Chương 6- Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết thúc rồi." Trương Gia Nguyên thở dài nói.

"Sao? Còn chê chưa đủ à?" Châu Kha Vũ tùy ý khoác tay lên vai Trương Gia Nguyên. Từ bóng lưng của hai người, không ai nghĩ rằng họ là đôi tình nhân hôm nay mới kết hôn, mà giống như một cặp vợ chồng lâu năm vậy. Họ cùng đứng bên ngoài đại điện xem cấm quân áp giải phản tặc — bước đầu xác định rằng chúng là ngoại tộc bị trấn áp ngoài biên cương, ẩn nấp trong đội ngũ của Châu Kha Vũ về kinh. Châu Kha Vũ nâng cằm, chỉ về phía tường thành, "Lên đi, thay đổi không khí một chút."

"Được thôi." Trương Gia Nguyên ngửi được mùi máu tanh không biết từ lúc nào đã dính lên người mình. Người ta nói, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (Trương Gia Nguyên khẳng định chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy đối với bọn họ), nhưng lên tường thành để gió tản bớt mùi trên cơ thể là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Mặt trăng tròn vành vạnh. Một cơn gió khẽ ập đến, mùi thơm êm dịu của hoa quế làm tản đi mùi máu tanh trên người bọn họ.

Đôi giày gấm đỏ thêu hoa trên chân đã bị Trương Gia Nguyên ghét bỏ ngay từ sáng sớm lúc phải đeo, phần đế được làm bằng một khối gỗ, khiến Trương Gia Nguyên có cảm giác mình giống như tù nhân bị xiềng xích. Giờ phút này, chân trần giẫm trên mặt đất, tuy rằng hơi lạnh, nhưng Trương Gia Nguyên không nhịn được mà nhún nhảy, cảm giác nhẹ nhàng lại tự tại.

Hai người một trước một sau đi trên tường thành, đi hết đoạn này đến đoạn khác. Gió cuốn váy áo Trương Gia Nguyên lay động như một ngọn lửa đỏ bập bùng. Trương Gia Nguyên dang hai tay ra, xoay một vòng, lụa đỏ phía sau theo chuyển động của y nhẹ nhàng tạo thành hình vòng cung trong không khí, lắc chân va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

Trương Gia Nguyên cười hì hì khẽ kéo váy, gạt tầng tầng lớp lớp lụa đỏ sang một bên rồi ngồi xuống. Châu Kha Vũ chậm rãi đi phía sau, cũng không vội vàng đuổi theo, cho đến khi tới bên cạnh Trương Gia Nguyên, y lúc này đang chống hai tay lên tường, chân trần không ngừng đung đua một cách nhàm chán.

"Giày đâu?" Châu Kha Vũ khoanh tay nhướng mày, lúc này hắn mới nhận ra hóa ra tiểu tân nương của mình đã đi suốt cả một quãng đường bằng chân trần.

"Lúc ra ngoài đã đá đi rồi, chắc vẫn còn ở trong phòng đó. Đeo cái thứ đó thật sự rất đau ..." Trương Gia Nguyên dùng mũi chân đá vào cánh tay Châu Kha Vũ để chơi đùa, từ cẩn thận thăm dò đến làm càn đá bừa bãi, "Này, huynh nói xem bao nhiêu năm nay ở biên cương huynh kết bao nhiêu thù vậy, lại còn phái ba người tới phòng tân hôn bắt tân nương tử. Huynh biết không, hai người xông qua cửa chính, còn một người ngồi trên đường vào chính điện ... Thế này cũng quá coi thường huynh rồi. Nến trong phòng có lẽ đã bị thay thành loại nến mang thuốc mê. May mà là ta đó, đổi bằng nữ tử bình thường ... "

"Ai mà biết được," Châu Kha Vũ nhún vai bất lực (mang hai nghĩa). Nắm bắt thời cơ, hắn nắm lấy mắt cá chân của Trương Gia Nguyên, chậm rãi xoa bóp mu bàn chân và phần da bị sờn ở gót chân của Trương Gia Nguyên, "Ta tin em."

"Ai da ..." Trương Gia Nguyên một nửa bởi vì kinh hãi, một nửa bởi vì bị chạm tới vết thương, ngả người về phía sau theo phản xạ, suýt chút nữa ngã xuống.. Như thể Châu Kha Vũ đã sớm có dự liệu, hắn kịp thời nắm lấy cánh tay của Trương Gia Nguyên, kéo y quay trở về.

Trương Gia Nguyên sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhất thời không còn sức đá vào chân Châu Kha Vũ nữa, vì vậy bắt đầu nghĩ, "Huynh thật là phiền phức ... Một đám cưới đang tốt đẹp biến thành rối tinh rối mù, đều là lỗi của huynh, đều tại huynh. Sáng sớm hôm nay ta đã bị kéo dậy mặc quần áo, trang điểm, chẳng được một hạt cơm nào vào bụng. Làm xong hết trời cũng sáng rồi, bên ngoài ồn ào đến mức làm ta đau cả đầu, vừa buồn ngủ vừa đói, còn không có ai trò chuyện cùng, che đầu rồi vứt ta ngồi một mình trên giường. "

Lúc ban đầu Trương Gia Nguyên chỉ muốn trêu chọc hắn, nhưng không ngờ càng nói càng cảm thấy tủi thân, bắt đầu than vãn với Châu Kha Vũ về một ngày hôn lễ khổ sở, giày cưới đi đau chân nhưng không được tháo, bánh ngọt quá ít ăn không đủ no. Nghe Trương Gia Nguyên kể lể những điều nhỏ nhặt mà hắn thường không để ý đến, Châu Kha Vũ khó nén ý cười, hắn cảm thấy trong lòng như được nhét một cục bông lớn mềm mại.

"Huynh cười cái gì?" Trương Gia Nguyên xoa xoa cái bụng phải chịu ủy khuất một ngày liền, lầm tưởng rằng Châu Kha Vũ đang chế nhạo mình, bất mãn đá hắn một cái.

Châu Kha Vũ nhịn không được muốn trêu chọc y. Lợi dụng lúc này, hắn quỳ một gối xuống, cong chân lên như làm bậc thang cho Trương Gia Nguyên đi xuống, "Ban đêm gió lớn, đã đến lúc Thái tử phi điện hạ nên trở về tẩm cung rồi? - Dẫn em đi tìm bánh quế hoa ăn nhé?"

"?" Trương Gia Nguyên tự động bỏ qua nửa câu đầu tiên, nghe được đã đến lúc đi tìm gì đó để ăn, hai mắt sáng rực lên. Vì vậy, liền không khách khí đạp lên đùi Châu Kha Vũ nhảy xuống đất. "Thật không? - Ta muốn ăn bánh quế hoa, loại dùng mật hoa mới lấy xuống ấy!"

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro