19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian bất tri bất giác qua một tuần, Di Mộc Thần cũng phai nhạt về chuyện của Tiếu Tấn.

Buổi tối.

Má Ngô mới vừa dọn xong bát đũa, thì Bàng Nghị Vĩ mới xách túi trở về, mấy ngày nay hắn đều chưa có về sớm như vậy.

Tuy mặt ngoài giờ làm việc của Bàng Nghị Vĩ cũng không phải quá dài, nhưng hiện tại xem ra hắn đã thích ứng với cuộc sống như vậy rồi.

Thậm chí khi Di Mộc Thần ngẫu nhiên quay về công ty, cũng sẽ nghe vài tâm phúc trong công ty khen hắn học cái gì cũng rất nhanh, hơn nữa cũng rất chăm chỉ, rất được lòng người.

Điều này làm cho trong lòng Di Mộc Thần ít nhiều cảm thấy có chút an ủi.

Ít nhất, y cảm thấy Di thức có người thân trông coi, nói như thế nào cũng không tính là chuyện xấu.

"Má Ngô, thêm đôi đũa đi." Di Mộc Thần cầm chiếc đũa trong tay, mở miệng nói.

"Không cần, lúc nãy em đã ăn ở ngoài công ty rồi." Bàng Nghị Vĩ buông túi xách xuống. Đi đến trước bàn ăn, thuận tay kéo ghế ra, chọn cái ghế gần Di Mộc Thần nhất: "Em nhìn anh ăn là được rồi."

Tuy Bàng Nghị Vĩ nói vậy, nhưng má Ngô vẫn nghe lời cầm chén đũa lên bày trước mặt Bàng Nghị Vĩ.

Tay Di Mộc Thần nhìn rất đẹp, thon dài, trắng nõn, lại không tạo cảm giác mềm mại không xương, mà luôn cảm thấy vẫn có sự dẻo dai, khiến người ta muốn nắm chặt, mười ngón đan nhau. Đôi đũa ngà voi kia được ngón tay y nhẹ nhàng nắm, lại cực kỳ tương xứng, ngay cả khi y gắp đồ ăn, rõ ràng chỉ là một động tác cực kỳ bình thường, nhìn ở trong mắt lại cảm thấy tao nhã không nói nên lời. Phong thái này hình như là bẩm sinh, không ai có thể học được.

Bàng Nghị Vĩ vẫn không có nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Di Mộc Thần.

Bất tri bất giác ngay cả chính hắn cũng không phát hiện tầm mắt của hắn đã trở nên ngày càng nóng rực. Nhất thời, hắn lại không quản được hai mắt của mình.

Chợt nhớ tới trước kia có người hay nói ý nghĩa của môi hồng răng trắng, hiện tại hắn mới chân chính cảm nhận được. Đôi môi cánh hoa mềm mại kia, rõ ràng không đỏ tươi và non mềm như môi đàn bà, nhưng lại để người nào nhìn qua sẽ thấy khó quên.

Tầm mắt của hắn cũng nhịn không được theo sự mở ra khép lại của đôi môi kia mà trở nên không yên.

Thừa dịp khoảng thời gian đi làm này, hắn đã tìm được vài bedmate (bạn giường), dục vọng cũng được giải tỏa thỏa mãn, nên tự nhiên sẽ không giống trước kia, nhìn đến bộ dáng lơ đãng lộ ra quyến rũ của y mà không thể kềm chế, một minh chật vật ở trong phòng ngủ, tưởng tượng ra thân ảnh của y mà tự an ủi. Nhưng vì sao bây giờ hắn vẫn nhịn không được muốn xé toạc quần áo y ra...

"Cậu thật sự không ăn?" Tựa hồ nhận thấy được Bàng Nghị Vĩ không thích hợp, Di Mộc Thần ngẩng đầu nhìn hắn thản nhiên hỏi.

Bàng Nghị Vĩ trước giờ không phải là người theo chủ nghĩa cấm dục, hắn là người rất biết hưởng thụ, cũng rất tuân theo dục vọng của chính mình. Hiện tại sở dĩ khắc chế không có kéo người kia qua hung hăng mà hôn lên như vậy, là vì hắn còn có nhiệm vụ trong người. Bất kỳ hành động không cần thiết nào cũng có thể gây ra một số phản ứng bất lợi..

Đây gọi là dây câu dài câu cá lớn. (T^T chém)

Huống chi, hắn chỉ thích đàn bà, ôm vào mềm mềm, thơm thơm đầy cõi lòng. Hắn vẫn tự nói với mình, mấy ngày trước đối với y sinh ra dục vọng, chẳng qua là vì bản thân thật lâu rồi không có chạm vào đàn bà, hiện tại chỉ là vì người này không biết xấu hổ đang dụ dỗ hắn mà thôi. (lại đổ thừa đi =.,=)

Bàng Nghị Vĩ liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, ra vẻ bình tĩnh nói: "Nga, Ca, anh không ăn thì em cũng không thấy đói, nhưng lúc này mới phát hiện em thật sự đói a." Nói xong, cũng không quên bắt chước cầm lấy chiếc đũa, gắp đồ ăn, ăn cơm.

Vẻ mặt cười ha hả, hơn nữa làn da màu tiểu mạch khiến Bàng Nghị Vĩ trông thật khỏe mạnh, tỏa nắng.

"Ca, anh cũng nếm thử này..." vẻ mặt ân cần ra vẻ là một đứa em trai ngoan, vội vàng gắp đồ ăn cho Di Mộc Thần.

...

"Tôi nghe thư ký Lưu nói, gần đây cậu quen rất nhiều bạn gái, trong đó có một người nghe nói còn là trợ lý riêng của cậu?" Di Mộc Thần ăn đồ ăn Bàng Nghị Vĩ gắp đưa qua, chậm rãi nói. Có lẽ trên môi dính phải chút dầu, nên trông trong suốt sáng bóng, lại có vẻ càng hấp dẫn, ngon miệng.

Bàng Nghị Vĩ chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, thậm chí không nghe thấy Di Mộc Thần đang hỏi cái gì.

Hơi thở bất giác tăng thêm.

Tay bất tri bất giác xoa xoa môi Di Mộc Thần, thật mềm mại... Nóng quá...

"Cậu làm gì vậy?" giọng Di Mộc Thần hơi thấp, nghe không ra hỉ giận.

Bàng Nghị Vĩ nháy mắt bừng tỉnh, lúc này mới ý thức tới bản thân thất lễ, vội vàng lấy cớ nói: "Agh... Ca, miệng anh dính đồ ăn, em chỉ muốn giúp anh lau a."

"..." Di Mộc Thần không kiên nhẫn quay đầu đi, cầm lấy khăn ăn lau đi.

"Có phải thật vậy hay không?"

"Cái gì?"

"Chuyện với thư ký riêng của cậu?"

Bàng Nghị Vĩ đang giả vô sự vội vàng gắp thức ăn cho Di Mộc Thần, tuy đã cực lực khắc chế nhưng động tác vẫn ngừng một chút.

Không ngờ nhanh vậy đã biết rồi..

Xế chiều hôm trước, hắn chẳng qua chỉ mới kéo người đàn bà kia qua đặt ở trên tường hung hăng hôn nhiệt liệt một phen, sau đó cứ như vậy thuận miệng nói vài câu tán tỉnh, sao nhanh như vậy đã lọt vào tai Di Mộc Thần rồi...

Di Mộc Thần nhìn động tác bỗng trở nên cứng ngắc của Bàng Nghị Vĩ, liền hiểu: "Có thật không?"

"Ừm." Bàng Nghị Vĩ khó khăn gật đầu.

Việc này chẳng thể trách hắn, người đàn bà kia mấy ngày nay đều ăn mặc nóng bóng như vậy, nếu hắn còn không có phản ứng mà nam nhân nên có, thì hắn cũng không thể về đến nhà, hắn cảm thấy đây mới là phản ứng chân thật nhất.

Di Mộc Thần thấy Bàng Nghị Vĩ sắc mặt khó coi, cho rằng hắn đã nhận ra sai lầm của mình rồi, y uống một hớp nước mới mở miệng nói: "Kỳ thật cũng không phải tôi phản đối cậu quen bạn gái, chỉ là, đôi khi cũng phải phân biệt công tư rõ ràng."

"Em biết rồi."

"Ngày kia thương giới có một bữa tối từ thiện, cậu cùng tôi tham dự, những người đến đó đều là nhân vật nổi tiếng, cậu đi gặp làm quen một chút, nó sẽ giúp ích cho cậu trong việc quản lý Di thức sau này, " Di Mộc Thần dừng lại, do dự một lát, lại nói tiếp: "Có lẽ, nơi đó sẽ có cô gái tốt thích hợp cậu."

Bàng Nghị Vĩ có chút kinh ngạc nhìn Di Mộc Thần.

Cũng không phải bởi vì y nói muốn cho hắn một phần Di thức hay là giới thiệu bạn gái, mà là Di Mộc Thần dường như đối với đứa em trai trên danh nghĩa này thật sự quan tâm.

Tuy y lãnh đạm, nhưng hắn nhận ra Di Mộc Thần cũng không phải bất cận nhân tình, cao ngạo không ai bì nổi giống như bề ngoài như vậy. Ít nhất, đối với đứa em trai là hắn vẫn có sự dung túng.

Nghĩ đến ở trong lòng Di Mộc Thần có vị trí của mình, không biết sao Bàng Nghị Vĩ đột nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, có chút vui sướng... Nhịn không được tâm tình vui vẻ muốn lấy lòng y.

Một bữa cơm này, tuy Di Mộc Thần sau đó lại không nói gì, nhưng ít nhất Bàng Nghị Vĩ rất vui.

Ăn cơm xong sau, Di Mộc Thần liền lên lầu, xem tài liệu về một số vụ làm ăn mà gần đây công ty đàm phán được do thư ký Lưu gửi tới.

Nhìn Di Mộc Thần một mình lên lầu, Bàng Nghị Vĩ ngồi ở trên ghế sofa xem TV, lúc này mới nhận ra hình như thiếu ai đó. Bình thường, Tiếu Tấn nhất định sẽ luôn luôn theo sau, nhưng sao hôm nay lại khác thường như vậy.

Nhịn không được, quay đầu vẫy vẫy người hầu đang đứng ở một bên thu dọn bát đũa, nói: "Gọi Tiếu quản gia lại đây một lát."

"Thưa Nhị thiếu gia, Tiếu quản gia đã bị xa thải rồi."

"Xa thải ? !" trong giọn nói của Bàng Nghị Vĩ lộ ra chút không thể tin: "Này.. này là quyết định của ai?"

"Đương nhiên là đại thiếu gia."

"Sau đó, chẳng lẽ người kia thật sự cứ như vậy ngoan ngoãn rời đi ? !"

Người hầu kia thấy Bàng Nghị Vĩ gần như giật mình, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng: "Đương nhiên rồi, Nhị thiếu gia. Tuy hắn là quản gia của Di phủ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ tính là một người hầu, đại thiếu gia bảo hắn đi, chẳng lẽ hắn còn có thể lưu lại sao?"

"..." Bàng Nghị Vĩ không nói gì, chỉ là sửng sờ ở tại chỗ mấy giấy, sau mới xua xua tay với người hầu kia, ý bảo mau rời đi.

Tiện tay tắt TV đi, hắn ngồi ở trên ghế sofa, thần sắc ngưng trọng.

Mặc dù hắn không biết nhiều về Tiếu Tấn, nhưng hắn vẫn biết Tự Môn là địa phương quỷ quái như thế nào, đương nhiên cũng biết rất rõ nơi đó tụ tập môn đồ thí mạng, sát thủ... Nơi đó có tài chính hùng hậu cùng mạng lưới quan hệ rộng lớn, những tài nguyên đáng sợ này cũng không phải thứ mà người ngoài có thể suy đoán và tưởng tượng.

Cho tới nay, Tự Môn đều là một tổ chức thần bí.

Nhất là ở khâu chọn lựa nhân lực và lãnh đạo cấp cao của Tự Môn, quy trình này gần như biến thái và rườm rà. Nên chỉ một số ít người có thể chân chính tiến vào ban lãnh đạo cấp cao của Tự Môn, rất ít người biết bí mật chân chính của Tự Môn.

Nhưng ngược lại môn đồ Tự Môn lại rất nhiều, quy trình chọn lựa những người này tuy không khắc nghiệt bằng lãnh đạo cấp cao của Tự Môn, nhưng tuyệt đối cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể gia nhập.

Mấy năm gần đây, Tự Môn đã đổi môn chủ mới, thế lực phát triển càng sâu hơn trước.

Trước đây, lúc hắn đang thi hành nhiệm vụ, đã từng tiếp xúc qua người của Tự Môn, ngoại trừ biết trên vai trái người của Tự Môn đều có một hình xăm hoa sen màu tím ra, những thứ khác hắn cũng không biết.

Bất ngờ chính là, Tiếu Tấn tựa hồ ngay từ đầu đều không muốn gạt bỏ hắn ra, hình như chuyện này với Tiếu Tấn mà nói rất quan trọng, cho nên ngay từ đầu Tiếu Tấn cũng không có tính loại bỏ hắn, ngày đầu tiên khi mình đi vào Di phủ, hắn đã trực tiếp thể hiện thái độ. Mục đích của Tiếu Tấn và của hắn đều giống nhau, đều là họ Di.

Chẳng qua, một cái là vì tiền, một cái là vì người.

Kỳ thật khiến cho hắn cảm thấy bất an chính là, người đàn ông gọi là Tiếu Tấn này dường như vừa bắt đầu đã biết mục đích hắn tới Di gia là gì, nên mới yên tâm can đảm nói ra những lời này như vậy.

Bàng Nghị Vĩ cũng từng hỏi qua, chả lẽ hắn không sợ mình sẽ nói ra tất cả mọi chuyện với Di Mộc Thần sao, lúc ấy người nọ cũng không nói gì, ngược lại chỉ cười. Nụ cười kia làm hắn sợ nổi da gà.

Nhưng đến tột cùng Tiếu Tấn và Tự Môn có quan hệ gì thì hắn không biết, nhưng hắn biết Tiếu Tấn tuyệt không đơn giản.

Bàng Nghị Vĩ còn nhớ rõ câu đầu tiên hắn nói với mình chính là, 'chúng ta không phải là kẻ thù'.

...

Đương nhiên hắn không thể nào có khả năng cảm thấy Tiếu Tấn là một người hiền lành, một nhà từ thiện tốt bụng hảo hợp hảo tán, hắn cũng sẽ không cho rằng việc Tiếu Tấn đột nhiên rời khỏi, là vì lương tâm bộc phát. Càng không nghĩ đến hắn sẽ đột nhiên đại nhân không nhớ tiểu nhân, hoặc sẽ buông tha cho Di gia.

Lý do nực cười như vậy, đừng nói là Tiếu Tấn, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy châm chọc. Không nói những thứ khác, nhưng nhớ tới đôi mắt đen ánh màu tím kia của Tiếu Tấn, thì hắn nhịn không được cảm thấy một trận run rẩy.

Nếu hắn thật sự rõ ràng mà sạch sẽ ra đi như vậy, thì đã không thể ngụy trang trong một thời gian dài như vậy. Điều này càng thêm chứng minh, Tiếu Tấn sẽ quay lại, sau đó sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Sự tình khẳng định không đơn giản như mặt ngoài như vậy, so với hắn tưởng tượng còn phức tạp hơn...

Bàng Nghị Vĩ bất giác ngẩng đầu nhìn Di Mộc Thần đã lên lầu hai.

Tính ra thì.. Di gia càng lộn xộn sẽ càng tốt.

Như vậy, hắn mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ trên tay, sớm tìm ra cơ mật kinh doanh của Di thức, sau đó lấy thù lao một nửa tiền kia, tới bãi biển lướt sóng ngắm mỹ nữ.

Cho nên, hắn đương nhiên không có tốt tâm như vậy, bởi vì hắn cũng không phải người tốt. Lại càng sẽ không ngu ngốc, chỉ vì làm một đứa em trai tiện nghi của Di Mộc Thần vài ngày, mà phải có nghĩa vụ nhắc nhở y đuổi đi một kẻ không phải một con thỏ trắng nhỏ, mà là một con sói hung ác chỉ biết ăn tươi nuốt sống.

Một lát sau, Bàng Nghị Vĩ cuối cùng mới bất đắc dĩ nhún vai, tiếc hận nở nụ cười, khuôn mặt tươi tắn đẹp trai khiến xung quanh tỏa sáng.

HẾT CHƯƠNG 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing