18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên

Trương Gia Nguyên từ đầu tuần trước chính thức nghiêm túc suy nghĩ về chuyện từ chức.

Không cần khẩn trương, cậu không gặp phải bạo hành công sở hay gì, hơn nữa cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dự án vừa mới bắt đầu bây giờ muốn bỏ của chạy lấy người, phỏng chừng không đợi Bá Viễn đi tìm cậu uống trà, Lưu Chương sẽ là người đầu tiên cầm dao xông tới đồng quy vu tận với cậu.

Vì cái gì Trương Gia Nguyên làm nhân bánh quy kẹp giữa Lưu Chương và Lâm Mặc suốt gần năm năm cũng chưa từng nghĩ đến việc từ chức, hiện tại đột nhiên lại có suy nghĩ này đâu? Đối với chuyện này Trương Gia Nguyên tỏ vẻ, lúc phải đối mặt với một vài vấn đề, trốn tránh đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu dụng.

"Thua luôn, sao đến cả mày cũng biết Leo là anh ruột của nó vậy? ?"

Nửa đêm trong căn hộ thuê chung, bạn cùng phòng không ở, Trương Gia Nguyên ôm máy tính ngồi bên giường, không hiểu sao lại cảm thấy như mình vừa bị cả thế giới vứt bỏ.

"Mày biết từ lúc nào? Không đúng, Lâm Mặc mày làm tao quá thất vọng rồi!" Giờ này phút này Trương Gia Nguyên vô cùng đau đớn, hận không thể lập tức mua vé máy bay bay liền trong đêm qua Bắc Kinh làm công tác tư tưởng cho Lâm Mặc, "Mày gạt tao? Ngay cả mày cũng gạt tao? Một đám giả dối mấy người, nói thật với tao thì ngày mai cả trái đất sẽ này nổ tung hay sao?"

Lâm Mặc lần này tự biết đuối lý, bị cậu cằn nhằn đến hết cách, nhẹ nhàng khuyên đứa bạn, "Nguyên nhi mày nghe tao nói. . . . . . Không phải, tao không có ý đó, mày chờ chút coi, ê sao mày nói nhiều dữ vậy. . . . . . AK khẳng định biết sớm hơn tao, cái này mà mày còn phải hỏi. . . . . ."

Hay lắm, Trương Gia Nguyên coi như ý thức được, mình lần này là thật sự bị cả thế giới liên thủ lừa gạt —— bạn cùng phòng của cậu, trưởng nhóm của cậu, đến cả đối tượng thầm mến trước đây, cái tên ở Morgan riết mấy năm khiến đầu óc không quá bình thường kia, cả đám âm thầm liên hệ cấu kết với nhau, không biết có bao nhiêu chuyện vòng vòng quanh quanh phát sinh dưới mí mắt cậu, ấy vậy mà cậu hoàn toàn không biết.

Lâm Mặc quen biết Trương Gia Nguyên từng ấy năm, chưa từng gặp qua cậu giận dữ đến vậy, Trương Gia Nguyên bình thường cười hề hề, một khi đã nghiêm túc cả người liền lạnh tanh, ai nhìn cũng khiếp. Cậu hối hận hôm nay không nên gọi cuộc điện thoại này cho Trương Gia Nguyên, không nên dính vô thứ xúi quẩy này, chỉ đành tìm lý do giải vây cho mình, ". . . . . . Tao chỉ đáp ứng Châu Kha Vũ, chờ nó tự đi nói thật với mày, ai biết tên đó vừa tỏ tình vừa ngả bài đâu, hiệu suất multi-tasking cũng cao ghê. . . . . ."

"Ồ, thì ra mày với nó còn có tư tình này nữa." Trương Gia Nguyên cười lạnh, "Năm đó người rời khỏi B&L lẽ ra không nên là mày, là tao mới đúng. Hai đứa mày ở chung khác gì như cá gặp nước đâu."

Lâm Mặc: ". . . . . . Đừng có nói mấy lời mập mờ kiểu đó, lòng tao có người rồi nha."

Không đợi Trương Gia Nguyên mở miệng, cậu lại hỏi, "Cho nên, nó khai thật với mày từ lúc nào? Hôm qua à? Hay hôm nay?"

. . . . . . Trương Gia Nguyên phát hiện chính mình thế nhưng lại không nhớ rõ lắm, lại không tiện nói hôm đó mình vì bảo vệ ai kia, lấy một địch trăm uống đến đầu óc mơ hồ, mới tùy tiện nói, ". . . . . . Vài ngày trước đi, ầy không quan trọng, tên đó giấu tao từ năm nhất tới giờ cũng gần mười năm trời, mấy ngày này tính cái gì."

"Thế mà mày nghẹn tới tận bây giờ mới nói với tao à." Lâm Mặc cảm khái, "Nhịn cũng giỏi dữ ha, một mình buồn bực nghĩ lâu lắm nhỉ."

Trương Gia Nguyên không lập tức trả lời, lời này của Lâm Mặc xem như chọc trúng tim đen. Cậu người này tính cách nếu nói quái thì chính là quái ở chỗ này, vốn rõ hào phóng sáng sủa lạc quan, mỗi khi gặp chuyện tức khắc liền biến thành con sói cô độc, trốn vào trong chiếc động nhỏ của mình tự mình so đo, không trao đổi với ai cũng chẳng cùng ai chia sẻ, ngay cả những lúc tâm sự với Lâm Mặc cũng không nhiều.

Mỗi lần người khác muốn nghe được lời nói thật từ cậu, đều bị cậu qua loa lấy cớ né được —— Trương Gia Nguyên đại sư đánh lừa bậc nhất, cậu từng dùng chiêu này ứng phó với Lưu Chương, cũng từng thu phục cả Lâm Mặc, thậm chí còn gạt cả Châu Kha Vũ hồi đại học đàm đạo nhân sinh lúc tám giờ sáng với mình.

Trăm triệu không ngờ tới, hiện tại trò cũ giở lại, áp dụng lên người Châu Kha Vũ phiên bản tiến hoá lại không có chút xíu hiệu quả nào.

"Cho nên, hôm đó lúc cậu hôn tôi, cũng là đang tỉnh táo nhỉ?"

Chiếc Aston Martin màu bạc yên lặng dừng lại bên một ngõ nhỏ, cả chiếc xe thời thượng ẩn trong màn đêm, tựa như một con quái vật đang ngủ đông, đợi nó tỉnh lại, tùy tiện vung móng vuốt thôi cũng có thể xé người không còn một mảnh.

Hiện tại Trương Gia Nguyên cảm thấy cái người ngồi trên ghế lái bên cạnh mình chính là con quái vật này.

Cồn nháy mắt bốc hơi phân nửa, cậu nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước, thầm nghĩ xem lúc trước mình nói cái gì với Lâm Mặc ấy nhỉ.

Đã là nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.

Cái rắm ấy. Cậu đã làm gì cơ chứ? ? Chẳng phải cậu chỉ ôm một mối tình đơn phương thảm hại chưa bệnh đã chết thôi sao, dựa vào cái gì lại bị cái người gần năm năm không gặp này cưỡng chế bức cung? ! Anh em tốt hôn chút thôi làm gì căng? Mọi người năm đó đều là thanh thiếu niên ngây ngô trong sáng, Châu Kha Vũ mày ở đấy giả vờ cái quần què gì chớ?

"Vậy còn cậu?" Trương Gia Nguyên giống như sống lại từ cảm giác lúng túng nãy giờ, cậu quay đầu sang, còn trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ đang ra vẻ vô tội, chất vấn hắn, "Cậu khi đó không phải uống say à?"

Châu Kha Vũ mím môi, lắc đầu, "Tôi không say."

Thì ra là vậy. Trương Gia Nguyên hiện tại tâm tình thực phức tạp —— cậu không nên đến tận bây giờ mới nhìn ra Châu Kha Vũ rõ ràng là ảnh đế, cũng giống như Châu Kha Vũ không nên đến tận bây giờ mới phát hiện tửu lượng của cậu xịn tới vậy.

Tổng kết quy nạp một chút, cậu trong trạng thái tỉnh táo đã hôn một người, mà Châu Kha Vũ cũng trong trạng thái tỉnh táo đã bị một người hôn, uổng công Trương Gia Nguyên thấp tha thấp thỏm bấy lâu, toàn bộ lãng phí, người này chính là nhớ rõ, không chỉ nhớ rõ, còn thật sự muốn tìm cậu tính sổ.

Rõ như ban ngày, chân tướng chỉ có một, Trương Gia Nguyên cũng lười chống chế, dứt khoát tựa đầu vào kính, nói thẳng, "Phải, tôi hôn đấy, muốn băm muốn giết gì tuỳ ý, tự cậu xem đi rồi làm. Nhưng mà nói trước nhé, chuyện này cũng qua bao nhiêu năm rồi. . . . . . lúc đó tôi còn chưa hiểu chuyện, cũng không phải cố ý, ừ, nói xong rồi."

Bên trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng động cơ của AS cũng nhỏ dần, qua thật lâu, cậu nghe thấy giọng Châu Kha Vũ hoang mang vô cùng, ". . . . . . Không phải cố ý?"

"Cậu hôn cũng đã hôn, làm sao còn không xem là cố ý?" Biểu tình trên mặt Châu Kha Vũ giờ phút này y hệt như Trương Gia Nguyên vài phút trước —— lúng túng, bối rối, bất an, ngay cả cái kiểu trừng mắt nhìn người cũng không lệch đi đâu.

Nhưng Châu Kha Vũ vẫn bình tĩnh hơn cậu nhiều lắm, đều đến lúc này, cư nhiên còn có thể vừa ấn thái dương vừa khuyên cậu, "Gia Nguyên nhi, trước đừng gấp, không được nói dỗi."

Cái tên ngốc này!

Trương Gia Nguyên bị sự bình tĩnh của hắn thuyết phục, nửa kính nể nửa khó hiểu trưng cầu ý kiến của hắn, "Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

"Tôi không muốn thế nào!" Châu Kha Vũ còn gắt lên với cậu, đáng tiếc quản lý Châu nhà bọn họ trước nay là người không dễ phát cáu, vừa lên giọng một chút giây sau đã rất nhanh hạ xuống, "Tôi. . . . . ."

"Cậu . . . . . . ?" Trương Gia Nguyên có lòng tiếp lời cho hắn, "Sẽ không kiện tôi tội tổn hại thân thể đấy chứ? Dẹp đi ha, cậu cũng không đáng giá đến thế."

Giây tiếp theo, cậu đã bị Châu Kha Vũ cao giọng cắt ngang.

"Tôi thích cậu bao nhiêu năm như vậy, giờ cậu còn nói với tôi là mình không phải cố ý? !"

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Châu Kha Vũ tâm lý tố chất tốt vậy cũng thiếu chút nữa nổ tung, hắn còn không thể cãi nhau, cố gắng duy trì giọng điệu bình thản, "Cậu nói mấy lời này rồi muốn tôi nghĩ thế nào đây?"

. . . . . . Cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó. . . . . . Không đúng, hiện tại không phải lúc chọc người ta. Mấy lời Châu Kha Vũ vừa nói rõ ràng có trọng điểm khác.

"Cậu? Thích tôi?" Trương Gia Nguyên dừng một chút, chậm rãi lặp lại một lần, "Bao nhiêu năm như vậy?"

"Đã nhiều năm." Châu Kha Vũ vô cùng thẳng thắn, "Nếu nhất định phải nói, có lẽ là từ năm ba. . . . . . không, cũng không chừng là từ năm hai rồi."

Thiên thạch tung vào trái đất, người ngoài hành tinh ngồi phi thuyền xâm lược địa cầu, AI có được ý thức bắt đầu hắc hoá, thời đại Cyberpunk đã đến, Thượng đế nâng kiếm tiến hành lần phán xét cuối cùng, người nhận đặc ân vĩnh viễn hưởng phúc trên thiên đường, kẻ phản nghịch bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn nhận sự trừng phạt, thế giới hiện tại kết thúc, thế giới mới hình thành. . . . . . A, còn có.

Châu Kha Vũ điên rồi.

Trương Gia Nguyên cậu cũng sắp điên rồi, lúc Châu Kha Vũ nói câu ấy cậu giống như mơ hồ trông thấy thánh Jehovah cùng ánh hào quang đang ngoắc tay với mình.

Này là cái gì với cái gì nha chời? ? !

Châu Kha Vũ như còn muốn nói thêm điều gì, bị Trương Gia Nguyên vung tay lên chặn lại, "Đừng có nói, không cho cậu nói, từ giờ trở đi cậu phải bảo trì im lặng bằng không mọi lời cậu nói đều sẽ là bằng chứng chống lại cậu trước toà!"

. . . . . . Châu Kha Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trương Gia Nguyên một tay chống lên cửa xe một tay đỡ trán, tình thế quá mức nghiêm trọng, cậu lấy tâm trạng lúc đọc sách tra tài liệu làm luận văn viết dàn ý, bắt đầu sắp xếp lại logic từ đầu đến cuối.

Đầu tiên, cậu phải giải quyết mấy chỗ còn chưa thông.

"Cậu nói cậu thích tôi, từ hồi năm hai đại học?" Trương Gia Nguyên trầm ngâm một hồi, hỏi câu đầu tiên.

"Phải." Châu Kha Vũ uyển chuyển cẩn thận sửa lại, "Nhưng lúc đó có lẽ tôi biểu đạt không rõ lắm, cậu cũng không nhận ra. . . . . . Cho nên cậu có nhận ra không?"

"Tôi hỏi cậu đáp, không được hỏi lại!"

"Được." Châu Kha Vũ ngoan ngoãn nghe lời, "Là từ năm hai."

"Cuối buổi liên hoan lần đó, cậu vẫn còn tỉnh táo?" Trương Gia Nguyên cân nhắc một chút tửu lượng của Châu Kha Vũ, cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo cũng không quá khả năng, bổ sung một câu, "Dù sao cũng không say đến bất tỉnh nhân sự?"

"Đúng vậy."

"Cậu cũng biết tôi. . . . . . làm chuyện đó với cậu, trong khi cậu lúc ấy vẫn còn thích tôi?"

. . . . . . Châu Kha Vũ nín cười, trịnh trọng gật đầu, "Ừ. Hiện tại cũng vẫn thích."

"Không cần bổ sung hoạt động tâm lý của cậu." Trương Gia Nguyên nghiêm túc nói, "Đây là thẩm tra toàn diện!"

"Được." Châu Kha Vũ tuân theo quy tắc, "Cậu tiếp tục đi."

"Dưới tình huống tất cả các điều kiện bên trên được thành lập, vậy mà cậu lại có thể làm như không có việc gì, tốt nghiệp xong liền biến mất?" Hỏi đến chỗ mấu chốt, giọng điệu của Trương Gia Nguyên cũng trầm bổng hẳn, "Lúc đó tôi vội lo thực tập còn phải tìm phòng ở tạm thời không thể quan tâm đến cậu, về sau vẫn là Lâm Mặc nói với tôi cậu đi Hong Kong, tiếp nữa, cậu lại chạy sang New York, bây giờ trở về lại nói cậu thích tôi?"

Một chuỗi logic này có thể nói là lưu loát liền mạch vô cùng, Trương Gia Nguyên vốn còn đang lý luận, càng nói càng tức giận, đầu ngón tay phải đặt trên bảng điều khiển còn có thể theo tông giọng gõ thành tiết tấu, "Tóm lại, lời này nói hợp lý sao? Châu Kha Vũ tự cậu cảm thấy hợp lý sao? Ông cụ kể bình thư[1] ở dưới nhà tôi còn biết bịa chuyện hơn cậu đấy!"

Châu Kha Vũ thật lâu không trả lời, hắn chỉ im lặng, từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, trong lòng Trương Gia Nguyên lại dấy lên chút bi thương —— người nha, thông minh quá cũng không phải chuyện tốt, bức Châu thiếu gia đến á khẩu không trả lời được thì có ích gì? Người ta mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, lần này hai người bọn họ đoán chừng chỉ có thể đường ai nấy đi.

Rốt cuộc là phòng ngủ của bọn họ đời trước thiếu ai nợ ai nha, hết Lưu ca Lâm tổng, đến giờ lại thêm một cặp anh em tốt sắp bị chia tách.

Cậu nghe thấy tiếng Châu Kha Vũ thở dài, dư quang nhìn hắn cúi xuống, giống như sớm đã có chuẩn bị rút một tờ báo từ trong ngăn phụ, đưa sang cho cậu.

"Trang đầu tiên, tiêu đề." Châu Kha Vũ nói, "Gia Nguyên nhi, cậu đừng trách tôi, khi đó tôi cũng không có cách nào khác."

. . . . . . Nghe lời này xem, miệng lưỡi tra nam tiêu chuẩn làm sao, ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ mấy năm liền bồi dưỡng ra cái tính này à. Trương Gia Nguyên ôm tâm tình bình đã nứt đến thế rồi có ném có quăng thêm nữa thì có làm sao, lật mở tờ tạp chí kinh tế tài chính này.

Không có gì đặc biệt, chút tiếng Anh ấy Trương Gia Nguyên đọc vẫn hiểu, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp từ đại học có danh tiếng, từ đầu đến cuối đều là tin đính hôn của một vị giám đốc nào đó, bề ngoài rất đẹp trai, nhưng cách dùng từ của phóng viên đúng là bát quái —— Phó Tư Siêu nói đúng, cái giới tài chính trên toàn thế giới này đều thích hóng tin bên lề, từ New York đến Thượng Hải, từ Lục Gia Chuỷ[2] đến Wall Street.

Trương Gia Nguyên nhìn từ đầu tới đuôi hai lần, không phát hiện chuyện cơ mật gì, bần bần xổ ra một câu, "Anh giám đốc này nhìn giống cậu ghê nhỉ, chúc anh ta đính hôn vui vẻ."

"Cảm ơn." Châu Kha Vũ đáp, "Lời chúc phúc của cậu tôi sẽ chuyển đến."

? Trương Gia Nguyên trên đầu trồi lên một dấu chấm hỏi, cậu chậm rãi quay qua, trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, người này nghiễm nhiên một bộ bình tĩnh chịu chết, nói với cậu, "Đấy là anh tôi."

. . . . . . Dấu chấm hỏi kia lại ngày càng lớn, Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn bức hình trên tạp chí, lại đánh giá Châu Kha Vũ một chút, cười ha ha, "Còn có kiểu làm thân như vậy à, tôi thật sự là xem thường cậu rồi."

"Anh ấy là anh ba của tôi, anh ruột." Châu Kha Vũ gằn từng tiếng, "Leo Chow, MD trẻ tuổi nhất của Morgan. Còn anh hai tôi, cậu có thể lên baike tìm thử. . . . . ."

Hắn còn nói dứt lời đã thấy Trương Gia Nguyên bắt đầu lướt di động, nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ngón tay của Trương tiểu gia không sợ trời không sợ đất cũng đang phát run —— không vì cái gì khác, đơn thuần là bị doạ, bỗng nhiên có một ngày người anh em ngủ cạnh giường bỗng nhiên nói với bạn Mã Hoá Đằng[3] là cha cậu ta, bạn cũng sẽ bị doạ thành vậy thôi.

Thánh Jehovah, người tới đưa con đi đi. Hay là người mang Châu Kha Vũ đi, hay mang anh cậu ta đi cũng được, ba người chúng con hiện tại không thể đồng thời tồn tại trên trái đất này.

Đây là cảm xúc của Trương Gia Nguyên sau khi mất mười phút xác định xong độ tin cậy của cái tin này.

"Anh hai của tôi chính là. . . . . ." Châu Kha Vũ ho nhẹ một tiếng, "Chính là cái đề cử liên quan mà cậu tìm thấy đó, ảnh không hay xuất đầu lộ diện, mà bề ngoài cũng không quá giống tôi, nhìn hình chụp thôi chắc sẽ không có sức thuyết phục lắm. Không phải cậu vẫn luôn thích chơi mấy cái game của Riot sao, công ty bọn họ anh tôi cũng có cổ phần. . . . . . Ý tôi là tôi có thể giúp cậu lấy id test nội bộ. . . . . ."

"Tôi cảm ơn cậu ghê." Hắn nghe tiếng Trương Gia Nguyên thản nhiên, " Cậu đúng là người anh em tốt của tôi."

Thế cục không quá ổn, trong lòng Châu Kha Vũ căng thẳng. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, trong mắt Trương Gia Nguyên không hề có kinh ngạc, thay vào đó là một loại lạnh nhạt như đã nhìn thấu hồng trần.

"Hôm nay chúng ta đến đây đi." Trương Gia Nguyên nói, "Cậu còn gì muốn nói với tôi không? Tỷ như James Dimon[4] là người chú thất lạc nhiều năm của cậu chẳng hạn?"

". . . . . . Hết rồi." Châu Kha Vũ thấp giọng nói, "Chỉ vậy thôi."

Trương Gia Nguyên cởi dây an toàn, đẩy cửa muốn xuống xe, bị Châu Kha Vũ nhanh tay lẹ mặt tóm lấy cổ tay ngăn lại, "Cậu nghe tôi giải thích đã, tôi có thể giải thích mà! Trương Gia Nguyên đừng động, nguy hiểm!"

Một chiếc xe máy chạy vọt qua bên cạnh chiếc Aston Martin, Trương Gia Nguyên khựng cả người, cảm giác tê dại từ cổ tay lan dần về trước, cậu có chút không thể động đậy.

"Tôi đã bảo cậu đừng động mà!" Giọng Châu Kha Vũ mang theo chút tức giận, "Muốn xuống thì cũng phải chọn lúc trên đường không có xe, đều bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn xúc động như vậy!"

. . . . . . Trương Gia Nguyên vốn còn đang chột dạ nghe được mấy lời này liền triệt để bốc hỏa, hiếm khi cười lạnh một tiếng, khiêu khích đáp lại, "Kia đương nhiên làm sao lo xa tính kỹ được như ngài, tỏ tỉnh còn phải nghĩ suốt năm năm đâu."

Châu Kha Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được nói, "Cậu có thể ngồi lại về chỗ không? Không phải muốn làm thẩm tra toàn diện sao, hiện tại mới điều tra một nửa đã bỏ đi?"

"Không thể, cậu là ai nha cậu kia?" Trương Gia Nguyên gạt tay hắn ra, song vẫn vòng một vòng qua phía cửa xe phía Châu Kha Vũ, nhìn hắn từ trên cao xuống, "Còn gì phải điều tra? Cậu nói thử tôi nghe xem?"

"Tôi nhất định phải giải thích, lúc ấy bắt buộc rời đi là chuyện bất đắc dĩ." Châu Kha Vũ hạ cửa xe xuống, nhoài người ra ngoài còn rất nghiêm túc ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Anh tôi và cô gái anh ấy mới đính hôn, gặp qua còn chưa tới ba lần, đây là sự lựa chọn của anh ấy, nhưng tôi không muốn như vậy. Gia Nguyên nhi, hồi đại học tôi bị rất nhiều hạn chế, không có tự do, chỉ cần người nhà tôi muốn, bọn họ tùy lúc có thể chặt đứt đường lui của tôi. Nói cách khác, tôi khi đó không phải là Châu Kha Vũ chân chính. . . . . . Nếu muốn làm chính mình, có vài việc tôi nhất định phải xử lý. . . . . ."

Hắn càng nói giọng càng nhỏ, hai hàng lông mày của Trương Gia Nguyên cũng càng lúc càng nhíu chặt, Châu Kha Vũ không biết mình nói sai điều gì, thật cẩn thận hỏi, "Cậu. . . . . . hiểu được ý tôi không?"

Trương Gia Nguyên ôm cằm, qua một lúc, quyết đoán lắc đầu, "Không quá hiểu."

Châu Kha Vũ cứng họng không nói được gì, Trương Gia Nguyên dựa vào thân xe, thanh âm rõ ràng, logic mạch lạc, "Cậu nói, hồi học đại không cậu không được tự do, không phải chân chính là cậu. Như vậy tính ra, năm đó người tôi thích chắc không phải là cậu đâu nhỉ, là quỷ mới đúng."

". . . . . ." Châu Kha Vũ thiếu chút nữa đập đầu vào cửa xe, ". . . . . . Cậu không thể nói như vậy. . . . . . Từ từ?" Hắn nhạy bén bắt được tin tức quan trọng, "Cho nên cậu lúc ấy cũng thích tôi?"

Trương Gia Nguyên không để ý tới hắn, tự mình lẩm bẩm nói tiếp, "Cậu không được tự do, cậu không dám đối mặt hoặc là người nhà uy hiếp cậu, rất nhiều nguyên nhân, nên cậu mới rời đi. Tất cả những chuyện này đều là tự cậu quyết định, tôi cũng không biết. Tôi chỉ có một câu muốn hỏi câu."

Lần rời đi này của cậu, không phải năm ngày, là năm năm. Nói thật với cậu, tôi cũng không biết là cậu rất tin tưởng vào mình hay là rất tin tưởng vào tôi. Trương Gia Nguyên càng bình tĩnh, Châu Kha Vũ lại càng lạnh sống lưng, hắn hiện tại mới chợt nhớ ra, anh Nguyên của bọn họ mới là người giỏi tính nợ nhân tình nhất.

"Cậu có từng nghĩ đến, năm năm đấy, bạn học của chúng ta cũng không thiếu người đã lập gia đình. Nếu như tôi có người yêu, thậm chí đã lập gia đình, cậu hiện tại mới đến nói với tôi những chuyện này, còn hữu dụng sao?" Trương Gia Nguyên buông tay, "Tôi quả thật không hiểu được, rõ ràng năm năm trước rất nhiều lời cậu có thể nói với tôi. Kết quả cậu lại vội vội vàng vàng đi đánh quái thăng cấp, xem tôi là NPC đấy à?"

Cậu nhìn ra Châu Kha Vũ thực sự rất muốn phản bác, nhưng tìm từ nửa ngày một câu cũng không rặn ra được, đến cuối cùng toàn bộ biến thành một tiếng thở dài thật sâu, "Là lỗi của tôi."

Thực xin lỗi, Gia Nguyên nhi. Châu Kha Vũ nói, tôi khi đó suy nghĩ không chu toàn, cậu có thể tha thứ cho tôi được không?

Hắn thật sự rất chân thành, ngược lại khiến Trương Gia Nguyên nghẹn lời. Cậu vốn cũng chẳng có ý trách gì Châu Kha Vũ, nhưng vô luận là ai, đối mặt với năm năm lãng phí vô ích cũng sẽ chẳng thể quá mức thản nhiên, Châu Kha Vũ ngay cả có sai, Trương Gia Nguyên cậu ngây ngốc nhiều năm như vậy, sao lại không có trách nhiệm đâu.

"Cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu." Trương Gia Nguyên không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, quay mặt đi, buồn bực vò tóc, ". . . . . Tôi cũng không biết là lỗi của ai, quên đi, trước tiên đến đây đã. Chúng ta thật sự đã lâu như vậy mới gặp lại, có một số việc dăm phút nửa tiếng sẽ chẳng thể nói rõ."

"Vậy tôi đưa cậu về chung cư nhé?" Châu Kha Vũ vừa dứt lời đã bị Trương Gia Nguyên gạt bỏ, "Tôi gọi xe về, cậu cứ đi trước đi."

Tôi và cậu đều cần chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ, Kha Vũ. Trương Gia Nguyên chính tại giây phút này mới cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc mà thời gian mang lại, cậu cư nhiên có thể trấn tĩnh đối mặt với người mình từng thích, nói: giống như cậu nói, đều từng này tuổi rồi, mọi người đều không phải trẻ con nữa.

Ai ngờ Châu Kha Vũ nghe xong mấy lời này lại mỉm cười, vẫn là nụ cười thản nhiên pha chút ngại ngùng ngày trước, giống hệt thời đại học, tựa như hắn cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Trương Gia Nguyên chăm chú nhìn nụ cười ấy, trong nháy mắt, một cảm giác dịu dàng đến chua xót xẹt qua đáy lòng.

Sao lại như vậy đâu, đến cùng, người gặp phải nhiều cám dỗ nhất cư nhiên lại ít thay đổi nhất.

"Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, không cần thêm quá nhiều thời gian." Châu Kha Vũ nhẹ giọng nói, "Cậu cần thời gian, tôi hiểu. Nhưng cậu có thể cho tôi một cái thời hạn được không, Gia Nguyên nhi, tôi không có một lần năm năm nữa để tiếp tục lãng phí."

Trương Gia Nguyên khẽ cắn môi, cậu chống tay lên thân xe, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, trả lời hắn, "Hai tuần."

Trong hai tuần này, tôi cần suy nghĩ độc lập. Trương Gia Nguyên nói, cậu đừng có mà quấy rầy tôi, nghe thấy không?

Được. Châu Kha Vũ cười càng vui vẻ: hai tuần, một lời đã định.

Hứa hẹn nói quá sớm, phần lớn sẽ gặp tai ương. Chưa qua vài ngày Trương Gia Nguyên đã hối hận, hai tuần thật sự trôi qua rất nhanh nha, mới chớp mắt cái đã mất đi một nửa.

Châu Kha Vũ rất nghiêm túc tuân thủ lời hứa, không lượn lờ quanh cậu làm rối lòng quân. Tối hôm đó hắn cũng không cố chấp phải đưa Trương Gia Nguyên về nhà, chỉ cùng cậu chờ tới khi xe mình đặt tới, lúc anh tài xế trông thấy chiếc AS tinh tế sang trọng đậu ven đường kia hai mắt đều thẳng tắp, xem ra hoàn toàn không hiểu vì sao đầu năm nay lại có người có xe xịn không ngồi, thể nào cũng phải lãng phí tài nguyên đặt xe online mới được.

Trương Gia Nguyên chống lại ánh mắt "hai người này có bệnh" của anh tài xế, lấy vận tốc ánh sáng chui vào trong xe, ý thức mình và Châu Kha Vũ bị người ta hiểu nhầm là đêm hôm khuya khoắt đứng đầu phố Thượng Hải diễn kịch Quỳnh Dao, chỉ hận không thể đeo thêm cái khẩu trang che mặt.

Bi thảm nhất chính là, cậu vừa trải qua một hồi phong ba tình cảm như vậy, về đến nhà thế mà vẫn phải tiếp tục tăng ca, người trưởng thành thì ra là thành thục ở điểm này, trời đất bao la kiếm tiền là quan trọng nhất. Đổi lại là nghề khác, cậu quả thật không nhất định cam đoan sẽ độc thân suốt năm năm, Châu Kha Vũ rõ thật là tâm cơ, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, thì ra sự tự tin của người này là xuất phát từ đây, chắc cú phận làm con sen tài chính không rảnh yêu đương chứ gì?

Sáng sớm hôm sau Châu Kha Vũ gửi weixin cho cậu, hỏi có cần tới đón cậu đi làm hay không, Trương Gia Nguyên hôm qua làm tài xế, không lái xe về nhà, cũng may Châu Kha Vũ còn nhớ tới chuyện này.

Trương Gia Nguyên vừa đánh răng vừa dùng một tay trả lời hắn: không cần, tôi đi tàu điện.

Châu Kha Vũ lại im lặng, qua nửa ngày mới gửi lại một cái tin: vậy hẹn gặp ở công ty.

. . . . . . Trương Gia Nguyên buông điện thoại, không nói gì ngửa đầu nhìn trần nhà tắm, một lát sau, rất không có hình tượng rên lên một tiếng.

Cậu thực sự, phi thường, rất không muốn đối mặt với người này, hiện tại từ chức có kịp không đây!

"Nghỉ đi!" Lâm Mặc xem náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, hết sức nghĩa khí cam đoan qua điện thoại, "Tao nuôi mày ăn ngủ! Chỉ cần trả tiền nhà với tiền điện nước là được!"

"Mày đừng có kiếm được chút lời đã đi nói suông như thế, tiền thuê nhà ở Thượng Hải một tháng là bao nhiêu tự mày không tính ra à?" Trương Gia Nguyên quạt lại, "Tao mà có thể nghỉ thật hay sao? Năm đó để vào được B&L thiếu chút mất nguyên một lớp da, năm mươi năm sau tao vẫn sẽ bám lấy nơi này, còn phải tranh thủ để con trai chủ tịch Lưu cho tao tiền dưỡng lão chứ!"

Lâm Mặc ở đầu dây bên kia nghe được mấy lời này, lại càng phá ra cười lớn, cười xong mới nói, "Cuối tuần này tao về đó, phải ở lại thêm vài ngày."

"Ừ ừ." Trương Gia Nguyên thờ ơ đáp lại, "Cần tao đi đón không Lâm lão tổng?"

"Không cần, mày cứ bận việc của mày đi." Lâm Mặc nói, "Tao gọi xe là được, hôm đó có vài chuyện phải giải quyết."

Lâm Mặc rốt cuộc cũng không nói cho cậu biết cụ thể là chuyện gì, Trương Gia Nguyên cũng không hỏi thêm, tình bạn giữa cậu và Lâm Mặc vẫn luôn là như vậy, mày nếu nói, vậy thì tao nghe, nếu không nói, vậy tao cũng sẽ không hỏi.

Trên thế giới có một số việc chính là trùng hợp như vậy, Lâm Mặc vừa cúp điện thoại, Trương Gia Nguyên tiếp tục vùi đầu vào tăng ca cống hiến cho sự phát triển tương lai của công ty, qua tầm năm mười phút, điện thoại cậu lại sáng lên, con trai chủ tịch Lưu kiêm trưởng nhóm nhắn tin hỏi thăm.

Lưu Chương quăng sang cho cậu một bức chụp màn hình, là yêu cầu kết bạn của Lâm Mặc. Wase, Trương Gia Nguyên sắp bị giây phút lịch sử này làm cảm động tới nơi —— Nguyên nhi, mày thật ngầu quá đi, tuy chuyện tình cảm của bản thân còn đang trong giai đoạn ngại ngùng trốn tránh, nhưng ở phương diện hoà giải này cậu quả nhiên là rất có thiên phú.

Không cần cảm ơn tao nha! Trương Gia Nguyên rất hào phóng nhắn lại cho Lưu Chương, lưu loát giải thích chân tướng cho hắn, cảm thấy lần này không bào Lưu Chương bảy tám bữa, tự Lưu Chương không chừng cũng cảm thấy cô phụ đại ân đại đức của anh Nguyên cậu đây.

Nhưng đối phương một mực im lặng, một lát sau, Lưu Chương gửi sang một hàng dài chấm lửng. Sau đó kèm theo hai đoạn tin nhắn, nội dung làm Trương Gia Nguyên lập tức nổi trận lôi đình.

AK Lưu Lão Căn[5]: Trương Gia Nguyên, sáng mai trước tám giờ bốn lăm tao phải nhìn thấy mày ở công ty, nếu không tất cả cuộc họp bên phía Châu Kha Vũ mày lo mà tham gia hết, tao trịnh trọng thay mặt nhóm này khai trừ mày.

? Tên này mắc cái chứng gì vậy? Trương Gia Nguyên hùng hùng hổ hổ vội vàng tắt máy tính chuẩn bị đi rửa mặt —— đứa mắc chứng khó rời giường như cậu, chín giờ đi làm đã là miễn cưỡng lắm rồi, sớm hơn nữa chính là muốn cái mạng nhỏ của cậu. . . . . . Không, qua nhóm Châu Kha Vũ làm mới càng muốn mạng. Thôi thì tránh nặng tìm nhẹ vậy, Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, Châu Kha Vũ thật đúng là có thù với tám giờ mà, mấu chốt là lần nào dính tới người này cũng đều là cậu gặp nạn, chín bỏ làm mười xem như là cái số.

Châu Kha Vũ là kiếp số, dậy sớm cũng là.

------------

[1]评书 (píngshū) - một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ

[2]陆家嘴 (Lujiazui) - Lục Gia Chủy là khu tài chính của Thượng Hải nằm bên sông Hoàng Phố, được biết đến với những tòa nhà chọc trời hiện đại

[3]马化腾 - Pony Ma, Mã Hoá Đằng là người sáng lập, chủ tịch và giám đốc điều hành của Tencent, công ty có giá trị nhất châu Á, một trong 5 tập đoàn lớn nhất thế giới

[4]James Dimon, Chủ tịch và CEO của JPMorgan Chase - ngân hàng thương mại lớn nhất nước Mỹ, một trong những người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong ngành tài chính Mỹ

[5]刘老根 - Lưu Lão Căn là tên của nhân vật chính và cũng là tên của một bộ phim hài về đề tài nông thôn đương đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro