21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếu Tấn ôm chặt lấy thân thể Di Mộc Thần, đôi môi lại chạm nhẹ, cọ xát môi y, rõ ràng là động tác cực kỳ nhỏ, nhưng lại như đang xé rách môi y, lộ ra hung ác.

Dần dần ngay cả chính hắn đều bắt đầu cảm thấy cả người trở nên nóng rực, hơi thở tràn ra giữa môi cũng trở nên dồn dập. Mái tóc đen lơ đãng xẹt qua làn da trắng nõn của Di Mộc Thần.

Hơi ngứa...

Trên khuôn mặt bình tĩnh như chết ngất của Di Mộc Thần, lông mi theo động tác của Tiếu Tấn mà rung động, bóng đen đổ xuống trên khuôn mặt tuấn tú cũng kéo dài.

Từ từ, trên ra giường đen thuần khiết, theo cọ xát của hai người mà xuất hiện càng nhiều nếp nhăn.

...

Tiếu Tấn không chút nào có ý thương tiếc, trong đôi mắt tím sẫm cũng không thể nào che giấu được tình dục nồng đậm.

Trong giây lát, ngay cả chính hắn cũng không rõ, tất cả những điều hắn làm hiện tại, rốt cuộc là trả thù hay tình dục đang ở tác quái? Nếu không sao hắn lại cảm thấy cả người ngày càng khô nóng, còn hơi thở thì ngày càng không thể khống chế.

Nam nhân thấp hèn trước mắt này rõ ràng có thân thể thon dài rắn chắc như mình, thậm chí toàn thân cũng tìm không ra chỗ nào có nửa điểm nữ tính, mà ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy y, tầm mắt đã bị dẫn dắt theo, từ giây phút đó, hắn đã không thể dời mắt ra.

Trên mặt người này thủy chung mang theo cao quý, tuấn lãng, lại cố tình trông thật lạnh lùng, dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy so với hắn trước kia quả thực là một trời một vực. Hắn ghen tị, oán hận, mỗi giây mỗi phút đều không thể buông y ra. Bóng dáng của y luôn ở trong đầu hắn không thể tan biến, vĩnh viễn đóng băng. Mỗi khi thấy ngạo khí cùng tao nhã bẩm sinh trên khuôn mặt kia của y, nó lại hoàn toàn khuấy động u ám trong lòng hắn, sự thù hận và phẫn nộ không thể giải thích được, khiến cho hắn vô pháp dời tầm mắt từ trên người y đi. Thời gian lâu dài, hận, dường như không hề giảm đi chút nào, ngược lại xen lẫn với cảm giác chinh phục.

Ý niệm điên cuồng trong đầu này một khi phát ra thì không bao giờ có thể dừng lại được nữa, vì thế mỗi ngày hắn đều muốn nhìn y ngủ ở dưới thân mình, nhìn y khó nhịn, hèn mọn khẩn cầu... thậm chí là thống khổ...

Mà hiện tại, chính là hiện tại...

Hắn đã làm được.

Người nam nhân này, đã nằm dưới thân mình! !

Nghĩ vậy, trong ngực không khống chế được hiện lên một tia vui sướng.

Nhịn không được rũ mắt nhìn người dưới thân, dường như là nóng lòng muốn chứng minh gì đó, trong mắt hắn chứa đựng sự bức thiết mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

Nhưng ngay lúc ánh mắt chạm nhau... lại không có ánh mắt cam tâm tình nguyện khuất phục ở dưới thân hắn, không có nhìn thấy sự nịnh hót lấy lòng mà mình muốn!

Cái gì cũng không có! !

Nam nhân kia vẫn thản nhiên, vẫn như trước cực kỳ tao nhã.

Chỉ như đang ngủ, trên khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí không nhiễm chút dấu vết động tình nào, vẫn trước sau như một lạnh lùng. Thân thể như một búp bê bơm hơi không có phản kháng, cũng không có đáp lại...

Xác chết! bất quá chỉ là một xác chết.

Nháy mắt, những xao động trong lòng hắn đều theo hơi thở đều đặn của Di Mộc Thần mà trở nên thanh tĩnh, làm cho hắn cảm thấy từng trận rét lạnh.

Động tác của Tiếu Tấn nhịn không được bị kiềm hãm, bỗng chốc hắn cảm thấy ngực ngộp khó chịu, châm chọc đến cực điểm.

Nhục nhã...

Đây là tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến.

Lúc này, hắn lại cảm thấy nam nhân đang mê man nhất định là đang ở trong lòng cười hắn? !

Cười hắn tự cho là đúng, cười hắn trả thù cũng không có gì hơn, không đến nơi đến chốn!

Khuôn mặt tươi cười châm chọc không ở trước mắt, lại phá lệ rõ ràng.

Tiếu Tấn hắn đường đường là môn chủ của Tự Môn, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể đối với một cái xác nảy sinh ác độc. Mà lúc này Di Mộc Thần ở dưới thân hắn làm sao còn dáng vẻ như lần đầu hắn nhìn thấy nữa, bất quá chỉ là... một cái xác có bộ dạng cực kỳ tương tự mà thôi. Hắn nóng lòng muốn trả thù, nhưng kết quả chỉ có thể phát tiết lên một khối thi thể...

Chán nản như thủy triều đột ngột xông tới, khiến cái tay đang xóa bóp eo Di Mộc Thần của Tiếu Tấn trượt xuống.

...

Hắn híp mắt lẳng lặng nhìn Di Mộc Thần vẫn không hề có chút phản ứng, cả căn phòng ngoại trừ tiếng thở ngày càng ồ ồ của hắn ra, mọi thứ đều tiêu tán.

Đột nhiên "Ba! !" , một cái tát thật mạnh hung hăng quạt ở trên mặt Di Mộc Thần.

Lập tức trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên dấu tay màu đỏ, khóe miệng hơi cong rỉ ra một vệt máu.

Tiếu Tấn một phen nhéo tóc Di Mộc Thần, túm y xuống giường, hốc mắt đỏ lên, lộ ra điên loạn.

Di Mộc Thần dù sao cũng là một nam nhân trưởng thành, thân thể không nhẹ như phụ nữ, nhưng động tác của Tiếu Tấn lại không khó khăn chút nào, gân xanh tuôn ra trên cánh tay chứng tỏ hắn không kiềm được tức giận.

Di Mộc Thần ngã thật mạnh xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn. Có lẽ là do va vào góc giường, nên lông mi Di Mộc Thần nhăn lại, run rẩy kịch liệt.

Tiếu Tấn hoàn toàn đắm chìm trong lửa giận hiển nhiên không chú ý tới động tĩnh của Di Mộc Thần lúc này, vẫn hung hăng túm tóc Di Mộc Thần đi vào phòng tắm. Trên mặt làm sao còn vẻ mê hoặc như vừa rồi, giờ phút này chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Một cước đá văng cửa phòng tắm, hung hăng ném Di Mộc Thần ngã ở một bên bồn tắm giống như ném một miếng vải rách.

Bị ngã nặng làm cho mặt Di Mộc Thần nhăn thành một đoàn.

Đau...

Khóe miệng Di Mộc Thần khẽ hừ một tiếng, âm thanh nhỏ đến không thể nghe bị nhấn chìm hoàn toàn trong tiếng nước chảy.

Dòng nước ào ạt ùa vào mặt.

Y chỉ biết bản năng thở phì phò từng ngụm, nhưng hành động không khôn ngoan này đã khiến nước ập vào càng nhiều.

Di Mộc Thần cảm thấy cả người rệu rã, da đầu từng đợt đau đớn như bị xé rách, khiến lông mày y nhăn lại càng sâu. Lý trí của y theo cảm giác đau đớn trên người dần dần trở nên rõ ràng, nhưng cũng không chịu sự khống chế của y. Y nghe được nhưng lại nhìn không thấy, mắt nhắm chặt chặn tất cả chân tướng, y chưa bao giờ giống như hiện tại, khát vọng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng thân thể lại căn bản không tự chủ được, mặc cho y cố gắng như thế nào cũng không thể mở mắt ra.

Lúc này, y cảm giác nước ngập qua đầu.

Y không kịp đề phòng nhất thời khó thở... Cảm giác thống khổ lập tức truyền khắp tứ chi, ngực như muốn nứt ra.

Ngay lúc y cho là mình cứ như vậy chết đi trong mê man, thì cảm giác đau đớn truyền đến da đầu, y bị kéo đầu lên.

Thở phì phò từng ngụm từng ngụm... Đây là điều duy nhất y có thể làm.

Thật là khó chịu.

Những cảm giác này càng ngày càng rõ rệt, không lúc nào là không nói với y, những điều này là thật. Tiếng nước chảy ào ào rõ ràng bên tai... thân thể hoàn toàn ngâm trong làn nước lành.

Mọi thứ dần dần hiện ra, cái bóng đen buổi tối kia và hiện tại bắt đầu chồng lên nhau...

Ai? Là ai?

Tỉnh lại...

Mở mắt ra...

Y liên tục tự nói với mình, liếc mắt một cái.

Tiếu Tấn nhìn mặt Di Mộc Thần, hận ý trên mặt không chút nào biến mất.

Khuôn mặt kia vì ngạt nước mà ửng đỏ, lông mi thật dài như một cây quạt bị dính nước tách ra dán trên mặt, lộ ra sáng bóng.

"... Anh, nhìn xem anh... Là cái thứ gì...?" Tiếu Tấn dựa vào tai Di Mộc Thần, gằn từng tiếng nói: "Họ Di... đều là những kẻ thấp hèn..."

Ngón tay Di Mộc Thần ngâm ở trong nước hơi cử động, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như xưa.

Giọng nói bên tai rất quen thuộc...

Đã từng nghe ở đâu?

Tiếu Tấn ôm Di Mộc Thần dùng một giọng nói thật nhỏ mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, có trào phúng, có tức giận, có nguyền rủa... Lại duy độc không có bình tĩnh, chỉ có hận thấu xương.

Hắn cúi đầu cười, nhìn Di Mộc Thần lúc này.

Giọng nói rõ ràng dễ nghe, lại làm cho người ta run rẩy sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Toàn thân Tiếu Tấn đã sớm ướt đẫm, nửa ôm Di Mộc Thần đã sớm xích lõa, trên mặt đều là không cam lòng.

"Tôi sẽ khiến anh yêu tôi, sau đó sẽ vứt bỏ anh như vứt một thứ rác rưởi, chiêu này tuy rằng thật muốn ói, nhưng anh nói xem... có phải trò chơi trở nên vui hơn hay không? ít nhất là so với bây giờ..." Tiếu Tấn tự hỏi tự đáp, ở trong phòng tắm có vẻ trống rỗng và lạnh lẽo.

Đáy mắt yên tĩnh của Tiếu Tấn lóe lên sáng ngời, giống như một đứa trẻ phát hiện ra trò chơi thật vui, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

...

Bồn tắm tuy rằng không nhỏ, nhưng có vẻ chật chội khi chứa hai nam nhân trưởng thành.

Dòng nước lạnh vẫn đang chảy.

Tiếu Tấn quỳ gối giữa hai chân nam nhân, hai tay theo cái eo mảnh khảnh của nam nhân trượt xuống, trên mặt thỉnh thoảng có giọt nước nhỏ xuống mặt Di Mộc Thần, nổi lên gợn sóng.

Tiếu Tấn lại không có nhìn nhiều, bỗng hắn cúi đầu chặn đôi môi đỏ mọng của nam nhân. Nhất thời, khoảng cách giữa hai người kéo gần giống như cặp trẻ song sinh kết hợp, dán chặt vào nhau. Thuận thế, vị trí mẫn cảm không ngừng xâm nhập, niềm vui trả thù xử hắn khát vọng đạt được càng nhiều, cũng càng mãnh liệt hơn so với vừa rồi.

Dần dần...

Hắn tựa như dã thú cấu xé, chậm rãi chôn vào bên trong Di Mộc Thần, bắt đầu di chuyển.

Tiếu Tấn thỏa mãn thở dài, mắt phượng híp lại.

... Nước trong bồn tắm lớn cũng chấn động ngày càng kịch liệt.

Lúc này, Di Mộc Thần vẫn đưa lưng về phía Tiếu Tấn lại từ từ mở mắt, thân thể run rẩy, làm sao cũng không che giấu được oán hận và kinh ngạc, không biết có phải do nước hay không, mà khóe mắt Di Mộc Thần lúc này giống như mang theo lệ quang.

Y lặng yên một lần nữa nhắm mắt lại, tựa như thật sự đang ngủ, ngoại trừ hai tay vẫn gắt gao nắm chặt dưới nước.

HẾT CHƯƠNG 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing