1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trương Gia Nguyên đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề khi thấy Châu Kha Vũ bước vào phòng mình.

Bước chân của anh rất nhẹ nhàng, động tác khóa cửa cũng lưu loát. Cậu đang chơi game, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, còn tưởng đối phương muốn nói chuyện gì nghiêm túc với mình, cậu hỏi.

- Kha Vũ, anh ngồi đợi một lát, em đánh xong trận này đã.

Màn hình game bị bàn tay to lớn của ai đó che khuất, Trương Gia Nguyên hướng sang bên cạnh kêu "ây ây ây" vài tiếng, kết quả đập vào mắt là thời gian đếm ngược chờ hồi sinh. Tính cách cậu vốn hay nóng nảy, nhưng đối với Châu Kha Vũ lại luôn rất kiên nhẫn —— Kha Vũ sẽ không vô duyên vô cớ làm loạn. Cậu tự nhủ như vậy.

Trương Gia Nguyên lo rằng nếu không nghiêm túc chắc hẳn anh sẽ tức giận lắm, vì vậy cậu khóa màn hình điện thoại, giương đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm Châu Kha Vũ.

- Việc gì vậy?

Không nhìn không biết chuyện quan trọng, Trương Gia Nguyên không khỏi giật mình. Cậu nhìn gương mặt đẹp trai thê thảm đầy nước mắt, hốc mắt hồng hồng, cằm ướt sũng, nước còn chưa bốc hơi hết, chắc chắn là mới khóc cách đây không lâu. Châu Kha Vũ như có điều khó nói, ấp a ấp úng nửa ngày trời, cổ họng nghẹn lại mãi mới rặn ra được vài tiếng.

- Anh... hơi khó chịu.

Người này hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối, Trương Gia Nguyên nổi lên ý muốn bảo vệ người con trai còn cao lớn hơn mình, hỏi tiếp một cách tự nhiên:

- Khó chịu ở chỗ nào?

Bảo sao dạo gần đây, Châu Kha Vũ vừa tập luyện xong đã khom lưng đi vào góc phòng nghỉ ngơi, thì ra đã không thoải mái mấy ngày rồi. Anh bị bức đến sụp đổ, uỷ khuất muốn chết, bắt đầu thút thít trở lại, khịt khịt cái mũi, vụng về lau nước mắt.

- Mấy hôm nay phía dưới luôn căng cứng, vải cọ vào đã khó chịu, lúc nhảy còn khó chịu hơn. Phải làm sao bây giờ, sắp diễn rồi mà anh không tập trung luyện tập được...

Bàn tay Trương Gia Nguyên vốn giơ lên để lau nước mắt cho anh, hiện tại đang cứng ngắc ở giữa không trung, về sau hậm hực thu về xoa nhẹ mái tóc mình. Cậu lặp đi lặp lại lời nói của anh trong đầu, phải chăng dung lượng não của mình không đủ dùng, nếu không, sao lại không hiểu ý của Châu Kha Vũ?

Mối quan hệ giữa hai người quả thật rất tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn thân mà thôi.

Xin đấy, nếu ý hiểu của Trương Gia Nguyên không sai, tại sao Châu Kha Vũ lại đi nói chuyện này với cậu a a a!

Cậu rơi vào cảnh hoài nghi nhân sinh cho tới khi Châu Kha Vũ cẩn thận nắm lấy tay cậu ấn xuống đáy quần mình.

- Anh ——!

Trương Gia Nguyên vô thức hất tay anh ra, cách lớp vải quần ngủ nắn vuốt thứ có nhiệt độ nóng bỏng tay, trừng mắt khó hiểu nhìn Châu Kha Vũ.

- Em làm với anh thì sao có tác dụng được.

Kha Vũ nhếch miệng lên một cái, nén xuống âm thanh thút thít, sờ tay cậu như muốn lấy lòng. Anh đã nắm tay Trương Gia Nguyên rất nhiều lần, lúc thì là vũ đạo trên sân khấu, lúc thì ngồi cạnh nhau cứ tự nhiên mà nắm lên. Tay anh rất lớn, lúc nào cũng khô ráo, vuốt lên da như có ma lực thần kỳ khiến người ta trở nên nôn nóng. Mà bây giờ lại hơi khác, giống như vừa mới vớt tay từ dưới nước lên, không biết được là mồ hôi hay là nước mắt vừa mới lau khiến lòng cậu hoang mang rối loạn, tay đổ mồ hôi không ngừng.

Châu Kha Vũ lúc khóc trông rất đẹp, chuyện này rõ như ban ngày ai ai cũng biết. Vậy nên khi anh nói "Anh thực sự không biết phải làm sao bây giờ, anh nghĩ Nguyên Nguyên nhi sẽ giúp anh", lúc đó cậu quả thật đã mềm lòng. Trương Gia Nguyên chần chừ không quyết định, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt đẫm nước của anh, có hơi xấu hổ nói:

- Vậy em giúp anh bắn ra nhé?

Chẳng bao lâu sau cậu đã hối hận. Châu Kha Vũ như một chú cún nghe chủ nhân hứa sẽ cho một khúc xương lớn, duỗi thẳng eo, nước mắt cũng ngừng rơi, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

- ...

Trương Gia Nguyên im lặng nhìn Châu Kha Vũ nhanh chóng cởi đồ ngủ, chỉ mặc mỗi đồ lót chui vào trong chăn của cậu, nhịn không được liền thốt lên.

- Anh lên giường làm gì? Ở ngoài làm không được sao?

Châu Kha Vũ trùm kín mít chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài.

- Che đi, anh xấu hổ...

Thật là ảo ma nobita làm nhoè đi mascara của shizuka. Mẹ nó, đúng là mắc nợ anh mà!

Trương Gia Nguyên an phận ngồi ở bên giường, mắt nhìn thẳng về phía trước, thò một tay vào trong chăn, chạm đến làn da nóng bỏng của anh. Cậu nhẹ nhàng sờ, trong lòng đoán chắc: đây là cơ bụng của Châu Kha Vũ. Người anh cao ráo, hơi gầy, trông yếu đuối mà cơ bụng lại rất rõ hình dạng. Phản ứng của anh mạnh hơn nhiều so với dự đoán, cơ thể run một cái, khó chịu nhích người lên, thúc giục cậu mau mau vào việc chính. Trương Gia Nguyên từ trước đến nay chưa từng giúp người khác làm chuyện này, cậu cắn răng, muốn giúp người anh em vượt qua khó khăn, cách lớp quần lót trực tiếp nắm lấy vật khiến anh mấy ngày nay không tài nào tập luyện tốt được.

Thứ kia rất... xứng với chiều cao của Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên xoa nhẹ hai bên, vuốt dọc lên theo hình dáng của nó, đầu ngón tay mò mẫm lên đỉnh dương vật, qua lớp vải chọc vào lỗ niệu đạo, thứ kia theo động tác của cậu ngày càng phát trướng, bất hạnh thay lại bị giam cầm dưới quần lót, không có cách nào để hoàn toàn hưởng thụ sự phục vụ.

Châu Kha Vũ lẩm bẩm trong miệng, dùng đầu gối huých vào Trương Gia Nguyên.

- Đừng làm ngoài quần...

Trương Gia Nguyên cảm thấy mặt mình không rõ lí do gì mà nóng lên, sao người này lại có thể vừa khiến cậu phải làm cái việc không hợp với lẽ thường tình, vừa có thể xấu tính đến như thế? Cậu tức muốn hộc máu, đánh một phát lên hạ thể, hét lớn.

- Sao anh không tự đi mà cởi quần mình ấy?

Châu Kha Vũ đau đến khóc ra nước mắt, ngoan ngoãn nghe lời tự cởi đồ lót, cả người trần như nhộng trốn trong chăn của Trương Gia Nguyên.

Bước đầu tiên, cả hai đều to gan hơn rồi. Châu Kha Vũ trực tiếp nắm chặt cổ tay cậu kéo xuống háng mình, Trương Gia Nguyên theo bản năng phản kháng một chút, về sau cũng không hề gây loạn, tùy theo ý của anh mà làm.

Sức nóng trong lòng bàn tay khiến cậu cảm thấy hốt hoảng. Mặc dù cậu biết rằng ... bạn tốt với nhau, dùng tay giải quyết nhu cầu cho đối phương cũng không tính là vô cùng kỳ quái, chỉ là cậu vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận sự thật này —— sự thật là bản thân đang nắm lấy thứ đó của Châu Kha Vũ.

Dương vật to dài được tuốt lên xuống bởi những ngón tay chơi nhạc cụ, vì sảng khoái mà trên đỉnh đã rỉ ra chút dịch nhầy, thỉnh thoảng chảy đến xuống bên cạnh đầu ngón tay Trương Gia Nguyên. Cậu dừng động tác lại một lát, lắc lắc cổ tay.

- Chăn đệm của em... anh mà làm bẩn thì phải giặt sạch cho em đấy.

Châu Kha Vũ đặt tay lên trán che mắt lại, tiếng thở dốc động tình cực kỳ gợi cảm, không biết có nghe thấy cậu nói gì hay không, gật đầu lung tung.

Có phải là ảo giác không? Trương Gia Nguyên cảm thấy sau khi nghe giọng nói của mình, Châu Kha Vũ càng cứng rắn hơn.

Không biết qua bao lâu, đến khi tinh dịch tiết ra từ quy đầu chảy đầy tay cậu, lại theo động tác của tay anh mà thoa chúng lên khắp gậy thịt, trong chăn truyền đến tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ. Cánh tay Trương Gia Nguyên mỏi không chịu nổi, nhưng ngoại trừ hưng phấn đến thở dốc, Châu Kha Vũ không có dấu hiệu cao trào muốn phóng tinh. Cậu bỏ cuộc, dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn bàn tay dính đầy tinh dịch. Châu Kha Vũ chậm lại một lát, ngồi dậy nắm lấy bả vai gầy gò của thiếu niên Trương Gia Nguyên, khàn giọng hỏi:

- Sao vậy Nguyên nhi? Sao không làm tiếp? Anh... anh còn chưa bắn.

Trương Gia Nguyên bẩm sinh đã trắng trẻo, gương mặt ửng lên vệt hồng rõ rệt. Cậu cố tình đáp lại bằng giọng điệu thô lỗ.

- Mỏi tay rồi, anh tự làm đi! Tay em mà kiệt sức, sự nghiệp kiếm sống sau này cũng coi như đi tong.

Châu Kha Vũ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.

- Nhưng mà...vì anh làm không ra nên mới tìm đến em.

Kha Vũ toàn thân trần trụi, nhiệt độ cơ thể rất cao, dính sát bên người Trương Gia Nguyên làm cậu cảm thấy cả người như bị nướng chín.

- Em làm cũng không ra..... Hay là thử dùng miệng một chút?

Trương Gia Nguyên, mày có phải bị điên rồi hay không ?—— Cậu tự hỏi mình như vậy. Chứ không vì sao Châu Kha Vũ mới làm nũng thêm lần nữa, bản thân đã nới lỏng ranh giới cuối cùng, thốt ra câu kinh thiên động địa kia. Cậu có thể thấy thứ bị anh dùng góc chăn che đi nảy lên một cái vì câu nói này. Châu Kha Vũ liệu có cảm thấy cậu là một tên biến thái luôn sẵn lòng ăn đàn ông không?

Mặt cậu càng lúc càng đỏ, nói năng lộn xộn giải thích thêm.

- Cái đó... Em nói trước, em chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, chỉ là, đã hứa sẽ giúp anh mà, em, anh, anh mau mua bắn ra là được.

Châu Kha Vũ hô hấp càng nặng nề hơn.

- Ừ.

Trương Gia Nguyên quỳ đối diện anh, chậm rãi vén chăn đang che hạ thân lên, cây gậy thịt dữ tợn đập vào mắt —— đây chính là thứ vừa rồi còn trong lòng bàn tay mình.

Cậu hít một hơi sâu, tìm mọi cách để trấn an bản thân, nhưng đã nói giúp anh bắn tinh ra ngoài nên cậu chắc chắn đưa ra quyết định sẽ làm, nghĩ thầm "Coi như là que kem, coi như là kẹo mút", nhắm mắt lại rồi cúi người xuống.

Đôi môi căng thành hình chữ "O", cố sức bao bọc quy đầu có hơi oversize, Trương Gia Nguyên kinh ngạc phát hiện bản thân đã vượt qua chướng ngại tâm lý, cậu cũng không bài xích hương vị chỗ này. Chỉ là cậu thật sự không có cách nào để nuốt nhiều hơn, đành phải bỏ cuộc, đổi phương thức khác. Trương Gia Nguyên ngước mắt nhìn Châu Kha Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ, hai chân dài của anh mở rộng, tay chống ở phía sau, nhìn cậu không chớp mắt. Trương Gia Nguyên phun ra quy đầu mới chỉ ngậm được một nửa, đổi sang dùng lưỡi liếm từng chút một như liếm kẹo mút, đầu lưỡi cuốn qua lỗ trên đỉnh quy đầu, liếm hết chất lỏng nhầy nhụa, tùy ý nuốt xuống, Châu Kha Vũ hít một ngụm khí lạnh.

Nghe có vẻ rất là sảng khoái.

Trương Gia Nguyên như được khích lệ, liếm từng chút một từ đỉnh dương vật đến gốc, thậm chí ngay cả túi tinh cũng được chào hỏi. Sau đó cậu cũng không từ bỏ ý định ban đầu, một lần nữa ngậm lấy quy đầu, giống như không chịu thua, muốn xem bản thân rốt cuộc có thể ăn sâu được bao nhiêu. Cậu cẩnthận rụt răng, nắm dương vật nhét vào trong miệng, dùng khoang miệng nóng ẩmbao lấy gậy thịt. Nuốt vào được hơn phân nửa, Trương Gia Nguyên cố nén cảm giácnôn mửa, nghĩ thầm đây là cực hạn rồi, vừa định phun ra, thẳng lưng đứng dậy thì bị một bàn tay dùng lực đè lên gáy. Châu Kha Vũ gắt gao khống chế Gia Nguyên, đưa đẩy hạ thân giống như động tác lúc quan hệ tình dục, dương vật ra vào trong miệng cậu, ánh mắt lưu luyến trên hốc mắt ướt át người dưới thân, hai má trắng nõn bị đẩy lên trên quai hàm, tốc độ hông càng lúc càng nhanh.

- Ô ô... a...

Cậu lấy tay mạnh mẽ đẩy đùi của Châu Kha Vũ nhưng cũng không có tác dụng gì. Miệng cậu bị đụ đến cực kỳ khó chịu, căng đến đau nhức không thôi. Bởi vì bị lực đánh vào, đầu cũng ép buộc mà lắc lư theo rất nhanh, cậu thở không ra hơi, cảm thấy mình sắp bị Châu Kha Vũ làm cho nghẹn chết. Tóc anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mi tâm nhíu lại, tăng thêm lực đạo ở hạ thân, mấy pha nhấp cuối cơ hồ muốn xuyên qua cổ họng cậu, sau đó túm lấy mái tóc mềm mại của cậu kéo về phía sau.

Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường, ho khan mấy tiếng, đầu óc mê mụ, hình như có thứ gì đó vừa phun lên mặt cậu. Châu Kha Vũ cầm dương vật vừa phóng tinh thở mạnh vài hơi, lại dùng chính bàn tay ấy nắm lấy cằm người bên dưới.

- Nguyên nhi, Nguyên nhi, có ổn không?

Trương Gia Nguyên mặt dính đầy tinh dịch, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, vô thức trả lời.

- Đầu hơi choáng váng...

Châu Kha Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau sạch chất lỏng trắng đục trên mặt Trương Gia Nguyên, bí mật bôi một ít lên khóe miệng cậu, thỏa mãn cười.

- Lần sau anh sẽ không như này nữa.

Trương Gia Nguyên sững sờ, giống như con búp bê vải hỏng, gật gật đầu.

Mãi lúc lâu sau mới phản ứng được —— Cái gì... Lần sau nào cơ?

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro