lỗi, anh ấy say rồi, đừng đụng đến anh ấy." Trương Gia Nguyên quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt đa tình của Châu Kha Vũ, tim đột nhiên đập loạn nhịp.

Trương Gia Nguyên bỗng nở nụ cười, khóe mắt cong cong, xinh đẹp không nói lên lời: "Có thể, cho tôi ba nghìn, tôi sẽ hôn một cái."

Tên ngốc kia nghe vậy liền trợn mắt, lấy trong túi ra một xấp giấy bạc dày cộp, đếm cũng không thèm đếm đã đưa tiền ra. Trương Gia Nguyên ném tiền cho Phó Tư Siêu, đột nhiên nghiêng về phía trước ôm cổ Châu Kha Vũ rồi hôn anh một cách mãnh liệt. Sau khi hôn xong, cậu cười hỏi Châu Kha Vũ, thế nào, môi em có mềm không?

Châu Kha Vũ cũng cười, khí chất lạnh lùng vốn có dưới ánh sáng mờ mịt trong quán bar cũng trở nên mơ hồ, cả người toát ra vẻ khiêu gợi: "Mềm cái gì, toàn mùi khói."

Vì câu nói này, Trương Gia Nguyên đã bỏ thuốc lá.

Châu Kha Vũ không biết bằng cách nào sống qua những ngày này, anh từng nghĩ rằng mình là chỗ dựa của Trương Gia Nguyên. Nhưng sau khi ly hôn, anh mới phát hiện ra thực tế hoàn toàn ngược lại. Anh dọn ra khỏi nhà của hai người, cũng không có tâm trạng tìm nhà, tạm thời ở khách sạn, dù sao anh cũng không thiếu tiền.

Buổi tối, anh trằn trọc trở mình trên giường lớn khách sạn, cả đêm không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều là khuôn mặt của Trương Gia Nguyên, là giọng nói của Trương Gia Nguyên, cậu nói mình chán ghét anh muốn chết.

Trái tim vô cùng đau xót, đã một tuần rồi, mỗi khi nghĩ đến Trương Gia Nguyên không cần anh nữa, Châu Kha Vũ liền cảm giác như bản thân đang chìm trong nước biển, càng giãy giụa càng bị rong biển cuốn chặt. Anh biết đáy biển kia tên là Trương Gia Nguyên. Không ngủ được, anh liền đứng dậy dựa vào cửa sổ sát đất hút thuốc, nhìn tia lửa bốc cháy, anh lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Trương Gia Nguyên.

Thật ra anh đã nói dối, môi của Trương Gia Nguyên rất mềm, trong miệng cũng không có mùi khói, có lẽ cậu vừa uống rượu, trong miệng có mùi rượu trái cây ngọt ngào, khiến anh suýt chút nữa không nhịn được hôn lại.

Bản thân anh cũng hút thuốc nên biết rằng bỏ thuốc lá là một quá trình khó khăn, không phải ai cũng nhịn được cơn thèm thuốc. Nhưng mỗi lần gặp Trương Gia Nguyên, anh đều kiên trì bắt cậu bỏ thuốc. Anh mang theo tâm tư thâm trầm, hi vọng sẽ thuần hóa được con sói nhỏ này, khiến Châu Kha Vũ trong lòng cậu so với phản ứng thèm thuốc càng ngứa ngáy. Anh đã thành công, nhưng chính bản thân cũng chìm đắm.

Điện thoại khẽ rung lên, là tin nhắn WeChat của một người bạn gửi cho anh. Anh mở ảnh lên, Trương Gia Nguyên ở quán bar nào đó đang cười cực kỳ xinh đẹp. Cậu mặc một bộ vest xám thấp cổ, những hạt ngọc trai trên cổ khiến xương quai xanh và phần ngực của cậu tỏa sáng rực rỡ.

Sao có thể hấp dẫn đến vậy! Châu Kha Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi, dập tắt điếu thuốc, trở lại giường nhắm mắt, nhưng trong lòng càng lúc càng ngứa ngáy, như có một con sâu đang gặm nhấm trái tim mình.

Không có gì cả, ly hôn không có nghĩa là kết thúc, mà là một bắt đầu mới, Trương Gia Nguyên, anh sẽ không để em đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro