Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những lời tạm biệt nói quá sớm, ngược lại lại không thể tạm biệt.

Ví dụ, cậu phát hiện ra áo khoác của Châu Kha Vũ để quên trên ô tô.

Trương Gia Nguyên không thể nhớ đêm qua cậu đã về nhà bằng cách nào. Trong đầu cậu chỉ toàn là bóng dáng Châu Kha Vũ cùng người phụ nữ kia trở về nhà. Cậu rõ ràng không uống rượu, nhưng đầu lại đau như muốn nứt ra, chỉ nhớ cuối cùng đã trèo lên giường cùng với giọng nói đầy lo lắng của người đại diện.

Mơ màng mơ một cơn ác mộng, trong mơ cậu thất thanh hét về phía bóng lưng xa xăm của Châu Kha Vũ, nhưng người nọ nhất quyết không quay đầu lại nhìn. Khung cảnh vừa thay đổi, anh cười tươi rói cùng vợ đi vào lễ đường. Nụ cười thật chói mắt, nhưng tiếc rằng cậu chỉ là một khách mời, cho dù cậu có la hét thế nào đi chăng nữa, đối phương cũng không thể nghe thấy.

Khi tỉnh lại, Trương Gia Nguyên lấy tay lau nước mắt, gối đã ướt đẫm.

Cậu cầm điện thoại di động lên theo thói quen, muốn xem bây giờ là mấy giờ, lại phát hiện có tin nhắn mới từ một số lạ, là vị hôn thê của Châu Kha Vũ mời cậu đi thử lễ phục.

Trương Gia Nguyên biết việc này, vì sáng sớm Phó Tư Siêu đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng Trương Gia Nguyên chỉ cảm thấy thật nực cười, bởi cậu chưa bao giờ đồng ý tham dự hôn lễ.

Nhưng hiện tại ... Trương Gia Nguyên nhìn chiếc áo khoác tối hôm qua cậu tiện tay đặt trên giường, bị mình ôm mà tạo thành những nếp gấp, cậu khẽ nâng tay chạm vào nó.

Quyết định trả lại quần áo.

Cậu cũng không biết là mình nhất quyết trả lại, để sau này không còn liên quan gì đến Châu Kha Vũ nữa, hay là cậu đang tìm một cái cớ để được gặp anh thêm một lần.

Cậu đem áo khoác đến tiệm giặt khô giặt sạch sẽ, đặt chỉnh tề bên ghế phụ, giống như Châu Kha Vũ đã ở đây tối qua.

Lái xe đến cửa hàng lễ phục, cậu thầm nghĩ Châu Kha Vũ chắc đang ở đây, nhưng cậu không có hứng thú đi vào trong, vì vậy gửi đi một tin nhắn.

Thật lâu không thấy đáp lại, sau đó cậu lại nhận được tin nhắn của người phụ nữ kia.

Cô ta nói rằng điện thoại Châu Kha Vũ hết pin, bảo cậu vào trong.

Trương Gia Nguyên trầm mặc một lúc, trong ba mươi giây tự hỏi này, cậu có vô số cơ hội lái xe đi để tránh sự bối rối sau đó. Nhưng cậu đã không làm vậy, cậu đã làm điều khiến mình hối hận nhất, đó là cầm áo bước vào trong.

Cậu mang theo tâm tư gì mà làm vậy? Có lẽ vì muốn xem Châu Kha Vũ mặc đồ cưới sẽ như thế nào.

Châu Kha Vũ không có mặt, Trương Gia Nguyên trấn tĩnh đem quần áo đặt ở trên ghế, bị ánh mắt sắc bén của Lưu Vũ bắt gặp, cậu ta có chút kinh ngạc: "Gia Nguyên, ngày hôm qua em đã gặp Kha Vũ à, sao không tới gặp bọn anh?"

Phó Tư Siêu nhìn thấy chiếc áo khoác cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngay lập tức liền liên tưởng đến việc ngày hôm qua Châu Kha Vũ đột ngột rời đi, liền ra mặt giải thích: "À, Kha Vũ uống nhiều quá, Nguyên vô tình gặp cậu ấy trên đường."

Những người xung quanh cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao nhân vật chính ngày hôm nay cũng không phải là Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên đang muốn rời đi lại bị một giọng nữ gọi lại, giọng nói kia rất êm tai nhưng đối với Trương Gia Nguyên lại giống như một đóa hoa hồng có gai.

"Anh Trương, nếu đã ở đây rồi thì hãy cùng chúng tôi thử lễ phục luôn đi. Kha Vũ rất muốn chụp ảnh với bạn bè của mình." Người nọ nhấn mạnh từ "bạn bè", giống như muốn nhấn mạnh tuyên bố, đánh dấu mối quan hệ này.

Trương Gia Nguyên không có ý định ở lại, tất cả đều là những lời khách sáo, cậu không cần phải đáp ứng. Nhưng người phụ nữ kia lại không buông tha: "Anh Trương và tôi cũng rất có duyên, tôi vẫn luôn nghe nói Kha Vũ có một người bạn tên nghe rất giống mình, nhưng tôi chưa từng gặp qua. Hôm nay thật may mắn được gặp mặt. Cậu không thể nể mặt tôi một chút sao?

Trương Gia Nguyên còn muốn từ chối, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí ngại ngùng này, họ bắt đầu thuyết phục Trương Gia Nguyên ở lại, dù sao kết hôn cũng là chuyện vui cả đời.

"Ôi dào, Gia Nguyên cứ ở lại đi, Kha Vũ trả tiền cho chúng ta thử đồ chụp ảnh, chúng ta chỉ cần tiêu tiền của nó là được, tối hôm qua mày cũng không đến, không muốn gặp bọn anh à?" Lưu Chương không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà lên tiếng, những người khác cũng phụ họa theo.

Trương Gia Nguyên bất đắc dĩ, đành kiên trì đứng yên tại chỗ, Phó Tư Siêu choàng tay qua vai cậu siết nhẹ, cười với cậu để chọc cho cậu vui, kết quả Trương Gia Nguyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc .

Cảnh tượng này trùng hợp lọt vào mắt Châu Kha Vũ, anh quay người trốn vào toilet, cầm điếu thuốc lên, lặng lẽ hút, anh nhớ khi ghi hình chương trình ở dị thứ nguyên, anh cũng đã trốn trong toilet như vậy, Trương Gia Nguyên không thể tìm thấy chính mình.

Trương Gia Nguyên không có tâm trạng nào mà chọn lễ phục, người phụ nữ kia lại bắt đầu khiêu khích cậu, cô ta cười với Trương Gia Nguyên mà nói: "Anh Trương có thích bộ đồ nào không?"

Trương Gia Nguyên lắc đầu, ngước mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy đối phương, hôm qua trời quá tối không nhìn rõ mặt đối phương, bây giờ nhìn lại mới thấy, cô ta cũng khá ưa nhìn.

Cũng đúng, nếu không đẹp, Châu Kha Vũ sao có thể cưới cô ta.

Nếu hồi đi học có mỹ nữ như thế này, e rằng cậu cũng thích. Tiếc là sau khi gặp Châu Kha Vũ, cậu không còn để ý đến những người con gái khác nữa.

Người phụ nữ kia nói tiếp: "Chúng tôi định chụp một vài bức ảnh hài hước, mặc quần áo trái với giới tính, anh cũng chọn xem."

"Cảm ơn, không cần." Trương Gia Nguyên không chút luống cuống.

Mọi người đang bàn tán xem nên mặc váy nào thì đẹp, không ai quan tâm đến Trương Gia Nguyên đang đứng một góc. Trương Gia Nguyên nghĩ cũng thấy buồn cười, dù có qua bao lâu đi chăng nữa thì trai thẳng luôn có một sự cố chấp không thể giải thích được với váy.

Thấy Trương Gia Nguyên không để tâm, người phụ nữ nọ trực tiếp kéo tay cậu đi vào: "Nếu anh Trương không muốn chọn thì tôi sẽ chọn một bộ cho anh vậy, Kha Vũ đang không có ở đây, thân hình của anh và anh ấy giống nhau, chi bằng anh thử một lần thay anh ấy."

Trương Gia Nguyên cảm thấy mình sắp trên bờ vực sụp đổ, nhưng cậu không thể tức giận với một người phụ nữ trước mặt mọi người, chỉ có Phó Tư Siêu kéo cậu lại, cảnh tượng lại lâm vào xấu hổ.

Mọi người còn nói: "Gia Nguyên, thử một lần đi, để bọn anh chụp ảnh cho, thử thay Châu Kha Vũ một lần xem."

Hàm ý rằng nên nhường một bước, đừng làm hỏng niềm vui của đối phương.

Trương Gia Nguyên cảm thấy mình không nên đi vào đây, cậu thở dài.

Cho đến khi tấm rèm được kéo ra, cậu mặc váy cưới đứng trên bục.

Sau khi trầm mặc một lát vì ngạc nhiên, mọi người bắt đầu cảm thán: "Trương Gia Nguyên, dáng vẻ của cậu vẫn y hệt như hồi trước!"

Lúc này Châu Kha Vũ nghe được động tĩnh dưới lầu liền chạy xuống dưới, việc đầu tiên là kéo tay vị hôn thê của mình mà trách cứ: "Cô làm gì vậy?"

Vị hôn thê giả vờ như không biết gì, ngây ngô hỏi: "Có đẹp không?"

Chỉ có Trương Gia Nguyên biết, Châu Kha Vũ căn bản không hề ngước mắt nhìn mình.

Anh tiếp tục nói, "Cô làm vậy để làm gì?"

"Không phải đã nhất trí chụp ảnh cưới đổi vai rồi sao, anh không có ở đây, nên em nhờ anh ấy thay anh chụp thử." Vị hôn thê nhẹ giọng nói.

"Cô..." Châu Kha Vũ không nói nên lời.

Thấy tình hình không ổn, Lâm Mặc hòa giải: "Ôi dào, chúng ta lúc trước ai mà không mặc qua đồ nữ, chỉ có Trương Gia Nguyên mặc là đẹp nhất, lúc đó trong Doanh bao nhiêu người còn muốn hạ gục nó." ... Không sao đâu, Kha Vũ, chỉ là chơi một chút thôi. "

Châu Kha Vũ rốt cục cũng nhìn về phía Trương Gia Nguyên hỏi, "Em cũng thấy buồn cười à?"

Trương Gia Nguyên mỉm cười. Cậu cảm thấy rằng lúc này mình cũng chẳng quan tâm nữa, liền nói: "Ừ"

Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ lo lắng gọi một tiếng Jiayuan, sau đó kéo vị hôn thê của mình ra khỏi tầm mắt của cậu.

Nhưng cậu vẫn tự mình tưởng lầm mà ngẩng đầu, tưởng anh gọi chính mình.

Lúc đi vào phòng thử đồ, đi ngang qua bộ vest nam cùng một bộ với váy cưới, Trương Gia Nguyên nhìn người phục vụ đứng bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, nhẹ giọng hỏi: "Có thể chụp giúp tôi một bức ảnh cùng nhau được không?"

"Ảnh... cùng nhau?" Người phục vụ có chút sững sờ, cô nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra người nào khác.

"Ừm"

    . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro