Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải hình dung đêm nay như thế nào đây?

Nên dùng đêm độc thân cuối cùng của Châu Kha Vũ để hình dung, hay là cuộc hội tụ của những người bạn cũ?

Trên đường đi, Trương Gia Nguyên không ngừng suy nghĩ chuyện tối nay là như thế nào, nghe Phó Tư Siêu nói rằng Oscar dẫn theo Hồ Diệp Thao đi Brazil đã trở về, Mika và những người khác từ khi nhóm tan rã đã trở về Nhật Bản, bây giờ họ trở lại để tham dự hôn lễ của Châu Kha Vũ.

Phó Tư Siêu còn nói, Quầng thâm mắt ngoại trừ cậu, tất cả đều đến đông đủ.

Có thể nói, sau khi giải tán, đây là lần đầu tiên mọi người quây quần bên nhau như vậy.

Thật buồn cười, lần đầu mọi người tụ tập như thế này lại là vì hôn lễ của Châu Kha Vũ.

Về sự vắng mặt của Trương Gia Nguyên, Phó Tư Siêu nói mọi người vừa bất ngờ lại vừa không hề bất ngờ.

Bất ngờ chính là, tất cả mọi người đều cho rằng cậu và Châu Kha Vũ quan hệ tốt như vậy, không nói đến làm phù rể, hôn lễ vẫn nên tham gia.

Không bất ngờ là vì, tất cả mọi người đã không liên lạc trong nhiều năm, sau khi tách ra tự mình phát triển, không đến tham gia cũng là chuyện bình thường.

Trương Gia Nguyên lái xe rất nhanh, cứ như tăng tốc độ là có thể vứt hết những vấn đề phức tạp trong đầu ra phía sau.

Chẳng mấy chốc, Trương Gia Nguyên đã đến cửa khách sạn.

Cậu không dám cởi kính râm và khẩu trang, tuy là tiệc tư nhân nhưng vẫn có rất nhiều người nổi tiếng đến, ngoài cửa không thiếu những tay săn ảnh.

Cậu không biết mình muốn trốn tránh cái gì, cũng không phải là lén đi gặp người tình, chỉ là gặp lại người anh em cũ của mình, chắc cũng không đến mức để báo chí làm ầm ĩ?

Trương Gia Nguyên cũng không hiểu, cậu cảm thấy mọi thứ giống như một giấc mơ, mơ màng choáng váng mà đi đến nơi.

Cậu gửi một tin nhắn cho Châu Kha Vũ: "Em đến rồi"

Không phản hồi.

Ngay khi cậu đang bị an ninh khách sạn hỏi han, Châu Kha Vũ loạng choạng bước ra.

Cậu muốn bật đèn xe để chứng tỏ rằng mình đang ở bên trong, lại không ngờ Châu Kha Vũ đi thẳng đến mở cửa xe.

Hàng ghế sau không có nhiều đồ lắm, Trương Gia Nguyên đột nhiên có chút ảo não, đáng lẽ cậu nên lấp đầy băng ghế sau từ trước đó để Châu Kha Vũ có thể ngồi bên cạnh mình.

Nhưng may mắn là, Châu Kha Vũ chỉ mở cửa xe, cởi áo khoác nặng nề ném vào bên trong, lảo đảo đi tới ghế phụ rồi ngồi vào.

Mặt khác, Trương Gia Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ xem nên nói câu đầu tiên như thế nào.

Châu Kha Vũ lại là người lên tiếng trước: "Sao lại mặc ít như vậy?"

Giọng nói trầm thấp vẫn dễ nghe như ngày nào, cho dù mấy năm nay Trương Gia Nguyên không được nghe thấy giọng nói này, nhưng vẫn quen thuộc đến thế.

Trương Gia Nguyên hơi chút sững sờ, câu nói đầu tiên khi gặp lại vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu cậu, không ngờ lại như thế này.

Cậu thản nhiên nói: "Em không lạnh"

Châu Kha Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trương Gia Nguyên, bật máy sưởi trong xe lên.

Cậu nhíu mày: "Em đã nói là không lạnh rồi"
Cậu không muốn nói với Châu Kha Vũ rằng, vì cậu muốn nhanh chóng đến đón anh, mới mặc quần áo không đủ ấm.

Châu Kha Vũ ôn tồn nói: "Đúng vậy, em không lạnh, bật máy sưởi, thì em sẽ không bày ra khuôn mặt lạnh lùng nữa."

Trương Gia Nguyên: "..."

Chính cậu cũng không biết phải nói gì nữa.

Châu Kha Vũ nghiêng người qua: "Tắm xong không sấy tóc à?"

Trương Gia Nguyên vô thức vuốt tóc, ngón tay lập tức ướt nhẹp, hờ hững ừ một tiếng.

"Thảo nào lại thơm như vậy," Châu Kha Vũ tự lẩm bẩm.

Trương Gia Nguyên tự ngửi mùi trên người mình, ở trong xe đợi lâu như vậy, từ ​​lâu đã không còn mùi gì nữa: "Anh nói quá rồi, em cũng không bôi gì cả."

Châu Kha Vũ: "Có lẽ vậy, có lẽ là mùi hương thanh mát của thiếu niên"

Bên trong xe lại im phăng phắc.

Châu Kha Vũ cũng cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng giải thích: "Chủ yếu là do em không thấy những người khác thôi. Đến tuổi rồi, không tăng cân thì người cũng đầy mỡ."

"Ừ" Trương Gia Nguyên không định nghĩ sâu xa, dù sao Châu Kha Vũ uống quá nhiều nên mới như vậy, trở nên nói nhiều hơn, tính tình cũng rất khác xưa, nói câu trước không liên quan đến câu sau.

Lúc này Phó Tư Siêu gửi đến một tin nhắn, Trương Gia Nguyên cầm lên xem qua, bên kia nói: "Nguyên Nhi, em không cần tới nữa, Châu Kha Vũ đi rồi."

"Em biết, anh ấy uống hơi quá chén" Trương Gia Nguyên trả lời.

Phó Tư Siêu đang ở khách sạn vẻ mặt ngơ ngác, cẩn thận nhớ lại Châu Kha Vũ vừa rồi lúc đi ra ngoài rất bình thường, đến mức không ai biết là hắn rời đi, cậu tự lẩm bẩm than thở, "Không hề uống nhiều ... Từ khi nào mà mới chín giờ đã uống quá chén, giờ mới mấy giờ ... "

Trương Gia Nguyên trả lời xong, Châu Kha Vũ mới hỏi: "Em đang nói chuyện với ai vậy?"

"Phó Kiều Kiều"

Châu Kha Vũ: "Quan hệ của hai người thật tốt. Em đón anh không đón anh ấy, anh ấy sẽ không ghen chứ."

Giọng điệu quái gở khiến Trương Gia Nguyên giận cũng không thể làm gì, cậu mỉa mai: "Em thấy quan hệ của anh và vị hôn thê cũng không tệ, thế mà buổi tối không đi đón anh, lại để em tới."

Châu Kha Vũ không nói nữa.

"Sao lại gọi em đến đây?" Cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng hỏi ra miệng, trong lòng cậu vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao Châu Kha Vũ lại gọi mình đến đây.

Có giống với... lý do của chính mình không?

Mí mắt Châu Kha Vũ giật giật, dường như có chút tức giận: "Gửi nhầm."

Lúc này, Trương Gia Nguyên mới nhận ra rằng, có một sự thật là trong danh bạ, tên của mình và đối phương ở cạnh nhau.

Người phụ nữ kia cũng rất có duyên với cậu, họ Triệu, tên là Giai Viện.

Có đôi khi, nếu đọc nhanh một chút, thậm chí còn có thể nghe nhầm.

Trương Gia Nguyên im lặng, lẽ ra cậu nên nghĩ đến điều đó từ lâu.

Châu Kha Vũ đột nhiên mở miệng, giọng điệu mang chút kích động, nhưng Trương Gia Nguyên hoàn toàn nghe không ra: "Không phải, anh không cố ý..."

"Được rồi, em hiểu rồi." Trương Gia Nguyên thẳng thừng cắt ngang.

Cậu không muốn nghe, không muốn nghe mọi thứ về người phụ nữ đó.

Khởi động xe, Trương Gia Nguyên hỏi: "Đưa anh đến đâu đây?"

"Em không biết anh sống ở đâu sao?"

"Ai biết được anh kết hôn có chuyển nhà hay không"

Châu Kha Vũ thắt dây an toàn, nằm xuống ghế, cuối cùng nói một câu: "Anh còn chưa kết hôn."

Trương Gia Nguyên biết nơi ở của Châu Kha Vũ, cho dù đã vài năm không đến, cậu cũng đã quá quen thuộc với nó.

Khi nhóm mới tan rã, mọi người đều dọn ra khỏi biệt thự, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ có mối quan hệ tốt nên đã cùng sống ở nhà của Châu Kha Vũ, sống chung đến năm năm.

Về lý do chuyển ra ngoài, đối với người ngoài họ nói là muốn tự mình phát triển. Châu Kha Vũ vẫn quay phim, còn cậu vẫn làm nhạc, tự nhiên gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nhưng chỉ có Trương Gia Nguyên biết, cậu muốn giải thoát, tưởng rằng như vậy có thể quên đi Châu Kha Vũ, nhưng lại đánh giá thấp tình cảm của mình đối với một người.

Trên đường đi, Trương Gia Nguyên vẫn còn muốn nói thêm gì đó, dù sao nếu không nói gì, sau này có lẽ sẽ chẳng còn có cơ hội nói nữa, nhưng khi quay đầu lại, lại thấy sườn mặt của Châu Kha Vũ, anh đã ngủ quên từ bao giờ.

Ngọn đèn đường ấm áp xuyên qua cửa kính xe chiếu vào gương mặt anh, phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng, khiến cả người anh ôn hòa mà bình thản. Cứ như thể như trở về nhiều năm trước, Châu Kha Vũ tựa vào vai cậu ngủ gục trên xe.

Đèn giao thông khiến Trương Gia Nguyên dừng lại, cậu nhìn đèn đỏ đếm ngược bên ngoài tấm kính.

Mười, chín, tám ... bốn ...

Còn ba giây nữa đèn sẽ đổi màu

"Châu Kha Vũ, em từng thích anh"

Nói ra những lời này, cậu cảm thấy được nhẹ lòng hơn.

Thật ra bây giờ cậu vẫn thích, nhưng nghĩ rằng đã quá muộn nên quyết định không nói ra.

Người bên cạnh không nhúc nhích, Trương Gia Nguyên vẫn tiếp tục lái xe.

Chỉ khi anh không thể nghe thấy, cậu mới dám nói yêu anh.

Đến dưới lầu, Trương Gia Nguyên vốn muốn đỡ Châu Kha Vũ lên lầu, nhưng không ngờ lại thấy vị hôn thê của anh ở lối vào cầu thang.

Đúng vậy, chỉ cần anh không kết hôn một ngày, Trương Gia Nguyên sẽ ngoan cố dùng danh hiệu này để gọi đối phương.

Trên mặt vị hôn thê nở nụ cười khách sáo mà lễ phép, tiếp lấy tay Châu Kha Vũ từ tay Trương Gia Nguyên: "Kha Vũ nhà tôi thật là, đã gây phiền phức cho cậu rồi."

Kha Vũ, nhà tôi.

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, năm đó khi đang quay chương trình tạp kỹ, chính mình không phải cũng gọi đối phương như thế này sao?

Thân thể vốn đang lảo đảo của Châu Kha Vũ dường như đột nhiên tỉnh lại, anh đứng thẳng dậy, dưới ánh sáng mờ mịt, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy cuối cùng anh xoay người đi lên lầu.

Anh lôi kéo vị hôn thê vẫn đang còn nói chuyện khách sáo, vị hôn thê không ngừng nói: "Ngày mai chúng tôi thử lễ phục, bọn họ đều tới, cậu nhất định phải tới đó..."

Châu Kha Vũ kéo vị hôn thê của mình vào hành lang, không quay đầu lại.

Âm thanh càng lúc càng xa, đến nỗi Trương Gia Nguyên không còn nghe thấy tiếng bước chân của Châu Kha Vũ nữa.

Cậu đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay.

"Tạm biệt, Kha Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro