Chương 3- END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

Sau khi tới đất liền, Phó Tư Siêu phát hiện Châu Kha Vũ đã trở nên trầm mặc.

"Trên đất liền đã xảy ra chuyện gì à?" Phó Tư Siêu hỏi hắn.

Châu Kha Vũ ôm chặt cậu, nói rằng không có việc gì.

Hắn từ trên người người mình yêu có được năng lực kháng cự, nhưng trái tim lại càng cảm thấy trống rỗng.

Phó Tư Siêu dường như biết điều gì đó, ôm lấy hắn, giọng nói run run: "Châu Kha Vũ, có phải cậu đã nhớ lại những chuyện trước kia không?"

"Không phải." Châu Kha Vũ buồn bực đáp lại.

Nhớ lại thì tốt rồi, nhớ lại thì hắn sẽ không nghĩ đến Trương Gia Nguyên chỉ mới tình cờ gặp nữa.

Nếu nhớ lại, hắn cũng có thể biết trong trí nhớ của mình, Trương Gia Nguyên rốt cuộc là ai.

Phó Tư Siêu thoát ra khỏi vòng tay của hắn, nhìn vào mắt hắn.

Châu Kha Vũ nhìn thẳng cậu hai ba giây, liền bị đánh bại, không dám lại nhìn vào mắt cậu.

Phó Tư Siêu hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vai hắn.

"Châu Kha Vũ."

"Tôi sẽ không nói những câu nói đùa mà cậu nhớ, tôi không phải tiên cá ngũ âm không đầy đủ, tôi không có mắt hai mí, cũng không thích cãi nhau với cậu nhiều như cậu nói."

Châu Kha Vũ muốn nói rằng không sao cả.

"Cậu hãy nghe tôi nói đã." Phó Tư Siêu ngắt lời hắn.

"Tôi không phải người cậu yêu, không phải là nàng tiên cá trong trí nhớ của cậu."

Châu Kha Vũ sững sờ, vậy mà trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Phó Tư Siêu mở lòng bàn tay Châu Kha Vũ ra, hắn vẫn giữ chặt chiếc vỏ sò.

"Cậu có biết khi một nhân ngư tỏ tình sẽ như thế nào không?"

"Như thế nào?"

"Họ sẽ dành ba ngày để tìm kiếm chiếc vỏ đẹp nhất dưới biển và tặng nó cho người mình yêu."

Châu Kha Vũ nhìn chiếc vỏ sò nhỏ bé.

"Đây không phải là vỏ sò của tôi, cậu không phải người tôi yêu, tôi đã trì hoãn cậu lâu như vậy, mau đi tìm mỹ nhân ngư của mình đi."

Châu Kha Vũ im lặng liếc nhìn cậu.

Hắn đã nhận nhầm người, nhưng Phó Tư Siêu lại thuận theo sự hiểu lầm của hắn.

Hắn quay lưng và bơi đi, không hỏi Phó Tư Siêu tại sao lại lừa hắn.

"Châu Kha Vũ."

Hắn quay đầu lại.

Phó Tư Siêu hai mắt rưng rưng, cười nói với hắn: "Lần này phải nhìn cho cẩn thận, phải nhận ra người yêu của mình nhé."

"Tôi sẽ." Châu Kha Vũ nói.

Hắn đã sai một lần, tuyệt đối sẽ không bao giờ sai lần nữa.

Người hắn yêu có một chiếc đuôi màu xanh lam tuyệt đẹp và đôi mắt hai mí nhàn nhạt.

Hắn không quay đầu lại nữa.

13.

Phó Tư Siêu vẫn còn lời chưa nói.

Châu Kha Vũ.

Cậu đã mở mắt trên rạn san hô và hỏi tôi, tôi có phải là người cậu yêu không?

Dưới đáy biển sâu không có ánh sáng mặt trời, nhưng cậu chính là ánh sáng chiếu xuống, cậu rất đẹp, nhưng lại trống rỗng.

Tôi đã nói lời nói dối đầu tiên trong đời mình.

Tôi đã nói rằng tôi là người cậu yêu.

Cậu ngày càng im lặng, cậu tìm kiếm hình bóng người mình yêu trong tôi, cậu nói ra những mảnh ký ức vụn vỡ ấy.

Tôi có thể lừa cậu, nhưng trí nhớ đã mất vẫn cố chấp nói cho cậu biết, người cậu yêu không phải là tôi.

Châu Kha Vũ.

Có lẽ cậu nên hỏi ngược lại.

Khi mở mắt ra, cậu nên hỏi: "Tôi có phải là người em yêu không?"

Như vậy, tôi có thể nói với cậu bằng tình yêu và sự tự tin của mình.

Đúng vậy, cậu là người tôi yêu.

14.

Châu Kha Vũ đã tìm kiếm dưới đáy biển sâu rất lâu, nhưng hắn chưa từng gặp qua nhân ngư thứ hai.

Một hồi lừa dối và sai lầm đã khiến hắn tốn quá nhiều sức lực, hắn chắc chắn như vậy, rồi lại dại dột nhận nhầm người mình yêu.

Vùng biển này quá rộng lớn, rộng lớn đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.

Hắn quay trở lại bờ một lần nữa.

Trương Gia Nguyên vẫn đang nướng cá trên bờ, dáng vẻ ủ rũ.

Hắn học theo Trương Gia Nguyên, ngồi xếp bằng bên đống lửa.

"Tôi đã quên rất nhiều thứ," hắn nói.

"Gia Nguyên Nhi, tôi nhận nhầm người tôi yêu."

Trương Gia Nguyên thậm chí cảm thấy hắn sắp nhớ lại chính mình, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, từ sâu thẳm bên trong, yếu đuối lại đau buồn.

Bình thường hắn toàn diện đến thế nào, điềm tĩnh ra sao.

Trong tình yêu, đều là những kẻ ngốc nghếch như nhau.

Trương Gia Nguyên mười tám tuổi từ nhân ngư biến thành người, Châu Kha Vũ là con người, mười chín tuổi.

Họ vụng về, ngây thơ, yêu nhau, bỏ qua nhau.

Vẫn không thể nói, vẫn chẳng thể nhớ lại.

Trương Gia Nguyên ưỡn thẳng ngực, ôm Châu Kha Vũ vào lòng.

Không sao đâu, Châu Kha Vũ

Vì tuổi trẻ, vì non nớt, không được anh nhận ra, nhưng người yêu anh tha thứ cho anh.

Châu Kha Vũ rầu rĩ đẩy em ra: "Trương Gia Nguyên, đừng dụ dỗ tôi."

"Tôi có người yêu rồi, người tôi yêu là một nhân ngư."

Trương Gia Nguyên hung hăng cắn một miếng cá nướng.

15.

Tuy ngoài miệng nói nhất định phải tìm được tiểu mỹ nhân ngư mà mình yêu.

Nhưng trên thực tế, Châu Kha Vũ lại nhịn không được, ở bên cạnh Trương Gia Nguyên một lần nữa.

Em rất thú vị, trong đầu không biết chứa những thứ gì. Châu Kha Vũ không phải là người hay cười, nhưng khi ở bên Trương Gia Nguyên, khóe miệng luôn không khỏi nhếch lên.

Hắn ở bên Trương Gia Nguyên, dù kí ức trống trải nhưng lại thanh thản, từng đoạn kí ức vụt qua về người mình yêu, tất cả đều giống như Trương Gia Nguyên.

Ngoại trừ việc người hắn yêu là một nhân ngư.

Trên thế giới này thực sự có con người giống nhân ngư đến vậy sao?

Tại sao Trương Gia Nguyên không nói được, tại sao Trương Gia Nguyên đi lại khó khăn như vậy?

Suy nghĩ của hắn bị Trương Gia Nguyên cắt ngang. Em uể oải ngồi trên bãi biển, khẽ đẩy hắn.

Hắn biết Trương Gia Nguyên muốn hắn xuống biển bắt cá.

Hắn cũng đã từng hỏi Trương Gia Nguyên: "Em không biết bơi, trước đây bắt cá như thế nào."

"Cá rất ngốc." Trương Gia Nguyên viết: "Chúng sẽ bị sóng vỗ vào bờ".

Chúng sẽ bị sóng vỗ vào bờ.

Kí ức lại bắt đầu chập chờn, nhân ngư ngốc nghếch ở quá gần bờ bị bắt lên trên bờ, hắn ôm lấy nhân ngư rồi thả lại xuống biển.

"Tên em là gì?" Hắn hỏi nhân ngư hoạt bát kia.

Câu trả lời là gì? Câu trả lời lại bị cắt ngang.

Trương Gia Nguyên tức giận vỗ hắn hai cái, như thể không hài lòng vì hắn vẫn chưa đi bắt cá.

Châu Kha Vũ bất đắc dĩ nói tới liền rồi nhảy xuống biển.

Rồi sẽ nhớ ra.

Trương Gia Nguyên có phải là người yêu mà hắn đang tìm kiếm hay không, rồi hắn cũng sẽ biết được.

16.

Có đôi khi hắn sẽ đỡ Trương Gia Nguyên giúp em tập đi, Trương Gia Nguyên được nâng dậy xong sẽ đẩy hắn ra, giơ cho hắn xem các cơ trên cánh tay của mình.

Sau bao nhiêu ngày ở chung, hắn cũng hiểu ra được ý của Trương Gia Nguyên, đơn giản chính là: Anh nhìn cho kỹ đi, em là mãnh nam, không cần phải đỡ đâu, đừng có làm như em là con gái thế.

Hắn buồn cười lại bất đắc dĩ, giơ hai tay đầu hàng: "Tôi không đỡ em nữa, em tự đi đi."

Trương Gia Nguyên hung hăng đi chưa được ba bước đã ngã xuống đất, nhưng lại ngoan cố không cho hắn đỡ.

Hắn nhìn Trương Gia Nguyên đứng lên rồi lại ngã sấp xuống, ngã xuống rồi lại đứng dậy, mồ hôi nhễ nhại vì đau nhưng vẫn mím môi không rên một lời.

Ở phương diện nào đó, Trương Gia Nguyên cứng đầu như đầu bò.

Châu Kha Vũ cười rồi lại không cười nổi nữa.

Trái tim hắn như bị dã thú cắn xé, đau đến máu chảy đầm đìa.

Trương Gia Nguyên, chúng ta đừng học cách đi nữa, Trương Gia Nguyên, chúng ta hãy quay trở lại biển đi.

Nhưng Trương Gia Nguyên không biết bơi.

Trương Gia Nguyên lại ngã xuống trước mặt hắn.

Trong khoảnh khắc cực kỳ khó chịu ấy, tất cả ký ức cuối cùng đã trở lại, tất cả những mảnh vỡ ký ức về người hắn yêu cuối cùng đã được hiện rõ.

Cuối cùng hắn cũng nhớ đến người mình yêu.

Toàn bộ đều là Trương Gia Nguyên.

Để gặp được hắn, Trương Gia Nguyên đã từ bỏ giọng nói, bước đi như dẫm lên kim châm.

Là Trương Gia Nguyên miệt mài nướng cá bên bờ biển, chờ hắn nhớ lại.

Là tiểu mỹ nhân ngư hắn vừa thấy đã yêu, vừa gặp đã vui mừng.

Cuối cùng thì hắn cũng nhớ ra mọi chuyện.

Chàng trai loài người vứt bỏ kí ức để được gặp người mình yêu, trong đêm đó, tiểu mỹ nhân ngư cũng vứt bỏ giọng nói của mình lấy hai chân để làm người mình yêu bất ngờ.

"Trương Gia Nguyên Nhi" Hắn hét lên, chạy về hướng Trương Gia Nguyên.

"Em có phải là người anh yêu không?" Lần này hắn hỏi một cách vô cùng chắc chắn.

Ngay trong khoảnh khắc tâm ý tương thông, lời nguyền của phù thủy đã mất đi hiệu lực. Trương Gia Nguyên nghẹn sắp chết, cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh.

"Ai da má ơi, nghẹn chết em rồi." Trương Gia Nguyên cảm thán.

Châu Kha Vũ đang chìm đắm trong niềm vui sướng, xúc động khi gặp lại người yêu, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Quên đi.

Người hắn yêu chính là như vậy đó.

Đây là người hắn yêu.

"Trương Gia Nguyên Nhi." Hắn dừng lại và hét lên một lần nữa.

"Anh yêu em."

Tiểu mỹ nhân ngư không còn bước đi như giẫm trên đầu kim nữa, chạy về phía hắn, thô lỗ kéo đầu hắn lại gần.

Trên bãi biển, tiểu mỹ nhân ngư mười tám tuổi và một chàng trai loài người mười chín tuổi yêu nhau, rồi hôn nhau.

--------------END--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro