7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau đó, chúng tôi có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.

Bây giờ, Nguyên đã không còn nhốt mình trong phòng ngủ trên gác mái. Lúc tôi đi làm, em sẽ loanh quanh ở trong phòng khách và học bài, lúc tôi trở về, em ấy đang chuẩn bị bữa tối dưới bếp. Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi, chúng tôi sẽ ngồi đọc sách dưới bóng râm trên sân thượng.

Ngày hôm ấy, Nguyên lôi chiếc ghế bập bênh thư giãn trong nhà ra ngồi. Tôi mở cửa sân thượng để tìm em, em đang nằm trên ghế, đôi chân dài mà em thường thích đung đưa, buông thõng một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ. Tôi bóp nhẹ bắp chân của em, nhưng em ấy vẫn không cử động. Tôi đứng dậy quan sát, chiếc áo ngủ lụa màu xám của em tình cờ hở xuống, phía trong là làn da mỏng manh bao trọn lấy ngực em, lồng ngực cùng quả táo Adam không hề dao động lên xuống.

- Nguyên?

Tôi gọi, nghĩ rằng em ấy sẽ đáp lại tôi một cách ngạc nhiên, nhưng em đã không làm vậy. Tôi vỗ nhẹ vào mặt em, khuôn mặt nhỏ ấy cứng đờ và lạnh lẽo.

- Này!

Tôi hét lên, kéo lấy cổ tay em, cả người em bị tôi nhấc lên một cách yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không có phản ứng gì. Tôi hơi lo lắng, định bế em ấy lên, vừa cúi xuống đã nghe thấy một âm thanh yếu ớt thoáng qua. Tôi liền hiểu chuyện gì đang diễn ra nên dừng lại và từ từ ghé sát vào tai em.

- Nếu còn không chịu dậy, tháng này anh sẽ không cho em uống máu nữa.

Tôi đã dọa Nguyên. Con ngươi lăn dưới mí mắt một hồi, và em mở to mắt rồi đột ngột bật dậy.

- Đừng!

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn em bằng ánh mắt chế nhạo.

- Em đang làm cái trò gì đấy?

- Em đang làm trò "chết".

- Có vui không?

- Không vui sao?

Nguyên hống hách hỏi lại tôi. Thấy tôi lạnh lùng đảo mắt nhìn mình, em tức giận bĩu môi, điều chỉnh lại nhịp thở, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vài tia ấm áp.

- Có. Sẽ thật vui nếu em chết hoặc không còn sống nữa.

Tôi trả lời rồi ấn cơ thể em ngồi lại xuống chiếc ghế bập bênh.

Vào ban ngày, Nguyên vẫn còn rất yếu, tuy tay đã chống lên ngực nhưng vẫn không thể đẩy tôi ra được. Chiếc ghế bập bênh ngả về phía sau với tốc độ chóng mặt, khiến em vừa mới nguyền rủa được một câu đã phải hoảng loạn mà vòng tay qua cổ tôi. Hơi thở nóng ẩm phả ngay vào xương quai xanh, khuôn mặt mềm mại của em rúc vào hõm cổ tôi.

Tôi cứng rồi. Lúc vén áo ngủ của Nguyên lên, em ấy sợ cái ghế đổ đến nỗi ngồi yên không dám làm gì. Tôi cho tay lên miệng em khuấy động, ngón tay vui đùa chọc ghẹo chiếc lưỡi nhỏ mềm. Nguyên nức nở, nước bọt dọc theo khoé miệng chảy xuống. Đợi khi ngón tay bị thấm đẫm, tôi buông tha cho miệng em, lần theo sống lưng xuống dưới thăm dò, đầu ngón tay tiến vào hậu huyệt. Ghế lắc rung ác liệt, em hoảng sợ mà ôm chặt hơn, cọ mái tóc mềm mại lên mũi tôi như một chú cún, bên dưới tiểu huyệt siết chặt lấy ngón tay. Chờ đến khi phía dưới được nới lỏng đủ, tôi đỡ em dậy, gắt gao chôn vùi côn thịt vào động khẩu. Tôi ôm thân thể nhỏ bé của em vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt em để phân tán cơn đau. Tốc độ ra vào nhanh hơn, kéo căng mọi nếp gấp trên thành huyệt. Nguyên nhắm chặt mắt và trôi trong biển dục vọng. Da thịt mềm mại trong hoa huyệt co lại, quấn chặt lấy dị vật đang ra sức ra vào. Tôi liếm tai em, cắn nhẹ, day day vành tai, thì thầm.

- Nguyên Nhi, em đúng là sinh ra để bị đụ mà.

Em run lên, hơi thở gấp gáp, phấn khích mà bắn tinh dịch trắng ngọc ra cả áo tôi. Em ậm ừ, phát ra vài tiếng không rõ trong cổ họng rồi vùi mặt vào ngực tôi. Hơi nóng từ mũi phả ra sưởi ấm cả lồng ngực đã băng giá hàng ngàn năm nay. Lúc Nguyên đạt cao trào, phía trong tao huyệt giật nảy lên, cắn chặt lấy dương vật. Tôi suýt không kìm được mà bắn ra.

Tôi bế em vào giường, vắt chéo đôi chân thon dài của em rồi tiếp tục cuộc tình còn dang dở. Mỗi lần đâm vào đều chính xác nhắm thẳng vào điểm G nhạy cảm, quy đầu cực đại cuồng dã nghiền nát mị thịt trong vách sâu. Nguyên đau đớn rên rỉ, bám chặt lấy ga trải giường, môi cắn chặt hằn lên tia máu. Chẳng mấy nhấp hạ thân đạt cao trào bắn vào trong, tôi giật phần tóc phía sau đầu, khiến em phải ngẩng lên đón nhận nụ hôn của tôi trong khi cơ thể còn đang run rẩy. Tôi cắn môi dưới của mình, máu chảy ra, tràn cả vào khoang miệng của em. Làm tình và máu, Nguyên như phát cuồng lên vì thoả mãn gấp đôi, không kiềm chế được mà rên rỉ thành tiếng. Cả thân trên của em đỏ bừng như tôm luộc vì ngại ngùng. Em cúi đầu, xấu hổ tránh ánh mắt của tôi. Ngay lập tức, tôi nâng cằm em lên, ép em nhìn mình với đôi mắt ướt át.

- Anh... làm gì thế?

Tôi mỉm cười rồi hôn em một lần nữa. Em ngậm lấy môi dưới của tôi rồi hút lấy máu ở đó. Được một hồi, tôi dứt ra khỏi nụ hôn, xoa đầu bạn nhỏ an ủi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai.

- Trong tương lai, đợi đến khi em đủ mạnh thì sẽ không cần máu để duy trì sự sống nữa.

- Mất bao lâu cơ?

- Một khoảng thời gian dài. Và hai ta sẽ cùng nhau trải qua nó.

Em dừng hút máu lại, ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt cún con đầy xúc động.

Tôi chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ ai.

Trải qua hàng nghìn năm, số bạn tình của tôi nhiều vô kể, nhưng khiến tôi phải mất máu như thế này thì chưa có một ai ngoài em ấy. Nguyên, em có tinh thần độc lập cao, giống như một chú chim non không thể bắt nhốt vào lồng được, và tôi cực kì ngưỡng mộ em ở điểm này. Dường như tôi có thể hiểu được những diễn biến tâm trạng trên gương mặt, nhưng thật khó để hiểu được những suy nghĩ luôn thay đổi trong đầu em ấy.

Tôi đã sinh tồn qua hàng trăm thập kỷ, từng đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cũng đã nếm qua mùi vị bị phản bội và mất mát, xung đột và chia ly. Tôi ép bản thân phải trở lên lãnh khốc, xây cho mình bức tường thành vững chắc. Nhưng ngay khi nghĩ rằng không gì có thể cứu rỗi được tâm hồn này, thì Nguyên đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi mỉm cười khi nhìn thấy em ấy, giống như nhìn thấy hoa trên ốc đảo.

Tôi không thể không cười khi nghĩ lại chuyện của hai người.

Trời đổ một cơn mưa rào thật to vào chiều hôm ấy. Tôi về nhà, treo áo mưa và thay đôi giày da ngấm nước. Nguyên nghe thấy tiếng tôi mở cửa, liền từ trên gác xép chạy xuống, bàn chân trắng mềm giẫm lên đôi dép lê, tiếng "lộp cộp" vang khắp cầu thang. Nguyên nhi chạy đến bên tôi, gương mặt có chút buồn bã.

- Cuối cùng anh cũng về. Bên ngoài sấm to quá. Em sợ.

Nguyên Nguyên không bao giờ biết sợ là gì. Nhưng tôi vẫn bất chấp tin lời em. Tôi cười, dỗ dành em ấy.

- Đừng sợ, anh về rồi.

Em cười và đưa tôi tách trà. Trong lúc tôi không để ý, em ấy đã bỏ thứ gì đó vào cốc của tôi. Nhưng tôi đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay em.

- Quên cục đường ấy đi.

Sau khi thay quần áo, chúng tôi nằm trên ghế sofa. Em nằm trên người tôi, đôi chân dài buông thõng sang hai bên. Cằm tôi chạm chạm nhẹ lên đỉnh đầu em, mùi dầu gội xộc vào mũi, cũng giống mùi của tôi. Tôi gõ ngón tay theo nhịp điệu lên lưng em, phải mất một lúc, em mới nhướn mày và ngẩng đầu lên.

- "Greensleeves" ?

Tôi gật đầu. Nguyên ngay lập tức vui vẻ chạy ra chỗ cây dương cầm ngồi. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên các phím đàn, và một giai điệu man mác buồn vang lên. Tôi đứng dậy và đi đến giường. Bầu trời xám xịt bị chia cắt bởi những ô cửa sổ, mưa to như trút nước, tất cả mọi thứ bên ngoài ngôi nhà đều hoàn toàn ướt sũng. Tiếng đàn của em buồn thật đấy. Bản nhạc kết thúc, tôi đánh mắt nhìn lên bức tượng thạch cao của nhà thờ đang đầm mình dưới mưa.

- Nguyên nhi, em có biết bản "Greensleeves" viết về ai không?

- Em không biết.

- "Greensleeves" là một cô "gái bán hoa" đã đem lòng yêu Hoàng tử Henry. Nhưng cung điện vốn là nơi thâm sâu cỡ nào? Nàng không thể sống trong lo sợ suốt ngày được, liền trốn thoát khỏi lâu đài. Vị vua lừng danh chỉ có thể bày tỏ những suy nghĩ và nỗi buồn của mình thành một bản nhạc. Nguyên Nhi có biết không? Tình yêu từ trước đến nay hầu hết đều kết thúc trong bi kịch, nhưng nó cũng có thể cứu sống một con người đang tuyệt vọng.

Tôi không chắc ở độ tuổi của Nguyên, liệu em ấy có thể hiểu tôi không, nhưng khi tôi quay đầu lại, ngón tay trên dây đàn khẽ run lên, em nhìn tôi chằm chằm, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Nhìn thấy em khóc, trái tim vốn đã ngừng đập của tôi giật lên một cách vô vọng. Tôi nhìn em, đôi mắt ngấn lệ ánh lên tia yếu ớt trong căn phòng tối mờ.

- Nguyên nhi, em đang nghĩ gì vậy?

Em mím chặt miệng và lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

- Không gì cả.

Nguyên quả thực là một biến số trong cuộc đời tôi. Em như là đệ tử của lũ mèo, biểu cảm thay đổi không biết bao nhiêu lần rồi. Em ấy nhạy cảm và nồng nàn, chân thành và tốt bụng. Tôi phải thừa nhận rằng mặc dù em là một ma cà rồng, nhưng lại có một tâm hồn thật thánh thiện. Còn thiêng liêng hơn cả Chúa của tôi. Em ấy biết cảm thông, và có lòng xót thương cứu độ, xong sự từ bi ấy cuối cùng lại làm hại em và cả hai ta.

Nghĩ lại vào đêm em lén lút giải thoát cho giáo viên của mình, tôi đã đưa ra được quyết định cho bản thân. Tôi không thể để mọi thứ đã dày công nghiên cứu bị chôn vùi được, cũng không thể để cuộc sống yên ổn của mình ẩn chứa những nguy hiểm. Lúc đó tôi chắc chắn một điều, chỉ có xác chết mới không thể nói được.

Tôi yêu Nguyên, nhưng cũng phải giết em ấy.

Sự mâu thuẫn này nghe có vẻ vừa phi lý, vừa giả nhân giả nghĩa đối với một người không có cảm xúc như tôi, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi thực sự không thể cưỡng ép em ấy.

Tôi hy vọng cái chết sẽ đến với Nguyên nhẹ nhàng hơn. Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào hồng trà rồi cho thêm đường. Em có thể sẽ uống, em ấy lúc nào cũng muốn nếm thử mọi thứ. Tôi muốn em bị bắn xuyên qua ngực bởi một viên đạn bạc trong lúc ngủ. Tôi đưa tách trà cho Nguyên. Em ấy đặt vành cốc lên miệng, và đôi mắt sáng ngời ngước lên nhìn tôi. Em không nói gì, nhưng tôi đã hiểu ý em ấy, và tương tự, tôi nghĩ em ấy cũng hiểu ý tôi.

- Xin lỗi Nguyên. Anh buộc phải làm điều này.

Em không hỏi thêm điều gì, chỉ nhìn tôi, cười nhạt rồi một hơi uống hết chất lỏng màu nâu đỏ trong tách.

- Nguyên nhi?

- Sao?

- Nguyên nhi, em thường tự thêm đuôi "nhi" vào phía sau.

Em ấy trừng mắt nhìn tôi rồi cười một cái, bĩu môi không hài lòng. Tôi ngạc nhiên, rồi trái tim chợt chùng xuống. Tôi ôm chầm lấy em, đưa tay vuốt ve gương mặt thân thuộc mà gọi tên em hết lần này đến lần khác.

- Nguyên nhi, Nguyên nhi, Nhuyên nhi của anh, anh xin lỗi...

Thuốc bắt đầu có tác dụng, Nguyên nhẹ nhàng thiếp đi trong vòng tay tôi, lông mi rủ xuống như bóng của một khu rừng nhỏ.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro