Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên mang một tấm khăn trùm đầu màu đỏ, từ sau khi xuống kiệu hoa liền không biết gì về mọi thứ xung quanh. Đang mê mang thì bị Châu Kha Vũ kéo tay làm theo lời của chủ hôn mà bái thiên bái địa. Chỉ nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Trương Gia Nguyên cũng có thể tưởng tượng ra cảnh trước mắt hiện tại náo nhiệt như thế nào - nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến Trương Gia Nguyên y, bởi vì y hoàn toàn không nhìn thấy. Đế giày gỗ làm hai chân y đau buốt, tầng tầng lớp lớp y phục khiến y mấy lần suýt giẫm lên mà ngã chúi về phía trước. Rất khó chịu, ta cũng muốn ra ngoài chơi, Trương Gia Nguyên ỷ người ngoài cũng không nhìn thấy mình, lén bĩu môi dưới khăn trùm đầu.

"Ha ha ..." Châu Kha Vũ cười khẽ.

"Cười cái gì mà cười?" Trương Gia Nguyên dựa vào tay áo dài dễ che giấu, lặng lẽ nhéo cánh tay Châu Kha Vũ.

"Không có gì, ta chỉ cảm thấy màu đỏ rất hợp với em." Châu Kha Vũ cũng không né, để mặc cho Trương Gia Nguyên nhéo, "Nguyên Nhi, làm như vậy sẽ chỉ khiến em càng giống một tiểu nương tử đang làm nũng với tướng công mà thôi. . "

"?" Trương Gia Nguyên đang muốn phát tác, bỗng nghĩ có lẽ có rất nhiều người đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, Trương Gia Nguyên nghiến răng nghiến lợi siết chặt tay áo Châu Kha Vũ, nhẫn nhịn, sau đó thở phì phì mắng, "Buổi tối xử lý huynh."

"Ai xử lý ai còn không biết đâu." Châu Kha Vũ nhẹ giọng đáp trả, trước khi Trương Gia Nguyên mở miệng liền kéo người đi.

"Huynh... này, này, chậm một chút, này... đi đâu vậy!" Trương Gia Nguyên lảo đảo, Châu Kha Vũ trực tiếp ôm chặt người vào lòng mà bảo vệ vững chắc, giống như đang dạy một đứa trẻ tập bước đi. Hai tai Trương Gia Nguyên đỏ lên, "Ta đi được, huynh ... huynh, buông ra."

"Váy cưới em đang mặc rất đắt, làm hỏng sẽ khiến ta đau lòng." Giọng Châu Kha Vũ thoạt nghe có vẻ khá nghiêm túc.

"?"

"Đùa thôi, Nguyên Nhi."

"Buông ra, đại gia đây ngã cho huynh xem!" Trương Gia Nguyên giật mạnh cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình, váy dài đỏ thẫm theo động tác của y mà lay động. May mà trên đường đi động phòng không có người, nếu như bị nhìn thấy, bọn họ có lẽ thật sự sẽ cho rằng có tên lưu manh muốn quấy rối tân nương tử.

"Ta có thể nhìn em không."

Trương Gia Nguyên được đặt xuống chiếc giường êm ái. Dưới ánh đèn chập chờn, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đang tiến gần đến khăn che đầu của y. Trương Gia Nguyên cảm giác bầu không khí rất kỳ quái, khiến y nhớ tới hai chữ "kiều diễm". "Huynh, huynh nhìn đi. Đều là đại nam nhân, sợ cái gì..."

Khăn đỏ được vén lên một nửa, ánh vào mắt chính là khuôn mặt phóng đại của Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên không được tự nhiên lùi về phía sau trốn tránh, khuôn mặt không biết đã đỏ lên từ bao giờ, dưới sự tô điểm của lớp son phấn, gương mặt y thực sự có thêm cảm giác xinh đẹp đáng yêu.

". . . . . ."

Trương Gia Nguyên lui về sau bao nhiêu, Châu Kha Vũ tiến lại gần bấy nhiêu. Cho đến khi không thể lui được nữa, hai cánh môi gần như dán vào nhau, Trương Gia Nguyên hô hấp phập phồng, đôi lúc khẽ lướt qua môi người nọ.

"..."

"!"

Trương Gia Nguyên đột nhiên thả lỏng một tay nắm lấy vạt  áo của Châu Kha Vũ: "Ta ngửi ra rồi! Là mùi bánh quế hoa mua ở cửa tiệm mà ta thích nhất đúng không?"

". . . . . ."

"!"

Châu Kha Vũ ngừng trêu chọc y, đứng dậy, lấy bánh ngọt giấu trong túi áo ra đưa cho Trương Gia Nguyên: "Tiệc dự kiến ​sẽ ​kéo dài rất lâu, nghe nói tân nương tử cả ngày không được ăn, sợ em đói, ở đây lại không có gì để ăn ... nổi cơn thịnh nộ, những người hầu ở đây không thể chịu đựng được sự dằn vặt của em đâu. "Châu Kha Vũ không quên chuyện năm đó Trương Gia Nguyên bởi vì không được ăn no mà cáu kỉnh. .

"..." Bị kể lại chuyện xấu Trương Gia Nguyên liền đấm một cái vào cánh tay Châu Kha Vũ, "Mau đi đi, tránh ra."

Trước khi rời đi, Châu Kha Vũ vẫn không quên trêu chọc Trương Gia Nguyên: "Vừa mới thành hôn đã vội vàng đuổi tướng công đi rồi. Tiểu nương tử thật độc ác."

Trương Gia Nguyên suýt chút nữa trực tiếp nhảy từ trên giường xuống cửa để đánh hắn. Đáng tiếc, Châu Kha Vũ nhanh hơn một bước, đóng cửa lại, Trương Gia Nguyên tức đến nghiến răng nhưng chỉ có thể lên kế hoạch tìm lúc khác giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro