20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tự Môn.

Nói đến Tự Môn, bất quá cũng chỉ là tên gọi của một tổ chức.

Vì chủ yếu tham gia vào một số hoạt động vô hình, cho nên Tự Môn nói đúng ra là một thế lực ngầm khổng lồ. Môn quy của Tự Môn cực kỳ hà khắc, vô luận là đối vời người ngoài, hay đối với người của mình, đều như nhau. Hồ sơ mật của Tự Môn đều do quản lý cấp cao của Tự Môn quản lý. Những người khác nhau chịu trách nhiệm của từng bộ phận khác nhau tùy theo năng lực của họ, vì để bảo vệ tính cơ mật, giữa những người quản lý đều không biết nhau, nhưng bọn họ lại đều biết môn chủ của Tự Môn.

Một trong những môn quy quan trọng nhất chính là: phải tuyệt đối phục tùng và trung thành với môn chủ, đây là điều mà từng người trong Tự Môn phải tuân thủ. Môn chủ nắm giữ toàn bộ tài liệu và nhân mạch của Tự Môn.

Tiếu Tấn đột ngột trở về làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp, đương nhiên cũng vui sướng vạn phần. Dù sao, tình thế hiện nay như rắn mất đầu, người của Tự Môn lại chỉ nghe môn chủ điều khiển, cho nên lúc hành động khó tránh phiền toái.

Mặc dù Tự Môn có chi nhánh trên toàn thế giới, hiện tại cũng làm hoạt động kinh doanh, nhưng sào huyệt vẫn là địa phương chính yếu của Tự Môn, ngoài chủ quản và môn chủ ra, cũng không một ai biết.

Tự Môn được xây dựng trên núi, tuy nhìn ở ngoài trông giống như một sơn động hơi bí mật mà thôi, nhưng khi mọi người thật sự đi vào trong sơn động, lúc này sẽ phát hiện có một cái hang động khác.

Sau khi đi qua sơn động, sẽ phát hiện lối vào khổng lồ cách đó không xa. Trên bức tường núi đá ở lối vào có khắc hai chữ to màu đỏ rất bắt mắt —— Tự Môn.

Đến gần sau, sẽ phát hiện trong sơn động trông còn lớn hơn gấp mấy trăm lần so với lối vào!

Đây là khi thiết kế, tất cả núi đá bên trong đều căn cứ cấu trúc của khối đá mà bị khoét rỗng hoàn toàn, giống như ở trong núi mở ra một không gian thật lớn.

Càng đi sâu vào trong, sẽ phát hiện phòng thủ của Tự Môn cũng càng ngày càng nghiêm ngặt, bầu không khí áp lực căng thẳng khiến người ta khó thở. Sau khi đi qua các lớp an ninh, mới xem như trở nên sáng lạn, tầm nhìn bắt đầu mở rộng.

Chỉ thấy, một hội trường mở thật lớn, khắp nơi đều là đèn thủy tinh tráng lệ tràn ngập ánh sáng. Nơi này dùng khi Tự Môn có hội nghị khẩn cấp, hội trường có thể đồng thời chứa hơn trăm người. Tiếp theo chính là biệt viện nghỉ ngơi của môn chủ và phòng cơ mật. Mỗi phòng cơ mật, đều có các bộ phận khác nhau chịu trách nhiệm, ngoại trừ môn chủ ra, người khác không thể tiếp cận.

Phòng ngủ của môn chủ tuy chỉ ngẫu nhiên môn chủ mới vào ở, nhưng đều là do nhà thiết kế hàng đầu thế giới dựa theo sở thích của môn chủ đương nhiệm mà xây nên, có thể thấy được mức độ hoa lệ như thế nào.

Lúc này, Tiếu Tấn đang nằm ở trên xích đu, khẽ ngước lên nhìn trần nhà thủy tinh trong suốt trên đầu, từ đây có thể thấy rõ những đám mây trắng trên trời. Đây là hắn yêu cầu nhà thiết kế đừng cải tạo lại, hắn thích cảm giác thời thời khắc khắc đều có thể đứng dưới ánh mặt trời này.

"Môn chủ, trà của ngài."

"Ừm." Tiếu Tấn gật đầu.

Người đàn ông đứng ở một bên có một vết sẹo rất sâu trên mặt. Người đàn ông rõ ràng do dự một lát, nhưng vẫn mở miệng nói: "Môn chủ, ngài làm gì phiền phức như vậy, chuyện của Di thức giao cho thuộc hạ là được, làm gì tự mình phí sức, không bằng đêm nay phái người ám sát người kia, chẳng phải là xong chuyện sao? sạch sẽ lưu loát."

"..." Tiếu Tấn lại không nói gì, chỉ là miễn cưỡng liếc nhìn người nọ, sau đó thổi thổi trà lài bên trong cái tách, mùi thơm xông vào mũi.

Người nọ thấy thế, vội vàng mở miệng giải thích: "Là thuộc hạ lắm miệng."

"Ừm." Tiếu Tấn miễn cưỡng đáp: "Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát." Tiếu Tấn nhấp một ngụm trà, nghiêng người dựa vào xích đu, vẫn như trước nhìn trời xanh mây trắng, thoải mái híp mắt lại.

...

Tuy hắn đã sớm biết Di Mộc Thần vẫn đối với hắn không tin tưởng, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Vì trước đó đã chuẩn bị, cho nên hắn mới an phận nghe theo an bài của Di Mộc Thần bị đuổi việc. Vừa lúc mượn gió đẩy thuyền, lần này phải hoàn toàn đánh tan mọi cảnh giác của y mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Hắn không cần phải sốt ruột, không tới một tháng, Di Mộc Thần tự nhiên sẽ cầu hắn nhanh trở về.

Nghĩ vậy Tiếu Tấn nhịn không được nhếch khóe miệng lên, nở nụ cười.

Bất quá, buồn cười chính là, Tiếu Tấn hắn trong đời thế nhưng còn có thể bị đuổi việc?

Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.

Nghĩ vậy, Tiếu Tấn cầm lấy chi phiếu để trên cái bàn thấp nhỏ ở một bên, nở nụ cười.

Di Mộc Thần a Di Mộc Thần, anh vẫn thật là thiếu điều giáo...

Tiếu Tấn vẫn lẳng lẽ nhìn chi phiếu trên tay, có vẻ như buồn ngủ, thoải mái nheo mắt lại, tận hưởng ánh nắng mặt trời hiếm có.

Chờ đợi thời cơ.

Tuy hai ngày nay Bàng Nghị Vĩ luôn chờ xem kịch vui.

Hắn đoán Tiếu Tấn sẽ có hành động, nhưng mà...

Hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn chính là, mấy ngày nay không có gì đặc biệt xảy ra, ngược lại cực kỳ bình yên.

Thậm chí hắn còn bắt đầu nghĩ, lúc trước, có phải mình suy nghĩ nhiều quá, đánh giá cao bản lĩnh của Tiếu Tấn rồi hay không.

"Đại thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi." Di Mộc Thần đơn giản thay một bộ tây trang mà y hay mặt đi làm, trên mặt ẩn ẩn mỏi mệt, tùy tay chọn bộ tây trang màu nhạt, có lẽ là màu sáng nên cả người trông cũng không có quá mệt mỏi.

Trước khi trở về, ban giám đốc đột nhiên có việc gấp, cho nên y gọi điện thoại bảo Bàng Nghị Vĩ đi đến buổi tiệc từ thiện trước, đại diện Di thức tham gia, y sẽ đi sau. Cũng không biết mấy ngày nay thân thể y bị cái gì, mà theo thời gian không những không có chút cải thiện nào, ngược lại ngày càng trở nên không chịu nổi việc nặng, người cũng gầy đi một vòng lớn. Mỗi ngày mỗi đêm đều cảm thấy cả người rệu rã, không chỉ thấy đau mỏi, còn trở nên lười biếng. Dường như sau khi trở về từ chỗ của Di Phong, không những không giảm bớt ngược lại càng tăng thêm, nhất là vừa vào đêm thì cả người trở nên mệt mỏi.

...

Đêm nay chủ yếu là mang theo Bàng Nghị Vĩ đi gặp xã giao, mà quan trọng là để cho người khác biết Bàng Nghị Vĩ là người của Di gia. Vai chính của buổi tiệc này hiển nhiên không phải là y, y cam tâm làm nền, dĩ nhiên cũng không cần đi quá vội. Vì vậy, y cố ý bảo lái xe đi chậm hơn nhiều so với thường ngày, do đi rất chậm nên trên đường, Di Mộc Thần ngủ tạm một giấc.

Lúc đến hội trường, thì tiệc đã bắt đầu được một tiếng rồi, phần chính của buổi tiệc là buổi đấu giá quyên góp từ thiện cũng đã sớm xong, phần còn lại cũng chính là tiệc tối, vì tất cả nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều tham dự, nên hình thức tiệc là buffet để người ta cảm thấy thoải mái, tự nhiên. Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho những người này xã giao.

Di Mộc Thần đứng ở một góc trong hội trường, tuy tinh thần y cũng đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn thấy khó chịu. Y vẫn cố nhìn quanh hội trường một lượt, thấy Bàng Nghị Vĩ ở cách đó không xa, nhìn hắn rất hưng trí nói chuyện với một cô gái tướng mạo xinh đẹp, xem ra tâm tình không tồi nên ứng phó cũng tự nhiên, có lẽ đêm nay không có sai lầm gì xảy ra, lúc này mới yên lòng.

Cho nên, y chỉ đơn giản hàn huyên với mấy người bạn cũ trước kia một hồi, liền tính đi về nghỉ ngơi trước. Y thật sự không chống đỡ được nữa.

...

"Xin chào, đã lâu không gặp!" Bỗng nhiên, một giọng nam quen thuộc truyền vào tai.

Di Mộc Thần miễn cưỡng nhìn qua.

Người nọ chính là Đinh đại luật sư – Đinh Đinh đã lâu không gặp kia.

Chỉ thấy hắn mặc một thân tây trang màu xám lông chuột, áo sơmi trắng làm nổi bật cảm giác thanh lịch trên người hắn. Mái tóc màu nâu vàng hơi dài đến bên tai, tuy đã được cẩn thận xử lý nhưng do mái tóc mềm mại nên có vài sợi tóc vô tình phủ xuống một bên mặt. Mái tóc mang chút rối theo cảm tính này chẳng những không thấy lộn xộn, ngược lại mang đến một vẻ đẹp thân thiết, gần gũi.

Di Mộc Thần cố nâng tinh thần, miễn cưỡng hướng hắn gật đầu, đôi mắt đen láy cũng mang chút ý cười thản nhiên mà lễ phép

Đinh Đinh gần như đi mau chạy chậm, rất nhanh đã chạy đến bên cạnh Di Mộc Thần, khó nén hưng phấn nói: "Gần đây đều là Nhị thiếu gia đến văn phòng luật sư nói chuyện di chúc, rất ít nhìn thấy anh." Đinh Đinh cười nói, tuy đã cật lực che giấu nhưng vẫn khó nén một tia mất mác rất nhỏ hiện lên trên mặt: "... Có phải, cái kia... có khi nào tôi đã vô ý làm Di Mộc Thần anh mất hứng, nên anh mới không muốn đến phòng luật sư hay không? nếu không phải hôm nay nhìn thấy anh ở đây, tôi còn thật sự cho rằng anh cố ý trốn tránh tôi!"

Nghe hỏi vậy, Di Mộc Thần mới chậm rãi mở ra đôi mắt hơi híp, những lời này làm y có chút không được tự nhiên nhíu mày. y thực sự không thích giọng điệu nói chuyện như bây giờ của Đinh Đinh, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn không che giấu được ngôn ngữ mang theo chất vấn nồng đậm trong đó, điều này khiến y thực sự không thoải mái.

Sửng sốt một chút, y thậm chí cảm thấy mình giống một người đàn bà đang bị chất vấn...

"... Gần đây có một số việc nên không tới được." Di Mộc Thần không nhanh không chậm mở miệng nói, lại nghe ra mùi vị có lệ.

Đinh Đinh thấy Di Mộc Thần có vẻ thật sự không muốn cùng hắn nói thêm gì khác, lúc này mới ý thức tới mới vừa rồi mình nói hơi nóng vội, hoàn toàn bất chấp hình tượng, nhưng hắn lại không dừng lại được muốn hỏi nhiều chút.

...

Kỳ thật hắn biết, bản thân đối với Di Mộc Thần nhiều nhất chỉ là có hảo cảm, chưa thể nói là thích, huống chi hắn đã có một bạn gái quen ba năm rồi. Đương nhiên hắn cũng sẽ không khờ dại cảm thấy hắn sẽ vì một nam nhân hơn 30 tuổi mà buông bỏ bạn gái đáng yêu của hắn.

Lời tuy nói là vậy, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy cũng không phải là như vậy...

Vì sao mỗi khi hắn nhìn thấy Di Mộc Thần, lại cứ luôn thần không biết quỷ không hay bị hấp dẫn, chỉ biết không thể kháng cự mà truy đuổi, không cầm lòng nổi truy đuổi thân ảnh của y. Trong lòng lại không thấy không cam lòng, ngược lại mơ hồ mang chút chờ mong.

Người nam nhân này, dường như trời sinh có lực hấp dẫn, rõ ràng trên mặt vĩnh viễn mang theo cao quý gần như lạnh lùng, nhưng lại cố tình có một đôi mắt nhu hòa khiến người ta sa vào. Sự cấm dục và quyến rũ rõ ràng cách nhau khá xa, nhưng ở trên người y lại chỉ có một đường ngăn cách, luôn để cho người ta dễ dàng nhận ra, sau đó bất tri bất giác chìm vào trong đó.

Có đôi khi, hắn còn nghĩ, dù sao cũng đều là nam nhân, dù có thật sự vượt giới hạn cũng không sao cả...

Hắn luôn luôn nghĩ, sau những gì xảy ra giữa hắn và Di Mộc Thần đêm đó, trong lòng hắn không ngừng tự nói với mình, đó chỉ là vì không chiếm được nên mới càng muốn nhiều mà thôi.

Chỉ là muốn thử chút mà thôi...

...

Đáng tiếc, người này hình như căn bản không tính gặp hắn, càng không có nghĩa vụ giúp hắn diệt trừ tâm ma.

Nhận thấy được như thế, tâm lý Đinh Đinh vẫn hiện lên một tia mất mác.

Di Mộc Thần thấy Đinh Đinh đang nhìn chằm chằm y lại không nói lời nào, mà y lại buồn ngủ mơ màng cũng không muốn đứng ở chỗ này lâu nữa, nên chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, nói là có cơ hội sẽ đến văn phòng luật sư, liền vội vàng rời đi.

Chỉ để lại Đinh Đinh đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng Di Mộc Thần càng lúc càng xa... Còn có khuôn mặt mơ màng, khóe mắt lơ đãng lóe lệ quang, hơi thở mang theo biếng nhác cùng cao quý kia, khiến hắn lại mơ màng không thuốc chữa nhớ tới nụ hôn nồng nàn mùi rượu ngày đó.

Tâm...

Chẳng biết tại sao thế nhưng ngứa ngáy, giống như bị người trêu chọc, khiêu khích, hắn khát vọng muốn được nhiều hơn... ngay bây giờ, hắn muốn gấp gáp ôm lấy y, từng chút một hôn môi, từng chút một nhấm nháp mùi vị độc đáo thuộc về y... hắn còn muốn... nhìn dáng vẻ mà hắn luôn say mê của y.

Đôi mắt trong suốt kia nếu hàm chứa tình dục, sẽ là một quang cảnh say lòng người như thế nào...

Nghĩ nghĩ, trong cơ thể lại không hiểu bắt đầu khô nóng.

...

"Đinh Đinh, nhìn cái gì vậy?" một cô gái quơ quơ cánh tay trước mặt Đinh Đinh, mái tóc dài gợn sóng cùng bộ lễ phục màu trắng cúp ngực hình thành đối lập mãnh liệt, ngược lại khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át kia càng trở nên xinh đẹp.

Lúc này Đinh Đinh mới tỉnh táo lại, nhìn Thanh Chi không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh mình: "Không có gì." Cổ họng lại không hiểu hơi ám ách.

"Ủa? Sao mặt lại đỏ như vậy?" Thanh Chi nhịn không được sờ sờ lên mặt Đinh Đinh, giữa chân mày không che giấu được thân thiết.

"Không, không có gì, có lẽ là uống nhiều rượu quá." Đinh Đinh lúc này mới nhận ra ý nghĩ hoang đường vừa rồi của mình... Hắn thế nhưng chỉ vì nghĩ tới một vài hình ảnh đơn giản đã... sinh ra dục vọng khát cầu đối với Di Mộc Thần.

Nhà của Đinh Đinh không những giàu có mà còn là một trong những gia tộc chính khách lớn của cả nước. Từ nhỏ hắn đã nhận được nền giáo dục tốt nhất, thành tích học tập cũng tốt nhất, là một thiếu gia của thế gia.

Từ nhỏ đến lớn mọi người đều luôn muốn nịnh bợ hắn, muốn dựa vào hắn, dù có phải chen lấn, giẫm đạp lên nhau cũng muốn tạo dựng quan hệ với hắn, nên từ nhỏ hắn đã có tất cả những thứ hắn muốn.

Lúc học ở trường, thành tích học của hắn vĩnh viễn đều là hạng nhất, vận động cũng đứng nhất, cho dù hắn quen bạn gái, cũng là mỹ nhân số một số hai toàn trường, ngoại hình động lòng người khiến bao người ghen tị.

Tất cả mọi thứ của hắn, đều là thứ mà người khác chỉ có ghen tị.

Sau khi tốt nghiệp, cha hắn cũng không bắt hắn theo chính trị, tôn trọng lựa chọn của hắn, mà hắn tha thiết muốn làm luật sư, mấy năm nay coi như cũng có chút thanh danh.

Hai mươi hai năm qua, hắn đều thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì thì nhất định sẽ có được cái đó. Cẩn thận ngẫm lại, nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân hứng thú với một cái gì đó, hoặc quan tâm đến người nào đó. Thậm chí hắn không biết rốt cuộc mình muốn gì, khát vọng được gì.

Nhưng nay hắn nhận ra.

... hắn thế nhưng lần đầu tiên khát vọng mãnh liệt muốn ôm một người nam nhân như thế, muốn khiến cho y thuộc về riêng hắn.

Ý niệm gần như điên rồ này làm cho Đinh Đinh không thể nào chấp nhận, hắn rất thông minh, biết khống chế tâm tình và tình cảm của mình, biết cái gì là có thể vượt qua, chuyện gì nên có chừng có mực.

Cho nên...

Đinh Đinh hít vài hơi thật sâu, hơi nóng trên người lúc này mới xem như tiêu tan một chút. Một phen lôi kéo tay bạn gái, đi đến một chỗ tối, cúi đầu nâng mặt cô lên, hôn thật sâu.

Bạn gái rất phối hợp hắn, môi lưỡi giao thoa giúp hắn từ từ giải phóng say mê, cũng ngăn lại khát vọng không nên tồn tại kia.

Nụ hôn mãnh liệt thắm thiết qua đi, hai người đều thở hổn hển.

Đinh Đinh đột nhiên nhiệt tình làm Thanh Chi có chút ngượng ngùng, nhưng tay ôm cổ hắn vẫn gắt gao dán ở trên người Đinh Đinh, nhỏ giọng thở, nỉ non nói: "Ba ba của em cũng tới, ông ấy muốn gặp anh, muốn nói chuyện đính hôn của chúng ta."

"..." Đinh Đinh ôm chặt cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lông mi rũ xuống che đậy tâm tình nơi đáy mắt.

Lúc Di Mộc Thần trở về, xe vẫn chạy rất chậm, nhưng lần này hiển nhiên không thể chậm hơn so với vừa rồi, tinh thần ít đến đáng thương của Di Mộc Thần cũng trở nên càng ngày càng không tốt, thậm chí y còn không biết đã về đến nhà khi nào.

Thẳng đến khi lái xe liên tục kêu mấy lần, lúc này mới xem như miễn cưỡng đánh thức Di Mộc Thần. Có điều, trên khuôn mặt buồn ngủ kia đã không còn tư thái cao ngạo như trước, ngược lại mang thần thái mỏi mệt cùng biếng nhác khó có thể che giấu.

Đi vào phòng, y không có cả khí lực tắm rửa, mặc nguyên bộ âu phục trực tiếp nằm sấp xuống giường, ngủ thiếp đi.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có tiếng hít thở đều đặn ngày càng vang cùng vẻ mặt hơi thống khổ của Di Mộc Thần.

...

Đêm khuya, xung quanh trở nên càng yên tĩnh, giống như tất cả đều bị bao phủ trong bóng tối, khiến người ta không thể di chuyển, cũng không có thể giãy dụa.

Lúc này, cánh cửa vốn nhắm chặt lại bị người từ từ đẩy ra.

Bỗng có một bóng đen đi vào, lại bị đèn hành lang phía sau kéo thành một thân ảnh thật dài trên sàn, làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.

Cái bóng đen kia vẫn chậm rãi tới gần Di Mộc Thần đang ngủ say, dần dần càng ngày càng gần, thẳng đến khi bóng đen lõm sâu vào trên giường màu trắng mới xem như dừng lại.

Trên cái giường mềm mại, theo bóng đen di động mà hơi chấn động, thân thể Di Mộc Thần cũng không tự chủ hoạt động theo.

... Biên độ chấn động cực kỳ ái muội.

"Thiếu gia, không có tôi cùng, sao lại ngoan ngoãn đi ngủ rồi?" Tiếu Tấn một tay chống đầu, nằm nghiêng ở bên cạnh Di Mộc Thần, vươn tay trái, nắm cằm y nâng lên, ngón cái tinh tế sờ soạng, thưởng thức khuôn mặt đang ngủ của Di Mộc Thần.

"Xem ra, mỗi ngày những người tôi phái tới đã tự tăng thêm thuốc cho anh, thật đúng là không uổng phí chút nào, hiệu quả coi như không tồi."

"..."

Đêm nay Tiếu Tấn không có đeo kính, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm càng trông yêu dị gấp bội, nhất là đôi mắt ánh màu tím kia, luôn khiến cho người ta cảm thấy mê hoặc và ngoan lệ, giống như nơi đó căn bản không có nhiệt độ nên có, nếu nhìn sâu vào sẽ chỉ cảm thấy như đóng băng, cảm thấy phát lạnh từ trong xương cốt.

"Tuy thời gian phát tác hơi muộn chút, nhưng tóm lại hiệu quả cũng không tệ." Tiếu Tấn cười cười, tay trái trượt tới bên tai y, trêu đùa thưởng thức, tay phải không biết từ khi nào đã lấy ra một bình thuốc màu xám.

Lập tức, cả người áp lên Di Mộc Thần.

Trên thân bỗng có trọng lực đánh úp lại, khiến Di Mộc Thần đang trong mê man thống khổ nhíu mày.

Tiếu Tấn chỉ nhìn rồi mỉm cười, cúi đầu hung hăng mút giữa trán Di Mộc Thần, dùng đầu lưỡi liếm bằng phẳng, một tay cũng không quên chốc ngược bình thuốc xuống giường, cả bình thuốc chỉ còn lại trống không.

Hơi nghiêng đầu nhìn nhìn, Tiếu Tấn lại nhịn không được cười ra tiếng, nhẹ nhàng cằm lấy viên thuốc rơi ở trên giường, đặt ở bên môi Di Mộc Thần, đột nhiên gắt gao bóp chặt cằm y, khiến cho Di Mộc Thần đang trong mê man nuốt xuống.

Nhìn Di Mộc Thần ngoan ngoãn nuốt vào một viên cuối cùng, mắt Tiếu Tấn cong cong nheo lại thành một cái khe.

Cơ thể hắn lại một lần nữa đặt lên người Di Mộc Thần, đầu đặt ở hõm vai y cọ cọ, rồi thổi một hơi vào lỗ tai Di Mộc Thần, chậm rãi nói:

"... Tôi cho anh biết một bí mật... dược hiệu này rất là lợi hại, không giống như mấy loại thuốc trước đây cho anh uống, mà nó có tác dụng phụ. Sau khi nuốt hết cả lọ thuốc, nó sẽ khiến anh càng ngày càng mệt mỏi, cả người vô lực, nhất là mỗi khi đến tối, cái gì cũng không muốn làm, chỉ một lòng muốn nằm ở trên giường... Thậm chí khi đêm xuống càng sâu, anh sẽ khó lòng khống chế, tự động muốn thân thể của đàn ông. Đến lúc đó, anh cũng chỉ có thể không cầm lòng nổi mà mở chân ra, một lòng khát vọng bị người đặt ở dưới thân như một con đàn bà. Mỗi khi đến tối, một khi không có ai bồi ngủ, nó sẽ khiến anh cảm thấy trống rỗng và dày vò, còn khó chịu hơn so với chết, thậm chí nếu không được một gã đàn ông mạnh mẽ làm cho anh thoải mái, anh sẽ không biết mình có thể sống sót hay không, chỉ biết như một con súc sinh chuyên động dục, gã đàn ông nào cũng có thể áp..." (nga, nhờ công ca mà thúc có thêm mấy thằng công nữa, hài lòng ko? :333)

"..." Di Mộc Thần đang trong mê man vẫn an ổn, hai gò má ửng hồng, lông mi thật dài khẽ run rẩy, ngay cả tiếng hít thở cũng bất tri bất giác ngày càng dồn dập.

"... Bất quá, những thứ này là do chính anh chọn, có câu: tự mình làm bậy thì không thể sống" Tiếu Tấn cởi bỏ nút thắt áo ngủ Di Mộc Thần, một tay trượt vào, thô lỗ xoa bóp, qua lại chơi đùa: "Vốn tôi cũng không muốn ra chiêu này sớm như vậy, nhưng mà thiếu gia... anh không ngoan nha, cứ như vậy nóng vội bức tôi rời đi."

Tiếu Tấn kề sát Di Mộc Thần, cái mũi cọ lên mặt Di Mộc Thần, ngửi hơi thở thuộc về Di Mộc Thần, tựa như tình nhân thỏ thẻ: "Dù sao lão nam nhân như anh lớn lên với khuôn mặt này cũng đủ cám dỗ người khác, nhiều nhất anh cũng chỉ có một chức năng này thôi, thành thật bổn phận nằm ở trên giường không phải tốt hơn sao? Di gia các người thiếu nợ tôi, tôi đòi lại một chút lợi tức trước đã. Đêm nay, tôi sẽ giúp anh thoải mái trước, xem như anh nợ tôi một nhân tình, chờ tôi chán, không biết thủ hạ của tôi có chịu tiếp nhận không?"

Không biết có phải do là mùa hè hay không, mà dáng vẻ Di Mộc Thần cả người ửng hồng khiến hơi thở của Tiếu Tấn cũng bắt đầu bất ổn, thân thể vốn chỉ cọ xát dần dần trở nên buộc chặt, cả người trông thật nguy hiểm lại tràn ngập tình sắc.

"Thoải mái không?" Tiếu Tấn thở hổn hển một bên liếm vành tai nam nhân, một bên vỗ về chơi đùa lồng ngực Di Mộc Thần. Biết rõ người dưới thân sẽ không phản ứng, nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ưm..." Nam nhân bị Tiếu Tấn hôn không tự chủ được hơi thở trở nên ồ ồ, giữa đôi môi hồng nhuận tràn ra tiếng rên rỉ, hai mắt nhắm chặt, lông mi cũng không dấu vết run lên.

Giữa lúc ngủ mơ, Di Mộc Thần cảm thấy hình như mình ngã vào một đám mây êm ái, thân thể lãm vào trong đó, ấm áp, mềm mại... khiến y không thể khống chế.

Thật thoải mái...

Làm giảm bớt ngọn lửa trong người y, y nhịn không được nhẹ nhàng ngọ ngoạy, đón ý nói hùa đám mây mềm mại kia.

Cử động rất nhỏ như đang đáp lại này khiến Tiếu Tấn đang sốt sắng làm càn nhịn không được dừng lại, thở hổn hển nhìn người dưới thân, lập tức, càng cười lợi hại hơn. Hơi thở nóng bỏng của Tiếu Tấn phất qua mọi nơi ở trên người y, dần dần thân thể khó có thể ức chế sung sướng nổi lên một tầng màu hồng, cuối cùng Tiếu Tấn tiện tay rút bỏ hết áo ngủ đang bao lấy thân thể y đi...

HẾT CHƯƠNG 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing