25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi vào sân, đang định gõ cửa nhà chính, Đinh Đinh lại vô tình phát hiện cánh cửa chỉ nửa khép. Hạ nhân Di phủ sao có thể qua loa như vậy...

Đang nghĩ ngợi, Đinh Đinh lại đột nhiên im lặng lại.

Hắn đứng im nhìn cánh cửa hờ khép kia.

Hình như, có điều gì đó không đúng...

Bên ngoài sân, hai đèn tường phục cổ màu đỏ càng làm cho bên trong nhà chính như chìm vào bóng tối. Cả căn nhà tối đen như mực cứ như nháy mắt biến thành một không gian kỳ quái mà xa lạ, vì không thấy cảnh vật trước mắt nên ngược lại có vẻ khiến người khác tò mò muốn biết rốt cuộc có cái gì bên trong.

"Hô..."

Trong căn nhà tối om như mực loáng thoáng truyền ra tiếng hít thở dồn dập.

Âm thanh kia tuy trầm thấp nặng nề, nhưng lại ngoài ý muốn rất êm tai. Trong âm thanh rõ ràng tràn ngập thống khổ khó có thể chịu đựng, nhưng chỉ cần tinh tế lắng nghe, lại phát hiện xen lẫn mấy phần vui thích. Tiếng thở dốc Ồ ồ ám ách, khiến người nghe nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Chậm rãi...

Từ trong nhà không ngừng truyền ra tiếng thở dốc đứt quãng, khiến cả người Đinh Đinh gần như cứng còng ở tại chỗ, thậm chí hắn cho rằng vừa rồi mình nghe lầm... Nhưng ngoài ý muốn, lỗ tai hắn lại bốc hỏa khó chịu.

Tuy chỉ có vài tiếng, nhưng hắn vẫn nghe ra chủ nhân âm thanh đó là ai.

Khô khốc nuốt nước miếng một cái, Đinh Đinh ổn định lại tinh thần, gương mặt bốc chảy đỏ bừng. Bàn tay thon dài run rẩy nắm cánh cửa hờ khép.

Có một giọng nói từ đáy lòng đang nói với hắn, nếu làm như vậy sẽ gây ra hậu quả khó có thể vãn hồi, nhưng mà...

Giờ phút này, hắn không tìm ra được nửa phần bình tĩnh và định lực như trước.

Trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.

Hắn chỉ muốn nhìn y một chút, nhìn xem nam nhân bị bóng tối bao phủ kia, đang xảy ra chuyện gì... chỉ muốn nhìn một chút mà thôi....

Cánh cửa bị từ từ đẩy ra.

Đinh Đinh ngập ngừng một lát, cuối cùng vươn tay bật đèn ở cửa lên.

Chiếc đèn chùm lập tức tản ra ánh sáng cam ấm áp, căn nhà mới vừa rồi còn tối đen thấy không rõ cảnh vật trước mắt, phút chốc được bao phủ dưới sắc màu ấm áp.

Ánh sáng rất nhu hòa, thật giống như cảm giác mà Di Mộc Thần mang đến cho người khác, nhẹ nhàng mà từ tốn, làm người ta nhịn không được thả chậm tốc độ theo sự biếng nhác của y, một khi chú ý sẽ khó có thể tách ra.

Tuy Đinh Đinh đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng một màn hương diễm đến cực điểm ở trước mắt này vẫn khiến hắn bỗng chốc ngừng thở, chỉ còn lại trái tim đang nhảy lên mãnh liệt.

Tiếng tim đập... thình thịch.. tựa như muốn nhảy ra ngoài, lại lần đầu tiên có cảm giác đau đớn.

Đinh Đinh đứng ngốc ở tại chỗ, mặt đỏ như muốn rỉ máu.

Hắn thấy, Di Mộc Thần gần như xích lõa nằm ở trên ghế sofa, áo sơmi trắng nửa hở, suy sụp buông xuống trên vai, nửa phần vai lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp dưới ánh đèn trông hấp dẫn dị thường. Quần dưới thân đã sớm vứt dưới đất, ở trên còn dính dịch trắng đục khả nghi, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi vị tình dục.

Đôi chân xinh đẹp mà thon dài của y đang mở rộng ra... nơi đó lại là một cảnh xuân vô hạn. Khóe mắt làm sao còn có thần sắc tao nhã trước kia, lúc này lại mang nhiều lệ quang, lông mi ướt át rung động tựa như đang say, dù rụt rè lại rất quyến rũ.

"Anh..." Đinh Đinh nghẹn đỏ mặt, hơn nữa ngày mới nói ra được: "Đây là có.. có chuyện gì vậy?" giọng hắn rất thấp, khô khốc và khàn khàn.

Di Mộc Thần lại như không có nghe thấy, thân thể trắng nõn phủ một màu đỏ phấn nộn, nhẹ nhàng.. chậm rãi cọ cọ trên ghế sofa. Cứ như chỉ như vậy mới có thể miễn cưỡng xoa dịu thân thể sắp bị thiêu đốt này.

"Mộc... Thần..." Đinh Đinh gắt gao cắn môi dưới, cứ như chỉ cần hai chữ 'Mộc Thần' này, đã đủ để cho hắn trở tay không kịp, không biết nên làm như thế nào.

Di Mộc Thần chậm rãi chớp mắt nhìn, lệ quang nơi khóe mắt lóng lánh, hồn xiêu phách lạc.

...

Hồi lâu, Di Mộc Thần mới như là miễn cưỡng nghe thấy có người đang gọi y.

Giọng nói này không giống với người kia, không hưng phấn như trước kia, ngược lại có vài phần khắc chế...

Là ai.

Y chỉ có thể thở dốc từng ngụm, miễn cưỡng di chuyển mắt, hy vọng có thể thấy rõ rốt cuộc là ai.

Nhưng không đợi y thấy rõ, một đợt sóng nhiệt kịch liệt hơn đánh úp lại, khiến lý trí đã sớm thất lạc của y hoàn toàn bị dập nát.

Bất luận là ai cũng được...

Chỉ cần.. chỉ cần có thể giúp cho y đừng khó chịu như vậy...

Đinh Đinh si ngốc sững sờ nhìn y, không cầm lòng nổi đi đến bên cạnh Di Mộc Thần, hạ thân đã sớm trướng lên đau đớn. Vươn tay ra thử xoa lồng ngực Di Mộc Thầ, đột nhiên, tay hắn tựa như bị tổn thương. Đinh Đinh phát hiện chính mình thất lễ, liền quẫn bách vạn phần, nhanh chóng thu tay lại.

Ai ngờ...

Tay hắn lại bị Di Mộc Thần gắt gao nắm chặt.

Nhiệt độ kia... Chết tiệt! !

Hô ~

Di Mộc Thần khó chịu thở gấp ồ ồ nói: "Đừng.. đi..."

Hai chữ đơn giản mơ hồ không rõ, lại làm cho lý trí cuối cùng của Đinh Đinh hoàn toàn chấn động, nhưng không đợi hắn khôi phục lại thần trí, thì từng đợt dục vọng ùn ùn kéo đến hoàn toàn quét sạch đi.

Hắn không thể nghĩ được nhiều nữa.

Đinh Đinh khát cầu ôm lấy Di Mộc Thần, chóp mũi cọ xát lên làn da nóng rực dị thường của y, thần hồn mê say...

Không biết từ khi nào quần áo của hắn cũng đã vứt xuống đất, đến khi nhận ra thì người đã ôm chặt y, hai người giống như muốn hòa tan cùng một chỗ.

Hỗn loạn.

Hết thảy đều trở nên hỗn loạn, không mục đích.

Trong căn nhà tối om chỉ còn lại âm thanh thân thể giao quấn lấy nhau, còn có hơi thở càng ngày càng phấn khích cùng tiếng hừ nhẹ.

Tiếu Tấn nhìn văn kiện trên tay, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Nhưng chỉ chính hắn mới biết, hắn không nhìn thấy gì cả, văn kiện vẫn ở cùng một trang như trước, chưa từng lật qua trang mới.

Trống rỗng!

Hắn không nhìn thấy gì cả.

Đã tám giờ...

Tiếu Tấn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ trong suốt sát đất, bên ngoài đã là ngựa xe như nước, đèn đường lập lòe như những ngôi sao.

Nhưng hắn thật sự cũng không nhìn thấy gì cả.

Một cái cũng nhìn không thấy.

Hắn không biết tại sao, rõ ràng là trừng phạt đối với Di Mộc Thần, rõ ràng chỉ là để cho mình thanh tỉnh một chút, tại sao... tại sao giờ phút này hắn thế nhưng lại trở nên bồn chồn.

Cứ như người bị hạ độc là hắn, chứ không phải Di Mộc Thần.

Nếu không...

Vì sao lại...

Trên ngón tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ khi hắn ôm y, trong lòng nhộn nhạo...

Tiếu Tấn cúi đầu lẳng lặng nhìn ngón tay mình, lông mi nhíu chặt bắt đầu trở nên dịu đi.

Hắn dường như có thể thấy được khuôn mặt vĩnh viễn tao nhã cao quý kia của y, vì mình mà trở nên tình sắc... ngại ngùng, thậm chí là... lấy lòng...

Khóe miệng bất giác hơi cong lên, dường như trong nháy mắt hắn tìm được một cái cớ rồi.

Hắn đối với Di Mộc Thần, chỉ là... nhu cầu thể xác mà thôi.

Chỉ là như vậy ... mà thôi.

Hắn không muốn dây dưa nữa, hắn đã có một lý do để chống đỡ. (iu giồi còn ko chịu nhận :333)

Tiếu Tấn bỗng nhiên nghĩ thông suốt, liếc nhìn khuôn mặt u ám bên cạnh.

"Tuyết Lang, chuẩn bị xe, đi Di phủ." Tiếu Tấn nheo lại đôi mắt phượng. (sự nghiệp buôn dấm của ca bắt đầu rồi đó =)))))

...

HẾT CHƯƠNG 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing