3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư đến lúc trời vừa hửng sáng, Trương Gia Nguyên bị âm thanh ầm ầm ở đầu giường đánh thức, ngẩng đầu lên thì thấy một con cú mặt dẹt đứng ngoài cửa sổ đang nhìn mình chằm chằm. Cậu mở cửa sổ, con cú ném lá thư vào trong rồi bay đi. Trương Gia Nguyên nhặt thư lên, tim đập nhanh và mạnh hơn khi thấy dấu sáp trên đó, cậu nhớ tới học viện pháp thuật mà Châu Kha Vũ nói với cậu cách đây không lâu, trong số đó có học viện Hogwarts là có biểu tượng y như này.

Trương Gia Nguyên cầm lá thư, đeo giày chạy về phía nhà Châu Kha Vũ, bãi cỏ sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, cậu mặc áo ngủ mỏng, lúc chạy tới cửa sổ nhà anh thì ống quần đã bị sương làm cho ướt nhẹp. Lần này, cậu không đọc thần chú để hoa bay lên nữa. Thay vào đó, cậu thấp giọng gọi tên anh như một Muggle bình thường. May là rất nhanh sau đó Châu Kha Vũ đã tới bên cửa sổ, tóc tai còn rối mù. Cậu cho anh xem lá thư trong tay.

- Kha Vũ, cậu xem!

Châu Kha Vũ kéo cậu lên bệ cửa sổ, không nhận lấy bức thư mà xoay người vào phòng lấy áo khoác, choàng nó lên người Trương Gia Nguyên.

- Cậu đừng để ngày đầu tiên của năm 15 tuổi đã bị cảm.

Châu Kha Vũ mở thư ra cùng cậu, anh không hề bất ngờ với nội dung bên trong, nói tóm lại, Trương Gia Nguyên được Hogwarts chọn, cậu sẽ phải chuẩn bị nhập học và rời khỏi nơi này. Sau khi đọc xong nội dung thư, nét mặt Trương Gia Nguyên trở nên nghiêm túc, thậm chí còn không để ý tới lời nhắc nhở của Châu Kha Vũ về phụ lục. Cậu chậm rãi gấp bức thư lại, anh nắm lấy tay cậu.

- Nguyên nhi, cậu cần phải đi.

Trương Gia Nguyên im lặng cắn ngón tay, Châu Kha Vũ kéo vai cậu bắt đối mặt với mình, nhưng sau khi thấy hốc mắt đỏ hoe, lời nói của anh cũng bị nghẹn lại ở cổ.

Bọn họ ngồi xuống, mặt đối mặt cho tới khi cái hắt hơi của Châu Kha Vũ cắt ngang, lúc này Trương Gia Nguyên mới phục hồi tinh thần nhìn anh, có hơi áy náy.

- Kha Vũ.

Cả hai đã ngồi ở đây thật lâu, lâu đến mức cậu khô cả họng.

- Squib thật sự không thể đến Hogwarts học sao?

Cậu nhận được cái lắc đầu của Châu Kha Vũ xong lại trầm mặc thêm lần nữa. Trước khi mặt trời mọc hoàn toàn, anh nói.

- Nguyên nhi, cậu đừng vì điều này mà tiếc nuối, đây không phải là quy tắc mà chúng ta có thể thay đổi, với cả...

Anh ngưng một lúc đợi cậu ngẩng đầu lên.

- Với cả cậu còn ngày nghỉ mà, nhớ về thăm tớ.

Trước khai giảng hai ngày, đêm hôm ấy Trương Gia Nguyên lén lút chạy tới tìm Châu Kha Vũ. Cậu đã cùng bố mẹ đi qua *Hẻm Xéo, bên trong có rất nhiều thứ khiến hai người kinh sợ nhưng họ vẫn chuẩn bị xong tất cả vật phẩm theo danh sách.

*Hẻm xéo: Muggle được phép vào Hẻm Xéo khi họ cần theo hộ tống con mình vào học tại Hogwarts.

Lần này, thứ mà Trương Gia Nguyên mang tới không phải là hoa diên vỹ mà là một con cú tai dài. Châu Kha Vũ không đóng cửa sổ, cậu cùng con cú kia lặng lẽ trèo vào, thấy anh chưa ngủ nên cậu ngồi trên ghế đợi.

Bọn họ thật sự không nói gì nhiều vào đêm chia tay, sau cuộc nói chuyện với Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên chỉ nhớ hai người đã tranh luận xem nên đặt tên con cú là gì, cậu nhất quyết muốn gọi nó là Viên Viên, bị Châu Kha Vũ khăng khăng bác bỏ.

- Không được, nghe cứ như là đang gọi tên cậu ấy.

Châu Kha Vũ nói muốn gọi nó là Diên Vỹ, Trương Gia Nguyên trợn trắng mắt.

- Kha Vũ, nó là giống đực.

Rốt cuộc bọn họ cũng không nghĩ được tên nào hay, trước khi trời sáng, Trương Gia Nguyên đứng dậy chuẩn bị rời đi, Châu Kha Vũ níu tay, ôm chặt lấy cậu, cậu vùi đầu vào vai anh, anh cảm thấy mảnh áo trên vai mình ướt đẫm. Châu Kha Vũ vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu.

- Không sao mà Nguyên nhi, nghỉ lễ nhớ về là được.

Lần đầu tiên cú gửi thư đến là một buổi chiều, Châu Kha Vũ gỡ lá thư buộc trên đùi nó, định cho ăn một miếng bánh quy thì nó quay đầu tránh. Châu Kha Vũ cười thầm, mở bức thư ra, bên trong toàn là chữ như gà bới của Trương Gia Nguyên, cậu viết rất nhiều thứ, viết về việc được phân vào Gryffindor, viết về việc gặp được vài người bạn thú vị, chắc hẳn là cũng có thể làm bạn với Châu Kha Vũ, viết về việc giáo sư viết bùa chú dài như nào.

"Kha Vũ, tớ cảm thấy bà ấy dạy không hay bằng cậu"

Kết quả, đoạn tiếp theo vì Trương Gia Nguyên không tập trung nên bị giáo sư trừ điểm.

Thật sự là cậu viết rất nhiều, kể cả việc cảm thấy môn độc dược rất thú vị, bởi vì cậu cảm thấy không làm phù thủy cũng học được môn này, lúc viết tới đây, cậu còn vẽ thêm vài nét ở phía dưới, Châu Kha Vũ khẽ cười, có thể tưởng tượng ra cảnh Trương Gia Nguyên ngồi ở trước bàn, cắn đầu bút. Cuối bức thư có một dòng chữ rất nhỏ, nhưng bị Châu Kha Vũ phát hiện ra một cách dễ dàng.

"Kha Vũ, quên nói cho cậu biết, tớ đã quyết định đặt tên cho nó là Diên Vỹ. Tuyệt đối không phải vì đề xuất của cậu ngày hôm đó! Là vì nó thật sự quá đẹp, giống hệt cậu."

Giáng sinh năm đầu Trương Gia Nguyên không về, cậu để Diên Vỹ gửi cho Châu Kha Vũ một món quà, là quyển sách bán chạy về chế tạo độc dược. Trong thư trả lời trước đó của Châu Kha Vũ, anh viết, cuối cùng anh cũng thuyết phục được giáo viên của mình, bắt đầu học chế tạo độc dược, hơn nữa cũng đồng ý với đề nghị ban đầu của Trương Gia Nguyên, đối với loại người không am hiểu pháp thuật như anh —— Trương Gia Nguyên và anh đều nhấn mạnh không được gọi là Squib nữa, độc dược cũng không khó học đến nỗi vậy.

Kỳ nghỉ năm đầu, Trương Gia Nguyên vừa xuống tàu từ London liền phi thẳng đến nhà Châu Kha Vũ, bố mẹ đều biết cậu có một người bạn đặc biệt, sau khi biết họ không thể gặp người bạn này vì anh không thể ra khỏi nhà, bố mẹ Trương Gia Nguyên còn đau lòng hơn. Cậu cầm theo bó hoa diên vỹ đã lâu rồi không thấy và con cú cùng tên, trèo lên bệ cửa sổ, nhìn thấy Châu Kha Vũ đang dựa người vào tường cười cười chờ cậu. Hai người bọn họ nói chuyện rất lâu, Trương Gia Nguyên lấy từ trong túi áo ra mấy hạt đậu lạ mới mua trên tàu, nhất quyết ép Châu Kha Vũ ăn thử, anh bị nhét một viên màu trắng sữa vào miệng, nuốt xuống trong ánh mắt gian xảo của Trương Gia Nguyên.

- Là kẹo bơ cứng.

Trương Gia Nguyên thất vọng vỗ vai anh.

Năm học thứ hai, Châu Kha Vũ nhận được một chiếc hộp nhạc từ Trương Gia Nguyên, đó là quả cầu thủy tinh, bên trong có cây đào già. Trương Gia Nguyên viết trong thư, bài hát trong hộp là do cậu tự viết, thế là Châu Kha Vũ kích hoạt hộp nhạc, vặn đi vặn lại cho tới khi thuộc giai điệu. Bức thư cuối cùng của năm hai được gửi vào trước kỳ nghỉ, Trương Gia Nguyên nói cậu đã được chọn vào đội Quidditch, là một Tấn Thủ vì cậu rất khỏe. Châu Kha Vũ trả lời thư trêu cậu có phải vì thường xuyên trèo lên cửa sổ nhà anh nên mới khỏe như vậy không, Trương Gia Nguyên hồi âm lại, giả vờ hung dữ cảnh cáo, nói cậu có "một món quà vô cùng lớn" chờ anh tới lấy.

Món quà của Trương Gia Nguyên, quả thật là một món quà rất lớn. Chiều hôm đó, Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng của cậu, nhìn về bãi cỏ không thấy bóng dáng người đâu, cảm giác có tiếng gió bên tai, ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu cưỡi chổi bay tới đây. Trương Gia Nguyên dừng ở vị trí ngang với bệ cửa sổ, vươn tay mời Châu Kha Vũ lên ngồi cùng. Trong lúc anh còn do dự, cậu lên tiếng:

- Không sao đâu, Châu Kha Vũ, tớ hứa sẽ không bay khỏi phạm vi nhà cậu.

Nói xong còn nháy mắt với anh mấy cái.

Châu Kha Vũ cầm tay cậu, ngồi lên chổi, ôm lấy eo người phía trước. Trương Gia Nguyên dẫn anh bay vòng quanh ngôi nhà cũ, tiếng gió vun vút bên tai. Trong kỳ nghỉ, thành tựu lớn nhất của bọn họ chính là Trương Gia Nguyên dạy Châu Kha Vũ cưỡi chổi bay, cho tới khi anh có thể thuận lợi điều khiển chổi không đâm vào tường, cậu mới an tâm ngồi phía sau ôm eo chỉ đạo, kết quả Châu Kha Vũ suýt nữa thì đâm vào cây đào, may là vào phút cuối, Trương Gia Nguyên dạy anh phanh khẩn cấp.

Giáng sinh năm ba có hơi khác một chút, Trương Gia Nguyên từ Hogwarts trở về, vẫn là về nhà Châu Kha Vũ trước. Nhưng lần này cậu đến tìm anh vào đêm khuya, trong ngực phồng lên như cất thứ gì đó. Châu Kha Vũ sợ cậu không tiện leo lên, tự mình trượt xuống dọc theo lan can, đối mặt với ánh mắt có hơi sửng sốt của Trương Gia Nguyên. Từ lúc quen biết tới nay, Châu Kha Vũ chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy. Trương Gia Nguyên ôm chặt vật trong ngực.

- Kha Vũ, cậu có chắc chắn bản thân mình là một Squib không?

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro