14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão vội vã quay sang một bên, để mở hé cánh cửa, khập khiễng bước vào nhà, Di Mộc Thần đứng ở một bên cũng lập tức vội vàng đuổi theo.

Tuy lúc ở bên ngoài y cũng đã dự đoán cảnh tượng bên trong cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, nhưng khi thật sự bước vào trong sân nhà sau, Di Mộc Thần mới cảm thấy thì ra so với tưởng tượng càng tồi tệ hơn. Sân nhà đã bị đống gạch làm sụp xuống một nửa, xung quanh đổ nát gần như chiếm hết cái sân, bốc lên một mùi mốc meo. Trong căn nhà mờ tối mà râm mát ở phía trước, có con chó vàng bị buộc vào chốt cửa đột nhiên cảnh giác đứng dậy sủa họ, khiến Di Mộc Thần luôn sợ chó không thể không dừng bước lại, đề phòng đứng ở một bên.

Ông lão vào trong nhà, thấy Di Mộc Thần có vẻ sợ hãi, nên bảo họ chờ ở trong sân một lát.

Di Mộc Thần đứng xa một chút, lúc này mới cẩn thận nhìn xung quanh.

Lông mày vốn giãn ra lại nhăn chặt, chẳng lẽ, hai mẹ con họ đã ở đây sao? Y chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ sống một cuộc sống cực khổ như vậy. Những thứ này đều kém xa so với dự đoán của y, tuy rằng y không nghĩ đứa em trai cùng cha khác mẹ này của y có thể qua một cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ khốn quẫn như vậy. Bàng Nghị Vĩ cũng vậy, khi đó lúc y tìm được hắn, tựa hồ cuộc sống của hắn cũng...

Bỗng nhiên nghĩ đến điều này, làm cho một người trước nay sống trong cẩm y ngọc thực như y trong lòng có chút chua xót, cảm thấy có chút không thoải mái, bất tri bất giác, y hơi khó chịu, cứ như hết thảy mọi thứ của y bây giờ, đều là đoạt từ người khác vậy... Không biết tự khi nào, cảnh tượng trước mắt có chút mùi vị châm chọc.

Lúc này, trong nhà phát ra tiếng bước chân lẹt xẹt, đánh vỡ bất an của Di bất Mộc Thần, y vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

Nhưng ai ngờ lại không có nhìn đến hai mẹ con người nọ như trong dự liệu!

Chỉ thấy, trên tay ông lão kia lại cầm một bức ảnh, bước chân không ổn đi tới chỗ Di Mộc Thần.

"Này có phải là bà ấy không?" ông lão chỉ chỉ bức ảnh trên tay.

Di Mộc Thần có chút khó hiểu: "Đây là?"

"Đây là trong lúc thu dọn tôi vô tình tìm thấy trong tủ quần áo bị hư." ông lão mở miệng đáp.

"... Vậy ông có biết người trên ảnh này là ai không?" lông mày Di Mộc Thần nhăn càng sâu.

"Không biết." ông lão lắc lắc đầu, nhìn không giống như là đang nói dối: " Cách đây không lâu, tôi cũng mới tình cờ phát hiện ngôi nhà này trống hoang, nên mới dám chuyển tới đây."

"..." Di Mộc Thần nhìn bức ảnh trên tay, tuy đã rách tơi tả, nhưng vẫn có thể nhận ra người phụ nữ trên ảnh chính là người tên Lưu Vân kia, chẳng qua, bức ảnh này là ảnh ba người chụp chung.

Trên tay Lưu Vân đang ôm một đứa trẻ mới sinh, nói vậy, đây chính là đứa em trai chưa từng gặp mặt kia. Còn có, người đàn ông chưa bao giờ để cho y gọi ông một tiếng ba ba kia...

Ông ôm Lưu Vân, một nhà ba người cười rất vui vẻ. Tuy chỉ là một bức ảnh mờ câm, nhưng nụ cười kia lại có vẻ hết sức rõ ràng. Khiến trong lòng Di Mộc Thần không hiểu cảm thấy trống trải, giống như bị người đẩy lên trước họng gió, nhất thời trở nên lạnh lẽo.

...

"Thiếu gia, thiếu gia." Tiếu Tấn nhịn không được đẩy đẩy Di Mộc Thần đang nhìn bức ảnh đến phát ngốc, trên mặt Tiếu Tấn lúc này làm sao còn nửa điểm kích động vừa rồi, giờ đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng thành thật trước kia.

Di Mộc Thần cảm giác bị đẩy, mới tỉnh lại, lúc này mới nhận ra mình thất thần: "Vậy ông có từng gặp qua họ trong này chưa?"

"Khi tôi tới, nơi này đã hoang phế rất lâu rồi." ông lão sờ sờ con chó vàng bị cột ở chốt cửa, bảo nó im lặng.

Sau đó, Di Mộc Thần lại hỏi thêm vài câu nữa, nhưng ông lão cũng giống người trong thôn, hoàn toàn không biết gì cả.

Điều này làm cho Di Mộc Thần mới vừa rồi còn cảm thấy chút hi vọng, thì giờ trong lòng khó tránh khỏi hơi chút thất vọng, trong phút chốc, cứ như người phụ nữ tên Lưu Vân này chưa từng xuất hiện qua, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.

Trước khi đi, Di Mộc Thần bảo Tiếu Tấn cho ông lão chút tiền, xem như tiền cho ông tìm được bức ảnh đi.

Đợi khi hai người trở về, thì sắc trời đã hơi tối. Lúc xuống núi rõ ràng hơi vất vả, chỉ có thể một trước một sau nối nhau đi, đường núi dần dần trở nên khó đi cho nên chỉ có thể thật hết sức thận trọng.

Tiếu Tấn vẫn đi theo phía sau Di Mộc Thần, tựa hồ không thấy chút nào khó khăn, ngược lại có thể thấy tâm tình hắn hôm nay tựa hồ không tồi.

"Thiếu gia, " Tiếu Tấn nhẹ giọng gọi: "Vừa rồi sao đang nói anh lại đột nhiên thất thần vậy?"

Di Mộc Thần theo bản năng liếm cánh môi dưới khô khốc: "Chỉ là nhớ lại một số chuyện trước kia."

"Trước kia?"

"Ừ, chuyện khi còn bé." Di Mộc Thần ngẩng đầu nhìn mặt trời ở đằng xa đã xuống núi, thở dài một tiếng.

"Thiếu gia khi còn bé, là như thế nào?"

"..." Di Mộc Thần nghiêng đầu nhìn Tiếu Tấn, chỉ thản nhiên cười cười, đôi môi đỏ như cánh hoa đào mân thành một đường cong cong, lại không trả lời.

"Thiếu gia không nói tôi cũng biết, lão gia thương thiếu gia như vậy, nhất định là cầm trên tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan." Tiếu Tấn ngượng nghịu cười, vò vò mái tóc đã hơi rối, nhưng vì nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, cho nên kính mắt nặng trĩu trên mặt Tiếu Tấn bị bịt kín một lớp sương mù, nên không thấy rõ biểu tình chân chính của hắn.

"... Có lẽ là vậy a.." Hồi lâu, Di Mộc Thần mới chậm rãi nói, trong lời nói lại mang chút mất mác ngay cả chính y đều không phát hiện, lông mi thật dài dường như đang run rẩy.

Tiếu Tấn đương nhiên không thể nghe ra, chỉ là vẫn từng bước theo sát phía sau Di Mộc Thần, ngẫu nhiên cũng sẽ tháo xuống kính mắt mù sương và lau đi, che lấp đôi mắt như bóng đêm kia.

Đi bộ gần hai tiếng mới nhìn thấy xe, vì lúc quay lại khách sạn thì trời đã khuya, nên bất đắc dĩ hai người phải lưu lại một đêm.

Ban ngày mệt nhọc cho nên Di Mộc Thần chỉ ăn chút đơn giản, tắm xong đã đi ngủ sớm.

Tiếu Tấn và Di Mộc Thần ở chung một phòng, vì là phòng cao cấp nên Di Mộc Thần ở tại phòng ngủ chính, còn Tiếu Tấn lại ở tại phòng ngủ phụ.

Đêm khuya, cửa phòng Di Mộc Thần bị người từ từ mở ra.

Tiếu Tấn nhàn nhạt liếc nhìn Di Mộc Thần đang ngủ say, thuận tay bật đèn lên, thoải mái ngồi ở trước cái bàn thấp cách đó không xa. Tựa hồ không thèm để ý liệu Di Mộc Thần có đột ngột tỉnh dậy hay không.

Tao nhã tháo xuống kính mắt dày như đáy bình rượu trên mặt, lộ ra khuôn mặt quỷ dị kia, đôi mắt hơi xếch không biết có phải vì ánh đèn hay không, mà nhợt nhạt lóe lên một tia ánh tím. Thuận tay cầm lấy túi hồ sơ trên bàn, lại điều chỉnh điều hòa thấp xuống vài độ.

Điều hòa mang theo hàn khí.

Hai chân bắt chéo nhau, chậm rãi mở túi hồ sơ ra, lấy ra bức ảnh lúc nãy.

Lặng lẽ nhìn chăm chú...

Thời gian dường như dừng lại, trên mặt Tiếu Tấn không có biểu tình gì, chỉ là bàn tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng phất qua bức ảnh cũ nát kia, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.

Không biết qua bao lâu, không khí trong phòng càng ngày càng lạnh, Di Mộc Thần nằm ở trên giường hơi rùng mình một cái.

Tiếu Tấn bị tiếng động nhỏ kia quấy rầy, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Hắn dựa ở trên ghế, dị thường bình tĩnh nhìn bộ dạng Di Mộc Thần nằm ở trên giường vì lạnh mà dần dần cuộn thành một đoàn, làn da trắng nõn rắn chắc vì lạnh mà dán chặt xuống dra giường màu trắng hơi nhăn, mái tóc đen hơi rối phủ lên cái mũi thon gọn, hình ảnh trông thật gợi tình.

Tiếu Tấn lại chỉ sờ sờ cái cằm duyên dáng của mình, dường như đang suy ngẫm gì đó.

HẾT CHƯƠNG 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing