Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc cưới.

Giữa đêm, hoàng cung rộng lớn vẫn đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo. Tiệc tàn, các quan văn võ muốn nhân cơ hội này kết thân với thái tử nên mời rượu càng quyết liệt hơn, Châu Kha Vũ lúc đầu vẫn trốn không uống rượu, lúc này cũng không tiện từ chối làm mất hứng. Một chén Quỳnh Tương Ngọc Dịch trút xuống bụng, dần dần làm tê liệt tâm trí. Lúc hành quân không được phép uống rượu, lúc này cảm quan của Châu Kha Vũ cũng trở nên chậm chạp hơn.

Không ai phát hiện dị động ngoài hoàng cung.

Trương Gia Nguyên cảm thấy nhàm chán, bắt đầu chơi với ngọn nến chạm khắc hoa văn. Phòng tân hôn được bài trí vô cùng tinh xảo, khuyết điểm duy nhất là bánh ngọt trên bàn quá ít, ăn hai ba miếng đã hết. Đói quá đi! Trương Gia Nguyên cảm thấy thật buồn bực. Trương Gia Nguyên mở cửa sổ ra cho thoáng khí, mùi hương trong phòng dễ khiến người ta buồn ngủ làm y cảm thấy rất khó chịu.

Không khí trong lành phả vào mặt, Trương Gia Nguyên hướng về phía mặt trăng tròn mà vươn eo. Nhưng vào lúc này, Trương Gia Nguyên nhận thấy điều gì đó rất kỳ lạ - người hầu canh giữ bên ngoài phòng tân hôn không biết từ khi nào đã hoàn toàn yên lặng, yên lặng đến mức có gì đó không ổn lắm ... Có người trong bóng cây.

Trương Gia Nguyên bất động, giả bộ như mình không nhìn thấy, tiếp tục ngáp dài, giả vờ nằm ​​trước cửa sổ ngắm trăng. Người nấp trong bóng cây chuyển động, Trương Gia Nguyên tính sơ sơ chỉ có ba người. Đối diện cửa chỉ để lại một người, hai người tách ra rồi đi theo hai đường... Có lẽ là vòng ra cửa chính phòng tân hôn.

... Hả, đấu đá nội bộ hoàng thất? Thích khách ám sát? Trương Gia Nguyên bắt đầu thấy có hứng thú. Tân nương bình thường dù phát hiện cũng chỉ dám trốn trong phòng tân hôn lo sợ bất an, nhưng y là ai? Thiếu gia nhà họ Trương luyện võ từ khi còn nhỏ. Trương Gia Nguyên thầm đếm, chuẩn bị nhảy qua cửa sổ lao ra - hai người có thể không đối phó được, nhưng giải quyết một người thì không thành vấn đề.

Ba, bỏ chân khỏi đôi giày đế gỗ cồng kềnh.

Hai, nắm chặt khung cửa sổ, dùng lực cánh tay nâng cơ thể.

Một, dùng lực ở eo đẩy nửa người dưới nhảy ra khỏi cửa sổ.

Người mai phục dưới bóng cây hiển nhiên không ngờ tân nương hoang dã như vậy, lại nhảy ra từ cửa sổ. Hai người đi vòng qua cửa phòng tân hôn chuẩn bị tấn công, đạp tung cánh cửa nhưng không ngờ trong phòng tân hôn từ lâu đã không còn bóng người, chỉ còn lưu lại cửa sổ mở lớn và rèm cửa bị gió thổi tung. Một người trong số họ đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, hóa ra nơi bọn họ ẩn nấp có một bóng người ngã xuống, một vệt đỏ tươi chuyển động trong đêm tối, chẳng mấy chốc đã biến mất vào đêm đen.

Trương Gia Nguyên cảm thấy may mắn năm đó vì để tìm Châu Kha Vũ chơi, y dùng hết tâm tư né tránh những thị vệ đang tuần tra trong cung, đã tìm ra không ít đường tắt bí mật. Lúc Trương Gia Nguyên đi đường tắt chạy tới đại điện cử hành hôn lễ, nơi đó đã trở thành một đống hỗn loạn: rượu và thức ăn trộn lẫn với máu văng khắp mặt đất. Do không được phép mang theo binh khí vào cung, hầu hết các tướng lĩnh có mặt dù có một thân võ công cũng khó địch nổi đao kiếm của phản tặc.

Khi Trương Gia Nguyên thoát ra ngoài liền thuận tay cầm theo kiếm của người bị y đánh ngất. Khung cảnh thật sự quá hỗn loạn, Trương Gia Nguyên không tìm thấy cha mình và Châu Kha Vũ, nhưng hoàng đế bị hai tên phản tặc bức cho không còn đường lui. Y nhẹ nhàng đi từ một phía bên cung điện, xuyên qua đám đông. Đi chân trần khiến Trương Gia Nguyên gần như không phát ra tiếng động khi di chuyển, cho tới khi y vung kiếm lên liền có thể đâm chết tên phản loạn phía bên phải, hai người kia vẫn không phát hiện ra. Nhưng Trương Gia Nguyên không dám tùy tiện ra tay, y sợ đâm chết một người, kẻ còn lại gấp gáp muốn trực tiếp giết hoàng đế, vậy y sẽ là tội nhân thiên cổ rồi.

Không đợi Trương Gia Nguyên do dự, y bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một vệt màu đỏ tươi giống với mình đang ẩn nấp ở bên trái- là Châu Kha Vũ.

Ánh mắt chạm nhau, như thể quay về mấy năm trước khi bọn họ cùng phối hợp đồng thời đánh bại võ quan kiểm tra kết quả luyện tập.

"Phập, phập" Hai tiếng binh khí xuyên qua da thịt, phản tặc vây nhốt hoàng đế bị giết chết. Hoàng đế bị bức phải lui vào góc tường nhẹ nhõm thở một hơi dài. Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên liếc nhìn nhau, quyết định để cho Trương Gia Nguyên, mặc váy cưới giống như bị ràng buộc, ở lại tại chỗ để bảo vệ hoàng đế, Châu Kha Vũ đi hỗ trợ các tướng lĩnh khác, chí ít là chống đỡ cho tới khi quân tuần tra đến.

Đao Quang Kiếm Ảnh, máu văng khắp nơi, tiệc cưới náo nhiệt đạt đến một trình độ mới.

Trương Gia Nguyên không dám thả lỏng cảnh giác, nhưng vẫn không khỏi bị một vệt màu đỏ giữa những kẻ phản tặc bên dưới thu hút. Rèn luyện ở biên cương mấy năm nay quả không uổng phí. Thân pháp này, không biết đã gặp qua bao nhiêu thích khách, Trương Gia Nguyên bỏ qua vệt máu trên thân kiếm mà nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro