16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bốn mắt nhìn nhau.

Trở nên quá gần...

Tiếu Tấn ngồi ở bên giường, hai tay đặt ở hai bên bả vai Di Mộc Thần, thân thể cũng hơi nghiêng về trước. Gần như cả người đều đè lên người Di Mộc Thần.

Bỗng nhiên kéo gần khoảng cách, khiến cho hai khuôn mặt gần như dán cùng một chỗ, nhiệt khí thở ra phun lên mặt nhau, khiêu khích nhau một trận tê dại.

Chợt im lặng khiến cho không khí trở nên quỷ dị. Chỉ còn lại tiếng hít thở chậm rãi lưu động giữa môi hai người.

Rất nhanh, kính mắt nặng trĩu của Tiếu Tấn bị hơi thở tạo thành một lớp sương mỏng, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt, chỉ mơ hồ cảm giác Tiếu Tấn đang cười.

Đối mặt Tiếu Tấn như vậy, lại khiến cho Di Mộc Thần cảm thấy thực sự khó chịu.

Rõ ràng khuôn mặt kia vẫn ngốc nghếch đến buồn cười, nhưng lúc này Di Mộc Thần lại cảm thấy đáy lòng sợ hãi, hơi thở của hai người không ngừng giao thoa, không ngừng phóng đại. Hiện tại... y thế nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi người trước mặt này như vậy... Nhất là cặp mắt ẩn sau sau cái kính kia.

Đôi môi hơi khô nứt chậm rãi mở ra, thế này mới phát hiện y không biết nói gì. Vì thế, bản năng chống tay lên ngực Tiếu Tấn, hy vọng quản gia không cần dựa vào gần như vậy.

"... Tiếu quản gia, có phải quá gần rồi hay không?" cổ họng khô khốc, mất thật lớn khí lực mới miễn cưỡng phun ra vài tiếng. Mặc dù giọng nói rất nhỏ và ám ách, nhưng đủ để cả hai nghe rõ.

Nhưng Tiếu Tấn lại không có đáp lại, vẫn lẳng lặng nhìn Di Mộc Thần.

Di Mộc Thần cau chặt mày, trong mắt đầy sự ngờ vực và cảnh cáo.

Y cảm thấy Tiếu Tấn ngày hôm nay tựa như trở thành một người khác, mặc dù lời nói cử chỉ, cách ăn mặc vẫn như cũ, nhưng y lại ngoài ý muốn cảm thấy người này thật xa lạ. Thậm chí châm chọc cảm thấy đằng sau kính mắt thật dày kia, Tiếu quản gia luôn luôn thành thật chất phác nhất định có một đôi mắt sắc bén quỷ mị, như một con rắn hổ mang, âm trầm và lạnh lùng, lại không mang bất kỳ tình cảm nào.

Lúc này, chỉ thấy Tiếu Tấn bỗng nhiên chậm rãi vươn tay.

Dây thần kinh cảnh giác của Di Mộc Thần gần như nháy mắt căng thẳng, như một dây cung tùy thời sẽ đứt.

Bàn tay khớp xương rõ ràng kia, giống như có thể một tay che trời, thong thả dí lên cổ y, cảm nhận được mạch đập đang nhảy lên của y.

Tuy cảm thấy bất an, nhưng do cả người đau đớn, nên y không thể nhúc nhích.

Khóe miệng Tiếu Tấn cong lên, miệng cười đến độ cung càng lớn, tay chậm rãi từ cổ Di Mộc Thần trơn đến cái trán.

... Di Mộc Thần cau mày, sắc mặt càng thêm khó xem.

Nhưng y lại không chứng kiến tới một màn đáng sợ kia.

Tiếu Tấn chỉ lập tức đứng dậy, giọng nói lại khôi phục khiêm tốn như xưa.

"Thiếu gia, anh phát sốt." Tay theo quán tính đẩy kính mắt, cười ha hả trông có vẻ rất ngốc.

"..."

Di Mộc Thần lại không nói gì, thái độ của Tiếu Tấn chuyển biến quá nhanh, khiến y vốn bị căng thẳng bỗng thất thần.

Không biết có phải vì thân thể không được thoải mái hay sao, mà lúc Tiếu Tấn đặt tay lên cổ y, y thậm chí cho rằng hắn sẽ trực tiếp đưa y vào chỗ chết. Nếu không phải ý nghĩ này thật quá mức hoang đường, và y nhớ mình chưa từng có xung đột gì với người này, thì y nhất định tin rằng đây đều là thật sự.

Tiếu Tấn lại vẫn giống như thường ngày, xoay người đi lấy nhiệt kế tới.

Bỗng nhiên phòng ngủ trở nên im lặng mà an toàn, làm cho thần kinh căng thẳng của Di Mộc Thần vừa rồi nhất thời an ổn xuống.

Không bao lâu sau, lập tức cơn buồn ngủ ập đến, lúc này y mới phát hiện thể lực của mình thế nhưng bởi vì vừa rồi khẩn trương mà cạn kiệt. Hiếm khi được thả lỏng khiến thân thể càng lúc càng không thoải mái, mí mắt cũng trở nên càng ngày càng nặng, căn phòng to như vậy dường như chỉ còn lại hơi thở ngày càng nặng nề của y.

Trong lúc mông mông lung lông, y mơ hồ thấy Tiếu Tấn đo nhiệt độ cho y, nhìn đến Tiếu quản gia bất an đi qua đi lại, thấy hắn cúi xuống nhìn mình khẽ mím môi.

"Thiếu gia, xem ra hôm nay chúng ta không thể về, ngài phải đi bệnh viện."

Di Mộc Thần đã sớm bị sốt đến mơ mơ màng màng căn bản không nghe rõ lắm, trước mắt lại tối sầm đi.

Không biết qua bao lâu, y hình như làm một giấc mộng thật dài.

Di Mộc Thần theo quán tính ngọ nguậy, một lát sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Lập tức nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của Tiếu quản gia: "Thiếu gia, thiếu gia ngày tỉnh rồi à.."

Di Mộc Thần mân đôi môi khô nứt, gật gật đầu, lúc này lại cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều so với trước đó, cũng không đau, nhưng cổ họng vẫn khô khốc khó chịu, như hỏa thiêu.

Y rục rịch, muốn ngồi dậy uống nước.

"Thiếu gia, ngài còn đang truyền nước muối, có chuyện gì cứ để tôi làm."

"Nước..." nửa ngày Di Mộc Thần mới gian nan phun ra một chữ, thuận thế, chậm rãi ngước mắt nhìn. Chỉ thấy nước muối đang nhỏ xuống từng giọt lành lạnh, chậm rãi theo cái ống truyền chảy vào mạch máu y.

Tiếu Tấn xoay người, bưng nước tới, nhẹ nhàng đỡ Di Mộc Thần ngồi dậy.

Di Mộc Thần thản nhiên nhìn, đang định vươn tay qua đón, ai ngờ lúc này Tiếu Tấn lại đỡ y nằm nghiêng ở trên người hắn, sau đó đưa cả ly nước đến bên môi y. Tứ chi đụng chạm khiến y thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng tiếng tim đập thong thả mà có quy luật của Tiếu Tấn.

Loại phương pháp đút nước gần như bị Tiếu Tấn ôm vào lòng này, khiến Di Mộc Thần có chút không thoải mái.

Nhưng cổ họng đau đớn như bị xé rách, khiến y không thể nào chống cự được nước để ở bên môi, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng khẽ mở môi ra, một dòng nước ấm áp từng chút một tiến vào khoang miệng mình.

Lót bụng hai chén nước, lúc này y mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn chút.

Buông ly nước xuống, Tiếu Tấn đỡ Di Mộc Thần ngồi dậy, tựa vào trên gối đầu mềm mại.

"Sao lại như vậy?" Di Mộc Thần cảm thấy lúc mình nói thật gian nan, giọng cũng chậm lại.

"Bác sĩ nói thiếu gia có thể là bị cảm lạnh, ngài sốt tới hơn bốn mươi độ... Phỏng chừng nếu chậm chút nữa, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm." Tiếu Tấn nghiêm túc đáp, trong lời nói lộ ra quan tâm không thể che giấu.

Di Mộc Thần chỉ gật đầu, không nói gì. Y lại cảm thấy trận bệnh này của mình tới quá đột ngột, y tự nghĩ cơ thể mình cũng không yếu đến mức này.

"Thiếu gia, lát nữa ngài muốn ăn gì không? chờ truyền nước xong tôi đây đi mua cho ngài." Tiếu Tấn cười cười, ánh mắt nhìn Di Mộc Thần cũng trở nên dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ thật giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau.

"Cháo trắng." Di Mộc Thần chỉ lạnh lùng đáp lại, điều này làm cho không khí ái muội lúc nãy nháy mắt bị đánh tan.

"Còn gì nữa không?" Tiếu Tấn tựa hồ như lơ đểnh.

"Cháo trắng là được rồi." Di Mộc Thần có chút không kiên nhẫn với thái độ nói chuyện như che chở tình nhân này của Tiếu Tấn.

Tiếu Tấn thấy Di Mộc Thần thần sắc khó coi, lúc này mới ý thức tới bản thân thất lễ, vội vã gật đầu, không hỏi gì thêm.

Di Mộc Thần thấy Tiếu Tấn thu liễm, cho nên cũng không muốn nói gì thêm, chỉ đơn giản nhắm mắt lại.

Tiếu Tấn vẫn quy củ đứng ở bên giường, không quấy rầy Di Mộc Thần nhắm mắt nghỉ ngơi nữa.

Thẳng đến khi Di Mộc Thần được rút kim tiêm, lại xoa xoa một lát, xác định mu bàn tay không còn xuất huyết nữa, mới cẩn thận đỡ Di Mộc Thần nằm xuống, đắp chăn lên.

Lúc này mới rón rén ra khỏi phòng bệnh.

Khi cửa phòng bệnh từ từ đóng cửa, Di Mộc Thần mới chậm rãi di chuyển đôi mắt, lông mi thật dài rung động khẽ mở ra.

Trên mặt Di Mộc Thần lúc này đâu còn sự uể oải vừa rồi, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cặp mắt tĩnh lặng kia lại chưa lúc nào thanh tỉnh như bây giờ.

Cố sức ngồi dậy, vội vã rút di động ra.

"A phong."

"Thiếu gia?" trong giọng nói của người ở đầu kia điện thoại không thể dấu được sự hưng phấn.

"Ừ." Di Mộc Thần thản nhiên đáp, giọng điệu vẫn như cũ lười biếng: "Giúp tôi điều tra một người."

"Ai?"

"Tiếu Tấn."

"Tiếu quản gia?"

"Ừ, còn nữa, giúp tôi book vé máy bay hôm nay, phái vài người của B thành đến bệnh viện đón tôi."

...

Cúp điện thoại, lúc này Di Mộc Thần mới một lần nữa nằm xuống, đắp chăn lên nhắm mắt lại, tất cả tựa như chưa bao giờ xảy ra vậy.

Tuy không dám xác định đêm qua mình có phải thật sự thấy rõ không, nhưng một phòng này chỉ có y và Tiếu Tấn hai người. Hơn nữa, y không cho là một người có thể ngủ trầm tới mức không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, y hoài nghi... có phải có người động tay động chân hay không...

Nói đến đây, y lại nghĩ đến trước kia trên người y chẳng biết tại sao lại xuất hiện nhiều dấu hôn, dấu răng, thậm chí cả người mỏi chua, đau xót, cả đêm ngủ như chết... Nhiều chuyện quỷ dị như vậy phát sinh ở trên người y, tựa hồ cũng bắt đầu để lại dấu vết. Mấu chốt chính là, những việc này đều bắt đầu từ khi y tiến vào Di phủ, từ sau khi cuộc sống hàng ngày của y đều do vị quản gia trẻ tuổi họ Tiếu này chăm sóc mới bắt đầu.

Mỗi ngày chỉ cần y ở biệt thự, thì những chuyện kỳ quái phát sinh ở bên người y trở nên ngày càng nhiều, cộng thêm việc này lại càng khiến y không thể không suy nghĩ...

Nếu thật là hắn, vậy mục đích hắn tới đây rốt cuộc là vì cái gì? tiền? thân phận? địa vị?... Những thứ này dường như cũng không thể trở thành lý do đầy đủ để một người có thể ẩn núp tại bên cạnh nhiều năm như vậy.

Y đoán không ra...

Nếu không phải hắn, vậy rốt cuộc là ai?

Hôm nay, y muốn biết một đáp án.

Cho nên, khi quản gia hỏi y muốn ăn gì, y chỉ nói cháo trắng, một món không mùi không vị, nếu bỏ thêm gì đó vào, tinh tế nhấm nháp có lẽ sẽ phát hiện ra, cho dù không phát hiện được, thì y vẫn còn những biện pháp khác để ứng phó.

Di Mộc Thần thở phào một cái, hy vọng rằng mình đã sai, nhưng có thể điều tra rõ ràng cũng tốt.

...

Trong xe, Tiếu Tấn nắm lên cháo trắng vừa mới mua, cầm lấy nước thuốc trong tay đổ vào. Nước thuốc trong suốt không màu được khuấy nhẹ bằng thìa, lập tức hoà tan vào trong cháo trắng lượn lờ bốc hơi.

Tới trưa, Tiếu Tấn mới xem như trở về, may mắn cháo trên tay vẫn còn nóng hổi.

Cẩn thận đổ vào trong bát, thuận đường mua một đĩa dưa muối nhỏ đặt ở một bên cháo trắng, bày biện xong sau, mới đi đến bên giường nhẹ nhàng lắc lắc Di Mộc Thần đang ngủ say.

Di Mộc Thần hơi nhíu mày, từ cái mũi cao thẳng khẽ khịt một tiếng thật nhỏ, tựa hồ không muốn người khác quấy rầy giấc mộng của mình, lười biếng hơi cử động mắt, mái tóc đen phủ qua bên tai. Rõ ràng đã ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng ngủ nướng chẳng những không khiến người cảm thấy bất ngờ, ngược lại có vẻ mới lạ, lịch sự mà tao nhã.

"Thiếu gia..." Tiếu Tấn khẽ gọi, lực đạo trên tay bất giác chậm lại, mắt vẫn nhìn vào đôi môi đầy đặn mà đàn hồi của Di Mộc Thần, tuy rằng vì bị bệnh mà trở nên tái nhợt và khô nứt, nhưng đôi môi mượt mà vẫn thật mê hoặc, khiến người khác không thể dời mắt, muốn tiến lên hôn thật sâu, hung hăng hút ra một màu sắc.

Tiếu Tấn nhưng lại ma xui quỷ khiến bị đôi môi kia hấp dẫn.

...

Nghe tiếng, Di Mộc Thần đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, chớp mắt, trên mặt lóe lên một tia phiền não cực nhỏ, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn, sau đó, chỉ chậm rãi ngồi dậy nhìn Tiếu Tấn đã ở bên cạnh mình.

"Thiếu gia, cháo trắng của ngài đây." Tiếu Tấn vội vàng thu lại thần sắc, xoay người đặt cháo trên cái bàn nhỏ của giường bệnh, đặt lên trước mặt Di Mộc Thần.

Di Mộc Thần gật đầu nhìn, lúc này mới phát hiện áo dài của Tiếu Tấn không biết khi nào đã bị dính ướt mồ hôi, mái tóc được chải tỉ mỉ giờ phút này lại rơi xuống không ít, thậm chí mồ hôi trên mặt còn chưa lau khô. có thể nhìn ra, hắn đã đi một chặng đường dài để mua về.

Di Mộc Thần nhợt nhạt nhấp một muỗng cháo, mới mở miệng nói: "Tiếu quản gia, nơi này cũng không có việc gì, cậu đi tắm rửa thay một bộ quần áo khác lại đến."

Tiếu Tấn vốn muốn từ chối, nhưng trên người quả thật dính dáp khó chịu, lại nhìn thấy Di Mộc Thần uống xong vài hớp, lúc này mới yên tâm rời đi.

Theo cánh cửa từ từ đóng lại, Di Mộc Thần nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy về phía buồng vệ sinh, bắt buộc hộc phần cháo trắng trong dạ dày ra, lại sợ ói không hết, nên uống thêm rất nhiều nước, cho đến khi cảm thấy trong dạ dày đã không còn gì để phun ra mới yên tâm. Cẩn thận cất đi một ít cháo trắng, đặt ở trong ngăn kéo, chờ trở về sẽ đem đi xét nghiệm.

Tuy mùi vị rất nhạt, nhưng y vẫn nhận ra mùi vị khác thường trong cháo, nếu không phải trước đó đã uống thật nhiều nước để hòa tan, thì không ai có thể nhận ra mùi vị khác thường thật nhỏ kia.

Trên bàn Di Mộc Thần còn lại một chút cháo, thần sắc y rất khó coi.

Lúc Tiếu Tấn quay lại, hắn mới vừa tắm rửa xong, cũng không kịp xấy khô tóc đã trực tiếp quay lại. Nhìn cháo trên bàn được ăn sạch sẽ, trên mặt lúc này mới lộ ra thần sắc yên tâm.

Đơn giản thu dọn một chút, đang muốn bảo y tá truyền nước cho Di Mộc Thần, ai ngờ lúc này Di Mộc Thần vừa từ buồng vệ sinh đi ra, cũng không biết đã đổi xong quần áo khi nào.

"Thiếu gia, đây là..?" Tiếu Tấn vẻ mặt mờ mịt.

"Hôm nay chúng ta đi máy bay trở về."

"Trở về?" Tiếu Tấn thì thầm: "Không được! Thiếu gia, bệnh của ngài còn chưa khỏi!"

Bối rối trên mặt Tiếu Tấn đều hiện lên trong mắt Di Mộc Thần, Di Mộc Thần lại không có lên tiếng, chỉ là vẫn giống như thường thản nhiên nói: "Tôi không có yếu ớt như cậu nghĩ, giờ đã đỡ nhiều rồi."

"Nhưng mà... Thiếu gia..."

"Không có việc gì, huống chi người tới đón chúng ta chắc cũng đã tới rồi."

Tiếu Tấn nghe vậy, thần sắc càng thêm khó xem.

Quả nhiên, hai người mới ra khỏi bệnh viện đã có ba chiếc xe đứng ở cửa bệnh viện, xem ra người được thư ký Diệp phái đã đến.

Tiếu Tấn cũng không nói gì thêm nữa, chỉ có thể đi theo lên xe, sau đó lên máy bay đi trở về.

Dọc đường đi, Tiếu Tấn đều không nói gì, đương nhiên Di Mộc Thần cũng vậy.

Chỉ là một người thì sắc mặt khó coi, một người thì ở trên máy bay ngủ bù.

Di Mộc Thần yêu cầu bác sĩ riêng Di Phong kê một toa thuốc cho y, lấy cớ muốn đến truyền thuốc, nên tạm thời qua nhà Di Phong ở vài ngày. Tiếu Tấn vốn định đi theo, nhưng lại ngại tính tình Di Phong, cho nên cũng đành từ bỏ.

Di Phong chính là cô nhi mà lão nhân nhận nuôi lúc còn sống, cho nên cũng theo họ Di.

Từ nhỏ đến lớn hắn và Di Mộc Thần cùng nhau lớn lên, trên cơ bản xem như bạn chơi kèm của Di Mộc Thần, cũng là người Di Mộc Thần tín nhiệm nhất hiện nay. Sau đó, Di Mộc Thần ra nước ngoài, mà hắn vì lựa chọn học y, hơn nữa y thuật cao minh nên đành ở lại Di gia làm bác sĩ riêng của Di gia. Mặc dù Di Phong vẫn còn là một chàng trai trẻ, nhưng lại có một tật xấu, chính là bệnh ưa sạch sẽ.

Hắn mang găng tay cả ngày, quần áo trên người lại không nhiễm một hạt bụi, có đôi khi ngay cả Di Mộc Thần cũng từng hoài nghi, có phải y phục của hắn cũng chỉ mặc một lần không lặp lại hay không, thậm chí ngay cả cái kính trên mũi cũng không nhiễm một hạt bụi. Người tên Di Phong này lấy mọi chuyện đều làm đến mức hoàn hảo. Hắn rất phản cảm với những người đến nơi ở của hắn, nhưng lại ngoại trừ Di Mộc Thần. Điều này liên quan đến việc giáo dục từ nhỏ đối với Di Phong, mọi thứ của hắn đều là Di Mộc Thần, nhưng Di Mộc Thần vẫn là Di Mộc Thần.

Cho nên, Di Mộc Thần lấy một lý do chính đại, cắt được cái đuôi Tiếu Tấn này.

Hai ngày sau.

"Cậu chắc chắn?" Di Mộc Thần nhìn Di Phong, vẻ mặt nghi hoặc.

"Đương nhiên." Di Phong cười cười, mái tóc màu vàng kim làm nổi bật ngũ quan tuyệt đẹp của hắn: "Nếu tôi cũng sai, thì sợ trên thế giới này sẽ không có người đúng."

"..." Di Mộc Thần cầm trên tay giấy xét nghiệm, trên mặt một trận mê man.

Sẽ không a, sao có thể... Thế nhưng chỉ là một ít thuốc giúp hạ sốt.

Y nhìn Di Phong vẻ mặt gần như lấy lòng, lại như thế nào cũng không khen được lời nào.

Chẳng lẽ.. là y đã đoán sai...

Những nghi vấn nảy sinh trước đó, đứng trước tờ giấy này lại nháy mắt tan rã.

Di Mộc Thần rơi vào bàng hoàng, y có chút không rõ, không phải là hắn... vậy thì là ai?

—–

Di gia.

Tiếu Tấn ngồi ở trong phòng nhìn album ảnh trên tay, trên mặt treo một nụ cười thản nhiên, đôi mắt xếch nheo lại, lộ ra thần tình vui sướng.

Ngày đó, nếu không phải hắn phái sát thủ và tai mắt của Tự Môn ở khắp mọi nơi, thì sợ rằng hắn thật sự đã bị bại lộ.

Hắn quả thật không ngờ thiếu gia của hắn còn chưa đến mức trì độn mà chết, sau nhiều ngày uống thuốc như vậy mà vẫn còn một chút thanh tỉnh, đây mới là điều hắn rất bất ngờ.

Nhưng cũng may trước khi hắn phạm sai lầm, thì có người mật báo cho hắn.

Cho nên, đành phải một lần nữa đổi một chén cháo khác...

Tuy rằng sự cảnh giác của Di Mộc Thần khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn không thích loại cảm giác này. Hắn thích một món đồ chơi không phản kháng, chỉ biết mặc cho người khác bài bố, rồi rơi vào tuyệt vọng chờ đợi cái chết trong im lặng, như vậy mới thú vị. Còn đối với người không ngoan, thì phải hung hăng giáo dục mới được.

Lúc này, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh.

"Môn chủ, thuốc mới đã được điều chế xong rồi."

"Sẽ không xảy ra sự cố gì đi?" Tiếu Tấn chậm rãi nói.

"Sẽ không, không bao giờ... nữa sẽ..." người ở đầu kia điện thoại chỉ vì một câu của Tiếu Tấn mà mồ hôi ướt đẫm.

"Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh sẽ giống như người phối dược lần trước, rơi vào kết cục làm quỷ, tiền này, ăn rồi cũng phải nhổ ra, Tự Môn cũng không nuôi một phế nhân."

"Dạ, dạ.." Người nọ liên tiếp gật đầu.

Tiếu Tấn cười cười, ngắt điện thoại.

Ngồi ở trên xích đu, lẳng lặng nhìn album ở trên đùi, trong album tất cả đều là ảnh chụp chung cả nhà Di Mộc Thần, mỗi tấm đều cười thật hạnh phúc.

Tiếu Tấn lẳng lặng nhìn, khẽ đung đưa xích đu, hưởng thụ tia nắng cuối cùng lúc chạng vạng.

HẾT CHƯƠNG 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing