Chương 5 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có một người bạn."

Hồ Diệp Thao và Oscar liếc mắt nhìn nhau.

"Cậu ấy gần đây có chút không đúng lắm."

Hồ Diệp Thao và Oscar gật đầu ra hiệu họ vẫn đang lắng nghe.

"Cậu ấy nghĩ rằng có lẽ mình đã thích một người."

Hồ Diệp Thao hét ầm lên, còn Oscar rống to, "Trời man, cuối cùng thì mày cũng thừa nhận mày thích Trương Gia Nguyên rồi!"

Châu Kha Vũ mặt không cảm xúc.

Nói cái gì vậy, sao cậu có thể thích Trương Gia ... Nguyên.

Tim cậu đập nhanh là sao.

Tại sao trong đầu lại vô thức hiện lên dáng vẻ của Trương Gia Nguyên?

Cứu.

Được rồi, cậu quả thật có khả năng đã thích Trương Gia Nguyên.

"Em nên làm gì?" Châu Kha Vũ khiêm tốn hỏi.

"Trước hết phải chấm dứt mối quan hệ hiện tại đã."

"Mối quan hệ gì? Quan hệ yêu đương? Chấm dứt rồi sau này em phải tìm cớ gì để gặp em ấy bây giờ?"

"Là quan hệ yêu đương giả. Trong mối quan hệ này, dù mày làm bất cứ điều gì, bất kể là đúng hay sai, đều sẽ bị Trương Gia Nguyên đặt ra một dấu chấm hỏi."

"Thao Thao thật lợi hại." Oscar kìm lòng không được mà vỗ tay.

Không khó để tìm được Trương Gia Nguyên. Bây giờ là ban ngày, không phải ở quán bar, 80% là ở trường. Về phần trường học, cậu đã xem qua lịch học của Trương Gia Nguyên, hiện tại không có lớp, 80% là đang luyện tập fingerstyle trong phòng tập.

Nói mới nhớ, cũng là sau khi thành lập mối quan hệ yêu đương giả với Trương Gia Nguyên, cậu mới nhận ra rằng Trương Gia Nguyên giỏi nhất không phải là bass mà mình thấy vào lần đầu tiên gặp em, mà là đánh đàn ghi ta. Châu Kha Vũ nhanh chóng phanh xe, nghĩ tới Trương Gia Nguyên, dòng suy nghĩ sẽ kéo đến vô cùng vô tận——

"Tôi đi tìm Trương Gia Nguyên để chia tay."

"..."

"..."

Đẩy cửa phòng tập ra, em quả nhiên đang ôm đàn ghi ta, Châu Kha Vũ sải bước đi tới.

"Trương Gia Nguyên, chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này đi."

Trương Gia Nguyên có chút sửng sốt, giống như bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của cậu, liền nhìn điện thoại rồi đặt qua một bên. Châu Kha Vũ cũng nhìn theo.

Đây là đang gọi điện, còn bật chế độ loa ngoài. Trong lòng Châu Kha Vũ căng thẳng. Sẽ không vừa lúc bị mẹ Trương Gia Nguyên nghe thấy chứ?

"Thế thì vừa hay. Hợp đồng giữa hai người kết thúc thì người bạn kia của anh có cơ hội không?"

Là Phó Tư Siêu, Châu Kha Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Không đúng, bạn gì? Tại sao giọng Phó Tư Siêu lại có cảm giác như đang xem trò vui? Châu Kha Vũ nhìn về phía Trương Gia Nguyên.

Tại sao lại nhìn em với ánh mắt như bị phản bội? Chẳng phải cậu mới là người vừa đề cập đến chuyện chấm dứt mối quan hệ sao ... Em vẫn còn choáng váng đây này. Trương Gia Nguyên cảm thấy đầu có chút mê mang.

Từng người một thôi, vì Châu Kha Vũ cũng đã ở trước mặt, vậy thì đẩy cậu lên trước.

"Đúng, đúng, có cơ hội, lần sau em dẫn anh ấy đi xem biểu diễn của chúng ta, em cúp máy trước đây..."

"Anh ta không có cơ hội." Châu Kha Vũ ở bên cạnh cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Hả? Ai đang nói vậy Nguyên ca?" Phó Tư Siêu đầu bên kia điện thoại hỏi, giọng nói mang theo vẻ vui cười trên sự đau khổ của người khác.

"Gì cơ?" Trương Gia Nguyên ở đầu bên này điện thoại cũng nghi hoặc hỏi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào giao diện đang nói chuyện điện thoại, mím môi không nói gì.

"Này, không nói nữa, em có việc rồi." Trương Gia Nguyên nhận ra tâm trạng Châu Kha Vũ không tốt, vội vàng cúp máy.

"Vừa mới chia tay anh mà em đã tìm người khác rồi à?"

Khả năng nắm bắt sai trọng điểm này quả thật không thay đổi chút nào. Nhưng...

"Không phải do anh đề cập tới chuyện chia tay sao?"

"Vậy em cứ thế đồng ý à?"

"Đối với vấn đề chia tay này, chỉ cần một bên đưa ra đề xuất thì tự động có hiệu lực." Trương Gia Nguyên nói ra suy nghĩ của bản thân.

"Trương Gia Nguyên, em đang muốn chọc tức anh à?"

"Châu Kha Vũ, mạch não của anh có vấn đề gì ..."

Trương Gia Nguyên lúc này thật sự có chút mơ hồ. Mơ hồ không thể hiểu được cảm giác mất mát khi bị thông báo kết thúc mối quan hệ, không thể hiểu được tâm trạng bất chợt thay đổi thất thường của Châu Kha Vũ, cũng không thể hiểu được bản thân mình ... Hiện tại đối với Châu Kha Vũ có ý nghĩa như thế nào. Còn nữa, Châu Kha Vũ, rốt cuộc anh có ý gì?

Đây là lần thứ hai họ chia tay.

Vì lần chia tay đầu tiên... có hơi thất bại.

Hai người đã lên một kế hoạch hoàn hảo, đó là hẹn gặp cha mẹ hai bên nói chuyện trực tiếp. Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đã sắp xếp cẩn thận mọi thứ để không thể xảy ra sai lầm, tràn đầy tự tin đối mặt với những chất vấn của các bậc phụ huynh. Kết quả không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, mọi việc đã diễn ra theo một hướng kỳ lạ.

"Thật ra dì có thể hiểu được. Kha Vũ nhà chúng ta từ nhỏ đã không thích phản ứng lại với mọi người lắm. Tính cách lạnh nhạt này không biết đã khiến bao nhiêu người nổi giận. Haizz, Gia Nguyên Nhi không thích cũng khó trách. Mẹ Gia Nguyên đừng buồn, đều do chị dạy dỗ không tốt ... "

Chia tay thì chia tay, sao còn trách móc cậu (Kha Vũ)?

"Ôi không phải đâu, dì ơi, con nghĩ dì đã hiểu lầm Kha Vũ rồi." Trương Gia Nguyên không ngờ rằng chia tay thôi cũng khiến Kha Vũ bị quở mắng, dì cũng tự trách mình, vì vậy em nhanh chóng bổ sung, "Kha Vũ rất biết cách chăm sóc mọi người, anh ấy cũng hay cười. Anh ấy đã chăm sóc con rất nhiều, lúc con phải chạy đi chạy lại giữa trường học và đi biểu diễn còn mang cơm tới cho con. À, còn nữa, anh ấy chỉ là nhìn mặt có chút lạnh lùng thôi, chứ thật ra rất ấm áp và rất quan tâm đến mọi người xung quanh. Lần trước, con chỉ thuận miệng nói với anh ấy là con bất cẩn làm mất sợi dây chuyền thôi. Anh ấy còn cùng con tìm trên đường cho đến tận lúc tìm thấy. Còn nhiều, nhiều nữa, nhưng tạm thời con không nhớ ra, để con nghĩ ... "

Trương Gia Nguyên cắn móng tay quay đầu sang, ánh mắt lo lắng, ra hiệu cho cậu mau mau cứu trận, kéo dài cho bản thân một chút thời gian để suy nghĩ.

Làm sao em có thể khoe khoang nhiều như vậy khi em và cậu không có quá nhiều điểm giao nhau ... Châu Kha Vũ nhìn người trước mặt mà đăm chiêu suy nghĩ: Sao trước đây không phát hiện ra Trương Gia Nguyên đáng yêu như vậy.

Nếu yêu em ấy, hình như cũng có vẻ không tệ?

"Vậy hai đứa không chia tay nữa hả?" Nghe xong, mẹ Châu cầm tay Trương Gia Nguyên, chân thành hỏi.

"Vậy... không chia tay nữa hả?" Trương Gia Nguyên nhìn về phía Châu Kha Vũ.

"Không chia tay nữa." Châu Kha Vũ dứt khoát đưa ra quyết định cuối cùng.

"Anh thích em." Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, "Vừa nãy anh còn chưa nói xong, điều anh thực sự muốn nói là sau khi chúng ta kết thúc mối quan hệ đều là diễn kịch này, hãy bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ theo đuổi em."

Trương Gia Nguyên thật lâu không trả lời.

Châu Kha Vũ thậm chí còn căng thẳng hơn so với dự đoán. Cậu đã nhượng bộ, không trực tiếp nói ra ý định muốn ở bên Trương Gia Nguyên ngay bây giờ mà chọn cách an toàn hơn, chỉ muốn em cho cậu một cơ hội được ở lại bên cạnh em.

Trương Gia Nguyên sẽ cho cậu một cơ hội như vậy sao?

Dưới ánh mắt tràn đầy hi vọng của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên cúi đầu, chậm rãi mở miệng, "Còn theo đuổi cái gì nữa, chúng ta ở bên nhau luôn đi."

"Sau này đừng đề cập đến chuyện chia tay nữa nhé, bạn trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro