Mười sáu tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng có thể về nhà bà ngoại vào mỗi kỳ nghỉ hè. Cậu cũng có thể trò chuyện với Trương Gia Nguyên trên QQ, nói về những chuyện ngốc nghếch mà Lâm Mặc làm, nói về việc chị gái Trương Gia Nguyên đi nước ngoài, nói chuyện ông ngoại Châu Kha Vũ lén tụ tập uống rượu với ông nội, ông ngoại Trương Gia Nguyên, tán gẫu về các bạn cùng lớp ở trường. Khi Trương Gia Nguyên học năm ba trung học cơ sở, đột nhiên quyết định ở trọ ở trường. Vốn chỉ cần đi xe nửa tiếng là tới trường cấp hai ở thị trấn, hoàn toàn có thể học ngoại trú nhưng Trương Gia Nguyên vẫn quyết định ở trọ, điều này khiến em và Châu Kha Vũ năm nay cũng không trò chuyện nhiều.

Kỳ nghỉ hè năm lớp mười một, Châu Kha Vũ trở về nhà bà ngoại, lúc này Trương Gia Nguyên đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Lưu Chương vừa kết thúc giai đoạn học tập, ba người đang học lớp mười là nhàn nhã nhất. Mỗi ngày bốn người đều nhảy nhót tưng bừng ở hai ngôi làng, ở sông suối núi hồ, đi chơi khắp mọi nơi, tới đâu cũng có thể tìm thấy niềm vui.

Bốn người ngồi ăn dưa hấu trên nóc nhà Trương Gia Nguyên, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời. Dưa hấu ngọt mát, gió đêm hè mát lạnh khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ trên nóc nhà Trương Gia Nguyên có thể nhìn thấy sân nhà Châu Kha Vũ. Ba ông lão lại quây quần bên nhau, uống vài ly rượu, nướng vài xiên thịt. Ngoài sân nghi ngút khói, bốn đứa trẻ nằm trên mái nhà ngửi mà chảy nước miếng.

"Quá đáng ghê! Bọn cháu cũng muốn ăn!" Trương Gia Nguyên lớn tiếng nói.

"Ai, mấy đứa còn nhỏ, buổi tối không nên ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy!" Ông ngoại Trương Gia Nguyên cười nói với bọn họ, miệng vẫn nhai không ngừng.

Châu Kha Vũ nhìn ông ngoại mình, ngược lại cảm thấy cũng có chút an ủi.

Năm mười hai tuổi sau khi cậu trở lại thành phố, nói chuyện với Trương Gia Nguyên mới biết rằng ông bà cậu đến thị trấn thật ra là để đi bệnh viện. Lúc chăn bò, ông không cẩn thận bị ngã gãy xương, vì không muốn làm phiền bố mẹ Châu Kha Vũ nên đã không nói cho họ biết.

Cha Trương Gia Nguyên đưa hai người già đến bệnh viện huyện. Ngày Châu Kha Vũ trở về ông vẫn đang nằm viện. Hai người biết rằng mình đã già, tương lai không có gì để dựa vào, hơn nữa lúc còn trẻ họ đều là công chức, lương hưu cũng kha khá, rảnh rỗi không chịu nổi mới chăn thả gia súc. Nếu xương đã không tốt, thì cũng nên dừng lại, liền bán hết trâu bò đi.

Trong lòng Châu Kha Vũ có chút chua xót, cậu sợ ông bà mình không có ai ở bên. Nhưng nhìn thấy người nhà Trương Gia Nguyên bầu bạn cùng ông bà mình, cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Trương Gia Nguyên dường như nhìn thấu Châu Kha Vũ, vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu, cười nói: "Về già chúng ta có thể giống như họ không?"

Châu Kha Vũ cười tủm tỉm: "Không, em sẽ giống như các bà ở bên kia kìa." Nói xong, cậu giơ tay chỉ về phía ba bà lão đang ngồi trong sân cắn hạt dưa buôn chuyện, vừa nói vừa nhìn ba ông lão đang nướng thịt lắc đầu ngao ngán.

"Châu, Kha, Vũ, anh có tin em từ đây ném anh xuống không?" Trương Gia Nguyên túm lấy quần áo Châu Kha Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đừng đừng đừng, đây là tầng ba đó, Nguyên ca, anh sai rồi, Nguyên ca." Châu Kha Vũ cầu xin tha thứ.

Lâm Mặc và Lưu Chương bên cạnh không những không can ngăn mà còn cổ vũ: "Nguyên ca, mau ném đi!" làm cho Châu Kha Vũ sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh, cuối cùng đuổi đánh hai người Lâm Mặc và Lưu Chương.

Bốn người bọn họ tối nay định dựng lều trên mái nhà của Trương Gia Nguyên nên đã chuẩn bị từ rất sớm. Lâm Mặc và Lưu Chương tắm xong trở về lều chơi game. Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngồi ở một bên vừa tán gẫu vừa ngắm nhìn những vì sao trên đầu. Đang nói chuyện, Trương Gia Nguyên đột nhiên nhìn về phía Châu Kha Vũ.

Cậu cũng nhìn về phía Trương Gia Nguyên. Gió đêm thổi bay tóc em, Trương Gia Nguyên vẫn trắng nõn như một chiếc bánh bao sữa, khiến Châu Kha Vũ mỗi lần về nhà ba ngoại đều đen đi ba phần cũng phải ghen tị.

"Em có chuyện muốn nói với anh." Trương Gia Nguyên nói.

"Ừ."

"Từ giờ chúng ta sẽ là bạn học rồi."

Châu Kha Vũ không phản ứng lại kịp: "Hả?"

"Em thi vào trường anh. Nói mới nhớ, trường anh thi khó ghê đó!" Em giả vờ thoải mái.

Trường Châu Kha Vũ là một trong những trường trung học hàng đầu thành phố. Mặc dù tuyển sinh trong toàn thành phố, kể cả các huyện, nhưng học sinh ở các huyện thi vào được đây rất hiếm, ít nhất cũng phải đứng top đầu toàn huyện. Trương Gia Nguyên năm đó đột nhiên trọ ở trường, chính là để cố gắng hết sức thi vào trường này.

Châu Kha Vũ không biết phải nói gì liền ôm lấy Trương Gia Nguyên.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro